Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1

1637 1 11 0

Lớp 12 bắt đầu, trường THPT trực thuộc Cẩm Đại tiến hành phân chia lớp triệt để. (Cẩm Đại là viết tắt của trường đại học Cẩm gì đó)

Căn cứ vào điểm trung bình hai học kỳ của học sinh lớp 11, học sinh lớp 12 dựa theo thứ hạng sẽ được phân thành 8 lớp, mỗi lớp 48 người.

Mật Trà sau khi nhận thẻ học sinh mới của mình ở chỗ nhập học, săm soi lại tên lớp ghi trên đó.

Không lâu sau, cô kéo theo hành lý của mình, chen chân vào bảng thông báo để xác nhận lần nữa.

Lớp 12A1……

No.48  Mật Trà     Tổng điểm: 605

Cô lại nhìn qua bên cạnh:

lớp 12A2 No.1    Tổng điểm: 604.5

Ra khỏi khu vực nhốn nháo kia, Mật Trà vỗ ngực thở phào.

Cô vốn cứ tưởng mình sẽ vào A2 hoặc A3, không ngờ tới lại vào được A1 trong truyền thuyết.

Tuy là hạng chót trong A1, tuy chỉ hơn hạng nhất lớp A2 0.5 điểm, nhưng chỉ cần vào được A1, tất cả mọi thứ đều sẽ trở nên khác biệt.

Mật Trà kéo hành lý đi đến ký túc xá mới.

Thẻ học sinh có khắc thông tin cá nhân của cô, là thẻ cơm và cũng là thẻ phòng ký túc xá.

Cẩm Đại và trường THPT trực thuộc Cẩm Đại liên thông với nhau, mỗi năm có 40 suất từ trường THPT trực thuộc được tuyển thẳng vào Cẩm Đại.

Con số này gần bằng số người của một lớp.

Cũng chính vì vậy, bước chân được vào lớp 12A1 cơ bản gần như là bước vào được Cẩm Đại. Lớp này được coi là thánh điện của trường THPT trực thuộc Cẩm Đại trong lòng của mỗi học sinh——thần thánh và là ước mơ của mọi người.

Nhưng để vào được A1 không phải là một chuyện đơn giản.

Dưới sức thu hút được tuyển thẳng vào Cẩm Đại, tính từ lúc thi cuối cấp hai, cuộc cạnh tranh suất vào lớp 12A1 của trường THPT trực thuộc Cẩm Đại đã bắt đầu rồi.

Trường THPT trực thuộc Cẩm Đại là trường điểm có điểm chuẩn cao nhất trong thành phố này, và lớp A1 là nơi tập trung của 48 học sinh có thành tích xuất sắc nhất trường THPT trực thuộc Cẩm Đại.

Vì để kích thích tính tích cực của học sinh, và vì để đảm bảo học sinh tuyển thẳng vào Cẩm Đại đủ ưu tú, trường THPT trực thuộc Cẩm Đại đã áp dụng chế độ thưởng phạt ở lớp 12.

Ngoại trừ cơ chế học bổng thường thấy ra, chế độ phúc lợi từ A1 đến A8 cũng có khác biệt.

Đầu tiên là ký túc xá.

Mật Trà đến khu ký túc xá nữ, cô đứng dưới lầu, ngưỡng đầu lên nhìn nơi ở tương lai của mình.

Toà E ký túc xá mới xây dựng này chủ yếu dành cho học sinh nữ của hai lớp đầu lớp 12, so với toà D bên cạnh, quả thật là không cùng đẳng cấp.

Cẩm Đại là trường điểm có lịch sử trăm năm, trường THPT trực thuộc Cẩm Đại cũng hơn 60 năm lịch sử, là ngôi trường nổi tiếng.

Ký túc xá đa phần đều đã cũ nát, toà D bên cạnh không biết đã được sơn lại biết bao nhiêu lần rồi, lớp sơn sau khi bong tróc, rơi rớt vôi trắng xuống dưới.

Song sắt cửa sổ đa phần đều bị rỉ sét, những bức tường chịu sự ảnh hưởng từ quần áo ướt đã bị nhuộm đen gần hết.

Dưới sự so sánh này, thì toà E tựa như một góc của Viện bảo tàng Louvre, có cánh cổng hình vòm bằng đá cẩm thạch, nền gạch đá hoa cương dark emperador Tây Ban Nha.

Đứng trước cổng, Mật Trà thậm chí còn thấy được quầy bar cafe lộ ra một góc bên trong đại sảnh.

Ký túc xá thông thường một toà 6 tầng, có thể chứa được cả trăm học sinh; Nhưng trong 9 tầng lầu của toà E này, lại chỉ dành cho nữ sinh của hai lớp.

Tầng 2, tầng 3 là thuộc về A2, tầng 4 đến tầng 7 là của A1.

Dựa theo cách bố trí mỗi phòng ký túc xá cố định 4, nhìn theo số tầng thì sự phân bố ký túc xá của A2 dày đặc chật chội, không thoải mái rộng rãi như A1.

Nghe nói nội thất bên trong cũng có chút khác biệt.

Đây là một trong những chế độ thưởng phạt của trường THPT trực thuộc Cẩm Đại, ưu đãi cho những lớp tiên tiến về mặt vật chất.

Hôm nay là ngày ghi danh, những ký túc xá khác người người qua lại nhộn nhịp; còn toà E bên này thì lại vắng tanh, Mật Trà đã đứng được một hồi, cũng chỉ thấy được ba người ngang qua thôi.

Dù sao thì toà này cũng chỉ có khoảng 30 người.

Bước vào trong đó, Mật Trà đứng xem bảng hướng dẫn một hồi—— toà ký túc xá này không ngờ lại cần hướng dẫn.

Tầng 1 là đại sảnh, có quán cà phê, thư viện loại nhỏ.

Trong thư viện có 50 máy tính đã được nhập thông tin cá nhân của học sinh theo thứ tự, trong thời gian có hiệu lực thì có thể là máy tính cá nhân chuyên dụng của học sinh.

Sau cửa phòng có dán pass wifi và hotline của dịch vụ giúp việc [có tính phí].

Trong toà nhà có hai thang máy, quẹt thẻ chọn tầng lầu, trên tầng 4 là khu vực sinh hoạt của học sinh A1, ngoại trừ phòng ngủ ra thì gồm có những cơ sở thiết bị sau:

Tầng 8 là nhà ăn phục vụ 24/7, đồng thời còn trang bị 4 phòng huấn luyện cá nhân loại nhỏ;

Tầng 9 là hồ bơi trong nhà với nhiệt độ ổn định, phòng gym;

Tầng thượng có sân tennis và 2 phòng huấn luyện tập thể.

……

Từ trên xuống dưới, Mật Trà xem đến có chút kinh ngạc hãi hùng.

Toà E và ký túc xá lớp 11 lớp 10 cô từng ở quả thật cách biệt một trời một vực.

Đây mà là ký túc xá của học sinh trung học à, đây hoàn toàn là một toà chung cư theo kiểu khách sạn.

Ký túc xá Cẩm Đại thấy được trên mạng dường như là kiểu mẫu này, hèn chi Cẩm Đại trải qua trăm năm, điểm chuẩn đều cao ngất ngưỡng. Chỉ tính riêng ký túc xá thôi, thì cũng không ít người muốn thi vào rồi.

Đại sảnh lúc này không một bóng người, chỉ có một thanh niên đang kinh doanh quán cà phê cách đó không xa.

Mật Trà bước qua đó, ngẩng đầu lên nhìn menu trên đó.

Cà phê đá xay, lattte, cappuccino, trà sữa, bánh kem, sandwich ……à, còn bán ly sứ nữa.

Là một quán cà phê có menu rất đầy đủ.

Bên cạnh quán cà phê là thang máy, Mật Trà hiện tại không có dự tính mua thức ăn, cô vào thang máy lên tầng 4, muốn thu dọn sắp xếp phòng của mình.

Không biết các tầng khác như thế nào, nhưng khi thang máy vừa mở cửa ra thì cả tầng 4 chỉ có hai phòng——E407, E408.

Trường THPT trực thuộc Cẩm Đại có nhiều nam sinh hơn, mỗi năm toà E của ký túc xá nữ chỉ ở được khoảng một nửa, còn bên nam sinh lại cần nhiều phòng hơn.

Căn cứ theo thứ tự, đến lượt nữ sinh là bắt đầu từ 07.

Dựa vào thông tin trên thẻ học sinh, phòng của Mật Trà là E408.

Đứng trước cửa phòng, cô không khỏi có chút hồi hộp.

Không biết bạn cùng phòng là những học bá như thế nào.

Mình may mắn lắm mới miễn cưỡng vào được A1, lúc nãy có nhìn sơ qua ở bảng thông báo, có rất nhiều tên tuổi thường xuyên được thấy trong bảng thành tích.

Trong lớp A1 này, gần như là tập hợp những nhân vật đỉnh cao. Cùng sống chung với những học bá này, cô có thể hoà hợp được không……

Mỗi kỳ thi giữa kỳ cuối kỳ của lớp 12 đều sẽ phân chia lớp lại, mình chắc chắn sẽ bị rớt hạng, nói không chừng qua hai tháng nữa, đợi kỳ thi giữa kỳ kết thúc là cô sẽ phải dọn đi rồi.

Bạn cùng phòng nếu biết thứ hạng của cô, thì sẽ còn muốn chơi chung với cô lâu dài nữa không.

Làm sao bây giờ, hợp tác tổ nhóm của lớp 12 cực kỳ nhiều đó.

Tổ nhóm mặc định là thành viên cùng phòng, nếu như cô không hoà nhập được, thì bất luận là học tập hay sinh hoạt đều sẽ gặp nhiều rắc rối.

Vốn cứ tưởng sẽ vào A2 hoặc A3, cô còn đem một ít bánh từ nhà lên cho các bạn mới, không ngờ là lại vào được A1 trong truyền thuyết ……

Mật Trà vén vén tóc mái trước trán, muốn để lại ấn tượng tốt chút trước các bạn mới, hy vọng sau này không gây quá nhiều cản trở cho các học bá này.

Khi đang chuẩn bị quẹt thẻ mở cửa, đột nhiên phía thang máy truyền lại âm thanh lộc cộc của hành lý.

Người sống ở tầng này, không phải là bạn cùng phòng tương lai thì là hàng xóm. Mật Trà quay đầu qua, đang ấp ủ chào hỏi, nhưng sau khi nhìn được người ta thì cô ngây người ra tại chỗ.

Một người thật, xinh đẹp——

Trong thang máy bước ra một nam một nữ.

Nam sinh ăn mặc đơn giản áo thun quần jean, tay xách túi hành lý cỡ lớn.

Đây là nam sinh khiến người nhìn cảm thấy hết sức thoái mái, sạch sẽ, gọn gàng, lớn hơn cô chắc khoảng 2, 3 tuổi.

Cũng không phải thuộc loại mắt to mày rậm, ngũ quan không sắc bén lắm, hàm chứa một loại dịu dàng rất có giáo dục.

Nam sinh cao hơn nữ sinh nửa cái đầu, nhưng khi đi bên cạnh nữ sinh, mỗi bước đi đều phối hợp với bước chân của cô ấy.

Nữ sinh bên cạnh đang vịn thanh kéo hành lý, diện mạo có vài phần giống với nam sinh, cùng một sự dịu dàng, nhưng khuôn mặt thanh tú hơn.

Nữ sinh có mái tóc dài nhã nhặn, khi bước đi có sự nho nhã của vũ công, nhẹ nhàng uyển chuyển.

Sự dịu dàng của cô ấy kèm theo một chút thanh cao, tuy khoé miệng bẩm sinh hơi cong lên, nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà thôi.

Hình ảnh sau khi cặp đôi này ra khỏi thang máy, phảng phất như đang đóng phim thần tượng, hai người đều có diện mạo khí chất thanh tao thoát tục như tiên hạ phàm, làm người phàm như Mật Trà lui ra sau nửa bước theo bản năng.

Cô biết nữ sinh này là ai.

Hội trưởng hội học sinh, Thẩm Phù Gia.

Khuôn mặt này từ lúc học lớp 10 là Mật Trà thường xuyên nhìn thấy, trên ghế chủ tịch thấy, ở buổi dạ tiệc thấy, ở nghi thức lãnh thưởng thấy——còn có thể thấy được ở bảng tỏ tình trong trường mỗi tuần nữa.

Đối phương phát hiện ra Mật Trà .

Tiên hạc gật nhẹ đầu, xác nhận số phòng;

Tiên hạc di chuyển ánh nhìn lên người bạn cùng phòng mới;

Tiên hạc đang chuẩn bị cười chào hỏi;

Tiên hạc đột nhiên khựng lại.

Ánh mắt của Thẩm Phù Gia bất khả kháng dừng lại trước ngực của người bạn mới này, mắt cô trợn to trong chớp mắt, giống như là nhìn thấy **.

——To.

Cô biết dùng ánh mắt như vậy đi nhìn ngực một nữ sinh xa lạ là quá sỗ sàng, nhưng Thẩm Phù Gia trước giờ chưa từng thấy qua ai có thể mặc đồng phục của trường lại mặc ra hiệu quả này.

Đồng phục nữ sinh trường THPT trực thuộc Cẩm Đại là áo sơ mi trắng, dưới là váy ngắn, được may rất kín đáo, và đồng phục kín đáo như vậy lại tỏ ra nguy hiểm trong thời khắc này.

Cúc áo sơ mi trước ngực bị căng đến nín thở, giữa các cúc áo có được khoảng hở, tựa như đối phương chỉ cần vươn vai là có thể làm cho cúc áo bựt bựt bung ra.

Lực xung kích này mạnh quá đi, nữ sinh trong trườngkhông nhiều, nếu có nữ sinh như vậy thì đáng lẽ Thẩm Phù Gia phải có ấn tượng rất mạnh mới đúng, nhưng cô chưa từng thấy qua khuôn mặt này.

Những người thi vào được A1 thì Thẩm Phù Gia hầu như đều có tiếp xúc qua, và người trước mặt đây, quả thật là lần đầu mới thấy.

Nếu như cô không có ấn tượng, vậy có nghĩa là thành tích người này tầm thường, hai năm trung học chưa từng tham gia thi đấu.

Một học sinh bình thường đến tầm thường.

Chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi, hội trưởng tiên hạc đã điều chỉnh lại cảm xúc, cô đứng trước mặt Mật Trà, mỉm cười bắt đầu chào hỏi.

“Xin chào, tôi là Thẩm Phù Gia , đây là phòng E408 phải không.”

Mim cười tỏ ra thân thiết;

Báo tên tỏ ra lễ phép;

Cuối cùng là đặt ra câu hỏi ngốc nghếch, để tiện cho đối phương trả lời, đồng thời mở ra cuộc giao lưu tiếp theo.

“À đúng.” Mật Trà gật đầu theo bản năng, tiếp xúc ở cự ly gần, hội trưởng tài đức vẹn toàn xem ra càng nhiều tiên khí hơn.

Cô vội né qua bên cạnh hai bước, dành vị trí cửa chính cho vị hội trưởng tựa như tiên tử này.

Động tác và biểu cảm này đều lọt vào mắt của Thẩm Phù Gia.

Cô đã quen người khác tự ti trước mặt mình, cũng quen với cái biểu cảm vâng vâng dạ dạ này.

Mật Trà sau khi nhường chỗ, Thẩm Phù Gia cười cảm tạ, bước tới trước một bước, tiến gần đến cô ấy.

“Cậu cũng ở 408 à? Vậy sau này chúng ta là bạn cùng phòng rồi, cậu tên gì?”

“Tôi tên Mật Trà.”

Hội trưởng lộ ra chút kinh ngạc, nam sinh sau lưng cô cười trước, “Mật Trà (Mật ong), một cái tên ngọt ngào.”

Mật Trà vội lắc đầu, “Không không phải, là phần trên chữ Bảo, phía dưới là Tất trong tất yếu.”

Hai người như thần tiên mỉm cười, giống như hai khối băng khô đang hấp thu nhiệt, làm cho các giọt nước xung quanh đều phải dừng chân, kết tụ thành sương mù vấn vương.

Mật Trà hơi đỏ mặt, đúng là hai người thật xinh đẹp.

Cô suy luận thầm: nam sinh đó không có mặc đồng phục, là bạn trai của hội trưởng chăng ……nhưng mà thấy hơi giống nhau, nói không chừng là anh trai.

“Mật Trà.” Thẩm Phù Gia khẽ đọc hai chữ này lần nữa, cô vừa đọc vừa gật đầu, “Ân, tôi ghi nhớ rồi——Mật Trà .”

Cái tên được phát ra từ miệng cô ấy trong trẻo như nước suối, mặt Mật Trà càng đỏ hơn.

Rõ ràng mọi người đều là bạn học, nhưng cô lại không hiểu sao cảm thấy vui mừng thấp thỏm khi được Thẩm Phù Gia ghi nhớ tên mình.

Quả nhiên người xinh đẹp làm gì cũng thấy mãn nhãn hơn người bình thường.

“Chúng ta vào trong trước đi, không biết trong phòng đã có ai chưa.” Thẩm Phù Gia quẹt thẻ đẩy cửa vào.

Vừa vào cửa là nơi đặt giày, vào trong nữa là phòng khách.

Đây theo kiểu căn hộ, có nhà bếp có phòng tắm, giống như các căn hộ bình thường, có điều phòng ngủ chỉ có một căn, 4 cái giường được đặt bên trong, là loại phía trên là giường phía dưới là bàn, giường có quy cách lớn hơn giường phòng thông thường rất nhiều.

Bước vào phòng ngủ, giường gần cửa đã có người chiếm rồi.

Giường đó được thu dọn gọn gẽ, nữ sinh đang ngồi viết gì đó ở bàn học dưới giường, nghe thấy tiếng mở cửa cũng không thèm quay đầu lại nhìn, dường như là không có ý định chào hỏi, ngược lại Thẩm Phù Gia lại quan sát đôi chút, rất nhanh là nhận ra đối phương.

“Nghiêm Húc?”

Mật Trà mở to mắt ra.

Học sinh cùng khối không ai là không biết đến cái tên này.

Khách quen thường xuyên trên top 10 bảng thành tích năm học, Nghiêm Húc từ lớp 10 đã luôn nằm trong top 3, cực kỳ nổi tiếng trong cả tỉnh thành.

Mỗi một học kỳ, cô ấy đều lấy được học bổng cao nhất 10 vạn tệ của trường THPT trực thuộc Cẩm Đại, ngoài ra thì, các cuộc thi đấu có thưởng trong nước, giải khu vực đến giải toàn quốc cô ấy đều lấy được hạng nhất nhì.

Đại thần……ở trong ký túc xá của bọn họ!

Không, đáng lẽ cô phải nghĩ tới sơm hơn.

Thành viên ký túc xá cũng là thành viên trong tổ nhóm, vì để cạnh tranh công bằng, do đó yêu cầu điểm bình quân của tổ nhóm tương đương nhau.

E408 có thành viên hạng bét lớp 12A1 là cô, chắc chắc sẽ có top 3 để giúp kéo lại điểm số.

Nghe có người gọi tên mình, Nghiêm Húc mới quay đầu lại.

Cô ấy nghiêng nửa người qua, lộ ra vẻ mặt không biểu cảm, khuôn mặt trắng trẻo lịch thiệp, đôi mắt sau mắt kính lộ vẻ không vui khi bị quấy nhiễu.

Ánh mắt đó có chút sắc bén.

“Thẩm Phù Gia.” Cô đọc ra cái tên của hội trưởng, coi như là đã chào hỏi, tiếp theo đó là ánh mắt ngừng lại trên người Mật Trà một hồi, tựa như đang phân biệt xem đây là ai.

Mật Trà tự nhận mình là một nhân vật nhỏ không tiếng tăm, đại thần chắc chắn sẽ không biết, cô đang định mở miệng, thì Nghiêm Húc đẩy kính một cái, nói ra tên cô trước, “Cậu là… Mật Trà lớp 11A8.”

“A đúng, trước đây tôi ở A8.” Cô có chút bất ngờ, không ngờ tới đối phương lại biết tên của mình.

Cô đã làm qua chuyện gì để học bá biết sao……

Thẩm Phù Gia lên tiếng hỏi dùm cô, “Nghiêm Húc, cậu quen biết Mật Trà à?”

“Gặp qua vài lần, chưa nói chuyện qua.” Nghiêm Húc lại quay người trở lại, tiếp tục viết bài của mình, không có ý định tiếp chuyện nữa.

“Nghiêm Húc vẫn cứ không thích nói chuyện,” Thẩm Phù Gia cười với Mật Trà, “Vậy chúng ta chia giường trước đi, Mật Trà cậu muốn ngủ giường nào?”

“Tôi sao cũng được.”

“Vậy tôi ngủ giường số 3 trước mặt Nghiêm Húc.” Thẩm Phù Gia đẩy hành lý mình qua đó, bắt đầu thu dọn.

Giường trống còn lại để cho Mật Trà lựa chọn, là giường gần cửa đối diện Nghiêm Húc và giường gần cửa sổ đối diện Thẩm Phù Gia.

Học bá cao lãnh làm cho Mật Trà thấy hơi sợ, trong lòng cô hơi thiên về hội trưởng ôn nhu thân thiết hơn, do đó cũng chọn giường số 4 gần cửa sổ.

Nam sinh đi theo sau Thẩm Phù Gia đặt đồ xuống, sau khi thủ thì vài câu bên tai cô ấy, thì đi về phía Mật Trà.

“Có cần giúp đỡ không?” Anh khom lưng, giúp Mật Trà đặt hành lý xuống rất tự nhiên.

Nam sinh xa lạ đột nhiên lại gần, Mật Trà giật nãy mình, cô quay đầu nhìn Thẩm Phù Gia ở đằng sau, có chút sợ sệt đáp, “Không cần đâu, cám ơn anh.”

Thẩm Phù Gia nhận được ánh nhìn của cô, cười thân thiện, “Mật Trà đến đây một mình phải không, để anh tôi giúp cậu đi, có vật dụng gì cần dọn, cần mua có thể nhờ anh ấy.”

“Vậy còn hội trưởng?” Mật Trà hỏi.

“Không sao, tôi sắp xếp đồ đạc trước.” cô lấy ngón tay làm lược, búi tóc cao lên để tiện dọn dẹp, “Hơn nữa sức lực của tôi chắc mạnh hơn cậu.”

Anh trai Thẩm Phù Gia cười một cái, “Sau này còn phải làm phiền cô chiếu cố cho Phù Gia nhà chúng tôi nữa, không cần khách sáo, có gì cần tôi giúp không.”

Tim Mật Trà đập nhanh một cái.

Hai người dịu dàng quá ……

Dung mạo dịu dàng, nói chuyện cũng dịu dàng.

Có thể ở chung với hội trưởng hội học sinh thật là điều tuyệt vời.

Cô quả thật là còn một túi hành lý lớn được chuyển phát nhanh tới đây, đang đặt trong kho ký gửi, vẫn chưa kịp khiêng lên đây.

“Vậy thì……” đang tính nói chuyện thì cửa phòng có tiếng gõ cửa, nhưng không có đẩy vào, dường như là đang chờ sự đồng ý của người bên trong.

Thẩm Phù Gia tự quyết định, “Vào đi.”

Cửa được mở ra, nhưng người đến không phải là nữ sinh, mà là một người đàn ông mặc com lê.

Sau khi ông vào, gật nhẹ đầu với mọi người, “Chào mọi người, tôi thay tiểu thư nhà tôi đặt hành lý.”

Nói là đặt đồ vật, nhưng hai tay ông trống không, không có gì hết.

Trong lòng Mật Trà hơi hiếu kỳ, ông có xưng hô ‘tiểu thư’, phòng bọn họ còn có một thiên kim quý tộc sao.

“Giường số 2 gần cửa vẫn còn trống,” Thẩm Phù Gia nói, “Ông có thể đặt đồ đạc vào đó.”

Người đàn ông liếc nhìn một cái vào giường số 2 gần cửa, cái liếc nhìn của ông rất nhanh, sau đó lại quay về nhìn Thẩm Phù Gia, “Xin lỗi, tiểu thư nhà tôi muốn chọn vị trí gần cửa sổ. Bạn học, có thể phiền cô đổi giường với chúng tôi được không.”

Yêu cầu này có hơi vô lễ, đôi mày ngài trên mặt Thẩm Phù Gia hơi nhíu lại, “Xin lỗi, tôi đã chiếm giường bên này rồi.”

Ông ta lại nhìn sang Mật Trà , “Vậy còn bạn học này, cô có đồng ý đổi không.”

Không đợi Mật Trà trả lời, ông kéo một bên áo vest ra, từ túi bên trong lấy ra một cái thẻ màu vàng đưa cho Mật Trà .

“Nếu như cô đồng ý, thì đây là thẻ bạch kim của Mạn Tinh châu báu, cô có thể đổi được châu báu dưới 3 vạn tệ ở bất kỳ cửa hàng nào của Mạn Tinh, bao gồm pháp khí, vật dụng hỗ trợ.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: