Ngày hôm sau là Mật Trà được Thẩm Phù Gia kêu dậy.
“6 giờ 50 rồi Mật Trà, mau dậy.”
Mật Trà mơ màng một hồi, đợi đến cô phản ứng ra được ý nghĩa của 6 giờ 50 là gì, thì cả người đột nhiên bừng tỉnh.
Kéo rèm ra, cô vội vã trèo xuống giường. Nghiêm Húc đã đến lớp học từ sớm, Thẩm Phù Gia và Liễu Lăng Âm đều đã ăn mặc chỉnh tề, cả phòng chỉ còn mỗi cô thôi.
“Xin lỗi tớ dậy trễ rồi.” Cô vừa sốt ruột thay đồng phục vừa nói với hai người, “Hai cậu đi trước đi, không cần đợi tớ.”
Liễu Lăng Âm xem thời gian, trước 7 giờ rưỡi phải đến lớp, cộng thêm thời gian xếp hàng ở căn tin, ăn sáng, bọn họ quả thật không có thời gian đợi Mật Trà.
“Vậy bọn tôi đi trước đây, giúp cậu mua đồ ăn sáng nha,” cô hỏi Mật Trà, “Cậu muốn ăn gì.”
Mật Trà cúi đầu cài nút áo, sau khi bị hỏi câu này, cảm kích cảm tạ Liễu Lăng Âm nói, “Bánh nếp cẩm được không.”
Ngẩng đầu lên, cô mới phát hiện ra mắt Liễu Lăng Âm hình như hơi sưng.
Cho dù hôm nay cô ấy vẽ mắt đậm hơn bình thường, nhưng vẫn nhìn ra được sự khác thường, đặc biệt phần tròng trắng mắt, vẫn có thể nhìn thấy nhiều mạch máu đỏ trong đó.
“Ok, vậy Gia Gia chúng ta đi thôi.”
“Hay là Lăng Âm cậu cũng mua giúp tôi sandwich đi,” Thẩm Phù Gia vẫn đứng đó không động đậy, “Tôi ở đây đợi Mật Trà là được.”
Liễu Lăng Âm nhướng mày.
Làm vậy thì rõ ràng thể hiện cô dễ dàng bỏ rơi đồng đội.
Cô cũng chả buồn nói gì, cuối cùng vẫn là đồng ý, “Vậy cũng được, cậu ở lại với Mật Trà đi, tôi đi trước đây.”
Mật Trà thay xong đồng phục, chạy đi đánh răng.
Thẩm Phù Gia thấy cô ấy hơi hoảng loạn, an ủi nói, “Không vội, vẫn còn hơn nửa tiếng đồng hồ, chúng ta không cần đến căn tin, kịp giờ mà.”
Mật Trà gật đầu đại, sau khi sửa soạn xong thì cũng đã hơn 7 giờ.
Hoảng loạng hết cả buổi sáng, đợi đến khi ra khỏi phòng ngủ trên đường đi đến lớp học, sau khi xác nhận không có bị trễ giờ, cô giờ mới thở phào, nhớ đến đôi mắt lúc nãy của Liễu Lăng Âm.
“Gia Gia, Lăng Âm cậu ấy……”
“Đêm qua tớ hình như nghe thấy có tiếng khóc.” Thẩm Phù Gia gật đầu, khẳng định suy đoán của Mật Trà. “Nhưng mà Lăng Âm chắc không thích được người khác an ủi, nên cậu ấy không nói, tớ cũng không hỏi.”
“Bạn trai cậu ấy hình như không phải thuộc loại hung dữ,” Mật Trà nhớ lại cậu nam sinh cao gầy gặp vào hôm qua, “Lăng Âm xinh đẹp như vậy, thành tích lại giỏi, nhà lại giàu, tại sao bọn họ lại cãi nhau?”
“Chuyện này thì tớ không rõ rồi.” Thẩm Phù Gia mỉm cười, “Nhưng mà nhiều lúc đối với nam sinh mà nói thì bạn gái quá xuất sắc chưa chắc đã là chuyện tốt.”
“Ân?” Mật Trà khó hiểu, “Tại sao vậy.”
“Thì chắc là tôn nghiêm của nam sinh bị áp chế.”
Tính tình của Liễu Lăng Âm trước giờ không tốt, có những thứ cô ấy tự cho rằng là làm nũng thể hiện tình yêu, nhưng trong mắt bạn trai lại là bướng bỉnh vô cớ.
Cộng thêm thành tích của Liễu Lăng Âm tốt hơn cậu ta, nhà nhiều tiền hơn cậu ta, trong tình cảm lại chèn ép cậu ta.
Phân tích như vậy, thì sẽ không có gì là bất ngờ tại sao ánh mắt của bạn trai Liễu Lăng Âm cứ luôn nhìn về Thẩm Phù Gia.
Trong mắt cậu ta, trên người Thẩm Phù Gia có sự dịu dàng mà Liễu Lăng Âm không có được, vừa hiểu chuyện lại thông minh, đây mới là hình mẫu bạn gái lý tưởng.
Bao hết cả một du thuyền tổ chức cho cậu ta thì sao nào, bọn họ rốt cuộc là người yêu của nhau hay chỉ là mối quan hệ giữa phú bà và tên mặt trắng?
Cái cậu ta cần là một bạn gái dịu dàng dễ thương, chứ không phải là một nữ vương cao cao tại thượng.
Điểm này Thẩm Phù Gia đã nhìn ra được, nhưng Liễu Lăng Âm là người trong cuộc, chỉ cảm thấy bạn trai đã phản bội mình, do đó hai người cứ cãi nhau không ngừng.
Hai năm nay, bọn họ hợp hợp tan tan không dưới 10 lần, mỗi lần sau khi chia tay đều là Liễu Lăng Âm van xin cậu ta tái hợp.
Nhưng vấn đề căn bản vẫn chưa giải quyết, cứ cách một hai tháng là lại cãi nhau một trận.
Những vụ này Thẩm Phù Gia cứ coi như đang xem phim, thêm vài phần thú vị cho cuộc sống học đường căng thẳng, không chỉ Thẩm Phù Gia, ngay đến những người bạn như Phó Chi Ức của Thẩm Phù Gia cũng coi như đang xem phim.
Lớp 10 lớp 11 hiện giờ không biết xích mích giữa hai học tỷ huyền thoại này, nhưng học sinh của 3 lớp thực nghiệm ít nhiều gì cũng biết được chuyện xảy ra giữa hai người vào năm lớp 10.
Khi đó học sinh mới nhập học, dựa theo truyền thống, cần phải tiến hành nửa tháng học nghĩa vụ quân sự.
Thẩm Phù Gia trời sinh có một khuôn mặt hoa khôi thuần khiết, sau khi khoác lên bộ đồ quân sự, cực kỳ nổi bật trong một đám học sinh mệt mỏi rã người, thường xuyên bị chụp hình post lên trang web của trường.
Cũng chính những tấm ảnh này, là mồi châm cho vụ việc sau này.
Học quân sự kết thúc, khai giảng mới được 1 tháng, Liễu Lăng Âm liền chặn đầu Thẩm Phù Gia trong toilet.
Cô ấy lấy điện thoại ra, chất vấn Thẩm Phù Gia có quan hệ gì với bạn trai mình.
Thẩm Phù Gia bị hỏi đến khó hiểu, sau khi cô nhìn vào tấm hình trong điện thoại thì mới hiểu ra , trong lòng biết rõ đây chỉ là những bài post trong trường, không phải là bạn trai Liễu Lăng Âm cố ý chụp lén, hoặc là cô tự ý cho đối phương.
Nhưng bị người ta vô duyên vô cớ chặn đầu trong toilet, quả thật làm cho cô thấy không vui.
Cô nhìn Liễu Lăng Âm cười một cái, “Quan hệ gì à? Thì quan hệ giữa tên biến thái chụp trộm với nữ sinh bình thường.”
Câu nói này như châm ngòi cho cơn thịnh nộ của Liễu Lăng Âm, cô vốn vì chuyện này mà cãi nhau với bạn trai, trong lòng đang rất bức xúc.
Thẩm Phù Gia lúc này nói gì cũng được, cho dù là câu “Đúng vậy, là tôi thích cậu ta”, Liễu Lăng Âm cũng không đến nỗi giận dữ như thế, nhưng câu nói này lại như con dao nhọn đâm thẳng vào điểm yếu của cô.
Trong lòng Liễu Lăng Âm, không có chuyện gì quan trọng hơn việc bảo vệ bạn trai hệ Pháp Sư yếu đuối này, tuyệt đối không cho phép có người bôi nhọ cậu ta như vậy.
Nữ sinh lớp 10 mới vừa nhập học chưa được bao lâu manh động hơn bây giờ rất nhiều, cô trực tiếp túm lấy tóc của Thẩm Phù Gia, bắt phải xin lỗi.
Đáng tiếc Thẩm Phù Gia không có yếu đuối như dáng vẻ bên ngoài, thân là học sinh Khoa Công, cô không thiếu dũng khí và đấu chí, sức mạnh và kỹ thuật cũng không thua gì Liễu Lăng Âm.
Thẩm Phù Gia thuận tay với lấy cây lau nhà trong toilet, nhắm chuẩn cơ hội đánh thẳng mạnh vào đầu của Liễu Lăng Âm, trực tiếp đánh vỡ trán Liễu Lăng Âm.
Chuyện này kinh động đến giáo viên, cuối cùng kết thúc bằng việc hiệu trưởng đích thân nghiêm khắc cảnh cáo kỷ luật Liễu Lăng Âm.
Tuy sau này ngoài mặt bọn họ đã xin lỗi nhau, nhưng bên trong coi như đã kết oán với nhau rồi, oán khí trong lòng vẫn chưa tiêu tan, đặc biệt là Thẩm Phù Gia.
Cô tự nhiên bị một trận bạo lực học đường, bị đấm mấy cú thì không nói gì đi, nhưng tóc lại bị bứt đi không ít, đối với một nữ sinh thích đẹp mà nói thì chuyện này không thể tha thứ được.
Qua ngày thứ 2 sau khi làm rõ nguyên do, Thẩm Phù Gia thông qua bạn bè lấy được wechat của bạn trai Liễu Lăng Âm.
Đợi đến giờ giới nghiêm, sau khi Liễu Lăng Âm cãi nhau với bạn trai, vào nửa đêm cô dùng giọng khóc lóc nghẹn ngào gửi hai voice chat cho đối phương.
Giọng nói thường có sức ảnh hưởng hơn tin nhắn chữ, không ngoài dự đoán của Thẩm Phù Gia, rất nhanh là cô nghe được tin bạn trai Liễu Lăng Âm nói lời chia tay với cô ta.
Sự hợp hợp tan tan của hai người này, trong đó có không ít sự ‘trợ giúp’ của Thẩm Phù Gia.
Đêm qua Thẩm Phù Gia quả thật nghe thấy được tiếng thút thít kiềm nén ở giường đối diện, mới đầu cô có hơi kinh ngạc, không ngờ rằng cứng rắn như Liễu Lăng Âm lại rơi lệ vì một nam sinh lúc nửa đêm.
Nhưng sau khi kinh ngạc, thì một cảm giác thoả mãn vì được báo thù ập tới.
Sáng nay khi thấy đôi mắt sưng đỏ của Liễu Lăng Âm, Thẩm Phù Gia không những không có chút đồng cảm nào, mà ngược lại, cô lại thấy rất vui mừng.
Chuyện xảy ra vào lớp 10 lần đó, nếu như cô là học sinh Khoa Pháp yếu đuối hoặc nhu nhược hơn chút, chắc đã bị Liễu Lăng Âm doạ đến nghỉ học rồi.
Mối thù này Thẩm Phù Gia không bao giờ quên, cho đến hôm nay nhìn thấy Liễu Lăng Âm, cô đều cảm thấy chân tóc đau nhức, trong mũi vẫn ngửi được mùi hôi trong toilet.
……
“Lăng Âm không thích người khác hỏi chuyện riêng tư, cho nên Mật Trà cậu đừng đi chọc cậu ấy.” Thẩm Phù Gia dặn dò Mật Trà, “Cậu ấy thuộc loại tính cách coi sự an ủi của người khác là thương hại, cậu nếu như đi hỏi, thì chỉ cảm thấy cậu đang mỉa mai cậu ấy.”
Mật Trà ghi nhớ rồi, cô trịnh trọng gật đầu, “Tớ sẽ không chọc vào nỗi đau của cậu ấy đâu.”
“Ân, chúng ta để cậu ấy yên tĩnh một mình đi.” Thẩm Phù Gia cười, nắm lấy tay Mật Trà.
Cô không hy vọng Mật Trà quá thân với loại phụ nữ đó, đây hoàn toàn không phải do tư lợi.
Mật Trà là một người có thể vì bạn mới quen mà thức suốt đêm trong phòng y tế.
Cô ấy nếu như thân với Liễu Lăng Âm, thì chẳng phải là cứ một khoảng thời gian lại phải đi an ủi Liễu Lăng Âm vì cãi nhau với bạn trai à.
Chuyện không tốt với Mật Trà chút nào, áp lực học tập của cô ấy lớn như vậy, không thể dính vào chuyện này được.
Trong A1, Thẩm Phù Gia tự nhận rằng Mật Trà chơi chung với cô mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất.
Nghiêm Húc cô ngạo, Lục Uyên tản mạn, các nữ sinh còn lại thì thành tích mọi mặt đều không bằng cô.
Do đó, không ai có thể thích hợp với Mật Trà hơn cô.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)