Liễu Lăng Âm đi rồi, sau khi Thẩm Phù Gia nói xong câu đó thì cô ấy đi rồi.
“Tuỳ mấy người.” cô liếc nhìn bản thu âm trong tay Thẩm Phù Gia, lập tức kéo cửa phòng ngủ một đi không trở lại.
Trong khoảnh khắc biến mất, Mật Trà đã nhìn thấy Liễu Lăng Âm nhấc cánh tay lên.
Cô ấy đang lau đi nước mắt trên mặt.
Liễu Lăng Âm muốn cãi nhau với Thẩm Phù Gia, thậm chí còn muốn đánh Thẩm Phù Gia một trận, đáng tiếc cô lại không kiềm chế được muốn khóc, do đó cô không dám ở lại trước mặt Thẩm Phù Gia bất cứ một giây nào.
Bộ dạng thảm hại như vậy, tuyệt đối không được để cho Thẩm Phù Gia nhìn thấy.
Mật Trà ngơ ngác, cô không biết được thì ra đằng sau vẻ ngoài mạnh mẽ của Liễu Lăng Âm, sẽ là yếu đuối như thế.
Khi Liễu Lăng Âm nắm lấy vai cô gào thét, Mật Trà không hề thấy được sự phẫn nộ, mà chỉ trông thấy trong đôi mắt đỏ ngầu kia tràn đầy bi thương.
Cô ấy đau thương cùng cực, ánh hào quang lúc mới gặp dần dần biến mất, một luồng tuyệt vọng bao trùm lên người Liễu Lăng Âm.
Đó không giống như là một thiên kim đại tiểu thư, ngược lại giống một bà nội trợ bị chồng phản bội hơn.
Tiếng khóc thét vẫn văng vẳng bên tai, Mật Trà vẫn còn thấy hơi sợ.
Đợi đến lúc Liễu Lăng Âm rời khỏi triệt để, Thẩm Phù Gia mới quay người qua sờ lên vai Mật Trà.
“Đau không.” Cô lo lắng hỏi, “Lúc nãy sao không gọi tớ.”
Mật Trà lắc lắc đầu, sau đó nhỏ tiếng nói, “Tớ cũng không ngờ sẽ thành như vậy.”
Thẩm Phù Gia lên trước một bước, cô vén tóc ở vai Mật Trà qua một bên, để lộ bả vai ra.
Váy ngủ mùa hè hơi rộng, chỉ cần kéo tay áo xuống một chút là có thể nhìn thấy vai của Mật Trà.
“Đỏ hết rồi nè, mai chắc chắn sẽ bầm tím.” Thẩm Phù Gia cau mày, “Tớ không phải đã nói với cậu rồi sao, sau này nếu gặp nguy hiểm thì gọi tớ. Cậu là một Mục Sư, sao có thể đơn độc đối đầu với một Trọng Kiếm Sĩ được.”
“Xin lỗi,” Mật Trà xin lỗi trước theo thói quen, sau đó, cô không xác định nói nhỏ, “Tớ cảm thấy Lăng Âm cậu ta……chắc không có ý muốn làm tổn thương tớ, cho nên mới không có gọi cậu.”
“Cậu quả thật là không hiểu cậu ta.” Thẩm Phù Gia nhắm mắt, sau đó buông Mật Trà ra, đi đóng cửa mà Liễu Lăng Âm mở toang ra.
“Lúc trước cậu ở A8, cách xa lớp bọn tớ, nhưng cậu có thể đi hỏi thử mấy người trong lớp thực nghiệm là biết Liễu Lăng Âm là người như thế nào.”
Mật Trà ngơ ngác, “Là người như thế nào?”
Thẩm Phù Gia thở dài một cái, “Cô ta thường xuyên ức hiếp bạo hành nữ sinh yếu đuối.”
“Ức hiếp……” Mật Trà mở to mắt ra, không thể tin được, “Nhưng lúc mới đến đây, cậu ta đối xử với tớ rất thân thiện mà.”
Liễu Lăng Âm vừa gặp là ôm lấy cô, còn tặng quà nữa, cách gọi cũng rất thân mật, không giống là người đáng sợ đến thể.
“Tại vì cậu chưa chọc đến cô ta mà thôi.” Trên mặt Thẩm Phù Gia hiếm có lộ ra vẻ chán ghét, “Nhưng phàm là nữ sinh nào léng phéng đến bạn trai cô ta một chút thôi là cũng sẽ bị uy hiếp.” cũng giống như cô, trong tình cảnh hoàn toàn chả quen biết gì bạn trai Liễu Lăng Âm cũng tự dưng bị dính đạn.
Loại phụ nữ này đúng là kẻ điên mù quáng trong tình yêu.
Mật Trà kinh ngạc, “Tại sao, cậu ta làm vậy bạn trai không chán ghét à.”
Bạn gái ngày ngày uy hiếp các nữ sinh khác không được tiếp cận mình, đổi lại là ai thì cũng sẽ cảm thấy ngộp thở.
Cách thức này hoàn toàn không giữ được người yêu ở bên cạnh, mà là càng đẩy càng xa, đạo lý dễ hiểu này, Liễu Lăng Âm sao lại không biết được chứ.
“Tất nhiên là chán ghét. Cho nên mới ngày ngày cãi nhau.” Thẩm Phù Gia chỉnh lại váy ngủ của Mật Trà , che vết thương lại, cô khống chế lại cảm xúc, thở nhẹ, “Cũng may hôm nay cậu xin được pháp trượng, một lát có thể tự mình trị liệu.”
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, tụi mình đi ngủ đi, chuyện khác mai tính.” Thẩm Phù Gia kéo Mật Trà trở về phòng ngủ, giờ mới phát hiện đèn trong phòng đang sáng, Nghiêm Húc đang đứng bên giường.
Mấy người nhìn nhau, Nghiêm Húc lạnh nhạt mở miệng, “Tôi nghe thấy hết rồi.”
Cô hỏi Thẩm Phù Gia, “Ngày mai cậu sẽ đưa đoạn thu âm cho thầy hiệu trưởng?”
Thẩm Phù Gia gật đầu, “Lúc nãy cậu cũng nghe thấy rồi đó, Liễu Lăng Âm vô cớ uy hiếp đội viên. Trong tổ đội tồn tại nhân tố không ổn định này, đối với chúng ta mà nói là tai hoạ ngầm cực lớn.”
Trong ngày nhập học khi nhìn thấy Liễu Lăng Âm, thì Thẩm Phù Gia đã có dự định đổi đội rồi.
Tuy hiện nay cô nguyện ý ở lại vì Mật Trà, nhưng độ chán ghét Liễu Lăng Âm vẫn không hề giảm.
Bản thu âm đêm nay giống như món quà trời ban, một con dao có thể loại bỏ được Liễu Lăng Âm chủ động rơi vào tay cô.
Chỉ cần đá được Liễu Lăng Âm ra ngoài, thay ai vào đây cũng được.
Nghiêm Húc nghe vậy suy nghĩ một chốc.
“Cũng được,” cô gật đầu, “Đổi người từ A2 vào, tuy có thể sẽ làm giảm sức chiến đấu, nhưng cá nhân tôi cho rằng môi trường ổn định an toàn quan trọng hơn.”
“Đợi chút,” Mật Trà ngẩn người, “Cậu ấy chỉ là tức giận nhất thời thôi, tớ cũng không bị tổn thương gì, có thật phải làm như vậy không.”
Lớp 12 là một năm rất quan trọng, trong lúc này mà bị đuổi học, Liễu Lăng Âm sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
“Cái gì mà gọi là không bị tổn thương,” ngón tay của Thẩm Phù Gia chỉ vào vai Mật Trà, “Lần này chỉ là bị bầm tím, lần sau nếu không có tớ ở đây, không biết cô ta sẽ làm ra chuyện quá đáng gì nữa.”
“Nhưng học bạ học sinh Khoa Công nếu bị ghi bạo lực học đường thì các trường đại học tốt đều từ chối nhận, quân đội cũng không nhận.” Mật Trà lui ra sau nửa bước, nửa bước này lui ra khỏi sự đụng chạm của Thẩm Phù Gia, “Điều này đối với cậu ấy mà nói ảnh hưởng cực lớn rồi.”
Học sinh Khoa Công có hành vi bạo lực là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng.
Do đánh nhau với Thẩm Phù Gia, Liễu Lăng Âm đã từng bị cảnh cáo ghi học bạ vào năm lớp 10.
Dựa theo quy định của trường THPT trực thuộc Cẩm Đại, mỗi năm sẽ xem xét một lần, học sinh trong năm đó có biểu hiện tốt thì có thể xoá bỏ cảnh cáo.
Trước khai giảng năm nay, Liễu Lăng Âm vừa mới xoá bỏ được lần cảnh cáo đó.
Nếu trong năm lớp 12 lại gây ra chuyện tổn thương người khác, cho dù thành tích của Liễu Lăng Âm có tốt cỡ nào đi nữa thì cả đời này cũng không còn cơ hội vào trường đại học hàng đầu với quân đội nữa rồi.
Thẩm Phù Gia tất nhiên hiểu rõ chuyện này.
Chính vì hiểu rõ, nên càng muốn làm như vậy.
Như vậy không phải tốt hơn sao, nguyện vọng của Liễu Lăng Âm cũng là Cẩm Đại, cô thì không muốn lên đại học cũng phải gặp mặt người này.
Nhưng Mật Trà đã hỏi như vậy rồi, cô chỉ còn cách tạm thời giả vờ không nỡ, sau khi im lặng giây lát rồi thở dài một cái, dịu giọng nói, “Mật Trà, tớ lý giải tâm trạng này của cậu, nhưng hậu quả này chẳng lẽ Liễu Lăng Âm lại không biết à? Cô ta là trong tình trạng biết rõ nhưng vẫn lựa chọn làm như vậy, điều này đã chứng minh mọi chuyện.”
Cô nắm lấy tay của Mật Trà, lo lắng, “Tớ cũng không muốn làm vậy, nhưng cậu ta đã tổn thương đến cậu, sau này cũng sẽ làm hại cậu. Tớ không thể giữ cậu ta lại, quá nguy hiểm đối với cậu, tớ không muốn cậu bị thương.”
“Tớ cho rằng chúng ta nên nói chuyện với cậu ấy.” Mật Trà lắc đầu, “Lăng Âm là Trọng Kiếm Sĩ, sức lực vốn dĩ mạnh, cậu ấy không phải cố ý. Hơn nữa khi cậu ấy về đây thì chúng ta đã thấy tâm trạng cậu ấy không được tốt rồi, lúc nãy khi ra ngoài tớ còn nghe thấy tiếng cậu ấy khóc ngoài ban công nữa.”
Nghiêm Húc im lặng, cô liếc nhìn thấy mắt của Thẩm Phù Gia hơi nheo lại.
Hơi bực.
“Ân……Vậy được thôi. Nếu Mật Trà cậu đã nói như vậy, thì cho cậu ta thêm một cơ hội.” Thẩm Phù Gia nói, “Bản thu âm tớ giữ trước, nếu như mà có lần thứ 2, chúng ta không thể bao che được nữa.”
“Cám ơn cậu Gia Gia.” Mật Trà cảm kích cười với cô ấy, “Vậy hai cậu đi ngủ trước đi, tớ ra ngoài tìm cậu ấy.”
Nửa đêm nửa hôm, Liễu Lăng Âm lại khóc chạy ra ngoài, nguy hiểm quá.
Thẩm Phù Gia khựng lại, “Tối vậy rồi, cậu đi đâu tìm.” Cô kéo lấy tay của Mật Trà, ngón tay hơi dùng lực.
“Đừng lo lắng, trong trường thì xảy ra được chuyện gì chứ? Mai cậu ta sẽ trở về thôi.”
Mật Trà lại kiên quyết nói, “Bây giờ tớ cũng không ngủ được, đi lên lầu xem thử, nếu trên lầu không có, thì tớ sẽ quay về.”
Cô nói xong liền rút bàn tay đang bị Thẩm Phù Gia nắm, đi lấy thẻ học sinh ra cửa, trước khi đi còn vẫy tay với hai người, “Các cậu ngủ đi, không cần để đèn.”
Thẩm Phù Gia đứng yên tại chỗ, cô nhìn Mật Trà rời khỏi, tay trở nên trống không.
Lần này, hội trưởng hội học sinh trước giờ vẫn dịu dàng tinh tế lại không có nói ra những lời quan tâm đại loại như ‘vậy tôi đi cùng cậu’.
Nghiêm Húc nhìn bóng lưng của Thẩm Phù Gia, đẩy đẩy mắt kính lên, “Nếu Mật Trà có thể khuyên nhủ được Liễu Lăng Âm, tôi vẫn hy vọng cậu ta có thể ở lại E408. Nữ sinh học vũ khí hạng nặng rất ít, cậu ta có lực chiến không tồi.”
Thẩm Phù Gia quay người, cô liếc nhìn Nghiêm Húc một cái, khoé miệng mỉm cười theo thói quen.
“Ân, tôi cũng hy vọng mọi người có thể hoà thuận.”
Hai tay ở hai bên váy ngủ, nắm chặt lại.
“Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi toilet chút, Nghiêm Húc cậu đi ngủ trước đi.” Cô nói xong ra khỏi phòng ngủ, chu đáo đóng cửa lại.
Vào toilet, cô khoá trái cửa lại, mở vòi nước rửa mặt.
Khi đầu ngẩng lên, trong cái gương trước bồn rửa mặt hiện lên khuôn mặt nham hiểm.
Phiền.
Thẩm Phù Gia cắn răng, cơ hội tốt như vậy mà để bỏ lỡ nó rồi.
Cô quan tâm đến Mật Trà như vậy, đến phút cuối không ngờ Mật Trà lại nói giúp cho Liễu Lăng Âm.
Giọt nước trượt xuống ở bên mặt nữ sinh, tí tách rơi vào bồn nước, tạo nên một tầng gợn sóng trong tĩnh lặng.
Thẩm Phù Gia hít một hơi sâu, vớt khăn lông lên vắt khô lau mặt.
Nước lạnh làm cho đầu óc hạ nhiệt xuống, cô treo khăn lên, nhìn vào gương buông lỏng đôi mày đang nhíu chặt.
Thôi bỏ đi, khoan nhắc đến Mật Trà có khuyên được Liễu Lăng Âm không, cho dù có khuyên nhủ được, dựa vào tính cách kiêu căng nóng nảy của cô ta, sau này còn nhiều cơ hội.
Cấp ba không được thì còn đại học, chỉ cần Liễu Lăng Âm vẫn còn ở trước mặt cô, cô đều có thể chờ đợi thời cơ.
Không vội.
Trong gương, hội trưởng hội học sinh hồi phục lại trạng thái bình thường, cô cười nhẹ, cho khoé miệng cong lên thành nụ cười.
……
Hai giờ khuya, từ sớm đã quá giờ giới nghiêm rồi.
Chỉ cần Liễu Lăng Âm không rời khỏi ký túc xá, vậy nhất định đang ở lầu 8 hoặc lầu 9.
Mật Trà hơi hoảng, lên sân thượng trước xem sao.
Gió thổi ào ào, trên đó không một bóng người, cô mau mau đến chỗ lan can nhìn xuống dưới.
Đây là lầu 9, khuôn viên trường học trong đêm tối không có nhiều đèn cho lắm, Mật Trà nheo mắt nhìn xuống dưới một hồi cũng không nhìn ra được gì, do đó cô thò người ra ngoài, cầm điện thoại mở đèn pin rọi xuống dưới——
Vẫn nhìn không rõ.
“Cậu đang làm gì đó.”
Sau lưng đột nhiên có tiếng chất vấn, làm Mật Trà giật mình như con mèo bị dẫm phải đuôi toàn thân rùng mình mạnh một cái.
Cú rùng mình này làm cho cái điện thoại đang giơ ra ngoài trực tiếp rơi xuống dưới.
Chín tầng lầu, rắc một tiếng.
Mật Trà ngơ người rồi, điện thoại mà anh hai đã tốn một tháng lương mua cho cô ……
Mắt thấy điện thoại hết cứu, cô quay người lại nhìn người lên tiếng ở đằng sau.
Quả nhiên là Liễu Lăng Âm.
Liễu Lăng Âm cũng ngẩn người, cô đi đến bên cạnh Mật Trà, cũng nhìn xuống dưới một cái, sau đó vén lại mái tóc bị gió thổi rối bời, nể tình điện thoại, dùng ngữ khí hơi nhẹ nhàng hỏi lại một lần nữa, “Cậu đến đây làm gì.”
Nói là hơi nhẹ nhàng, nhưng chẳng qua chỉ là từ trạng thái ‘đầy vẻ thù địch’ sang ‘thù địch’ mà thôi, tổng thể mà nói vẫn là không tốt.
“Tôi……” Mật Trà cảm thấy lúc này không thể nói ‘tôi đến xem cậu có nhảy lầu không’, do đó uyển chuyển nói, “Tôi đến tìm cậu.”
“Cậu tưởng tôi sẽ nhảy lầu?” không cần cô ấy nói, Liễu Lăng Âm cũng hiểu ra, cô trợn to mắt lên, giận dữ nhìn Mật Trà, “Cút, tôi có chết cũng không liên quan đến cậu! ”
Tiếng cút này nhấn rất mạnh, như lấy đá vả vào mặt, cô nói xong là rời khỏi, mặc kệ Mật Trà.
Mật Trà liền kéo cô ấy lại, “Lăng Âm, tối vậy rồi cậu muốn đi đâu?”
Liễu Lăng Âm đi trong phẫn nộ, Mật Trà không kéo nổi, ngược lại còn bị cô ấy kéo lê hai bước.
Liễu Lăng Âm quay đầu, mái tóc dài tung bay trong gió, cô cười lạnh một cái, nhẹ giọng lại, chậm rãi nói, “Tôi nhắc lại lần nữa, cút.”
Nói xong hất cánh tay phủi Mật Trà ra, nhẹ nhàng đẩy cô ấy ngã xuống đất.
Mật Trà té phịch xuống đất, giờ cô mới hiểu được câu nói của Thẩm Phù Gia “Cậu là một Mục Sư, sao có thể đơn độc đối đầu với một Trọng Kiếm Sĩ được” rốt cuộc có nghĩa gì rồi.
Tuy cùng tuổi, nhưng sức lực hai bên lại chênh nhau một trời một vực.
Liễu Lăng Âm hình như cũng hơi kinh ngạc, bình thường cô toàn tiếp xúc với Học sinh Khoa Công, như Thẩm Phù Gia nhìn có vẻ dịu dàng mà lúc đó cũng có thể đánh cô bể đầu.
Cô quả thật không ngờ tới, Mật Trà nhìn béo hơn Thẩm Phù Gia, thực tế lại yếu đuối như kẹo bông gòn, vừa bóp là xẹp.
Mật Trà chống tay xuống đất muốn đứng dậy, sau khi lảo đảo miễn cưỡng đứng được, chỗ xương cụt đau đến tận óc, cô sờ sờ mông, cảm thấy phần xương cụt suýt tí nữa nứt ra rồi.
Đau đến cô thấy hơi chóng mặt.
Liễu Lăng Âm thấy sắc mặt cô ấy trắng bệch, bước chân đang chuẩn bị rời khỏi khựng lại.
“Ê, có sao không.” Cô hỏi một tiếng.
“A, không sao, không sao.” Mật Trà thử đi hai bước, cảm thấy không có vấn đề gì.
“Không sao thì về ngủ đi.” Liễu Lăng Âm nghiêng người, để cho Mật Trà rời khỏi.
“Vậy cậu đi về cùng tôi có được không.” Mật Trà ôm mông, sợ sệt hỏi. Lần này biết giữ khoảng cách rồi.
Liễu Lăng Âm nhìn lên trời, động tác này có thể làm cho mắt cô duy trì hướng nhìn lên trên, nhưng đồng thời, cũng thể hiện ra sự mất kiên nhẫn.
“Coi như tôi xin cậu đó, đừng đến phiền tôi nữa có được không.”
Giọng nói nguỵ trang không hoàn hảo cho lắm, Mật Trà nghe ra được sự run rẩy.
Gió ngừng lại, mái tóc đang bay phấp phới cũng rũ xuống, để lộ ra đôi mắt đỏ ngầu của Liễu Lăng Âm.
Kinh nghiệm hai lần bị thương liên tiếp nhắc nhở Mật Trà, lúc này cô nên mau mau tránh xa Trọng Kiếm Sĩ nguy hiểm này;
Nhưng, bản tính trời sinh của Mục Sư và sự giáo dục trong nhiều năm đã làm cô dừng chân lại.
Mục Sư không thể nào làm ngơ trước một người đang bị tổn thương.
Mật Trà mím môi, cô buông bàn tay đang ôm xương cụt ra, tiến lại gần Liễu Lăng Âm hai bước, không đầu không đuôi nói ra một câu:
“Lăng Âm, cậu có muốn uống một ly trà sữa không.”
Liễu Lăng Âm nhìn sang một cái, ánh mắt như tiễn, hung ác lạnh lùng.
Không gì bất ngờ, là ý nghĩa từ chối.
“Vậy……” Mật Trà lấy hết dũng khí, cô lại đi về phía trước một bước, giang hai cánh tay ra trước mặt Liễu Lăng Âm.
“Cậu có muốn một cái ôm không.” cô hỏi.
——Hành động to gan đến không sợ chết.
Đêm lại nổi gió, thổi đến váy ngủ bay phành phạch. Câu nói đầy bất ngờ này, làm cho ánh mắt lạnh lùng như băng kia như được bỏ vào lò lửa, trong vài giây dần dần tan chảy thành nước.
Liễu Lăng Âm ngẩn người một cái, cô nhìn chằm chằm vào Mật Trà, nhìn đến ánh mắt nhoè đi.
Một sự tủi thân khó nói được phun trào ra, hoá thành nước mắt.
Cô cúi đầu xuống, lồng ngực run nhẹ một cái, mái tóc dài đã che đi khuôn mặt, độ run này rất khó phán đoán ra được Liễu Lăng Âm rốt cuộc là đang cười hay đang khóc.
Mật Trà không biết, Liễu Lăng Âm cũng không biết, nhưng ít ra ý nguyện bản thân cô là rất muốn làm ra nụ cười lạnh.
Nhưng đáng tiếc không được như ý nguyện, chỉ trong một chốc, cả hai đều biết được đáp án——
Là vế sau.
Liễu Lăng Âm không cự tuyệt sự tiếp cận của Mật Trà nữa, bức tường thành bao quanh cô sụp đổ trong chớp mắt.
Ngay trước mặt một nữ sinh xa lạ, cô sụp đổ tuyệt vọng vùi mặt vào ngực Mật Trà khóc lớn lên.
「Cậu có muốn một cái ôm không」
Cô muốn, trước giờ vẫn rất muốn, nhưng đã rất nhiều năm rồi không ai nói với cô câu này.
Mật Trà ôm lấy cô ấy, sờ lên mái tóc đang bị thổi rối bời kia.
Trọng Kiếm Sĩ cao hơn cô nửa cái đầu đang khom lưng, dùng một tư thế cực kỳ kỳ quặc vùi mặt vào người cô
Do không có lực chọn nào khác, nên cũng không để tâm.
Qua một hồi sau, sau khi vùng áo trước ngực ướt sũng, Mật Trà nhẹ tiếng hỏi, “Lăng Âm, cậu có muốn uống một ly trà sữa không.”
Liễu Lăng Âm không có ngẩng đầu lên, vẫn vùi vào lòng Mật Trà.
Một hồi lâu, cô mới nhè nhẹ gật đầu.
Muốn.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)