CHƯƠNG 21
Ngày dài cho bao nhiều điều mệt mỏi và suy ngẫm. Bê tha là những gì mà Phong làm vào lúc này, anh không tin được cũng có lúc mình là phần ngoài lề của cuộc sống. Anh cười một mình, rồi khóc một mình. Hoàng không còn sống được bao lâu nữa, đáng lý anh phải giữ lời hứa bên cạnh cậu ấy, nhưng anh lại là kẻ thất hứa.
Những ngày tháng gọi là đấu tranh cứ thế mà tiếp diễn. An vẫn phải bền bỉ và kiên trì để nhận được một cái gật đầu từ ông Thịnh. An chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi phải đối diện với ông ấy, mà thay vào đó là sự phấn khởi trước những câu hỏi thắc mắc của ông, hào hứng giải đáp những gì mà ông chưa rõ, và thêm vào đó là hạnh phúc khi khéo léo nhắc đến chuyện tình cảm của cả hai. Hai người cứ ngày này qua ngày khác vặn vẹo nhau nhưng cũng chỉ vì Hiền mà thôi. Một người ra sức tấn công còn một người thì vừa phòng thủ vừa tự vệ. An sẽ không chán chỉ cần những điều này làm ông Thịnh có cái nhìn cởi mở về An, về Hiền, về những người trong cộng đồng của hai người, như vậy đã là quá tuyệt vời rồi.
Nháy mắt với Hiền, An nắm tay cô rồi chạy về phía trước.
Nằm dài xuống nền cỏ Hiền nghịch mấy sợi tóc lòa xòa trên trán của An rồi nói.
Bật cười, Hiền hôn lên má của An rồi ôm chặt lấy An mà tận hưởng cảm giác hạnh phúc này.
Ngắt nhéo hai bên má của Hiền, An trêu.
Lời Hiền nói không phải là không có lý, dù gì gia đình vẫn phải được coi trọng hơn. Ôm chặt lấy Hiền, An thở dài.
Hơi thở ấm nóng ấy phả vào tóc mình làm Hiền lo lắng, An chắc rằng cũng phải kiên nhẫn lắm mới có thể chịu đựng được áp lực từ ba của cô lâu như vậy.
Hiền cũng ngồi dậy theo, cô buồn bã nhìn An.
Thở hắt ra, An ôm Hiền từ phía sau rồi nhỏ nhẹ.
Giọng buồn bã của An làm Hiền thương lắm, cô quay sang rồi áp tay vào mặt người yêu, mỉm cười cô kiên quyết.
Cảm động trước lời Hiền nói, An đặt tay của cô ấy lên trái tim mình.
Phì cười Hiền trêu.
Thế là cả hai con người to xác đang chơi trò rượt bắt cùng nhau, tin chắc rằng hạnh phúc trong họ vẫn đang dâng trào.
An rất biết ơn Hiền, cô ấy đã quá bao dung với An.
Hiền cũng rất biết ơn An, vì tấm chân tình mà An dành cho cô.
Ánh đèn pha sáng rọi, ngụ ý hay là vô tình, con đường trãi đầy cỏ xanh này có biết bao người đang hạnh phúc bên nhau. Nhưng sao có vật gì đó đang cố tình phá vỡ nó. Màu xanh của cỏ nhanh chóng được thay bằng màu vàng của lá úa, nhưng đây là của ánh sáng nhân tạo nào đó.
Lùi lại rồi vấp ngã, An không nghĩ sẽ có lúc mình bị một ai đó tìm cách giết hại, nhưng giây phút sinh tử này An không thể nào buông xuôi. Ánh đèn từ chiếc xe đó không có quyền cướp mất sinh mạng của An.
Trong tích tắc chiếc xe lao nhanh về phía có An đang đứng, mọi người cũng chẳng ai dám nhìn nữa, họ đang chờ một bi kịch sắp xảy đến.
Một thân ảnh lao ra và che chắn phía trước, biết chuyện gì đang xảy ra An liền ôm nhanh thân ảnh đó mà liều mạng nhảy về một hướng. Chiếc xe đâm thẳng vào cột đèn, từ trong xe một người mở cửa và phóng ra.
Chưa định hình được điều gì, cũng chưa xem Hiền có sao hay không thì đã có nhiều cú đấm được nện vào mặt mình, An xay xẩm mặt mày.
Thế nhưng khi thù hằn dâng cao, quyết tâm đạt tột định, và lý trí bị lu mờ thì con người có khi có sức mạnh đến không thể tưởng.
An lảo đảo đứng lên nhưng rồi lại ngã xuống.
Không trả lời nổi, An nheo mắt để nhìn rõ Hiền hơn.
Bị hất ra bất ngờ Hiền trân mắt nhìn cảnh tượng phía trước. Lòng cô cứ như có ngọn lửa nào đó dâng trào, bóp chặt tay vào nhau, cô tháo giày của mình rồi liều mình mà lao về phía tên đó.
Ai nấy đều ngạc nhiên trước hành động của Hiền, không chỉ có người đi đường, có những thanh niên đang giữ tên điên loạn kia mà còn là An và ngay cả cô.
Đế giày nhọn của Hiền đã nện thẳng vào một bên mặt làm hắn đau đớn mà kêu la rồi ngã khụy.
An phun ra ngụm máu rồi lồm cồm ngồi dậy để giữ Hiền lại.
Nước mắt giàn giụa Hiền thôi không đánh nữa cô ôm lấy An trong nỗi sợ hãi.
An không nghĩ sẽ có lúc Hiền mạnh bạo và thẳng tay thế này.
Trong tích tắc tên đó đã bị cảnh sát giữ lại, An và Hiền cũng được mời đến đồn để điều tra.
Mọi người ở đó vẫn còn bàng hoàng trước cảnh đẫm máu bằng chiếc giày cao gót của cô gái trẻ.
Có lẽ đó là phản ứng bản năng của người yêu nhìn người yêu của mình bị tổn thương, Hiền chỉ phản ứng theo bản năng của riêng mình. Giờ thì cô hiền lành như chú mèo mướp mà được An ôm chặt. Tay cô run rẩy cả lên, nhưng lúc đó cô không làm gì thì tên kia liệu có tha cho An hay không.
Nắm lấy tay Hiền, An nhăn mặt vì đau nhưng nhìn Hiền thế này An đau lòng lắm.
Mỉm cười An ôm chặt lấy Hiền, nếu lúc nảy Hiền không lao ra mà che chắn trước người mình chắc An cũng không đủ dũng khí và tỉnh táo mà kịp thời cứu sống sinh mạng của cả hai.
Gật đầu An lại ôm chặt lấy Hiền lần nữa. An rất sợ quả thật giây phút sinh tử ấy chỉ trong tích tắc. An hiểu một điều mạng sống là vô cùng quý giá.
Tuy không nỡ phá vỡ giây phút ngọt ngào và hạnh phúc của cặp đôi trước mặt nhưng anh cảnh sát cũng cần làm việc, anh hắng giọng rồi lên tiếng.
Mỉm cười gật đầu anh cảnh sát ra ngoài để lại không gian cho 3 con người xa lạ với anh nhưng là những công dân mà anh cần phải bảo vệ.
Nhận lấy mà không nhìn An, người thanh niên nhăn nhó vì đau, không hiểu sao anh ta lại sợ khi nhìn thấy Hiền.
Im lặng không trả lời người thanh niên cũng không có ý định sẽ trả lời bất kì điều gì từ An.
Ôm ngang vai Hiền, An điềm tĩnh.
Nhíu mày An càng trở nên khó hiểu.
Nhướng mày rồi bật cười to, Gia An đập mạnh bàn.
Khá bất ngờ trước hành động của An, người thanh niên vẫn ngang ngạnh.
Tròn mắt Hiền hít thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt người thanh niên, cô nghiêm túc.
Một phương diện khác mà An nhìn ra từ Hiền, người yêu của An mạnh mẽ hơn vẻ ngoài rất nhiều.
Cánh cửa đóng sầm lại, người thanh niên vò đầu mình, chắc là anh đã sai. Bình thường anh rất tỉnh táo kia mà.
Ngẩng mặt nhìn anh cảnh sát, Hải Phong đưa tay ra để các anh dẫn đi. Phải người đã làm chuyện thiếu suy nghĩ đó chính là Hải Phong. Anh nghĩ mình cũng có hơn gì Lora mà trách mắng cô ấy, anh cũng nông nỗi đến không thể tả như thế này.
Rời khỏi đồn cảnh sát An và Hiền được Jack đưa về, tình trạng của mình An không thể lái xe. An không muốn đưa Hiền cùng mình vào nguy hiểm thêm lần nào nữa.
Mỉm cười phía trước tay lái Jack chưa từng thấy An vui vẻ như vậy cho đến lúc sếp của anh quen cô giáo Hiền. Chắc là anh sắp được ăn tiệc sớm thôi.
Về nhà và như dự đoán cả An và Hiền đều phải trả lời rất nhiều câu hỏi, nhưng họ được lo lắng hơn là quan tâm lý do. Ông Thịnh cũng không cáu gắt, cũng không có suy nghĩ tất cả là do An. Khi nảy Bảo có đến để cùng Jack để bảo lãnh và xem xét tình hình của cả hai. Do công ty có việc đột xuất nên Bảo đã về trước, biết chuyện nên ông cũng không muốn làm khó An nhiều nữa. Nhìn hai đứa nhỏ thế này thì khó với khăn để làm gì.
Hạnh phúc là đây, có lẽ được sự quan tâm của gia đình thì họ sẽ có nhiều niềm tin vào cuộc sống này hơn.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)