Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 17

603 1 7 0

Tiết năng lực của E408 tụt hậu hơn so với các đội khác một tiết, vốn dĩ phải cố gắng bắt đầu phối hợp thực chiến, nhưng lại kẹt thứ 4, thứ 5 này lại là tiết chuyên ngành riêng, chỉ còn cách đợi đến thứ 6 mới tập họp.

Mục Sư mỗi khoá của trường THPT trực thuộc Cẩm Đại đều không quá 10 người.

Năm nay càng ít, chỉ có 6 người.

Mật Trà mang theo pháp trượng của mình đến lớp học chỉ định, các bạn học đến lớp trước thấy cô liền thân mật chào hỏi, không khí trong lớp học vẫn thân thiện như mọi năm.

Năng lực và tính cách liên quan với nhau, đa số Mục Sư đều rất thân thiện, rất dễ nói chuyện. Trong lớp Mục Sư của hai năm nay, Mật Trà rất hoà đồng với các bạn học.

Do học sinh quá ít, cộng thêm tiền lương tuyển một Mục Sư giỏi lại rất cao, cho nên trường THPT trực thuộc Cẩm Đại chỉ có một vị giáo viên Mục Sư giảng dạy.

Giáo viên dạy tiết Mục Sư là một nữ giáo viên trẻ tuổi, họ Ngôn.

Ban ngày không có tiết thì Cô Ngôn ở trong phòng y tế, ngoại trừ trị liệu các bệnh, cũng thường tiếp nhận một vài lời trút bầu tâm sự của học sinh.

Cô là một nữ giáo viên cực kỳ dịu dàng am hiểu lòng người, Mật Trà cực kỳ kính yêu cô.

Học sinh không nhiều, lớp học được Cô Ngôn sắp xếp theo kiểu phòng họp, xếp bàn học ở giữa, 6 người ngồi thành vòng tròn, cô đứng ở giữa giảng bài.

Đây là tiết học Mục Sư đầu tiên sau buổi khai giảng, Cô Ngôn tỏ ra cực kỳ vui mừng.

“Các em chắc cũng đã nghe nói qua rồi, thể lệ thi năm nay đã được cải tiến, hơn nữa còn là cải tiến có lợi cho Mục Sư chúng ta.”

Cô mang theo một vật phẩm, “Các em xem, cô đã lấy một bộ đồ bảo hộ phiên bản mới từ thầy hiệu trưởng đó.”

Đồ bảo hộ là một vật phẩm phòng hộ dành cho người năng lực trong các cuộc diễn tập.

Đối kháng vũ lực giữa các người năng lực, cho dù chỉ là diễn tập thì cũng rất dễ tạo thành thương vong, do đó mỗi năm trung tâm nghiên cứu đều sản xuất vài lô đồ bảo hộ phân phát cho trường học và quân đội.

Loại đồ bảo hộ không những có thể chống lại sát thương, đồng thời còn có thể đo được các loại điểm sát thương.

Tay áo, trước ngực đồ bảo hộ đều có thanh máu, dùng để tính toán sát thương. Khi diễn tập hoặc thi đấu, khi thanh máu trên đồ bảo hộ cạn kiệt, thì sẽ phán quyết người năng lực này ‘tử vong’, mất đi tư cách thi đấu của trận đó.

Cô Ngôn giơ bộ đồ bảo hộ màu trắng lên cao, giống như giơ một lá cờ, nói với mọi người, “Đồ bảo hộ trong trường được đặc chế theo số lượng học sinh, không có nhiều hơn, cho nên lần này cô phải tốn 5800 để mua nó đó, lát nữa khi diễn giải các em phải chú ý nghe nha, nếu không thì có lỗi với túi tiền của cô đó.”

“5800?” có học sinh hỏi, “Thưa cô, tại sao đồ bảo hộ lại mắc hơn năm ngoái tới 2000 lận vậy.”

“Do năm nay đồ bảo hộ tốn không ít công sức để cải tiến, tăng thêm chức năng so với phiên bản cũ.”

“Đầu tiên là có liên quan đến thanh máu. Thanh máu trên đồ bảo hộ mọi năm chỉ đo được chuyển biến năng lượng một cách máy móc, do đó bất kỳ năng lượng nào, cho dù là thuật trị liệu của Mục Sư chúng ta chạm vào đồ bảo hộ cũng sẽ làm giảm thanh máu, do đó học sinh hệ Mục Sư chúng ta cực kỳ thiệt thòi trong thi đấu, nhưng mà hiện giờ thì tốt rồi.”

Cô Ngôn trải đồ bảo hộ ra cái bàn chính giữa, triển khai cho mọi người xem, “Đồ bảo hộ hiện giờ không những đo được thương vong, mà còn có thể đo được hiệu quả trị liệu của Mục Sư chúng ta.”

Vì để chứng minh điều này, Cô Ngôn lấy ra một con dao găm, cắt một đường sâu trên vị trí bụng dưới đồ bảo hộ.

Đồ bảo hộ hoàn toàn không bị tổn hại, một dấu vết cũng không có, nhưng thanh máu trước ngực và trên tay áo giảm đi một nửa trong chớp mắt.

Bụng dưới bị thương, đồ bảo hộ phán đoán đây là sát thương cực nghiêm trọng, do đó thanh máu giảm đi rất nhiều.

“Có em nào muốn thử không?” Cô Ngôn hỏi.

Lập tức có học sinh đứng dậy, thử ngâm ca thuật trị liệu sơ cấp 1.

Quả nhiên, khi thuật trị liệu tác dụng lên đồ bảo hộ, thanh máu đã nhích lên trên một chút.

Không nhiều, nhưng quả thật là có hồi máu.

Cô Ngôn thấy vậy liền lấy ra pháp trượng của mình.

Cô thi triển thuật trị liệu hiệu quả gấp 10 lần so với học sinh, không lâu sau, cả thanh máu liền quay về trạng thái đầy máu ban đầu.

Học sinh đều trầm trồ.

“Đúng là hồi đầy máu kìa.”

“Nhưng mà cô, hiệu quả trị liệu của tụi em không có cách nào hồi nhiều máu như vậy, ngâm ca hai lần chưa chắc đã hồi được một nấc.”

“Đây là một chức năng tối ưu hoá khác.” Cô Ngôn cầm đồ bảo hộ lên, “Lúc trước khi thanh máu cạn kiệt triệt để, cho dù chỉ còn lại một ít, thì người năng lực cũng có thể tự do bay nhảy trong trận.”

“Nhưng thật tế trong hiện thực, một khi máu trong người chỉ còn lại một ít đừng nói chi tấn công kẻ địch, ngay cả việc đứng dậy cũng chưa chắc thực hiện được.”

“Trong cải tiến lần này, thanh máu mỗi lần giảm 1%, đồ bảo hộ sẽ gia tăng 0.9% trọng lượng của bản thân lên người năng lực, tạo thành một hiệu quả tăng trọng;

“Đồng thời đồ bảo hộ mới cũng sẽ liên kết với vũ khí của các em, sau khi bị thương thì cổng phóng thích năng lượng của vũ khí cũng sẽ bị thu nhỏ lại, độ thu nhỏ tỉ lệ thuận với độ giảm của thanh máu.”

“Cho nên, tuy các em không nhất định sẽ hồi máu cho đồng đội ngay lập tức, nhưng chỉ cần có các em, gánh nặng trên người đồng đội sẽ giảm nhẹ không ít.

“Mỗi lần các em hồi phục 1% lượng máu, thì sự tăng trọng trên người họ sẽ giảm đi 1 cân, cổng phóng thích năng lượng của vũ khí cũng sẽ mở ra 1%.”

Đây quả thật là một cải tiến quan trọng.

Lúc trước Mục Sư trong tác chiến đều rất phế. Từ sau khi có sự cải tiến này, Mục Sư cuối cùng cũng thể hiện được tác dụng hỗ trợ.

Những lời nói này đối với học sinh hệ Mục Sư mà nói, quả thật là như một liều thuốc định thần, làm cho bọn họ hồi phục lại không ít tự tin.

Cô Ngôn nhắc nhở, “Khoảng thứ 5 hoặc thứ 6 nhà trường sẽ phát đồ bảo hộ cho các em.”

“Bình thường khi luyện tập trong đội, mọi người cố gắng mặc đồ bảo hộ nhiều vào, nếu không trong kỳ thi đột nhiên bị tăng trọng, chắc chắn sẽ bị hoảng loạn.

“Nhưng mà cũng phải chú ý an toàn, dù gì chúng ta có được cũng chỉ là đồ bảo hộ dành cho học sinh, tiêu chuẩn phòng ngự thấp hơn quân đội rất nhiều, sức tấn công quá mạnh sẽ làm hỏng đồ bảo hộ. Tiền của bộ đồ này sẽ trừ trong học phí của các em, nếu muốn mua bộ mới thì phải nộp thêm 5800.”

Mật Trà chăm chú nghe, lấy viết ghi chép.

Cô cúi đầu viết chữ, cho nên không có phát hiện được, tiết năng lực Mục Sư này, Cô Ngôn vẫn hay nhìn về phía mình.

Sau khi tan học, các học sinh lần lượt rời khỏi, Cô Ngôn thu dọn giáo án, xếp đồ bảo hộ lại cho vào túi xách chuẩn bị ra về.

Vừa sắp rời khỏi lớp học, đột nhiên ở cửa xuất hiện một cái bóng đen.

Cô Ngôn khựng chân lại, sau khi nhìn rõ người, “Hiệu trưởng?”

Một người đàn ông mặc đồ vest đi vào lớp học, hoàn toàn khác với các vị Hiệu trưởng trung niên vác theo cái bụng to, hiệu trưởng của trường THPT trực thuộc Cẩm Đại tuy đã gần 40, nhưng thân hình vẫn được bảo dưỡng thích đáng, trẻ trung tuấn tú, đặc biệt là các đường nét được bộ đồ vest tôn vinh lên.

Vị hiệu trưởng này họ Văn, xuất thân Kiếm Sĩ, kiêm quân hàm thiếu tá, 33 tuổi được bổ nhiệm đến ngôi trường cấp 3 của người năng lực này.

Trong thời gian 4 năm nhậm chức tại trường THPT trực thuộc Cẩm Đại, đội ngũ do vị Hiệu trưởng này dẫn dắt đã 1 lần đoạt được quán quân cuộc thi năng lực toàn quốc.

Hiệu trưởng tiến lại gần Cô Ngôn, vừa cười vừa hỏi, “Thế nào, học sinh có phản ứng gì không.”

“Cơ chế thi đấu thay đổi, các em đều rất vui mừng.” Cô Ngôn thở dài một cái, khuôn mặt của cô hiện giờ đã không có được niềm vui khi báo tin tốt cho các học sinh lúc nãy.

Hiệu trưởng hoàn toàn không bất ngờ, ông gật đầu cười, “Xem ra là vẫn chưa phản ứng ra được.”

Cái gọi là “đồ bảo hộ phiên bản mới” này thật ra là đã được sử dụng rộng rãi trong quân đội, nhưng vẫn chưa được phổ biến xuống các trường học.

Nguyên nhân là để bảo vệ học sinh hệ Mục Sư.

Khi thuật trị liệu của một Mục Sư không có tác dụng, lại không có sức chiến đấu, vậy thì chả khác gì vật trang trí, không ai sẽ tấn công họ, do đó, học sinh hệ Mục Sư có thể lấy được điểm “thời gian sinh tồn”.

Nhưng một khi thuật trị liệu của Mục Sư có thể phát huy tác dụng, bọn họ có thể trụ được 10 phút trong trận hay không là cả một vấn đề.

Nếu ngay đến thi tốt nghiệp cũng không đạt được, quốc gia lấy gì chiêu mộ Mục Sư?

Đồ bảo hộ phiên bản cũ, tuy làm cho học sinh hệ Mục Sư thấy không vui, nhưng ít ra cũng đảm bảo được thành tích của bọn họ.

Sau khi được cải tiến, Mục Sư xem ra sẽ được trọng dụng, nhưng đồng thời cũng chiêu dụ hoạ sát thân.

Những vấn đề này, các học sinh Mục Sư không có suy nghĩ sâu xa, bọn họ vẫn còn chìm đắm trong sự vui mừng vì không còn bị kỳ thị nữa. Nhưng rất nhanh thôi, đợi đến buổi Thi Đấu Tập tuần sau bắt đầu, bọn họ sẽ ý thức được hoạ phúc đi đôi nhau, sẽ biết thế nào là xu cà na.

Cô Ngôn lại thở dài, thân là giáo viên, cô cũng không thể mang theo tâm trạng tiêu cực này đi giảng dạy, chỉ còn cách cố gắng cổ vũ bọn họ. “Cơ chế thi đấu khoan nhắc tới, tôi đang nghĩ……”

“Sao?”

Cô Ngôn có chút ngần ngại nhìn vào vị trí Mật Trà đã ngồi qua, uyển chuyển nói, “Tôi đang nghĩ, đội của Mật Trà có khi nào quá xuất chúng không.”

Điểm năng lực của Mật Trà đều được chấm điểm từ Cô Ngôn, cô hiểu rõ thực lực của cô bé này, rồi để cho cô bé vào được một đội có thực lực tốt như vậy, đối với các học sinh khác mà nói là không công bằng cho lắm.

“Phạm vi học tập cơ bản của Mục Sư cấp 3 chủ yếu là [Hồi Phục], ngay đến [Trị Liệu] cũng phải đến lớp 11 mới bắt đầu học, còn [Tăng Bức], đó là nội dung giảng dạy ở trường đại học.”

“Nhưng Mật Trà ở lớp 10 đã nắm vững được [Tăng Bức], các đội khác cùng lắm chỉ có thể phát huy 100% năng lực, nhưng Mật Trà lại có thể giúp thực lực đội viên tăng lên đến 120%.”

Cô Ngôn nhớ đến biểu hiện của Mật Trà trong các cuộc thi trước, càng thấy lo lắng hơn.

Ba lĩnh vực lớn phải học của Mục Sư, lần lượt từ thấp đến cao là [Hồi Phục], [Trị Liệu], [Tăng Bức].

Tăng Bức là một kỹ năng cần kỹ thuật cực cao, do trình độ học sinh cấp ba không nắm vững được độ chuẩn xác, hoặc có thể làm tổn thương cơ thể đội viên, hoặc là sự hỗ trợ cực ít, hiệu quả còn không bằng uống hai lon bò húc nữa.

Nhưng Mật Trà lại khác, cô bé có thể chuẩn xác tăng hiệu quả cho người khác, thi triển thuần thục.

Liễu Lăng Âm lúc trước nói quả không sai, năng lực của Mật Trà đã tiếp cận gần đến trình độ sinh viên tốt nghiệp Hệ Mục Sư của Cẩm Đại rồi.

E408 còn có Nghiêm Húc hạng nhất hệ Pháp Sư, Thẩm Phù Gia top 5 nữ Khinh Kiếm Sĩ, cộng thêm một Trọng Kiếm Sĩ có sức công phá cực mạnh.

Sự sắp xếp như vậy, học sinh khác sẽ nghĩ sao.

Hiệu trưởng gật đầu, hiểu rõ nỗi lo của Cô Ngôn.

“Quy định của trường chúng ta, mỗi đội cơ bản phải đảm bảo một học sinh Khoa Pháp, hai học sinh Khoa Công, chia đội dựa vào tổng điểm các môn.”

Ông tiến đến gần Cô Ngôn hơn xíu, ngón tay ở hai bên hơi động đậy, tựa hồ như muốn nhấc lên, nhưng cuối cùng vẫn buông thả ở hai bên theo quy củ.

“Sắp xếp dựa vào điểm bình quân của 5 môn, quả thật không thể đảm bảo tổng điểm của mỗi đội đều như nhau được.”

“Nhưng không ai có thể bảo đảm rằng, đội viên tương lai của họ nhất định phải gặp được đối thủ có thực lực tương đương? Gặp phải đối thủ trên cơ, chẳng lẽ lại không đánh nữa sao.”

Ông cười, “Điểm tổ đội chỉ chiếm 20%, hơn nữa lớp 12 còn có 3 lần cơ hội phân chia lại đội, bây giờ dùng sự thiên vị nhỏ nho này để đi rèn giũa tính cách của các học sinh, tôi cho rằng đó là một chuyện tốt.”

“Hơn nữa, sự lo lắng này có lẽ hơi sớm, tôi nghe nói tiết năng lực đầu tiên đội bọn họ đã bị giáo viên chủ nhiệm phạt chạy hai mươi mấy vòng, đội này có tiếp tục trụ được không là cả một vấn đề.”

“Cái cô nói 100% hay 120% cũng được, đều chỉ là con số trong lý thuyết, thực tế lại không phải vậy.”

“Một đội ngũ tốt có thể làm cho mỗi đội viên phát huy được 200% năng lực, còn một đội ngũ tệ,  đội viên thậm chí còn không có cơ hội phát huy được năng lực.”

Cô Ngôn chớp chớp mắt, “Ý thầy nói là đội của Mật Trà không đoàn kết?”

Hiệu trưởng cười rồi thở dài một cái, “Theo phản ảnh mỗi ngày của giáo viên chủ nhiệm A1, E408 chắc là đội ngũ có sức đoàn kết tệ nhất trong lớp. Học sinh đắc ý của của cô chưa chắc có cơ hội thi triển tài hoa, hoặc có lẽ bị rớt ra khỏi A1 cũng nói không chừng.”

“Vừa mới tổ đội, có xích mích là bình thường,” Cô Ngôn không cho là vậy, “mỗi đội đều sẽ có chút mâu thuẫn, điều này rất bình thường.”

Đặc biệt là giữa các nữ sinh, tâm tư sẽ nhạy cảm hơn một chút, đây cũng là vấn đề mà các tổ đội thường hay gặp phải.

“Không giống nhau”, Hiệu trưởng lắc lắc đầu, “Hai học sinh Khoa Công của đội bọn họ, chính là hai nữ sinh đánh nhau trong toilet hai năm trước. Tôi nghe các học sinh nói, trong hai năm nay quan hệ giữa hai người đó ngày càng ác liệt hơn.”

“Vậy thầy còn cho bọn họ……” Cô Ngôn hơi ngẩng mắt lên, sau khi phản ứng ra là chuyện gì, không vui mím môi lại.

“Dù sao thì lớp 12A1 mà thầy dẫn dắt trước giờ chưa có qua Mục Sư. Trong mắt Khoa Công các thầy, Mục Sư tụi tôi chỉ giống như phụ nữ cổ đại vậy chỉ nên ở nhà sinh con mà thôi.”

Hiệu trưởng hơi ngẩn người, “Tôi chưa từng có suy nghĩ như vậy.”

“Vậy tại sao thầy lại xếp Mật Trà vào E408, tổ đội của A1 A2 đều do thầy đích thân sắp xếp,” ngữ khí Cô Ngôn nặng lên, pháp trượng bất mãn dập lên đất hai cái, “Thầy rõ ràng biết là thành tích các môn khác của Mật Trà đều không tốt, chỉ cần thua kém 1, 2 điểm là sẽ bị rớt ra khỏi A1.”

Mật Trà là Mục Sư duy nhất có thể vào được A1 trong vòng 4 năm nay, hiện nay cơ chế thi đấu đã cải tiến, Mật Trà chắc chắn sẽ được vào đội tuyển của trường tham gia cuộc thi toàn quốc.

Cô còn tưởng Hiệu trưởng sẽ an bài cho Mật Trà một đội ngũ rất tốt, lúc lên lớp cô còn lo lắng sẽ không công bằng với các học sinh khác.

Không ngờ đội này chỉ là hào nhoáng bên ngoài.

“Tôi chỉ là sắp xếp theo quy tắc,” Hiệu trưởng bất lực, “Mật Trà quả thật là một tài nguyên rất tốt, nhưng tôi không thể chỉ vì em ấy là một Mục Sư mà đi thiên vị, đối với các học sinh khác là không công bằng.”

“Huống hồ……” Ông nhìn sang Cô Ngôn, sâu trong ánh mắt ẩn giấu sự dịu dàng khác thường ngày, “trước giờ tôi chưa từng xem thường Mục Sư.”

Học sinh của E408 giống như ba miếng bảo thạch hoa mỹ, ai ai cũng có thiên phú cực tốt.

Nhưng chưa trải qua được rèn giũa, góc cạnh sẽ lộ ra, không thể thành một xâu được.

Mật Trà là một miếng lưu kim (vàng nóng chảy) ông cho thêm vào, không có lấp lánh như bảo thạch, nhưng mềm mại ấp áp, có thể liên kết các bảo thạch.

Nhưng đến cuối cùng các bảo thạch rời rạc này có được lưu kim hợp lại thành một món trang sức hoàn chỉnh hay không; hay là tự va chạm tổn hại lẫn nhau, tất cả đều tuỳ thuộc vào bản thân bọn họ.

Thân là Hiệu trưởng, ông đã làm ra sự điều chỉnh lớn nhất.

Hy vọng miếng vàng quý giá như Mật Trà không bị ông dung luyện uổng phí.

 

 

Tác giả có lời muốn nói:

Cô Ngôn trước khi biết được chân tướng sự việc:

“Ây da, đội Mật Trà mạnh quá ta, không công bằng với các học sinh khác cho lắm, thầy hiệu trưởng cho dù coi trọng Mục Sư thì cũng không nên thiên vị đến thế ……”

Cô Ngôn sau khi biết được chân tướng:

“Tới công chuyện luôn.” 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: