Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 21

644 0 5 0

Trong một quán ăn 24h ở lầu 8, Mật Trà chọn một vị trí trong góc.

Từ lúc bọn họ vào đây đến giờ đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, trong khoảng thời gian đó Liễu Lăng Âm vẫn cứ khóc suốt.

Hiện giờ cô đã tỉnh táo hơn chút, không có ôm Mật Trà nữa, mà ngồi đối diện Mật Trà, một người khóc một người nhìn, duy trì rất lâu, lâu đến nỗi chủ quán cũng thấy hơi lo lắng, muốn gọi điện cho cô Lý.

Mật Trà đưa khăn giấy cho cô ấy, cô không rành xử lý mấy vụ tình cảm rắc rối này cho lắm. Lúc trước bạn bè bên cạnh Mật Trà nếu không phải là chưa yêu đương, thì là ngày chia tay vẫn vui cười được như lễ tình nhân.

Học sinh cấp 3 mà chấp nhất tình cảm như Liễu Lăng Âm, quả thật hiếm thấy.

“Lăng Âm …… cậu đừng khóc nữa. Nếu còn khóc nữa cơ thể chịu không nổi đâu.” Câu nói này Mật Trà đã nói không dưới 20 lần, nhưng một chút tác dụng cũng không có.

“Tôi chỗ nào không tốt…… Tôi chỗ nào không tốt ……” Liễu Lăng Âm nằm dài trên bàn, khóc như người say, khóc nức nở, giọng nói đã khàn đục, không còn thánh thót như trước.

“Tôi nhiều tiền hơn Thẩm Phù Gia, tôi xinh đẹp hơn Thẩm Phù Gia, tôi yêu cậu ta hơn Thẩm Phù Gia, tại sao cậu ta cứ thích Thẩm Phù Gia!”

Nếu luận về ngoại hình, Liễu Lăng Âm quả thật cao hơn Thẩm Phù Gia, thân hình sexy hơn Thẩm Phù Gia, diễm lệ hơn Thẩm Phù Gia.

Hai người trong mắt Mật Trà đều rất xinh đẹp, dù sao cũng đều xinh hơn cô.

“Cậu cũng vậy!” Liễu Lăng Âm đang khóc thì ngẩng mắt lên, đôi mắt khóc đến đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Mật Trà, từng câu từng chữ cắn răng nói, “Cậu cũng thích Thẩm Phù Gia, các người tại sao đều thích cô ta! ”

Ánh mắt này quả thật sắc bén, Mật Trà biết tâm trạng cô ấy lại trở nên tệ rồi, liền lấy một tay sờ đầu Liễu Lăng Âm, “Tôi cũng thích cậu mà, thật đó, tôi cũng thích cậu.”

Trong khoảng thời gian tiếp xúc gần một tiếng đồng hồ này, Mật Trà cảm thấy mình đại khái đã nắm được bí quyết an ủi Liễu Lăng Âm.

Cô ấy xem ra không có ngang ngược, nữ vương, mà ngược lại, cô ấy cực kỳ thích cách đối xử như vỗ về trẻ con vậy.

Được sờ đầu lại được nghe những lời tốt, Liễu Lăng Âm giờ mới yên tĩnh đôi chút.

Cô hít hít mũi, nói với Mật Trà, “Vậy cậu nói xem, cậu ta tại sao lại không thích tôi.”

Cái vấn đề này Mật Trà sao mà biết được, cô thành thật lắc lắc đầu, “Tôi không biết, nhưng tôi không ghét cậu Lăng Âm.”

Nghe xong câu này, Liễu Lăng Âm giễu cợt, “Cậu biết gì về tôi mà nói không ghét tôi?” Cô vốn còn định nói vụ cô đã vứt bỏ bánh quy Mật Trà tặng, nhưng lời nói chưa ra tới miệng, Liễu Lăng Âm đã khựng lại rồi.

Cô không muốn nói, không muốn Mật Trà biết.

“Tôi cũng không biết nữa.” Mật Trà cười, “Nhưng tại sao tôi lại phải ghét cậu, tôi không biết có điểm nào để ghét cậu.”

Nụ cười đó ngây thơ hồn nhiên, nhìn có vẻ hơi ngốc.

Liễu Lăng Âm nhắm mắt, kem dưỡng mi đã bị nước mắt làm trôi tèm lem, lúc này 2, 3 cọng đã dính lại với nhau, nhìn vô cũng thảm hại.

Cô mệt rồi.

Mới khai giảng ba ngày mà đã khóc hết hai đêm, cho dù thể lực Liễu Lăng Âm có tốt cỡ nào đi nữa, cô cũng thấy mệt rồi.

“Lăng Âm, tại sao cậu lại không đổi sang thích một người khác chứ.” Mật Trà hỏi, “Cậu xinh đẹp như vậy, thành tích lại tốt, nhà lại có tiền, còn là một nữ Trọng Kiếm Sĩ hiếm gặp nữa, người thích cậu chắc chắn rất nhiều.”

Cô quả thật không thể hiểu nổi mấy chuyện yêu đương rắc rối này. Nghe tiếng khóc nguyên một tiếng đồng hồ, Mật Trà cũng cảm thấy khó chịu.

“Tôi không biết.” Liễu Lăng Âm lắc lắc đầu, cô mệt mỏi đến nỗi ánh mắt chỉ có thể bất lực nhìn xuống bàn.

“Tôi yêu cậu ta đã 5 năm, đã trở thành thói quen rồi.”

“5 năm?”

“Tôi và cậu ta học chung trường cấp 2,” Liễu Lăng Âm từ từ mở miệng, “Lúc đó tôi không biết trời cao đất dày, thích nổi điên trong trường, rồi bị các bạn học bài xích, chỉ có cậu ta là chịu nói chuyện với tôi.”

Do có bài học từ thời cấp 2, cho nên sau khi vào cấp 3, Liễu Lăng Âm cố gắng nguỵ trang tính cách của mình, cô gặp ai cũng cố làm mặt cười, các nữ sinh gặp ai cũng kêu là bảo bối.

Nhưng rất ít ai được như Thẩm Phù Gia, trong giao tiếp xã giao như cá gặp nước.

Sự thân thiện này là lớp vỏ bọc bên ngoài mà Liễu Lăng Âm tạm thời tạo ra, mỏng manh hơn giấy, gió thổi là rách.

Cô trước giờ chưa từng được giảng dạy về phương diện này, ba mẹ quanh năm suốt tháng ở bên ngoài, bảo mẫu trong nhà thì không thể nào dạy Liễu Lăng Âm các đạo lý về đối nhân xử thế, bọn họ chỉ chiều theo cô, tâng bốc cô đến nỗi cô cứ tưởng mình là trung tâm của thế giới.

Nhưng ngày càng lớn lên, tiếp xúc xã hội ngày càng nhiều, Liễu Lăng Âm mới chậm chạp hiểu ra rằng: cô không phải là công chúa, muốn có chỗ đứng trong trường học thì cô phải thay đổi thái độ của mình.

Nhưng thay đổi đâu có dễ dàng vậy, không ai dạy cô, nội tâm bên trong cô quả thật cũng chẳng có gì là dịu dàng hiền lành.

Tự mình trong bóng tối mò mẫm hết 2 năm, Liễu Lăng Âm từ từ mò mẫm được hình mẫu ‘làm cho người ta thích’, rồi cố gắng nhét mình vào hình mẫu này, nhưng đến phút cuối lại làm cho người ta ngày càng phản cảm hơn.

“Lúc đó không ai chơi với tôi, tất cả mọi người đều vạch rõ ranh giới với tôi, chỉ có cậu ta ……chỉ có cậu ta khen tôi xinh đẹp, nói tôi có cá tính. Sau khi tốt nghiệp cấp 2, bọn tôi đã đến với nhau.”

Trong thời niên thiếu của Liễu Lăng Âm, trong những tháng ngày khao khát có được sự quan tâm, là cậu ta giơ tay ra với Liễu Lăng Âm, thời gian cậu ta ở bên cạnh Liễu Lăng Âm còn nhiều hơn ba mẹ cô nữa.

Sự ấm áp này, Liễu Lăng Âm đã ghi nhớ hết 5 năm, cho đến hiện tại, vẫn rất lưu luyến.

Cô chống đầu, ánh mắt trống rỗng, “Nhưng mới yêu nhau chưa được vài tháng thì trong điện thoại của cậu ta lại có hình của Thẩm Phù Gia, tôi hỏi cậu ta tại sao, cậu ta nói ngẫu nhiên thấy xinh đẹp nên lưu lại, không có ý gì khác.”

“Không có ý gì khác ……” Liễu Lăng Âm cười một tiếng, nụ cười đó yếu đuối bi thương.

“Cậu ta không chịu nói, nên tôi đi tìm Thẩm Phù Gia, nhưng cô ta lại dám bôi nhọ cậu ta, lúc đó tôi nóng nảy nên đã đánh với cô ta một trận.”

Điều này giống với những gì Thẩm Phù Gia đã nói. Mật Trà mím môi, nhịn không nổi ngập ngừng hỏi, “Lăng Âm, cậu ức…đánh nhau với nữ sinh khác thật hả?”

“Lại là Thẩm Phù Gia nói với cậu có đúng không!” Liễu Lăng Âm cắn răng, hít một hơi sâu, cuối cũng vẫn là kiềm chế lại, giải thích từng câu từng chữ, “Ngoại trừ cô ta, tôi chưa từng đánh nhau với ai. Hiệu trưởng đã cảnh cáo tôi nếu có lần hai sẽ đuổi học ngay lập tức, tôi hiện giờ vẫn còn ngồi trước mặt cậu, chứng minh là tôi không có sử dụng bạo lực nữa.”

Thấy cô ấy kích động như vậy, Mật Trà liền xin lỗi, “Xin lỗi, tôi không nên hỏi như vậy.”

Lồng ngực của Liễu Lăng Âm phập phồng lên xuống, sau đó là bất lực thả lỏng ra, trở nên càng mệt mỏi hơn trước nữa, ngay đến sức lực nói chuyện cũng không còn, tựa như nguyên khí hao tổn, hai người cứ thế im lặng một lúc.

Đối với Liễu Lăng Âm mà nói, Thẩm Phù Gia không phải kết thúc, mà là bắt đầu. Từ sau vụ của Thẩm Phù Gia, ngoài mặt Liễu Lăng Âm đã tém tém lại rất nhiều, nhưng trong lòng lại giống như bị gai đâm vào, nhổ không ra, chỉ cần có chút động tĩnh gì là thấy đau cực kỳ.

Cô trở nên ngày càng nhạy cảm, một khi thấy có ai tiếp cận bạn trai là cô không cách nào khống chế được giận dữ, tiếp theo đó bàng hoàng, bi thương, tuyệt vọng.

Đó là điểm tựa duy nhất của cô trong thời niên thiếu cô đơn, cô không thể để vụt mất.

Suốt hai năm, 3 loại cảm xúc đó cứ lặp đi lặp lại, làm cho Liễu Lăng Âm không ngủ ngon được ngày nào hết.

Cô không thích mình trở nên như vậy, nhưng lại không có cách nào dừng lại, tâm trạng không chịu sự khống chế của cô.

Mỗi lần trước mặt bạn trai cô đều thể hiện dáng vẻ cứng rắn, bất cần đời, nhưng khi rời khỏi thì Liễu Lăng Âm lại bắt đầu khóc nức nở không ngừng.

Bạn trai cảm thấy cô là kẻ điên, Liễu Lăng Âm có lúc cảm thấy mình quả thật cũng điên.

Giống như việc ăn nhiều rồi móc họng cho nôn ra, cô đã sa vào một vũng bùn lầy mà tự mình không cách nào thoát ra được.

Tự mình không cách nào thoát ra được, và cũng không ai muốn giúp cô.

Giống như Thẩm Phù Gia đã nói, tất cả mọi người đều không dám tiếp cận Liễu Lăng Âm, bọn họ đều cho rằng Liễu Lăng Âm không cần an ủi.

Cho dù lúc đầu có người cũng muốn an ủi cô, cũng giống như Mật Trà, chỉ nhận được sự chửi bới của Liễu Lăng Âm.

Cứ như thế, không ai muốn dính xui xẻo khi đụng vào Liễu Lăng Âm.

Học sinh trong trường này đều là những thành phần ưu tú, bọn họ không có lý do gì mà phải như người hầu nghe theo lời Liễu Lăng Âm.

Suốt hai năm, Mật Trà là người đầu tiên có thể ngồi đây xem Liễu Lăng Âm khóc, ngay đến ba mẹ của Liễu Lăng Âm cũng chưa từng có đãi ngộ này.

Đối mặt với hoàn cảnh của Liễu Lăng Âm, Mật Trà cố vắt hết óc suy nghĩ, cuối cùng đề nghị, “Hay là sau này khi cậu nhớ đến bạn trai, thì làm một chuyện mình ghét đi, rồi từ từ cậu sẽ di chuyển chuyện mình ghét lên người cậu ta, như vậy cậu sẽ không thích cậu ta nữa.”

“Chuyện mình ghét……” Liễu Lăng Âm ngẩn người, cô suy nghĩ một hồi rồi lắc lắc đầu, “Tôi không có chuyện gì để ghét cả.”

Mật Trà lại nghĩ ra được một chuyện, “Vậy cậu có muốn ôm Gia Gia không?” như vậy nói không chừng có thể hoà giải hai người họ.

“Mơ đi!” Liễu Lăng Âm vỗ bàn, cả người khí thế lên, “Ôm cô ta chi bằng ôm cậu.”

“……Lăng Âm, bộ cậu ghét tôi lắm hả.” Mật Trà ngẩn người, thấy hơi buồn. Cô không ngờ đến chuyện ‘ôm mình’ trong mắt Liễu Lăng Âm lại là một chuyện đáng ghét.

“Lúc trước quả thật không ưa cho lắm.” ai ngờ Liễu Lăng Âm lại thừa nhận, “Dù sao lúc trước tôi cũng không quen biết cậu, còn cậu lại chơi thân với Thẩm Phù Gia.”

Mật Trà nắm bắt trọng điểm, “Vậy hiện giờ sao?”

Liễu Lăng Âm chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Cô không nhìn thẳng vào Mật Trà, băn khoăn một hồi mới miễn cưỡng gật đầu, “Không có đáng ghét cho lắm……”

Trước buổi thứ hai, thái độ của Thẩm Phù Gia khi đối xử với Mật Trà giống như cô, đều là ngoài nóng trong lạnh, nhưng chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, Liễu Lăng Âm tận mắt chứng kiến Thẩm Phù Gia ngày càng thân với Mật Trà.

Cô không thể không thừa nhận, Mật Trà quả thật ngốc tới có thể làm cho người ta rũ bỏ phòng bị.

Cũng có thể là do Mật Trà nhìn có vẻ rất dễ bắt nạt.

Đối với mãnh hổ ác lang, người ta sẽ phòng bị căng thẳng; nhưng khi đối mặt với con thỏ đang ăn cỏ, đa số không những không sợ, mà còn muốn bắt nó nữa.

Mục Sư quả thật là nhân vật có thể làm cho người ta cảm thấy thư giãn.

Mật Trà cảm thấy cách này cũng được, nếu quả thật kêu Liễu Lăng Âm đi ôm Thẩm Phù Gia, cho dù Liễu Lăng Âm đồng ý, Thẩm Phù Gia cũng chưa chắc gì đồng ý.

Còn cô thì đồng ý.

“Được thôi, vậy khi nào cậu nhớ bạn trai có thể đến ôm tôi,” Mật Trà suy nghĩ rồi đáp, “Tôi ngoại trừ đi học ra thì phần lớn thời gian đều trong phòng ngủ, Lăng Âm cậu có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”

“……Tôi chỉ là nói đại thôi,” Liễu Lăng Âm nhướng mày, cô sao mà có thể làm thế thật, cô với Mật Trà không có thân đến thế, ôm Mật Trà chi bằng đi tìm đàn ông khác.

Liễu Lăng Âm khóc hết cả buổi, tâm trạng hiện giờ đã hồi phục, Mật Trà thấy cô ấy đã tỉnh táo, liền nói chuyện chính.

“Lăng Âm, bản thu âm đó……” cô vừa mới mở miệng thì bị Liễu Lăng Âm cắt ngang, “Muốn nộp thì nộp, tưởng tôi sợ cô ta hả?”

Tâm trạng vừa mới ổn định của Liễu Lăng Âm bỗng trở nên sắc nhọn, cô nắm chặt khăn giấy trong tay, cười lạnh một tiếng, “Vừa hay, tôi cũng không muốn ở chung với cô ta nữa, chuyển trường cũng tốt.”

“Nhưng chuyện này sẽ ghi vào học bạ của cậu đó! ”

Đối mặt với sự sốt ruột của Mật Trà, Liễu Lăng Âm ngược lại rất bình thản.

Cô quẳng khăn giấy đi, sau khi khóc xong thì thấy đói, lấy nĩa xới xới khoai tây chiên trong rổ, xiên hai cái bỏ vào miệng.

“Học bạ, đại học, quân đội,” cô cười như không cười liếc nhìn Mật Trà, “Mấy cái này chỉ là quy tắc dành cho người bình thường. Cậu nói nếu nhà tôi quyên góp cho Cẩm Đại một toà nhà huấn luyện thì bọn họ có nhận tôi không?”

Mật Trà câm nín.

Liễu Lăng Âm có thể xử lý được chuyện bạo lực của mình, nhưng lại bất lực trước bạn trai, thật làm người ta thấy cảm thán.

Bộ dạng ngây ngốc Mật Trà làm Liễu Lăng Âm thấy vui, Liễu Lăng Âm rút hai tờ khăn giấy lau mắt, vừa hỏi, “Cậu chạy ra đây tìm tôi là vì cái này?”

“Tôi sợ cậu nghĩ quẩn……” Mật Trà gật đầu, nhỏ tiếng thừa nhận.

Động tác Liễu Lăng Âm khựng lại, giờ mới nhớ ra, “Điện thoại của cậu……”

“A đúng rồi, điện thoại!” nhờ cô ấy nhắc giờ Mật Trà mới nhớ ra, “Ký túc xá đóng cửa rồi, mai sáng tôi sẽ dậy sớm nhặt nó.”

“Bây giờ sắp đến giờ mở cửa ký túc xá rồi.” Liễu Lăng Âm liếc nhìn thời gian, lúc này kim giờ đã chỉ sang số 4, cửa ký túc xá 5 giờ là mở.

“Cậu đi sửa trước, sửa không được thì tôi đền cái khác.” Cô nói.

“Không cần không cần, là tôi tự mình không cầm vững.” Mật Trà lắc đầu, điện thoại đâu phải là Liễu Lăng Âm ném xuống dưới đâu, hoàn toàn là do cô không cẩn thận.

Nhưng giờ làm sao giải thích với mẹ và anh hai đây ……mới dùng chưa được hai tháng, tiền lương thực tập tháng đầu tiên của anh hai bị cô quẳng xuống dưới lầu rồi.

“Cậu đi sửa trước.” ngữ khí Liễu Lăng Âm không đổi.

Nếu như là ngày thường, cô sẽ không ra số tiền này đâu, dù sao quả thật là do Mật Trà cầm không vững.

Nhưng hôm nay lại khác.

Cô ngẩng mắt lên nhìn đối diện. Phía sau Mật Trà có treo một ngọn đèn chùm, nửa đêm không người, đèn lớn không mở, chỉ mở ngọn đèn nhỏ như đèn bàn.

Cảnh đêm bên ngoài cửa kính khá yên tĩnh, Liễu Lăng Âm nhìn Mật Trà dưới ánh đèn, lần đầu tiên có ấn tượng khác với cô ấy ngoại trừ “Mục Sư” và “Big boobs” ra.

Giờ mới hồi tưởng lại, lúc nãy bộ dạng của Mật Trà thò nửa người ra ngoài nhìn xuống dưới lầu, là lần đầu tiên trong mấy năm nay Liễu Lăng Âm cảm nhận được sự quan tâm chân thật.

“Cậu……” cô hé miệng, nhưng lại ngừng lại.

Dưới ánh mắt khó hiểu của Mật Trà, qua hồi lâu cô mới cứng nhắc hỏi, “Cậu ra đây tìm tôi, Thẩm Phù Gia có nói gì không.”

Liễu Lăng Âm biết rõ, Mật Trà quan tâm mình, nhất định sẽ làm Thẩm Phù Gia không vui, hoặc có lẽ sẽ bị Thẩm Phù Gia trút giận do có liên quan đến cô.

“Gia Gia nói, chỉ cần cậu đồng ý làm hoà với bọn tôi thì cậu ấy không đưa bản thu âm cho thầy hiệu trưởng.”

Nhưng Mật Trà lại không nghe ra được sự quan tâm hàm ý trong đó, cô chỉ cho rằng Liễu Lăng Âm muốn biết Thẩm Phù Gia xử lý sao với bản thu âm đó.

Do đó cô ngồi nhích lên trước một chút, kỳ vọng hỏi đối phương, “Lăng Âm, cậu sẽ không làm tổn thương bạn học, đúng không.”

Liễu Lăng Âm nhất thời không nói chuyện, Mật Trà hơi sốt ruột, “Nghiêm Húc cũng nói hy vọng cậu có thể ở lại đội, cậu ấy nói lực chiến của cậu rất mạnh, bọn tôi không thể thiếu cậu.”

“Tôi cũng không có nói là rời khỏi.” Liễu Lăng Âm mím môi, “Chỉ cần Thẩm Phù Gia không giở trò, tôi cũng không định chuyển trường đúng vào năm lớp 12 này.”

Bộc lộ cảm xúc trước một bạn học bình thường chỉ mới quen được có mấy ngày, còn khóc cả buổi nữa, điều này làm cho Liễu Lăng Âm sau khi phản ứng ra thì thấy cực kỳ không thoải mái.

Đặc biệt là hiện giờ cô nhớ lại thái độ của mình đối xử tệ với Mật Trà lúc trước, càng thấy áy náy hơn.

Nhưng cô lại không muốn xuống nước xin lỗi, giả vờ như bực mình đứng dậy, “Được rồi được rồi, trời sắp sáng rồi, về ngủ thôi.”

Cô giơ tay lên dụi mắt chuyển đổi chủ đề, che đậy đi sự hổ thẹn thấp thỏm, “Sưng như vậy ngày mai sao dám gặp người khác đây, lại còn bị Thẩm Phù Gia chế nhạo nữa.”

“Cái này không sao.” Mật Trà đứng dậy theo.

Liễu Lăng Âm đích thân mở miệng đồng ý làm hoà với bọn họ, làm Mật Trà thấy rất vui mừng, viên đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, đến ngữ khí cũng vui vẻ lên, “Hôm nay tôi lấy được pháp trượng rồi, lát về giúp cậu trị liệu là xong, bảo đảm cậu sẽ xinh đẹp như buổi khai giảng vậy đó.”

Liễu Lăng Âm nhìn Mật Trà đang vui vẻ đi về với mình, nhịn không nổi nghi ngờ.

Người này còn nhớ lúc trước mình đối xử tệ với cô ấy không ……

Tại sao hiện giờ bọn họ lại giống như chị em tốt mới đi shopping với nhau xong, điều này làm cho cô muốn xin lỗi cũng mất hết không khí.

Đi thang máy xuống dưới, giữa đường Liễu Lăng Âm cứ liếc nhìn thần sắc của Mật Trà.

Khoé môi của Mật Trà hơi cong lên, ánh mắt thoải mái, ngón chân từng chút từng chứt đưa người nhón lên trên.

Là sự vui mừng thật lòng.

Cô ấy rốt cuộc đang vui cái gì, có cái gì đáng để vui sao ……

Liễu Lăng Âm không hiểu.

Nhưng cửa thang máy mở ra, trong khoảnh khắc Mật Trà giơ tay ra định mở cửa, đối mặt với cánh cửa có khắc số 408, Liễu Lăng Âm bỗng dưng thấy sợ hãi.

“Đợi một chút.” Cô nắm lấy tay của Mật Trà.

Mật Trà ngờ vực quay đầu sang.

“Tôi……” ở chung với Mật Trà quá thoải mái rồi, làm cho Liễu Lăng Âm nhất thời quên mất tại sao mình lại rời khỏi căn phòng này, làm sao bị Thẩm Phù Gia chế giễu.

Cô không muốn vào phòng, không muốn đối mặt với mớ hỗn loạn do mình để lại.

Cảm giác này như vừa từ thế giới cổ tích trở về hiện thực vậy, trong lòng Liễu Lăng Âm cảm thấy bất an, kháng cự với bóng tối mờ mịt phía trước.

“Sao vậy Lăng Âm.” Mật Trà hỏi.

“Tôi……” Liễu Lăng Âm bỗng dưng nhớ ra điều gì đó, cô cúi đầu xuống nói nhỏ, “Tôi thấy hơi……nhớ cậu ta……”

Mật Trà mới đầu không hiểu câu này có ý gì, nhưng sau khi cô nhìn thấy thần sắc thẹn thùng trên mặt Liễu Lăng Âm, lập tức hiểu ra là gì.

“Cậu muốn ôm phải không?” Cô hỏi.

Liễu Lăng Âm quay mặt đi, dùng mái tóc dài che mặt mình lại.

Cô gật đầu, không có nói chuyện.

Mật Trà cong mắt, cô không lưu tâm thái độ lạnh nhạt của Liễu Lăng Âm, giơ tay ra cho cô ấy một cái ôm.

“Bây giờ đỡ hơn chưa?” Cô ngưỡng mặt lên, thông qua mái tóc xoăn dài nhìn thần sắc của Liễu Lăng Âm.

Liễu Lăng Âm không nói.

Hồi lâu, cô đẩy Mật Trà ra, quay lưng lại nói:

“Ngực to quá không biết làm chi, cấn trúng tôi rồi.”

Mật Trà ngẩn người, không đợi cô có phản ứng gì, Liễu Lăng Âm liền đẩy cửa bước vào trong.

Cám ơn.

Cô ghi nhớ rồi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: