CHƯƠNG 10
Cũng đã giữa đêm, ngày đầu của năm mới cũng đã qua nhanh chóng. Giấc ngủ lại tiếp tục vỗ về mỗi con người. Cái se se lạnh tạo nên không khí tết nhưng cũng làm con người trở nên lạnh lẽo cô đơn. Bóng tối lại bao trùm lên mọi thứ, đâu đó những ánh đèn yếu ớt từ mấy cây cột vô tri sáng rọi, chúng đua nhau thắp sáng cho đường xá về đêm, bên chúng cũng có đường đi, có cây cối và có dây điện, xem ra chúng cũng chưa hẳn gọi là cô đơn nhất. Lễ tình nhân năm nay Tinh dành cho các bệnh nhân nhí không về đón tết cùng gia đình, do bệnh của chúng không cho phép và do nhà ở quá xa, có đứa có ba mẹ ở lại cùng còn có đứa thì không. Tinh nghĩ mình sẽ có ích khi ở lại đây với chúng, dù gì cô cũng chẳng có điều gì để bận tâm. Gia đình thì cô đã lo tròn nghĩa vụ, ban ngày cô dành toàn bộ thời gian cho cả nhà, mọi người cũng khá vui vẻ. Họ thúc cô dẫn người yêu về nhà, và tất nhiên họ biết cô là ai. Có điều cô cũng chỉ đành để họ thất vọng, muốn gọi lắm cho Linh một cuộc điện thoại mà lại không dám, cô sợ Linh nhấc máy rồi mình lại ú ớ, quà đã chuẩn bị sẳn chỉ tiếc rằng chủ nhân của nó không có ở đây, chắc là nó đành chịu cô đơn giống người làm ra nó.
Lam may mắn hơn khi được nghĩ vào ngày mùng 1, cũng nhờ điều đó mà Lam nhận được hạnh phúc từ Oanh, giờ cả hai vẫn đang tay trong tay ở căn nhà nhỏ của Lam. Cả hai nằm đó tay đan vào nhau rồi nhìn lên trần nhà nơi có rất nhiều ngôi sao lấp lánh mà Lam đặc biệt làm để tặng cho tình yêu của mình.
Oanh xin phép ba được ở lại nhà Lam đêm nay, cô biết ba sẽ buồn nhưng cô đành có lỗi. Cô muốn yêu theo trái tim mình một lần nữa, cô biết ba chỉ mong cô hạnh phúc, và cô cũng đã thầm hứa mình nhất định hạnh phúc.
Tựa đầu lên vai của Lam, Oanh dúi mặt vào cổ của người yêu rồi đáp.
Ôm siết lấy Oanh, Lam không nghĩ sẽ có lúc cả hai người phải khó khăn để đối diện với gia đình thế này.
Những giọt nước mắt của Oanh luôn làm Lam cảm thấy xót thương và đau lòng, Lam không muốn Oanh phải khóc vì mình.
Thút thít vài tiếng rồi Oanh lại ôm chặt lấy Lam, chợt nhớ ra điều gì đó cô vội hỏi.
Nắm tay Oanh rồi hôn vào đó, Lam hít thật sâu.
Thở phào nhẹ nhõm Oanh có thể trút đi nỗi sợ hãi đó rồi, vậy mà cô còn sợ Lam sẽ rời xa cô vì gia đình.
Buồn cười trước nét mặt ngạc nhiên đáng yêu của Oanh, Lam ngắt mũi người yêu.
Cười bẻn lẻn Oanh nhớ đến cái đêm hôm ấy, cô và Lam đã mặn nồng bên nhau rồi còn gì, hơn nữa cô cũng là của Lam rồi.
Thẹn quá hóa giận Oanh liền lấy mềm che người mình lại, đúng là cô vẫn mặc quần áo chỉnh tề nhưng Lam nhìn cô như vậy cô rất ngại.
Mỉm cười Lam ôm Oanh từ phía sau, Lam có một bí mật giấu Oanh nhưng Lam vẫn muốn giữ bí mật đó.
Họ lại cùng nhau hòa mình vào giấc ngủ, chỉ đơn giản là ngủ bên cạnh nhau.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)