Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 24

724 0 6 0

[Trị Liệu Đơn Thể] của Mật Trà có hiệu quả 6.51, tất nhiên, thân là một Mục Sư thì con đường mà cô phải đi vẫn còn rất dài, nhưng đối với một học sinh cấp 3 mà nói thì cô đã ở trên đỉnh của chóp rồi.

“Đừng có nghĩ nhiều quá, bọn tôi cũng đâu phải là đợi người ta đánh tới chỉ còn chút máu, rồi mới đợi cậu tới cứu.” Liễu Lăng Âm thấy Mật Trà bị Nghiêm Húc hỏi tới không nói nên lời, mỉm cười vỗ vai cô ấy một cái, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.

“Bị thương thông thường cũng chỉ mất ít máu, cậu 10s là có thể hồi lại rồi.”

Thẩm Phù Gia gật đầu theo, “Lúc tác chiến bọn tớ sẽ cố gắng tránh các bộ phận quan trọng ra, Lăng Âm lúc nãy là đứng im cho Nghiêm Húc bắn, thật sự ra trận thì mọi người không có ngốc đến thế.”

“Hơn nữa hiện giờ lôi đài chiến dần dần bị thực chiến thay thế, bọn tớ chưa chắc có thời gian để cậu trị liệu.” cô nói, “trong rừng, trên núi…… ở những địa hình này, bọn tớ đều có thể nghĩ cách nguỵ trang ẩn nấp, rồi cử một người đi đánh lạc hướng kẻ địch, 10 phút là không thành vấn đề.”

Nghiêm Húc không ngờ tới một câu nói của mình có thể làm cho Mật Trà gần như rơi vào trạng thái tự kỷ.

Đối mặt với Mật Trà đang cúi đầu im lặng, cô có hơi hối hận, đây là lúc thích hợp để bổ sung, lướt qua chủ đề này, “Tớ và Thẩm Phù Gia đều có thể mở thuẫn, không đến nỗi dễ bị thương đến thế đâu.”

Mật Trà ngẩn người, nghe những lời này, cô đột nhiên có một sự xúc động kỳ diệu.

Trong mắt người ngoài, bản thân cô đều có thể lấy được 299 điểm trong mỗi kỳ thi năng lực, là thiên tài trong thiên tài, nhưng chỉ có Mật Trà biết, mình nhỏ bé thế nào.

Người năng lực bắt đầu từ đại học là có thể thi lấy bằng cấp, từ 10 đến 1, độ khó ngày càng tăng. Trường đại học thông thường đạt được cấp 8 là có thể tốt nghiệp; còn yêu cầu của Cẩm Đại, trước khi tốt nghiệp phải lấy được cấp 7.

Dựa theo 10 tầng kim tự tháp này, thì Mật Trà của hiện tại đang ở tầng cuối cùng.

Sự tự tin của mấy người Thẩm Phù Gia, là do sự so sánh của bọn họ là bạn bè trong lớp, nhưng học sinh Hệ Mục Sư lại quá ít, lớp 10 lớp 11 lại bảo mật thông tin năng lực của mọi người, Mật Trà không có cách nào so sánh được theo trục hoành, nên cô chỉ còn cách so sánh theo trục tung——so sánh với mẹ, so sánh với bà ngoại, thậm chí còn so sánh với các Mục Sư đã lưu danh sử sách.

Bất luận so sánh với ai, cô cũng là đều cực kỳ nhỏ bé.

Điều làm Mật Trà ủ rũ hơn là, mỗi khi cô khen ngợi mẹ mình lớn mạnh thì mẹ cô đều lắc đầu, đồng thời nói, “Trên chiến trường thiên biến vạn hoá, một giây không biết chết biết bao nhiêu người, năng lực của mẹ vẫn còn kém lắm.”

Ngay đến mẹ mà còn tự nhận kém, vậy cô thì sao……điều này làm cho Mật Trà ngày càng không tự tin về năng lực của mình.

Cô chưa từng cảm thấy mình mạnh, trong nhà có mẹ mạnh hơn cô gấp nhiều lần, trong hai năm ở trường học, các học sinh khác đều cho rằng Mục Sư vô dụng, là phế vật.

Dần dần, Mật Trà cũng quen dùng gánh nặng để hình dung bản thân mình.

Đây là lần đầu tiên, cô thực sự tìm được cảm giác tồn tại trên người các đồng đội——

Có người cần đến cô.

“Là, là vậy à, ” Mật Trà thẹn thùng cúi đầu xuống, “Vậy khi ra trận tớ sẽ cố gắng phối hợp với mọi người, nỗ lực nâng cao hiệu quả.”

“Thứ cậu cần không phải là nâng cao hiệu quả.” Liễu Lăng Âm vịn trán, “Bảo bối, thể lực của cậu tệ thật đấy, đến lúc đó không cần đối phương tấn công, tự mình cậu cũng bị nhánh cây làm cho vấp ngã.”

Mật Trà ngượng mặt, cô càng trở nên ngại ngùng hơn, nhỏ tiếng nói, “Xin lỗi……”

Thẩm Phù Gia cười phụt ra một tiếng, “Không sao hết, ít ra thì tướng vấp ngã của Trà Trà rất dễ thương.”

Giống như con chim cánh cụt đứng không vững trên mặt băng.

Bầu không khí không vui được mọi người lặng lẽ lướt qua, Mật Trà nếu đã không muốn nói, bọn họ cũng không cách nào ép buộc được.

Nghiêm Húc không vội, sự thật sẽ chứng minh tất cả, sau khi Mật Trà đấu được hai trận, sẽ hiểu rõ được thực lực của mìn mạnh đến cỡ nào, đến lúc đó không cần người khác khích lệ, cô ấy cũng sẽ trở nên tự tin.

Đồ bảo hộ của Mật Trà kiểm tra thấy đều bình thường, tiếp theo sau là tới lượt Thẩm Phù Gia và Nghiêm Húc.

Bọn họ đã tụt hậu 1 tiết so với cái đội khác, vốn dĩ hôm nay sẽ là tiết thi triển năng lực cá nhân, để cho đồng đội làm quen với kỹ năng đối phương, ai ngờ thời gian lại trôi qua rất nhanh, chớp mắt là đã đến ba giờ rưỡi, Mật Trà phải đi giúp các đội khác kiểm tra chức năng hồi máu.

“Chiều mai còn có một tiết tổ đội,” Thẩm Phù Gia suy nghĩ, “Nếu mai vẫn không kịp thì hôm sau là chủ nhật được nghỉ, chúng ta có thể đến phòng huấn luyện ở lầu 9 ký túc xá.”

Liễu Lăng Âm cũng nói, “Không vội, Mật Trà cậu đi trước đi.”

“Vậy được, tớ cố gắng về sớm.” Mật Trà gật đầu, mang theo pháp trượng của mình rời khỏi.

Cô Lý nhờ cô kiểm tra đồ bảo hộ của nữ sinh A1 A2, vậy thì bắt đầu từ phòng đầu tiên trong lớp họ——

E407

Ra khỏi phòng huấn luyện của E408, quẹo phải đi hai bước là đến cửa phòng 407.

Mật Trà nhấn chuông phòng huấn luyện, đây là lần đầu tiên cô được xen vào huấn luyện của đội khác.

Cửa rất nhanh được mở ra, người mở cửa là Tần Trăn, Mật Trà vẫn chưa nói ra được câu ‘Làm phiền’, đột nhiên trong phòng phát ra tiếng hét lớn——

“Mộ Nhất Nhan, lão tử đập chết con ranh nhà ngươi!”

Mật Trà giật thót cả mình, cô nghiêng đầu nhìn qua khe cửa, thì thấy Phó Chi Ức đang cùng Mộ Nhất Nhan xáp lá cà với nhau trên sàn, tứ chi của hai người đang quấn chặt lấy nhau, giống như hai con mèo đang đánh nhau, cố gắng dùng móng vuốt cào mặt đối phương.

Đặc biệt là Phó Chi Ức, cô ấy mặc một cái áo sát cánh, một chân thẳng ra chặn hai chân của Mộ Nhất Nhan, chân còn lại cố đè chặt bụng của Mộ Nhất Nhan.

Còn Mộ Nhất Nhan cũng không thua kém gì, vứt bỏ đi hình tượng công chúa nho nhã của thường ngày, đang nắm lấy tóc của Phó Chi Ức kéo lên trên, “Tớ đã nói là không cố ý rồi mà! Á! Đừng cắn chứ!”

Hai người quấn lấy nhau không rời.

Mật Trà ngẩn người, họ đang làm gì thế.

Tần Trăn nghiêng người qua, “Mời vào.” Cô ngược lại rất nghiêm túc, mặt không biểu cảm.

“À,” Mật Trà bước vào phòng huấn luyện, “Xin lỗi đã quấy rầy rồi, tôi đến để kiểm tra thanh máu.”

Từ xa, Lục Uyên vẫn đang ôm pháp trượng, lưng dựa vào tường, bộ dạng cực kỳ nhàn hạ. Thấy Mật Trà đi vào, cô mới hất cằm, nhắc nhở hai người kia, “Mật Trà đến rồi.”

“Mộ Nhất Nhan, Mật Trà đến rồi!” Phó Chi Ức lập tức hét lên.

“Tớ biết cậu ấy đến rồi, cho nên cậu mau buông tay ra trước!”

“Còn lâu! Cậu buông trước!”

Mật Trà không biết làm sao, Tần Trăn đơn giản giải thích vài câu, “Lúc nãy khi kiểm tra đồ bảo hộ, Nhất Nhan không nhìn kỹ, không đợi Chi Ức mặc vào đàng hoàng thì đã tấn công.”

“A, vậy Phó Chi Ức có bị thương không?” Mật Trà liền hỏi.

“Không.” Tần Trăn cực kỳ kiệm lời.

Ba người bọn họ cộng thêm Thẩm Phù Gia, rất thường chơi đùa với nhau như vậy, học sinh Khoa Công ‘da dày’, không có yếu đuối đến thế.

Lục Uyên thấy hai người vẫn không chịu buông ra, liền đi qua đó, đứng bên cạnh hai người.

Cô giơ cao pháp trượng lên, một câu cũng không thèm nói, cho pháp trượng đâm thẳng xuống vào giữa hai người, mắt thấy pháp trượng sắp chạm vào vùng bụng, hai người lập tức tách ra lăn qua hai bên, đứng dậy.

Mộ Nhất Nhan ngẩng mắt lên thì thấy Mật Trà đầy vẻ kinh ngạc, cô vội vuốt lại tóc, dịu dàng cười với Mật Trà một cái, “Xin lỗi nha, làm lãng phí thời gian của cậu rồi, thật ra bình thường bọn tôi không có như thế này đâu.”

Hình tượng công chúa của cô đã sụp đổ hoàn toàn.

Phó Chi Ức chống nạnh, lập tức thọc gậy bánh xe, vừa nói vừa mắng, “Ừ, đúng rồi! Bình thường còn dã man hơn vậy nữa, người ta toàn chơi dao phay không à, cậu ta chỉ cần bứt cọng tóc, vuốt thẳng nó là có thể thành phi tiêu rồi.”

“Phó, Chi, Ức!” Mộ Nhất Nhan cắn răng, muốn bùng nổ.

Lục Uyên mắt thấy hai người lại sắp tiếp tục xực nhau, liền nhặt lấy đồ bảo hộ của Phó Chi Ức bị quăng ở góc xó lên, quẳng lên đầu cô ấy, “Đừng làm ồn nữa, Mật Trà còn phải qua đội khác.”

“Hứ.” Nể mặt có người ngoài ở đây, hai người miễn cưỡng ngừng chiến.

Tần Trăn đã nhặt lấy con dao găm của Mộ Nhất Nhan đang nằm trên đất, cô đi chỗ hai người, quay nửa vòng cầm ngược con dao găm, cắm thẳng vào ngực của hai người.

Động tác nhanh nhẹn dứt khoát, trong chớp mắt, thanh máu của hai người tụt xuống còn 30%, cân nhắc đến một mình Mật Trà phải kiểm tra cho 4 người, Tần Trăn không có đâm thẳng vào tim.

Cứ như thế làm với bộ đồ của mình và Lục Uyên, Tần Trăn quay qua ra hiệu với Mật Trà, biểu thị có thể bắt đầu. Cả một quá trình, từ đầu đến cuối cô không nói một câu nào.

Tần Trăn ít để lại cảm giác tồn tại trong lớp, là nữ sinh không thích tám chuyện cũng không thích giơ tay phát biểu, chỉ thích âm thầm làm việc, hiệu quả lại cực cao.

Phán đoán của Thẩm Phù Gia không hề sai, đây là một thích khách lặng lẽ nhưng sẽ làm người ta toát mồ hôi hột, là sự nguy hiểm rất dễ bị người ta lãng quên.

Thấy mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, Mật Trà bắt đầu ngâm ca thuật trị liệu .

Mấy người cúi đầu xuống nhìn thanh máu xem có hồi máu hay không, chỉ duy nhất Lục Uyên, cô không nhìn thanh máu, mà nhìn Mật Trà.

Thanh máu dần dần tăng lên, nhưng thuật trị liệu lần này lại khác với lúc Mật Trà thi triển ở E408——

“U là trời, thuật trị liệu quần thể hả?” Phó Chi Ức trơ mắt ra nhìn thanh máu trống không từ từ đầy lên, cho dù tốc độ này hơi chậm, mất hết 25 phút, nhưng cuối cùng nó vẫn được hồi đầy máu.

Cô giống như mới được xem xong ảo thuật, kinh ngạc nói, “Mật Trà nếu ở đội chúng ta thì tốt quá rồi.”

Mật Trà ngâm ca xong xuôi, kiểm tra thanh máu của 4 người, sau khi thấy tất cả đều bình thường thì cười với bọn họ một cái, “Công năng bình thường, vậy tôi sang đội khác đây.”

“Đợi đã,” Lục Uyên đột nhiên mở miệng, cô hỏi, “Trong kỳ thi năng lực Mục Sư của học kỳ trước, có thuật trị liệu quần thể à.”

“Không có, đây là giáo trình học của học kỳ này.” Mật Trà hoàn toàn không che giấu gì.

Cô còn tưởng Lục Uyên có hứng thú với giáo trình Mục Sư, do đó bổ sung thêm hai câu, “Nhưng mà chỉ cần học qua Trị Liệu Đơn Thể, vậy thì trị liệu quần thể không khó lắm, mọi người học rất nhanh. Cô nói thi giữa kỳ sẽ có phần này.”

Mục Sư cấp 3 sẽ được học: [Hồi Phục], [Trị Liệu].

Nếu như lấy toán ra để so, thì [Hồi Phục] giống như là học “tìm x”; còn [Trị Liệu Đơn Thể] thì lại giống phương trình bậc nhất, chỉ cần học vững căn bản, thì học các phương trình khác lên cao rất dễ dàng.

Lục Uyên nghe xong thì gật đầu, “Thì ra là vậy.”

Mộ Nhất Nhan thức thời lễ phép mỉm cười, “Làm phiền cậu rồi Mật Trà.” Cô đang cố gắng nỗ lực lấy lại hình tượng.

“Khách sáo rồi,” Mật Trà kéo cửa phòng huấn luyện, vẫy tay với bọn họ, “Cố lên.”

Bầu không khí của E407 cực kỳ náo nhiệt thoải mái, cô rất có thiện cảm với đội này, đặc biệt là Lục Uyên, trong ngày đầu tiên khai giảng khi Mật Trà lâm vào cảnh khó xử, chỉ có mình Lục Uyên chủ động đến ngồi bên cạnh cô, còn nhiệt tình giảng giải nhưng thứ liên quan đến kỳ thi tuyển thẳng trong trường.

Mật Trà rất thích đội hàng xóm 407.

Sau khi tạm biệt E407, cô đi thang máy lên lầu trên.

Đội tiếp theo là e507, do cách 408 bọn họ một tầng lầu, trong lớp cũng ít qua lại, cho nên mặc dù khai giảng đã được một tuần, cô vẫn chưa nói chuyện qua với nữ sinh của hai đội còn lại, chỉ có tìm hiểu thông tin của bọn họ thông qua tài liệu.

Nếu nhớ không lầm thì, e507 có một Trọng Kiếm Sĩ, một Cung Tiễn Thủ, một Vu Sư, và một Cuồng Chiến Sĩ .

Cuồng Chiến Sĩ ……Mật Trà trước giờ chưa tiếp xúc qua với Cuồng Chiến Sĩ trong A1, cái nghề này trong mắt nữ sinh, còn hiếm hơn cả Trọng Kiếm Sĩ, trường THPT trực thuộc Cẩm Đại khoá này nữ sinh học Cuồng Chiến Sĩ không quá 6 người.

Nhưng mà khác với Mục Sư, đây là một nghề có thể biểu hiện được năng lực bản thân, trong A1 vậy mà đã có hai nữ Cuồng Chiến Sĩ.

Pháp Sư, Vu Sư, Cuồng Chiến Sĩ, Trọng Kiếm Sĩ. Xem ra cũng là một đội rất mạnh, không biết tính cách cách bạn học 507 như thế nào nữa.

Mật Trà nhấn chuông cửa phòng huấn luyện 507.

Rất nhanh, cửa được mở ra, một luồng khí nóng ập ra.

Mật Trà lui ra sau nửa bước, người mở cửa là một nữ sinh cao hơn cô một chút, khoảng 1m65, buộc tóc đuôi ngựa, trong đuôi ngựa có thắt 3 cái bím nhỏ, đuôi tóc có nhuộm chút màu đỏ.

Trên người cô ấy không có mặc đồ bảo hộ, ngoại trừ bên dưới là váy đồng phục của trường, bên trên chỉ mặc áo sát cánh lộ bụng.

Cô ấy có khuôn mặt xinh xắn như búp bê barbie, hàng mi cong vút, bẩm sinh như đã được dùng mascara, và rãnh bụng bên dưới cực kỳ rõ ràng, cơ bụng 6 múi cực săn chắc.

Vừa nhìn thấy tinh nghịch dễ thương nhưng lại có chút ngầu.

Nhưng Mật Trà lại lui ra sau nửa bước.

Cô nhìn thấy cái rìu khổng lồ được vác trên vai nữ sinh, cái rìu đó toàn thân màu đen không bóng loáng, lạnh băng đen tối, to hơn đầu người tới gấp 2, 3 lần, phát ra ánh sáng hung hãn chết chóc.

“Yo, 299.” Cô lạnh nhạt liếc nhìn Mật Trà một cái, nhường đường bước vào, “Vào đi.”

Cửa phòng mở rộng ra, bên trong phòng huấn luyện chìm ngập trong lửa, như địa ngục Avici, lửa thiêu khắp nơi.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: