Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 13

634 3 7 0

Sau khi thảo luận hết các đội nữ sinh trong đó bao gồm cả E408, thì cũng đã tới giờ tan học.

Mật Trà vừa mới mở cửa phòng huấn luyện, thì thấy bên ngoài có một nam sinh cao gầy đang đứng đó.

Hai người bất ngờ chạm mặt nhau, đều là ngẩn người một cái.

Đối phương nhanh chóng phản ứng ra trước, lui ra sau nhường một bước.

“Xin lỗi, tôi đến đón Âm Âm.” Cậu ta nói xong có vẻ hơi xấu hổ né tránh ánh mắt, xem ra là một nam sinh e thẹn.

Không đợi Mật Trà nói chuyện, Liễu Lăng Âm ở phía sau liền bước nhanh tới, thành thục khoác lấy cánh tay của nam sinh, thuận thế vẫy tay với mọi người, “Các bảo bối, tôi đi trước đây, có chuyện gì nhớ liên lạc nha.”

Nam sinh cũng gật đầu chào mọi người, duy chỉ có ánh mắt nán lại trên người Thẩm Phù Gia một chốc.

Thẩm Phù Gia phát giác ra được ánh mắt của cậu ta, lễ phép cười một cái.

Nụ cười này quá nóng bỏng, nam sinh lập tức cúi đầu xuống, theo Liễu Lăng Âm rời khỏi.

Mật Trà lần đầu tiên thấy được bạn trai của Liễu Lăng Âm, trên đường về cô hỏi Thẩm Phù Gia, “Nam sinh lúc nãy là lớp mấy vậy?”

“Bây giờ đang ở A2.” Thẩm Phù Gia nói, “Lúc trước có ở hội học sinh hai tháng.”

“Vậy hội trưởng thân với cậu ta không?”

Thẩm Phù Gia khựng bước chân lại, cô quay đầu sang nhìn Mật Trà, “Hội học sinh tuần này sẽ đổi người. Mật Trà, gọi tên tớ đi.”

“Ồ,” Mật Trà kêu một tiếng, “Thẩm Phù Gia.”

Thẩm Phù Gia cười phụt ra tiếng, “Không thể nào dễ thương hơn nữa được hả.”

Mật Trà suy nghĩ, học theo cách gọi của Liễu Lăng Âm, thử gọi, “Gia Gia ……”

“Ân, đúng rồi.” Thẩm Phù Gia cong mắt, đôi mắt ấy phát ra ánh sáng màu hổ phách, màu sắc này giống như cô vậy, ấm áp dịu dàng.

Cô nắm lấy tay của Mật Trà, mười ngón đan xen nhau rồi đung đưa nhẹ, “Lúc thi đấu nhớ bám theo sau tớ, khi gặp nguy hiểm thì gọi tớ, tớ nhất định sẽ đến ngay.”

Mật Trà ngẩn người một cái.

Khi nói câu này Thẩm Phù Gia vẫn là mỉm cười như trước đây, nhưng nụ cười hiện giờ hoàn toàn khác với lúc bọn họ mới gặp nhau.

Tựa như tiên hạc trên chín tầng mây rũ bỏ lớp sương mù trên người.

Cô tiến lại gần, cúi đầu xuống, để cho Mật Trà nhìn rõ bộ lông tinh xảo trên người mình, cho phép cô ấy vuốt ve.

“Vậy tớ sẽ cố gắng theo cậu,” Mật Trà nói, “Nhưng tớ chạy chậm lắm.”

Thẩm Phù Gia suy nghĩ, thay đổi, “Vậy tớ sẽ theo cậu.”

Có Liễu Lăng Âm, cô không thích đội này, nhưng cô thích Mật Trà.

Lúc trước cô muốn lôi kéo Mật Trà, là vì năng lực kỳ lạ của cô ấy, nhưng sau đó chỉ trong vòng hai ngày, thứ thu hút Thẩm Phù Gia đã thay đổi rồi.

Cô thích Mật Trà, muốn làm bạn với cô ấy.

Mật Trà là một người bạn đáng để kết giao thật lòng, người trong sáng chân thật rất ít, hiếm khi gặp được, Thẩm Phù Gia biết thế nào là trân trọng.

Hai người trước khi về ký túc xá thì có ghé căn tin mua cơm, khi xếp hàng thì đèn thông báo trên điện thoại của Thẩm Phù Gia sáng lên, cô lấy ra xem tin nhắn.

Là Phó Chi Ức hỏi cô có muốn đến quán cà phê làm bài tập không.

Thẩm Phù Gia vừa muốn đánh chữ trả lời, đột nhiên liếc nhìn sang Mật Trà đang ở bên cạnh, cô bỗng dưng động lòng, ngón tay nhấn vào nút voice.

“Không cần đâu, các cậu đi đi, tối nay tớ ở với Mật Trà.”

Âm thanh này không to không nhỏ, vừa hay đủ để Mật Trà nghe thấy.

Cuối ánh mắt liếc nhìn thấy Mật Trà đang chú ý qua đây, Thẩm Phù Gia lại nói thêm tin thứ hai, “Có món gì ngon thì mua hai phần dùm tớ, rồi tớ chuyển tiền sau.”

Mật Trà đang ở bên cạnh, tất nhiên là nghe thấy được, do đó hỏi, “Là Phó Chi Ức bọn họ tìm cậu hả, vậy cậu mau đi đi, tớ mua xong là về phòng.”

“Không sao.” Thẩm Phù Gia đặt điện thoại xuống, đột nhiên nói với cô ấy, “Mật Trà, tớ đang nghĩ……dù sao cũng lớp 12 rồi, vẫn là việc học quan trọng.”

Chủ đề này đến quá đột ngột, nhưng Mật Trà vẫn tán đồng, “Đúng, việc học quan trọng.”

“Vậy thì, chúng ta hiện là thành viên của một đội. Đặc biệt là cậu và tớ, một người hỗ trợ một người chủ công, điều cần nhất là sự ăn ý. Nếu như cứ chơi chung với bạn ngoài đội, thì thời gian tương tác của chúng ta không còn nhiều nữa.”

Thẩm Phù Gia quan sát tỉ mỉ biểu cảm của Mật Trà , “Đợi sau khi hết lớp 12, tha hồ có thời gian chơi. Nhưng trong năm nay, chúng ta nên đặt bạn bè ngoài đội ngoài lớp ra một bên, cậu cảm thấy sao?”

Kiến lập tình bạn cần thời gian tương tác.

Thẩm Phù Gia muốn kết giao với Mật Trà, không thể nào để mặc Mật Trà ngày ngày cứ tiếp xúc với người ngoài đội hoặc lớp khác.

Cô muốn Mật Trà đặt trọng tâm lên người cô.

Mật Trà nghe xong cảm thấy rất hợp lý.

“Gia Gia cậu nói đúng, đội chúng ta hiện tại thiếu sự phối hợp ăn ý, cần phải tương tác nhiều hơn nữa.” cho nên cô Lý mới phạt bọn họ chạy, cô gật đầu đồng ý, “Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ dành nhiều thời gian cho đội mình hơn.”

Cái kết quả này hơi khác so với dự định của Thẩm Phù Gia, cô chỉ muốn Mật Trà tương tác với mình nhiều hơn, không có đặt Nghiêm Húc và Liễu Lăng Âm vào trong kế hoạch.

Nhưng mà ý nghĩa đại khái không sai, chỉ cần Mật Trà hoạt động nhiều trong ký túc xá, cô sẽ có cách thân cận với cô ấy.

Bên này hai người mua xong cơm chuẩn bị đi về, bên kia Phó Chi Ức nhận được tin voice chat của Thẩm Phù Gia, bên trong quán cà phê yên tĩnh nên cô chuyển thành tin nhắn chữ, có chút ngạc nhiên lẩm bẩm, “Hiếm khi Phù Gia dùng tin nhắn thoại, trước giờ cậu ấy đều đánh chữ mà ta.”

Mộ Nhất Nhan hỏi, “Cậu ấy nói sao?”

“Cậu ấy nói phải ở cùng với Mật Trà.” Phó Chi Ức xem xong thì hứ một tiếng, “Xem ra cậu ấy định cùng tiến lui với Mục Sư 299 kia rồi, đúng là có người mới thì quên đi tình cũ tụi mình.”

“Trong đội có tài nguyên tốt như vậy, là ai thì cũng muốn lôi kéo thôi.” Mộ Nhất Nhan quay cuốn vở nửa vòng, nghiêng đầu cầm viết tiếp tục vẽ, “Lớp 12 chia đội rồi, mọi người giữ khoảng cách cũng tốt, vẫn là tổ đội quan trọng hơn.”

“Đội trưởng của chúng ta đâu.” Phó Chi Ức hỏi.

“Bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi rồi.” Tần Trăn nói, “nghe nói là bàn về cuộc thi toàn quốc.”

Cho dù giáo viên chủ nhiệm không có nói ra, nhưng học sinh lớp A1 đều biết, Nghiêm Húc và Lục Uyên đều là ứng viên sáng giá cho cuộc thi toàn quốc diễn ra vào tháng 4.

Phó Chi Ức chống cằm nhìn lên trời, “Tốt quá rồi, tớ cũng muốn được chọn, tiền thưởng cuộc thi đó hình như cao lắm.”

“Đội hạng nhất được 50 vạn.”

“Khoan nhắc đến cuộc thi toàn quốc đã,” Mộ Nhất Nhan quay trở về chủ đề chính, cầm nắp bút gõ gõ xuống bàn, “Mau xem trận Thi Đấu Tập tuần sau đi.”

“Hử? Vị trí vẽ xong rồi à?” Phó Chi Ức tiến lại gần, sờ cằm nhìn một hồi, “Trận hình rất cơ bản.”

“Thi Đấu Tập là cơ hội trinh sát tình báo, tớ nghĩ chắc mỗi đội sẽ không tung hết sức đâu, mới đầu vô không nên để lộ quá nhiều tuyệt chiêu sẽ tốt hơn.”

Thời khoá biểu tiết năng lực của lớp 12, thứ 4 và thứ 5 của nữ sinh là lớp chuyên ngành, Khinh Kiếm Sĩ học lớp của Khinh Kiếm Sĩ, Pháp Sư học lớp của Pháp Sư; những ngày còn lại thì là luyện tập nội bộ trong đội.

Trong đó, từ trưa đến tối thứ 7 mỗi hai tuần sẽ là Thi Đấu Tập, cơ chế thi đấu giống thi giữa kỳ và cuối kỳ.

“Lần thi đầu tiên……” Phó Chi Ức cảm thán nói, “Không biết chúng ta có đụng phải Mục Sư 299 không ta.”

“Không ngoài dự đoán, không đụng đâu.” Âm thanh vang lên từ phía sau, không biết từ khi nào Lục Uyên đã đứng sau lưng họ.

Phó Chi Ức giật cả mình, “Đội trưởng cậu về khi nào vậy?” lúc nãy cô hoàn toàn không cảm thấy gì.

“Mới nãy.” Lục Uyên nói xong, kéo ghế ngồi xuống, chỗ của cô đã đặt sẵn bánh kem và cà phê mà đội viên đã mua cho cô.

“Tôi đã hỏi mấy đàn anh đàn chị lớp trên, Thi Đấu Tập lần đầu tiên sẽ là cuộc thi giữa các tầng lầu với nhau, chúng ta sẽ gặp E507, còn những buổi Thi Đấu Tập sau thì khó nói, cũng có vài lần sẽ thi với các lớp khác.”

Lục Uyên không khách khí ăn một miếng bánh kem.

“Còn một tin tốt nữa.”

“Tin tốt gì?”

Lục Uyên nhai bánh kem, đợi sau khi nuốt xuống hết, mới chậm rãi ngồi dựa ra sau.

“Khi tôi trở về đi ngang hoa viên, thấy Liễu Lăng Âm đang cãi nhau với bạn trai, hình như là vì Thẩm Phù Gia.”

Phó Chi Ức cười xì mũi, “Đây mà là tin tốt gì, nữ sinh toàn khối lớp 12 ai mà không biết Liễu Lăng Âm và Phù Gia là kẻ thù với nhau.”

Lục Uyên vừa chưa mở miệng thì Tần Trăn ở đối diện đột nhiên nói, “Không, đây quả thật là tin tốt.”

Tần Trăn trước giờ rất ít nói, chỉ nói đúng trọng tâm.

Cô ngẩng mắt lên nhìn sang mọi người, “Hai học sinh Khoa Công của E408 bất hoà, vậy thì đội bọn họ chẳng còn gì đáng ngại nữa.”

Lục Uyên gật đầu, co tay lại gõ vào cạnh bàn.

“Vẫn là câu nói cũ, tấn công Mục Sư trước.”

Tuy tốc độ của bọn họ cao hơn E408, nhưng đồng thời, sức tấn công của hai học sinh Khoa Công E408 lại mạnh hơn bọn họ.

Điều may mắn là hai người này trước giờ bất hoà với nhau, đối với bọn họ mà nói là điểm đột phá cực tốt.

“Vậy còn Nghiêm Húc,” Mộ Nhất Nhan hỏi, “Thành tích năng lực của cậu ta không thua kém gì cậu, là một Pháp Sư rất mạnh.”

“Cậu ta là Pháp Sư, nhưng cứ luôn xem mình là Kiếm Sĩ.” Lục Uyên lắc lắc đầu, “Chủ nghĩa vị kỷ của Nghiêm Húc quá lớn, trong tổ đội có phản tác dụng hay không thì rất khó phán đoán.”

Cô nói xong, ánh mắt quét sang ba người, “Lúc nãy giáo viên chủ nhiệm tìm tôi nói về quy tắc tuyển chọn đội hình cho cuộc thi toàn quốc: Nam nữ mỗi đội 8 người, 6 đội viên chính thức, hai người dự bị.”

Việc liên quan đến cuộc thi toàn quốc, mắt mấy người lập tức nhìn sang, Phó Chi Ức liền hỏi, “Vậy làm thế nào thì mới được chọn?”.

“Tuyển chọn toàn trường, điều kiện đầu tiên là vượt qua được kỳ thi tuyển thẳng đầu tháng 4, rồi dựa vào tổng điểm của hai kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ để chọn ra một đội có điểm số cao nhất, rồi sau đó chọn 4 người còn lại từ các đội khác.”

“Cũng có thể nói, chỉ cần tổng điểm hai lần thi của học kỳ này cao nhất toàn trường, là cả đội có thể vào được đội tuyển của trường?”

Lục Uyên gật đầu, là ý nghĩa này.

“Nói là toàn trường, thật ra gần như là tuyển chọn trong A1.” Cô ngồi thẳng lại, không còn tản mạn dựa vào ghế nữa, trọng tâm nghiêng về phía trước, thẳng lưng lên, tiến lại gần ba người kia.

“Tuy cá nhân tôi được chọn không thành vấn đề, nhưng tôi vẫn hy vọng đội mình sẽ đạt điểm cao nhất, có thể cùng các cậu toàn đội được chọn.”

Thần sắc trong mắt Lục Uyên nghiêm túc, không nói đùa, “E407 có cái trình này.”

Đội viên tương tác mài giũa với nhau nguyên cả học kỳ, vẫn sẽ ăn ý hơn so với người khác.

Cô muốn dùng con dao thuận tay.

Mấy người đều im lặng, trong sự im lặng này đang châm ngòi cho đấu chí quyết tâm.

Mộ Nhất Nhan đột nhiên cười ra tiếng, “Lúc trước tớ còn tưởng Lục Uyên cậu và Nghiêm Húc giống nhau, mặt không biểu cảm, rất khó gần. không ngờ cậu và Nghiêm Húc hoàn toàn là hai loại hình khác nhau.”

Lục Uyên không phủ nhận gật đầu, “Tính cách tôi không có tệ như cậu ta.”

“Lần này đồ bảo hộ tối ưu hoá rồi, giáo viên chủ nhiệm nói, nhà trường nhất định sẽ chọn 1 Mục Sư.” Không cần nói rõ ra thì mấy người kia cũng hiểu.

Mật Trà.

Vừa mới nói xong, từ cổng toà E có hai người đi vào.

Thẩm Phù Gia và Mật Trà đã mua xong cơm quay về ký túc xá.

Lục Uyên cầm lấy cà phê uống một ngụm, ánh mắt liếc sang Phó Chi Ức, “Trong một đội hoặc là chỉ có một Khinh Kiếm Sĩ; hoặc là một người chính thức, người kia dự bị.”

Phó Chi Ức và Thẩm Phù Gia, chỉ có một người có thể đứng trên lôi đài của giải toàn quốc.

Lời nói này có ý gây chia rẽ, nhưng bầu trời trước giờ không bao giờ tồn tại mặt trời thứ 2.

Phó Chi Ức mím môi, cô liền đứng dậy, hỏi hai người vừa vào cửa, “Phù Gia, Mật Trà ——qua đây ngồi chút không?”

Mật Trà theo tiếng tìm người, sau khi nhìn rõ người, nói với Thẩm Phù Gia, “Là Phó Chi Ức bọn họ, hội trưởng …Gia Gia cậu có qua đó không, tớ có thể mang cơm lên phòng giúp cậu.”

“Không đâu.” Thẩm Phù Gia cong môi, cô nắm lấy tay Mật Trà, cúi đầu thì thầm bên tai cô ấy, “Đã quên những gì đã nói với cậu lúc ở căn tin rồi à.”

Giọng nói cực nhẹ, chỉ có Mật Trà nghe thấy.

Cô nói xong quay người lại, cười với mấy người bạn ở đằng xa, “Tớ về ăn cơm trước đây, tối nay mới đến phòng các cậu chơi?”

Hiểu rõ quy tắc tuyển chọn không chỉ có mình Lục Uyên.

Chiều nay, sau khi biết được thực lực của Mật Trà và đồ bảo hộ được tối ưu hoá, Thẩm Phù Gia liền phát hiện ra cơ hội dành cho cô.

Một bãi cát vụn như E408 chưa chắc được tuyển chọn hết cả đội, nhưng có Mật Trà, cô đã có phương án dự bị——

Trong tình huống có hai Khinh Kiếm Sĩ thực lực không thua kém nhau, một người có thể phối hợp ăn ý với Mục Sư duy nhất trong đội, và một người chưa từng hợp tác qua với Mục Sư lần nào.

Trong tình huống này, giáo viên sẽ chọn ai thi đấu, kết quả đã quá rõ ràng.

Lớp 12 rồi, mọi người nên dồn hết tâm tư vào việc học.

Mật Trà là món quà trời ban, để mình cô thu nhận là đủ rồi, những người khác không nên tiếp cận Mật Trà.

Trên thế gian này trước giờ không bao giờ tồn tại đạo lý hai con rồng cùng chia sẻ một đoá hoa hồng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: