Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5

696 0 6 1

Buổi sáng của lớp 12A1 trải qua rất nhanh, nhanh đến nổi Mật Trà hoàn toàn không phản ứng ra, thì tiếng chuông nghỉ trưa vang lên.

Đợi đã.

Lên lớp 12 thì không phải chỉ ôn tập văn toán anh, chủ yếu học năng lực thôi sao?

Nhưng những gì giáo viên dạy hôm nay cô hoàn toàn chả hiểu gì cả.

(uvw) '=u'vw+uv'w+uvw' là cái gì?

Tại sao (arx) '=1/ (1-xbình phương) khai căn? (Mị cũng chả hiểu :)))

Không đúng, arx là cái gì? Lớp 11 có học qua hả?

Mật Trà trơ mắt ra nhìn vào vở mình viết, chữ trên đó tuy là của cô viết, nhưng phần lớn nội dung cô chưa từng thấy qua.

Hiện là giờ nghỉ trưa tan học, các học sinh lần lượt kéo nhau rời khỏi trước mặt cô, vừa bàn tán:

“Mấy tiết ôn tập này chán quá.”

“Thì đó, học qua hết rồi mà còn giảng lại nữa, chi bằng cho tụi mình làm bài tập tự ôn đi.”

“Tớ còn chả buồn nghe, còn làm hết hai bài thi thử.”

Mật Trà bỗng dưng thấy hoảng.

Cô nghe giảng rất chăm chú, nhưng quả thật không nhớ ra là lúc trước giáo viên có dạy qua mấy thứ này.

Mọi người xem ra đều rất ung dung thoải mái, chẳng lẽ đây là nội dung chương trình của lớp thực nghiệm.

Cả buổi sáng nay, giáo viên không dùng đến giáo trình nhà trường phát, toàn là tự mình in tài liệu rồi phát cho học sinh.

Các bài tập toán trong đó một câu cô cũng không biết làm, không phải là không biết làm, mà là hoàn toàn nhìn không hiểu đề bài, nhưng giáo viên lại nói “Mấy bài đơn giản như vậy, tôi nói đáp án ra luôn.”

Làm sao bây giờ, cô hoàn toàn theo không kịp trình độ của lớp này ……

Lục Uyên đang chuẩn bị rồi khỏi, khi đứng dậy thì thấy Mật Trà bên cạnh đang hoang mang mất hồn.

Cô suy ngẫm một chốc rồi hiểu ra.

Bước chân đang chuẩn bị rồi khỏi ngừng lại, cô xé một tờ giấy nhỏ, khom người xuống viết chữ, rồi đưa cho Mật Trà.

“Đây là hai quyển toán tham khảo tôi thấy là cơ bản nhất, một quyển là nội dung của cấp 3, một quyển là toán cao cấp.”

Mật Trà đơ người một lát, sau khi phản ứng ra liền cảm ơn lia lịa.

Lục Uyên biểu cảm ít, cả buổi sáng cô chưa từng thấy Lục Uyên cười qua.

Mật Trà vốn cứ tưởng Lục Uyên cũng giống như Nghiêm Húc, đều là thể loại không thích lo chuyện bao đồng, không ngờ là học thần lại nhìn ra nỗi niềm của cô, còn chủ động giúp đỡ nữa.

Điều này làm cho Mật Trà ngoại trừ kinh ngạc ra thì cực kỳ cảm kích.

“Không cần cám ơn, dù gì sau này tôi sẽ thỉnh giáo cậu những vấn đề của Khoa Pháp.” Lục Uyên nói rất thẳng thắn.

“Cái này……” Mật Trà nhớ đến nguyên nhân Lục Uyên muốn ngồi bên cạnh cô, có hơi do dự, “Thật ra tôi không có lợi hại đến thế đâu.”

Hơn nữa cô là Mục Sư, Lục Uyên là Vu Sư, hai người tuy cùng là Khoa Pháp, nhưng nội dung học lại khác nhau.

Lục Uyên chủ động bỏ qua lời nói của Mật Trà, những câu nói khiêm tốn đại loại như “tôi không có lợi hại đến thế đâu” đến từ những người đứng đầu top của mỗi trường, cô đã nghe chán rồi.

Tất nhiên, cô tin đây không phải là cố ý khách khí, bởi vì cô cũng thường xuyên nói thế.

Thứ hạng càng cao thì càng hiểu được sự nhỏ bé của bản thân, người thật sự ưu tú thì sẽ nhìn rõ được thế giới và bản thân.

Ánh mắt của Lục Uyên di chuyển xuống vở của Mật Trà.

Nhìn những ghi chép chi chít trên đó, cô hơi nghiêng đầu, trong lúc ánh mắt Mật Trà vẫn đang ngơ ngác, Lục Uyên khua tay, “Che mất rồi, lui ra sau một chút, tôi xem xem chỗ cậu không hiểu.”

Cái gì che mất rồi……

Mật Trà thấy mơ hồ, rồi cúi đầu xuống, thì thấy cái cúc áo đang nhô ra trước ngực mình, mặt cô đỏ bừng lên trong chớp mắt, như là bị điện giật vậy, cả người cùng ghế liền lùi ra sau, rồi đẩy vở ra phía trước 5 phân, chừa chỗ cho Lục Uyên nhìn.

“A Xin lỗi.” sau khi xin lỗi, Mật Trà xấu hổ nói, “Thật ra những công thức mà thầy cô dạy trong hôm nay tôi đều không biết, thể loại bài tập đều chưa gặp qua.”

Lục Uyên gật đầu, “Tiến độ của lớp thực nghiệm nhanh, học kỳ đầu lớp 11 thì đã học hết kiến thức cấp 3 rồi, học kỳ sau của lớp 11 đều chuẩn bị cho đại học.”

“Ngữ Văn thì không nói rồi, là người biết mà viết chữ thì không thành vấn đề; anh văn thì luyện CET4; toán thì bắt đầu học toán cao cấp.”

Cô ấy giải thích, “Mục tiêu của lớp thực nghiệm đều là thi tuyển thẳng, còn lớp thường của cậu lúc trước chủ yếu học để thi tốt nghiệp cấp 3, do đó nội dung học cũng chỉ dạy xoay quanh cấp 3.”

“Vậy thi tuyển thẳng trong nội bộ trường, phạm vi ra đề có giống với thi tốt nghiệp không, hay là nhà trường tự ra đề?” cô lo lắng vấn đề này.

Tháng 6 là toàn quốc thống nhất thi tốt nghiệp cấp 3, thì trước đó, đầu tháng 4 trường THPT trực thuộc Cẩm Đại đã bắt đầu thi tuyển thẳng.

Top 40 của kỳ thi tuyển thẳng có thể trực tiếp vào học Cẩm Đại, các học sinh còn lại sẽ phải tham gia thi tốt nghiệp tiếp.

Lục Uyên gật đầu, “Đúng, nhà trường tự ra đề, sẽ có một ít kiến thức mà cấp ba không được học, mỗi môn khoảng 10 điểm.”

“Vậy à……”

Mật Trà nhìn vào quyển vở mình hoàn toàn nhìn không hiểu, trong lòng đã thấy chùn bước.

Cô giờ mới chú ý đến quyển sách Lục Uyên đang cầm trong tay, “Các bài giảng về vật lý của Feynman”.

Cho dù tiến độ chương trình của A1 đã rất nhanh rồi, nhưng tốc độ tự học của học sinh lớp này đã vượt qua khỏi trường lớp.

Không có ai khờ đến nỗi ngồi chờ giáo viên dâng cơm tận miệng, những người không cầu tiến thì đã bị out khỏi lớp này từ sớm rồi.

“Chương trình của lớp này tôi nghe không hiểu gì cả, có lẽ nên nói với giáo viên chuyển tôi qua A3 thì thích hợp hơn.”

Khoảng cách giữa cô với học sinh A1 chênh lệch quá lớn rồi.

Mật Trà suy sụp tinh thần nói, “Có cố gắng cỡ nào thì tôi cũng không thể học được 10 điểm đó trước tháng 4 được.”

Cô ngay đến toán của cấp 3 học còn chưa xong, làm sao mà học nổi toán cao cấp.

Ở đây cô vừa nghe không hiểu chương trình của A1, lại không có cách nào học bài của cấp 3, đến lúc đó nói không chừng lại mất cả chì lẫn chài luôn.

Vẫn là quay về lớp thường học hành đàng hoàng tốt hơn, tuyển thẳng gì đó cô không trông mong nữa đâu.

“Sao cậu lại nghĩ như vậy,” ai ngờ Lục Uyên lại ngờ vực nhìn cô, “Nếu tôi là cậu, hoàn toàn không cần lo lắng mình không đậu Cẩm Đại.”

“Tại sao?” Mật Trà không hiểu.

“Cẩm Đại là trường quân đội chuyên cung cấp người năng lực ưu tú cho quốc gia, đâu phải là nơi bồi dưỡng văn toán anh.”

Lục Uyên nói, “Bắt đầu từ lớp 12, các trường đại học dành cho người năng lực sẽ tranh nhau đến trường cấp 3 tìm người. Người năng lực giống cậu có thể thi được 299 điểm, chắc chắn không lâu nữa sẽ có ban tuyển sinh của các trường đại học tìm đến ba mẹ cậu.”

“299 điểm,” Cô ấy lại tự lẩm bẩm nói một mình, “Tôi quả thật là rất hiếu kỳ, một Mục Sư 299 điểm rốt cuộc lợi hại đến mức nào, cậu có thể trị liệu trong chớp mắt hay là cải tử hồi sinh.”

“Tôi…” Mật Trà đang muốn trả lời thì đột nhiên có người chen vào cuộc nói chuyện giữa cô và Lục Uyên.

“Lục Uyên, cậu như vậy là vi phạm quy định rồi đó.”

Người đến là Nghiêm Húc.

Cô ấy cho quyển sách trong tay lên bàn chặn giữa Mật Trà và Lục Uyên, như là kết giới vậy, ngăn cản sự thám thính Lục Uyên.

“Theo quy định của nhà trường, thông tin chi tiết về năng lực của học sinh không được tiết lộ ra.”

Đằng sau cặp kính cận, đôi mắt dài hẹp của nữ sinh nhìn trừng trừng vào Lục Uyên, “Nếu cậu muốn biết, có thể xem E408 chúng tôi khi thi đấu tổ đội.”

“Còn hiện tại, ” Nghiêm Húc giơ ngón tay lên đẩy kính một cái, “miễn bàn, cũng xin cậu đừng có cố ý đi thăm dò thông tin thành viên của chúng tôi.”

Cô ấy nói rất nghiêm túc, quyển sách đứng giữa bàn đó, bìa sách đang hướng về phía Mật Trà.

Cô lén nhìn một cái, 《Development of Mathematics in the 19th Century》.

Quyển sách này chen ngang vào giữa Mật Trà và《Các bài giảng về vật lý của Feynman》, chủ nhân hai bên trừng mắt nhìn nhau.

Không khí như ngưng đọng lại.

“Nếu như cậu vẫn đang theo dõi bên này, thì đừng cho Mục Sư của các cậu rơi vào tình cảnh phải đi cầu cứu học sinh đội khác.” Lục Uyên thu tay lại trước.

“Thành tích môn toán của cậu ấy không được tính vào thành tích của đội.” Nghiêm Húc trả lời thẳng thừng.

Chỉ có 20% thành tích năng lực được tính vào cá nhân, thành tích các môn khác của Mật Trà hoàn toàn không ảnh hưởng đến Nghiêm Húc.

Lục Uyên nghe xong, cầm sách lên rời khỏi.

“Nếu cậu vẫn giữ thái độ như vậy thì đội của cậu sẽ chả có được thành tích tốt đâu.” Khi cô ấy ra cửa quay lưng lại vẫy vẫy cuốn sách coi như tạm biệt Mật Trà, “Có gì không hiểu thì có thể đến 407 tìm tôi.”

407……E407…

Mật Trà mắt hơi mở to ra, hạng nhất khối thì ra là hàng xóm của cô!

Thấy cô ấy đã rời khỏi, Nghiêm Húc quay sang nhìn Mật Trà.

“Thông tin năng lực cá nhân phải bảo mật với người khác, điều cơ bản như vậy chẳng lẽ cậu lại không biết.” cô cau mày lại, ngữ khí nghiêm khắc.

Mật Trà quả thật không biết, dưới ngữ khí trách móc đó, cô không biết nên làm sao, “Tôi cứ tưởng đều là bạn học, có thể nói……”

“Vậy bây giờ cậu biết rồi đó: không thể nói.” Nghiêm Húc cắt ngang.

“Cậu nói cho người khác biết, người ta sẽ có thể lên kế hoạch tác chiến chống lại đội chúng ta, đạo lý đơn giản vậy chả lẽ cậu không hiểu.”

“Xin lỗi, tôi không nghĩ tới điểm này.” Mật Trà cúi đầu xuống, trong tay cô vẫn còn cầm tờ giấy Lục Uyên viết cho cô.

Đối phương chân thành thân thiện như vậy, cô cũng không có phòng bị gì.

“Sau này đừng làm chuyện ngu ngốc như vầy nữa, làm ảnh hưởng không phải chỉ có mình cậu, mà cả đội cũng sẽ bị cậu liên luỵ.”

Nghiêm Húc lạnh mặt rời khỏi.

Lúc này trong phòng học chỉ còn lại một mình Mật Trà.

Cô ngồi lại một lát, thấy hơi buồn, rồi lại nghĩ thấy chuyện này quả thật là mình không đúng——Mật Trà càng buồn hơn.

Cúi đầu xuống, thì thấy đèn thông báo của điện thoại đang chớp sáng.

Có người gửi tin nhắn đến.

Nhấn nút, màn hình khoá hiện lên tin nhắn:

「Tớ ngại đến lớp của cậu, đợi cậu ở căn tin nha」

Sau khi nhìn thấy tin nhắn, cô điều chỉnh lại cảm xúc, thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi phòng học.

Vào căn tin ở tầng 2, Mật Trà đang chuẩn bị mua cơm, thì nghe thấy đằng xa có người kêu cô, “Mật Trà, bên này. Cơm mua rồi——”

Người kêu cô là một nữ sinh cột tóc đuôi gà.

……

“Học lớp 12A1 cảm giác sao hả?” Tôn Kỳ đẩy phần cơm đã mua sẵn đến trước mặt Mật Trà, “Tớ nghe nói ký túc xá của cậu y như phòng tổng thống vậy.”

“A Cám ơn.” Mật Trà nhận lấy đũa, “Lát nữa tớ sẽ chuyển tiền cho cậu, cậu muốn wechat hay là alipay?”

Tôn Kỳ xua tay, “Giữa tụi mình không cần tính toán vậy, chừng nào khoản tiền lớn hơn 10 tệ mới tính đi.”

“Vậy lúc ăn tối tớ sẽ quẹt thẻ.” Mật Trà kiên quyết nói.

“Hay là dẫn tớ đến toà E8 ăn cơm đi.” Tôn Kỳ chống cằm, cực kỳ hứng thú, “Đồ ăn trong đó đạt chuẩn Michelin không?”

“Làm gì có. Tiểu Kỳ, tụi tớ chỉ là học sinh cấp ba thôi à.” Mật Trà lắc lắc đầu, “Đồ ăn trong đó còn không bằng của căn tin nữa.”

Cô cúi đầu xuống ăn một muỗng, “Đúng rồi, bên cậu sao?”

Tôn Kỳ dựa vào ghế hút coca, “Chả khác gì lúc trước, tớ cũng được coi là pờ rồ trong lớp 11A8 của tụi mình rồi, vậy mà giờ là hạng bét bên A3. Nhưng trong lớp cũng có vài người của A7 lúc trước, vẫn nói chuyện được.”

“Còn cậu,” cô nhìn sang Mật Trà, “Lớp 12A1 hình như chỉ có mình cậu là từ lớp thường thi vào, có tìm được bạn chưa.”

Mật Trà cắn đũa không động đậy.

Cô nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Phù Gia, và Nghiêm Húc không vui lúc nãy.

Chốc sau, cô đặt đũa xuống, nhỏ tiếng nói, “Tớ muốn chuyển lớp, qua học chung với cậu.”

Tôn Kỳ kinh ngạc mở to mắt lên, “Tại sao? Người ta có nằm mơ cũng muốn vào A1, lúc trước cậu vì để vào được A1 mà cũng nổ lực hết cả năm trời rồi mà, sao giờ lại muốn chuyển lớp?”

“Tớ……A1 toàn học bá, cô dạy gì tớ nghe không hiểu, tớ cảm thấy nếu còn tiếp tục ở lại lớp này, chắc thành tích cũng không bằng như trước được.”

“Bạn cùng phòng cậu đâu, bọn họ chắc cũng là học bá, có nhiều tài nguyên tốt như vậy bên cạnh, không hiểu thì có thể hỏi bọn họ mà.”

Tôn Kỳ dùng giọng điệu trêu chọc nói với cô, “Phòng cậu có Mục Sư hạng 48 như cậu, mấy thành viên khác chắc đều ở top 10 phải không?”

“Ân, Nghiêm Húc và hội trưởng hội học sinh đều chung phòng với tớ. Nhưng lớp 12 mọi người đều bận, tớ ngại quấy rầy họ.” nhưng Mật Trà ủ rũ đến nổi không có tâm trạng nói đùa, “Huống hồ gì bọn họ cũng có bạn của mình, cho nên sau khi ra khỏi phòng là hầu như không có nói chuyện với nhau.”

Cô cúi đầu xuống, nhớ dến biểu cảm lúc nãy của Nghiêm Húc——

Cô chắc chắn làm Nghiêm Húc giận rồi.

Ngày đầu khai giảng, Mật Trà cảm giác mình như bị một đống tơ liễu đã lăn được ba ngày trên đất bao trùm lấy.

Không đến nổi như gai nhọn đâm đến đau đớn, nhưng cũng làm cho thở không nổi, không khí nặng nề vẩn đục làm cô nghẹn đến mức khó chịu.

Xung quanh xám xịt rối tung mù lên, không nhìn thấy được một chút ánh sáng.

Cô vẫn thích lớp học trước đây, thích bạn bè trước đây, thích giáo viên trước đây hơn, cho dù bọn họ không có ưu tú như A1, nhưng rất vui vẻ thoải mái.

“Cậu nói Nghiêm Húc? Hạng nhì toàn khối?” Tôn Kỳ kinh ngạc nói, “Vậy thì đội hình của cậu hào hoa thật đó.”

“Ân……” nhắc đến Nghiêm Húc, ngữ khí của Mật Trà hơi nghẹn.

Cô kể chuyện hồi trưa cho Tôn Kỳ nghe, “Cậu ấy hình như rất tức giận.”

Nói đến mấy lời này, Mật Trà giống như học sinh bị kêu đi gặp giám thị vậy, dè dặt bất an, cả người như con thỏ ăn phải củ cải trắng, khó chịu đến co ro lại.

Tôn Kỳ a lên một tiếng, không có an ủi Mật Trà, mà là lý giải than một câu, “Vậy cũng khó trách.”

“Cậu có biết Nghiêm Húc tại sao lại thường xuyên tham gia tranh giải không ?” cô ấy nói.

Mật Trà ngơ ngác.

“Cậu có phát hiện ra là Nghiêm Húc chỉ tham gia thi đấu các giải có giải thưởng cao không? Nghe nói nhà cậu ấy hơi khó khăn.” Tôn Kỳ chỉ nói tới đây, cô cũng chỉ biết có nhiêu đó thôi.

“Học bổng trường chúng ta rất cao, chênh nhau cũng rất lớn, hạng nhất 10 vạn, hạng nhì 6 vạn, đến hạng 10 thì chỉ còn lại hai ngàn.”

Cô tính dùm cho Mật Trà, “Thi đấu tổ đội chiếm 20% thành tích cá nhân, hơn nhau 4, 5 điểm không thành vấn đề. Còn điểm của top 10 theo sát nhau lắm, thua 1 điểm là rớt 1, 2 hạng, tính ra mấy vạn tệ. Huống hồ chi Nghiêm Húc nhập học đều nhờ vào học bổng toàn phần.

Cậu cũng biết, học sinh nhận được phúc lợi đãi ngộ đặc biệt như vậy, nếu như mà thi rớt khỏi top 10 là coi như toang.”

Tôn Kỳ thở dài một cái, “Mỗi ngày chúng ta nội học trong trường thôi cũng đủ mệt rồi, vậy mà cậu ấy còn không ngừng tham gia tranh giải, tớ còn nghi ngờ không biết cậu ấy có ngủ không nữa.”

Vẫn chưa chính thức nhập học, mà đêm qua Nghiêm Húc đã học thâu đêm suốt sáng. Những chuyện mà người thường coi như bình thường, nhưng lại là tia hy vọng duy nhất của Nghiêm Húc.

Điều này làm cho Mật Trà bỗng dưng thấy nghẹn trong họng.

“Xin lỗi Tiểu Kỳ, tớ phải về trước đây.” Cô đặt đũa xuống đứng dậy.

Tôn Kỳ ngẩng đầu, “Cơm chưa ăn xong mà, cậu muốn đi đâu?”

“Tớ đến lầu 8, mua ly trà sữa.” Mật Trà mím môi, nhỏ tiếng hỏi, “Cậu thấy Nghiêm Húc có chịu chấp nhận lời xin lỗi của tớ không.”

Tác giả có lời muốn nói:    (uvw) '=u'vw+uv'w+uvw'

Cho dù bạn biết pháp thuật, thì bạn cũng phải học thuộc bài, abandon toán cao cấp. : -)

Tối qua có sửa lại điểm số của Mật Trà, lúc trước là cho đại đó, sau này độc giả nói thì mới thấy thấp thiệt.

Show mọi người thấy bảng điểm cô ấy:

Môn xã hội (150) : 105

Văn (100) : 71

Toán (100) : 58

Anh (100) : 72

Năng (300) : 299

Tổng điểm (750) : 605

[Nhân tiện nhắc luôn:

Khi phân lớp 10, 30 điểm thể dục đa phần mọi người đều được tối đa, nhưng Mật Trà chỉ có 16.

(Ngay đến yếu xìu như Giang Phong Sầu Miên mà cũng được tối đa, bọn họ chắc đều đạt tối đa) ]

So sánh với Nghiêm Húc :

Môn tự nhiên (150) : 134

Văn (100) : 75

Toán (100) : 93

Anh (100) : 89

Năng lực (300) : 260

Tổng điểm (750) : 651

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: