Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4

388 0 0 0

CHƯƠNG 4

Đã có một chiếc máy bay cất cánh, An cùng Hiền có chút tiếc nuối, dù gì xa Linh họ cũng buồn. Cả 3 cũng vừa ăn sáng với nhau, ăn chung như những người bạn, An không ngần ngại thể hiện tình cảm của mình dành cho Hiền, và Hiền cũng không e dè mà nhận lấy, cô rất vui vẻ, còn cảm thấy hạnh phúc, cô cũng không ngại mà đáp lại An cũng như cho An sự ân cần chăm sóc của mình.

Linh chỉ khẽ cười khi ấy, cô biết mình đã trút được gánh nặng khi nhìn An hạnh phúc, chỉ là cô không ngờ người mang đến cái hạnh phúc mà chính cô đã ngu ngốc gạt bỏ lại là Hiền – bạn thân của cô. Thâm tâm trong cô luôn thầm chúc phúc cho họ, con đường dài phía trước chắc hẳn không dễ đi, nhưng Linh tin hai người họ sẽ làm được.

  • Cảm ơn hai bạn
  • Thôi nha cảm ơn hoài, khi nào Linh trở lại – An hỏi khi cả 3 đã ngồi ở dãy ghế chờ, mọi thủ tục đã xong. An là người đi làm, An đã khéo léo dành thời gian cho hai cô nàng này. Hiền vốn ít nói nhưng có vẻ khi bên cạnh An và Linh thì điều đó không đúng chút nào, nhất là bên cạnh Linh, An có thể nhìn thấy Hiền là một cô bạn tinh nghịch, đáng yêu
  • Linh có nhắn cho Tinh không?

Câu hỏi của Hiền làm không chỉ Linh mà cả An cũng bất ngờ. Nhưng xem ra cũng không bất ngờ là mấy với Linh, An thấy cô ấy hơi lạ khi nghe nhắc đến Tinh thì phải.

  • Nhắc tiền nhắc bạc có ngay thì đỡ biết mấy

Lời của An khiến Hiền cùng Linh chú ý, nhìn theo ánh nhìn của An, Hiền khẽ cười cuối cùng cũng đến.

Tinh thở hồng hộc vì phải chạy đi tìm khắp nơi, khi nảy ba người họ ăn sáng xong Tinh vẫn còn bắt kịp, thế mà đến khi vào sân bay thì cứ như hơi nước ấy, làm cô tìm muốn bở cả hơi tay.

  • Chào An, chào Hiền, chào Linh
  • Thôi Linh đi mạnh khỏe nha, có gì thì gọi cho tụi này – cầm giỏ của Hiền, An nhanh trí đứng lên

Nét mặt đỏ ửng của bạn cũng đủ cho Hiền biết Linh đang có gì đó với Tinh, hơn hết cô biết Tinh chắc chắn đã có tình cảm với Linh. Thật chuyện đời cũng khó đoán, cô vui thay cho hai người họ. Cô mừng vì tổn thương mà mình gây ra cho Tinh cũng không đến nỗi khiến Tinh quá đau đớn, ít ra cũng có người xoa dịu được nó. Cô còn phải cảm ơn Linh đã giúp cô làm cái điều mà chưa bao giờ cô làm được cho Tinh.

  • Nhớ gọi cho Hiền thường xuyên
  • Hai bạn đi cẩn thận và phải hạnh phúc đó – nắm chặt lấy tay Hiền, Linh ôm lấy cô, ôm lấy người bạn vẫn luôn bên cạnh mình

Một cái ôm chân thành của hai người bạn dành cho nhau, Hiền thì thầm.

  • Đừng dối trái tim mình nữa, Hiền tin Linh làm được

Là một cái gật nhẹ nhưng được che dấu, điều đó không qua được cảm giác của Hiền.

  • Hãy nắm bắt, cơ hội vẫn còn – vỗ nhẹ vai Tinh, An nháy mắt cười với Linh lần nữa rồi nắm tay Hiền rời hỏi

Cả hai mỉm cười nhìn nhau, cái nắm tay lại chặt hơn, hai bàn tay lồng vào nhau, những ngón tay che khít đi chỗ trống, có vẻ nó sinh ra là dành cho nhau mất rồi. Giờ đây chỉ cần ánh mắt và nụ cười cũng có thể nói lên tất cả.

Hạnh phúc tuy quá đỗi bình thường của Hiền và An nhưng lại làm Linh đây có chút ganh tị và rất ngưỡng mộ, đôi lúc yêu đơn giản chỉ là thế.

  • Tinh không đi làm sao? – nhìn người trước mặt Linh khẽ mỉm cười và hỏi
  • À, tôi mới trực về khi nảy – đối diện với nhau vẫn còn gì đó lúng túng, can đảm lắm Tinh mới dám bước đến đây

Đôi mắt thâm quần của Tinh làm Linh thấy thương thương sao ấy.

  • Sao không ngủ mà ra đây?

Câu hỏi ấy có cần thiết vào lúc này, Tinh biết Linh cũng đang như mình lúng túng và bối rối. Tiến gần đến cô ấy hơn chút nữa Tinh nắm lấy tay Linh, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, Tinh sợ nếu hôm nay mình không đến đây, không bộc bạch nỗi lòng thì Tinh sẽ vụt mất hạnh phúc của chính mình. Tinh không thể ngược đãi con tim của mình được. Cô cũng bất chấp, nếu được thì tiếp tục còn không cô có thể chờ hoặc buông tay đúng lúc, thì bất quá giống như với Hiền thôi. Không thử thì sao biết.

  • Tinh có gì muốn nói với em đúng không? – bàn tay Linh đang run rẩy trong bàn tay của Tinh, bàn tay đã nắm tay cô qua cơn lạnh, bàn tay đã sờ vào trán cô khi cô nóng suốt, đã khoác vai cô để lấy đi cảm giác cô đơn ngự trị. Bàn tay ấy có lần đã vén mái tóc cứ bị gió tung đi không chủ đích, bàn tay này cứ như giữ cô lại đúng trật tự. Cũng chính bàn tay này cho cô biết mình còn có đích đến, đã kéo cô ra khỏi sự mông lung, nó rất ấm áp và bình yên

Không trả lời ngay, Tinh tiến thêm bước nữa rồi vén mái tóc đang lù xù trước mặt, nó không bị gió cuốn đi như lần nào đấy, chỉ là nó che đi đôi mắt thánh thiện kia.

  • Tôi không giữ em ở lại, tôi chỉ muốn cho em biết khi em ra đi em cũng đã mang theo trái tim của một người, khi em ra đi em cũng đã mang theo tình yêu của ai đó. Em cứ đi, cứ an tâm khi bên em luôn có tôi, vì trái tim và tình yêu của tôi đã theo em mất rồi

Có gì đó ươn ướt, đã bao lâu rồi Linh mới tìm lại được cảm giác này, đây không phải cảm giác mà cô cất công tìm kiếm, mà là nó tự nhiên đến. Cô cứ ngỡ mình sẽ lại ôm ấp một cái gì đó để rời khỏi, và rồi lại tập quên. Đối diện là điều rất khó thế nhưng trước Tinh cô không thể từ chối, không phải cô sợ Tinh khó xử mà vì cô biết mình đã khắc sâu Tinh vào tim từ lúc nào không hay. Thời gian quay về tuy ngắn ngủi nhưng đã giúp cô rất nhiều, ngoài việc trút đi cảm giác tội lội với An, đưa quá khứ vào hoài niệm đáng nhớ, nhận thức được những gì đã qua còn mang đến cho cô một người bạn, một người bác sĩ luôn tận tâm với nghề, nhiệt tình với bệnh nhân. Từ lúc nào đó cô đã nhận ra Tinh đối với cô chưa hẳn chỉ là bệnh nhân và thầy thuốc, từ lúc nào đó cứ mỗi sáng cô lại nhận được một tin nhắn chào ngày mới, từ lúc nào đó cứ mỗi khi buồn nghĩ về quá khứ hay không thông một cái gì đó luôn có một bàn tay chìa ra và kéo cô đến những nơi mà cô chưa từng đến. Rồi cô phát hiện mình đã bỏ quá nhiều thời gian vô ích, phải chi cô chịu dừng lại mà ngắm nhìn thế giới xung quanh mình đôi chút. Cái lạnh của khí trời không tồn tại lâu được vì bên cô luôn có hơi ấm của một người, cảm giác bất an khi đi về đêm cũng không hiện diện mãi khi bên cạnh cô luôn có một bàn tay sẳn sàng bảo vệ và chở che. Người đó không ai khác chính là Tinh – một cô gái với trái tim ấm áp.

  • Tôi yêu em, xin lỗi nếu làm em sợ nhưng tôi nghĩ mình không có nhiều hơn 1 lần cơ hội để nói tôi yêu em – một cái ôm siết sau giây phút im lặng, Tinh sợ mình sẽ vụt mất cơ hội lần này, thà một lần còn hơn giữ mãi trong lòng
  • Tại sao khi em sắp rời khỏi thì Tinh mới nói, Tinh có biết em ra đi mà trái tim và tình yêu cũng đều ở lại hay không, Tinh xấu xa, Tinh đáng ghét, ai cho Tinh giữ hai thứ quan trọng của em vậy hả - Linh khóc nấc trong vòng tay của Tinh, cô úp mặt lên vai Tinh mà khóc nức nở, cô siết chặt tay cứ sợ mình sẽ lại đánh rơi hạnh phúc một lần nữa. Thời gian có ngắn ngủi thế nào thì cảm xúc trong cô vẫn là thật

Vỡ òa trong hạnh phúc, Linh có biết nước mắt của Tinh cũng đang rơi hay không, là nước mắt hạnh phúc đấy.

Có thể Hiền chưa khám phá được hết con người của Tinh nhưng Linh đã làm được điều ấy, cả hai không bị ràng buộc trong mối quan hệ người yêu, tình cảm cũng không miễn cưỡng mà dành cho nhau. Đó điều xuất phát từ cảm xúc nơi con tim đang đập nhịp yêu thương. Yêu thương cuối cùng cũng được tự do mà vun đắp.

Linh vẫn phải đi vì đó là một sự sắp đặt, cô không thể làm trái, cô cần phải làm nhiều điều hơn nữa nếu muốn quay trở lại, cô rất muốn quay lại, cô muốn hai con tim nhỏ này không phải xa nhau.

Giai điệu của tình yêu vẫn đang ngân vang, nơi Tinh đứng là nơi mà Linh đã trao trọn tình yêu của mình cho Tinh.

Nơi Linh ngồi là nơi mà Tinh chấp nhận để con tim đi xa và người đang cất giữ nó chính là cô. Nơi vùng trời bao la này cô cũng có thể mỉm cười và an lòng vì Tinh luôn bên mình. Tiếng yêu cô đang thốt lên Tinh có nghe rõ, không cần biết chỉ cần biết cô yêu Tinh là được rồi.

Yêu thương sẽ quay về, đừng chờ đợi là điều mà Linh nói. Không cưỡng cầu là những gì Tinh thầm nghĩ, cả hai không nói rằng sẽ trói buộc nhau, chờ đợi là thứ khó có thể có câu trả lời, đừng quá tự tin khi không biết rằng 1 giây tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra.

Khẽ mỉm cười Tinh vẫy tay, tình yêu của Tinh dành cho Linh vẫn sẽ như thế, cô không nói trước cũng không vỗ ngực nói rằng mình là kẻ chung thủy, nhưng cô dám chắc giây phút này cô yêu Linh.

Hãy tin vào cảm xúc của bản thân mình.

Rồi cuộc sống vẫn trôi, mỗi người có cuộc sống khác nhau và nó cũng sẽ trôi theo từng dòng khác nhau. Nỗi nhớ đôi lúc cũng khó mà nói được thành lời.

Công việc cũng sẽ cuốn mỗi người chạy theo có khi sẽ chạy mãi về hướng vô định nào đó, nhưng cũng nên dừng lại đôi chút mà nhìn về phía sau, đừng để vuột mất hạnh phúc khi để bản thân vô tình với chính mình và người mình yêu.

Bù đầu vào công việc An vẫn không quên phải nhắc nhở, quan tâm, chăm sóc và yêu thương cô giáo của mình. An sợ mình sẽ lãng quên Hiền trong một khắc nào đó, nhưng An cũng thật ngốc những con số này sao quan trọng bằng Hiền, thế nhưng không có chúng An cũng lo, cũng nhờ chúng mà An được nhìn nhận sớm hơn một chút.

Có chịu bao nhiêu áp lực ở môi trường luôn là ước mơ và động lực sống của mình thì Hiền cũng cố gắng vượt qua, không quên quan tâm và cười với An. Cô hiểu nụ cười mà mình dành cho An không chỉ quan trọng với cô mà còn cả với An, cô vui An nhất định sẽ vui, do đó cô không thể để những việc không đâu ảnh hưởng đến nụ cười của mình. An đến và biến nụ cười tưởng chừng bình thường của cô trở nên ý nghĩa, đó là phép màu hay chính là điều kì diệu mà An nghĩ.

  • Lam tới nơi chưa?
  • Lam vừa tới thôi, Oanh có việc bận sao? - Lam hỏi khi có thể nghe được tiếng thở và cả tiếng bước chân dồn dập

Oanh hơi đưa điện thoại ra xa để nói vài điều với người đang đứng trước mặt mình.

  • À cũng không có gì, tại đang làm mấy cái giấy tờ ấy mà
  • Ăn uống gì chưa?

Nghe Lam hỏi Oanh nhìn đồng hồ, trời ạ đã 2 giờ chiều rồi, nảy giờ An không bước ra cô cũng quên luôn là đã đến giờ nghĩ trưa.

  • Oanh quên mất
  • Sao lại thế, Gia An không đi ăn luôn sao – Lam chào một người bác sĩ rồi đi nhanh về phía hành lang, chừng 15 phút nữa lại bắt đầu hội thảo nên Lam cần tranh thủ nói chuyện với Oanh
  • Không, qua nay Gia An chỉ uống sữa thôi
  • Oanh đừng có bắt chước nó, nhắc nhở nó và ngay cả Oanh luôn, đừng để bị đau bao tử
  • Oanh biết rồi, Lam cũng phải ăn uống đó không có mà sandwich tối ngày nghe chưa – cười tinh nghịch Oanh liền đáp trả

Lam phì cười.

  • Biết mà

Đặt bút xuống An nhìn ra ngoài để lấy ánh sáng, nảy giờ cứ hết nhìn máy tính lại nhìn vào giấy tờ, Oanh đang nói chuyện với ai mà vui thế nhỉ, à đúng rồi tên bạn thân Tần Lam. Hai người họ hay thật, cũng vui thay thôi, giờ này cô giáo đang dạy không thể nói chuyện, ôi nhớ quá đi mất. An vươn vai ngáp dài, đưa tay sờ bụng, sao nó đói thế nhỉ, phải rồi qua nay uống sữa không thôi. Nói đến sữa mới nhớ cái này là cô giáo mua cho, ai kêu nghe lời đi siêu thị, sợ An đói nên Hiền mua cả chục lốc sữa cho An, toàn là sữa dâu. Dễ hiểu vì An không uống được những sữa có hương vị khác. Khi ấy An còn trêu Hiền vì An nghiện cái mùi dâu trên môi Hiền mất rồi, nghĩ thôi đã thấy vui. An tự cười một mình, bên ngoài nhìn vào chắc là nói An có vấn đề, ai kêu 2 hôm nay cứ như luyện công ở miết trong phòng. Phòng của An chỉ có thể nhìn bên ngoài qua cái góc ở bàn thư kí của Oanh, chỉ có chỗ đó là kính trong. Còn bên ngoài nhìn vào cũng hơi hạn chế, chỉ có một góc nhỏ ở chỗ ngồi của Oanh mà thôi. Đó là kiểu thiết kế đặc biệt, vừa có thể quan sát nhân viên, vừa có thể tự do. An không thích có quá nhiều người nhìn mình.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: