Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 12

783 1 5 0

Thẩm Phù Gia kiên quyết tham gia tiết năng lực buổi chiều, đội bọn họ đã bị tịch thu vũ khí, hôm nay là mở cuộc họp nội bộ.

Mọi người đều ngồi xuống đất, Liễu Lăng Âm giả vờ hỏi thăm Thẩm Phù Gia một câu, “Gia Gia, bệnh của cậu đã khỏi chưa, đừng miễn cưỡng quá, bọn tôi trễ một ngày cũng không sao hết.”

Thẩm Phù Gia lắc lắc đầu, “Tôi không sao.”

Chính chủ đã nói vậy rồi, Nghiêm Húc cũng không nhiều lời nữa.

“Vậy thì bắt đầu giới thiệu trong nội bộ chúng ta trước.” Cô lật tài liệu đến trang của E408, bày ra trên đất.

“Tôi là Pháp Sư, sở trường thao túng hệ thuỷ, phạm vi đường kính khoảng 61, nhược điểm là chính xác không cao.” Cô nói rất ngắn gọn, hoàn toàn không che giấu nhược điểm của mình.

“61m,” Liễu Lăng Âm kinh ngạc nói, “Vậy là lớn hơn phạm vi của Lục Uyên rồi hả?”

“Khác nhau.” Nghiêm Húc giải thích, “Cậu ấy là Vu Sư, sở trường là triệu hồi vong linh. Theo tôi biết, Lục Uyên thích triệu hồi vong linh cận chiến, và một lần có thể triệu hồi hai con, còn tôi thì không thể thi triển hai pháp thuật cùng lúc.”

“Cái này không thành vấn đề,” Thẩm Phù Gia nói, “Cậu có thể liên tục thao tác, Lục Uyên lại không thể liên tục triệu hồi vong linh, nếu số lượng vong linh vượt quá hai con, cậu ấy sẽ không cách nào khống chế được.”

“Khoan thảo luận bọn họ trước đã, nội bộ đội mình còn chưa giới thiệu xong mà.”

Liễu Lăng Âm trở về chủ đề chính, người thứ hai tự mình giới thiệu: “Trọng Kiếm Sĩ, sở trường cận chiến đơn, không đánh tầm xa được, tốc độ cũng hơi chậm.”

Mật Trà nhìn Liễu Lăng Âm một cái, Liễu Lăng Âm chân dài eo thon, vừa nhìn là thấy rất có lực, hoàn toàn không giống ‘tốc độ chậm’ phát ra từ miệng cô ấy——

Tất nhiên, cái tốc độ chậm này là đang so sánh với Thích Khách, Khinh Kiếm Sĩ; nếu như so với Mật Trà, Liễu Lăng Âm tất nhiên là nhanh tới không thể nào nhanh hơn được nữa.

Thẩm Phù Gia tiếp đó mở miệng, “Tôi là Khinh Kiếm Sĩ, ưu điểm thì……chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng những gì đã học đều biết một ít.”

Nghiêm Húc gật đầu, “Bảng thành tích cậu gửi tôi hồi trưa tôi đã xem rồi, ba mảng lớn đều khoảng 80, cũng cân bằng thiệt.”

Ba mảng lớn của Khinh Kiếm Sĩ là: Sức mạnh, tốc độ, diện tích tấn công.

Bất luận là môn văn hoá hay môn năng lực, Thẩm Phù Gia đều là tuyển thủ tổng hợp, không có môn nào cực kỳ giỏi, cũng không có môn nào cực kỳ kém, tất cả đều duy trì ở mức ưu tú.

Cô không có sở đoản nhưng cũng không có sở trường. Hiện tại mà nói, rất khó phán đoán đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.

Người tiếp theo đáng lẽ là Mật Trà, nhưng cô vẫn chưa mở miệng thì Liễu Lăng Âm thở dài một cái, “Vậy không hay rồi, đội tụi mình không có ai thuộc loại tốc độ, ai sẽ phụ trách bảo vệ Mục Sư đây.”

“Đây quả thật là một vấn đề.” Nghiêm Húc lật tài liệu sang trang trước, E407.

“Khoan nói tới Lục Uyên có năng lực khống chế cực giỏi, đội bọn họ còn có Cung Tiễn Thủ. Tầm bắn của Tần Trăn tính sơ bộ có thể đạt đến 180.”

Nói đến đây, cô nhìn sang Thẩm Phù Gia.

Thẩm Phù Gia lắc đầu, “Kiếm trận của tôi cùng lắm chỉ mở đến đường kính 24m, hoàn toàn không so được với tầm bắn của Tần Trăn.”

Liễu Lăng Âm xua tay, biểu hiện mình cũng không được, “Các cậu cũng biết, Trọng Kiếm Sĩ thuộc cận chiến.”

Nghiêm Húc gật đầu, tổng kết, “Vậy là phạm vi tấn công của đội chúng ta thua gấp 3 lần E407 rồi.”

“Ý nói là, ngoài cự ly 60m ra thì E407 có thể tiêu diệt tụi mình, còn tụi mình thì không làm được gì bọn họ hết à?”

“E là vậy.” Nghiêm Húc nhìn tài liệu.

“Điều khó khăn hơn nữa là đội bọn họ toàn thuộc loại tốc độ, nếu muốn kéo dài cự ly 60m thì chỉ cần mấy giây thôi, chỉ có mình Lục Uyên là hơi chậm chút, cậu ấy là Khoa Pháp, nhưng thành tích thể dục của Lục Uyên cũng không tệ.”

Nghiêm Húc nếu nhớ không lầm thì điểm thể dục của Lục Uyên trước giờ toàn trên 95.

“Cái này,” Mật Trà e thẹn mở miệng, “Phạm vi của tôi khoảng 200m, có thể đứng ở phía sau Tăng Bức cho mọi người.” (Tăng Bức nghĩa là khuếch đại mở rộng)

Mấy người nhìn sang đây, ánh mắt kinh ngạc.

Mật Trà quá yên lặng rồi, suýt nữa là quên mất 299 này.

“Đường kính 200m?” Nghiêm Húc hơi ngạc nhiên, “Số liệu của năm ngoái, đường kính bình quân của học sinh Khoa Pháp lớp 12 chỉ có 40.78, tầm bắn bình quân của Cung Tiễn Thủ học sinh Khoa Công cũng không quá 140.9, cậu có thể mở tới 200?”

“Không không không, phạm vi hỗ trợ của Mục Sư thường lớn hơn Pháp Sư.” Dưới ánh nhìn của mọi người, cô hơi cúi đầu xuống, nói chuyện cũng không tự tin, “Hơn nữa tôi chạy rất chậm, mọi người chạy được một nửa là chắc tôi không theo nổi.”

“Vậy cũng lớn hơn được khoảng 2, 30m,” Liễu Lăng Âm tính toán, “200m……đây là trình độ của sinh viên tốt nghiệp Cẩm Đại mà.”

“Đợi đã,” Thẩm Phù Gia chú ý đến không phải cự ly, cô quay đầu sang nhìn Mật Trà, “Lúc nãy cậu nói 200m là cự ly gì?”

“Tăng Bức……” Mật Trà bị nhiệt độ của ánh mắt đốt cháy rồi.

Ánh mắt đó quá nồng nhiệt, sau khi Mật Trà trả lời lần nữa, Thẩm Phù Gia mở to mắt, “Mục Sư cấp 3 không phải chỉ học [Trị Liệu] thôi sao?”

Mục Sư có 2 mảng lớn, một là [Trị Liệu], hai là [Tăng Bức]; thông thường mà nói thì là hồi máu và hồi mana.

Tăng Bức là giáo trình cao cấp ở đại học, các trường cấp ba chỉ dạy môn trị liệu thôi.

“A, tôi biết một ít.” Mật Trà gật đầu nói, “Nhưng hiệu quả không được tốt lắm, cùng lắm chỉ có thể tăng khoảng 20%, có còn hơn không.”

Nói không chừng không có hiệu quả bằng việc cô mang thức ăn ra trận đút cho mọi người ăn nữa.

“Tăng Bức 20%……”

Mấy người còn lại tính nhẩm trong lòng xem uy lực của hiệu quả này thi triển trên người mình, nhất thời đều nói không nên lời.

Lấy hai học sinh Khoa Công ra nói đi, nếu như thực lực của họ là 0.85, thực lực hạng nhất khoa tính là 1, vậy sau khi cộng thêm Tăng Bức của Mật Trà, thì là 0.85×1.2, thực lực có được trực tiếp vượt qua hạng nhất khối rồi!

Hai năm nay bọn họ cực khổ luyện tập múa kiếm chạy bộ thể lực ngày đêm, giờ Mật Trà chỉ cần một câu thần chú là có thể nhẹ nhàng đưa bọn họ lên đỉnh.

299 điểm quả nhiên là danh bất hư truyền.

Điểm cao nhất của Nghiêm Húc là 278 đã có thể đứng trên chóp của toàn tỉnh rồi, 299 rốt cuộc là khái niệm gì, từ lúc mọi người bước chân vào trường THPT trực thuộc Cẩm Đại đến giờ vẫn chưa nghe nói qua về điểm số như thế.

Mật Trà liên tục xua tay, “Nhưng cự ly 200m này, mọi người chỉ cần chạy nửa phút là ra khỏi, còn tôi phải cần đến một phút rưỡi.”

Đây là lý do cô cứ lo ngại sẽ gây cản trở cho đội.

“Tuy phạm vi lớn hơn người khác một chút, nhưng khi thao tác thực tế thì không có khác biệt gì mấy.”

Phạm vi có lớn đến đâu thì cũng có hạn, cô nếu như theo không kịp tốc độ của mọi người thì cũng như không.

“Đây quả thật là một vấn đề.” Nghiêm Húc nhíu mày, “Vu Sư hoặc Pháp Sư giống bọn tôi chạy chậm xíu cũng không sao, cho dù không có học sinh Khoa Công bên cạnh, bọn tôi cũng có thể chiến đấu.”

“Nhưng cậu là Mục Sư, một khi rời khỏi đồng bọn là mất đi tác dụng, bản thân cũng gặp nguy hiểm nữa.”

Liễu Lăng Âm nghe cả buổi, chống tay ra sau lưng nói, “Tầng 8 có phòng tập gym, bảo bối cậu phải luyện tập rồi, mỗi ngày hai tiếng đồng hồ, thể lực sẽ tăng lên thôi.”

“Khoan nói đến phạm vi, Tăng Bức của cậu rốt cuộc có hiệu quả như thế nào, hay là bây giờ…” Cô vừa định nói thử một phát, nhưng lại nhớ ra vũ khí của bọn họ đã bị tịch thu rồi.

Mật Trà hiểu ra, nói, “Vậy tiết sau chúng ta sẽ thử.”

Thẩm Phù Gia tiếp lời, “Nếu thể lệ thi đấu vẫn giống mọi năm thì sẽ chia làm hai loại.”

“Một loại là mô phỏng thực địa, trong phạm vi thời gian nhất định, đội nào đoạt được nhiều Vật Ký Hiệu nhất là đội đó thắng;

Còn loại kia là đấu lôi đài.”

Cô nhìn sang Mật Trà, ánh mắt an ủi dịu dàng, “Khoan nói đến loại một, nếu là đấu lôi đài thì phạm vi Tăng Bức của Mật Trà gần như có thể bao trùm hết cả sân rồi, không cần phải di chuyển.”

Quy cách lôi đài của trường cấp ba là 50m×200m, chỉ tính phạm vi trị liệu thì Mật Trà hoàn toàn không cần phải động đậy, đứng tại chỗ là được.

“Nhưng hiện nay thi bằng cách đấu lôi đài ngày càng ít đi,” Mật Trà lắc đầu, “Tôi sợ một năm cũng chỉ gặp có 2, 3 lần thôi.”

Điều quốc gia cần không phải là một buổi biểu diễn hoa lệ, mà là một người năng lực có thể đầu quân vào quân đội.

Một đám người đứng trên một cái lôi đài nhỏ xíu quang minh chính đại đánh nhau một trận, cách thức này đơn sơ ngu ngốc thật, trận chiến thời xưa cũng không có đánh như vậy.

“Đúng vậy, ” Nghiêm Húc tán thành cách nói của Mật Trà, “Thứ bảy tuần sau là buổi diễn tập đầu tiên, khả năng áp dụng mô phỏng thực địa rất cao.”

Dựa theo quy tắc trường THPT trực thuộc Cẩm Đại, học sinh lớp 12 mỗi hai tuần sẽ tiến hành thi diễn tập.

“Tình trạng này của Mật Trà ……” Liễu Lăng Âm săm soi cái thân hình của Mật Trà, cuối cùng cười một tiếng, “Muốn luyện thành thể chất của học sinh Khoa Công là không thể nào làm được rồi đó, cố gắng đến phòng gym tập chạy đi. Địa hình diễn tập thực tế phức tạp, bọn tôi chưa chắc bảo vệ được cậu.”

“Được, tôi sẽ cố gắng không gây cản trở cho mọi người.” Mật Trà trả lời.

Tình hình trong đội tìm hiểu cũng xong rồi, mọi người chuyển chủ đề sang đội khác, đầu tiên là E407.

“Gia Gia, cậu thân với mấy thành viên bên E407, nói cho mọi người nghe xem nào.” Liễu Lăng Âm nói.

Thẩm Phù Gia gật đầu, “Tôi và Chi Ức lớp 10 lớp 11 cùng học Khinh Kiếm, tốc độ cậu ấy rất nhanh, là nữ Khinh Kiếm Sĩ ưu tú trong đợt của bọn tôi, nhưng sức mạnh thì không đủ, một kiếm sát thương của tôi thì cậu ấy cần tới hai kiếm mới đạt được.”

“Mộ Nhất Nhan,” ngón tay cô chỉ vào bức ảnh trong tài liệu, “Thích Khách, cũng giống Chi Ức, tuyển thủ tốc độ, thiếu lực độ. Tôi nghe nói kỳ nghỉ hè này cậu ấy về nhà mời thầy về dạy kèm, không biết hiện giờ là trạng thái gì.”

“Nhà cậu ấy hình như cũng rất khá giả,” Liễu Lăng Âm khoanh tay, “Chỉ cần chịu chi tiền, vậy thì hiệu quả chắc chắn tốt.”

“Tần Trăn, Cung Tiễn Thủ.” Thẩm Phù Gia nghĩ một hồi rồi cau mày lại, “Cậu ấy bình thường ít nói chuyện với bọn tôi, cảm giác tồn tại rất thấp.”

“Cậu ấy rất bình thường?” Nghiêm Húc hỏi.

“Quả thật rất bình thường, nhưng bình thường đến đáng sợ.”

Sắc mặt Thẩm Phù Gia hơi nghiêm trọng, “Bốn người bọn tôi lúc trước cũng cùng diễn tập với nhau, nhiều lúc trong trận hoàn toàn tìm không ra Tần Trăn đang ở đâu.”

Lời này vừa nói xong, mọi người liền hiểu ra.

Giáo đâm thẳng dễ tránh, tên bắn lén khó phòng. Đây là một sát thủ mai phục trong bóng tối.

Thẩm Phù Gia lo lắng nhìn sang Mật Trà, “Tôi sợ Mật Trà sẽ là người đầu tiên bị tiêu diệt.”

Thần kinh vận động của Mật Trà quá kém, một khi mũi tên bắn ra, cô ấy hoàn toàn không có năng lực né tránh.

「Cẩn thận một chút, không biết mấy đội khác sao, chứ mục tiêu hàng đầu của E407 là cậu đó. 」

Câu nói này của Lục Uyên nói rất tuỳ ý, nhưng lại nói thẳng vô vấn đề.

Trong ngày hôm qua, kế bên 408——đội viên của E407 cũng tụ tập xung quanh trang tài liệu của E408.

“Ưu tiên xử lý Mật Trà.” Đây là phương châm Lục Uyên đặt ra, “Đừng để cậu ta sống quá ba phút.”

“Đối xử với một Mục Sư như vậy không tốt lắm đâu……” Mộ Nhất Nhan do dự nói, “Thời gian sinh tồn cũng là một chỉ tiêu quan trọng trong kỳ thi, nếu là người đầu tiên ‘chết’, vậy thành tích của Mật Trà sẽ rất nguy hiểm, có khả năng sẽ rớt ra khỏi A1.”

“Cậu ấy không chết, E408 chẳng có ai sẽ chết cả.” Lục Uyên lật tài liệu đến trang cuối cùng, trên đó là hình diễn giải đồ bảo hộ phiên bản mới.

“Đồ bảo hộ năm nay tối ưu hoá rồi, mọi năm khi bị tấn công thì thanh máu trên đồ bảo hộ sẽ giảm xuống, cho nên Mục Sư có cũng như không. Nhưng năm nay lại khác,” Cô quay tập tài liệu hướng về mọi người.

“Đồ bảo hộ năm nay có thể cảm nhận được năng lực trị liệu của Mục Sư.”

“Mật Trà không chết, đội đó sẽ giống như một đám zombie, cho dù thanh máu chỉ còn một ít cũng có thể hồi máu sống lại.”

“Năng lực trị liệu 299 điểm chúng ta trước giờ chưa từng thấy qua.” Lục Uyên hơi tối mắt lại, ngữ khí chắc nịch, “Cậu ấy nhất định phải chết đầu tiên.”

Đồ bảo hộ mới làm cho học sinh phải thay đổi cách đánh truyền thống như mọi năm, chiến lược cũng phải thay đổi hoàn toàn.

Không chỉ E407, mà e507, e508 cũng xác định được chiến lược trong ngày đầu tiên——

4 đội nữ sinh của A1, chỉ E408 sở hữu năng lực hồi máu, chẳng công bằng chút nào, cho nên bất luận là cách thức thi đấu nào, Mật Trà nhất định phải là người chết đầu tiên.

Và sự thật sau này chứng minh được, phán đoán của học sinh A1 không hề sai chút nào.

Dưới năng lực trị liệu kinh khủng kia, Mật Trà đối với các đội viên của mình mà nói thì tựa như gió xuân đối với cỏ dại, chỉ cần thổi nhẹ là tràn trề sức sống.

Do đó, trên đấu trường, Mật Trà sẽ là kẻ địch chung của toàn lớp, thậm chí toàn trường.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: