Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 18

750 0 5 0

Khai giảng đến nay, Mật Trà vốn cứ tưởng cuối cùng cũng có cơ hội sử dụng pháp trượng mới của cô, không ngờ tiết năng lực hôm thứ 4 vẫn chủ yếu học lý thuyết, hoàn toàn không được thực hành.

Cô Ngôn sau khi giảng giải chức năng của đồ bảo hộ, nhiệm vụ của học kỳ này, cơ chế thi đấu lớp 12 và một số việc cần chú ý trong tổ đội thì tuyên bố tan học.

Mật Trà không có cơ hội dùng pháp trượng trong lớp, dự định tối nay sẽ thử phòng huấn luyện cá nhân ở lầu 8.

Tuần đầu tiên khai giảng đã trôi qua một nửa, Liễu Lăng Âm đã check in trong phòng gym, Thẩm Phù Gia và Nghiêm Húc cũng đã tăng cường luyện tập trong phòng huấn luyện, cô không thể nào lơ là được.

Mật Trà đăng ký quyền sử dụng vũ khí 6 tiếng đồng hồ, cô không biết khi nào thì mới có thể giành được phòng huấn luyện, thời gian chọn dài hơn một chút sẽ tốt hơn.

Sau khi lựa chọn thời gian, bên dưới trang web hiển thị:

“Đã vượt quá giờ giới nghiêm của ký túc xá, xin hoàn trả trước 08:30 03/09”.

Nhìn dòng chữ này cô mới hiểu ra, tại sao ban đêm Nghiêm Húc sau khi tập luyện không cần hoàn trả pháp trượng, thì ra là nếu quá giờ giới nghiêm của ký túc xá, chỉ cần hoàn trả vào sáng hôm sau là được.

Đây là phúc lợi trước giờ chưa từng có, trường THPT trực thuộc Cẩm Đại quả thật cực kỳ ưu đãi lớp 12A1, chả trách mọi người đều muốn thi vào lớp này.

Mật Trà nhấn xác nhận, lãnh pháp trượng mới của mình trở về ký túc xá.

Vừa đẩy cửa vào thì cô giật hết cả mình——

Có một người nằm dài trên sofa, không động đậy, chỉ có lồng ngực là đang hô hấp lên xuống.

“Gia Gia?” Mật Trà sau khi nhìn rõ người, ngờ vực chạy qua đó xem thế nào, “Cậu sao vậy, không khoẻ à?”

Thẩm Phù Gia toàn thân đẫm mồ hôi, mặt đỏ ửng.

Cô nằm trên sofa, dùng cánh tay che mắt lại, há miệng ra hít thở.

Nghe thấy có người qua đây, cô mới gian nan nghiêng đầu qua, lộ ra một con mắt dưới cánh tay nhìn Mật Trà.

“Tớ không sao……chỉ là, lên lớp mệt quá……”

Khinh Kiếm Sĩ là một nghề hơi hot, số người lựa chọn cực nhiều.

Trường học mở 5 lớp, mỗi lớp khoảng 15 người, chia ra 3 lớp nam sinh và 2 lớp nữ sinh.

Trong đó 2 lớp nam sinh và nữ sinh hàng đầu sẽ do hiệu trưởng đích thân giảng dạy, nam sinh thứ 2 thứ 3, nữ sinh thứ 4 thứ 5.

Danh tiếng của Hiệu trưởng trong mắt học sinh rất tốt.

Trong mắt các học sinh mới, vị hiệu trưởng này vừa soái vừa thân thiện lại còn là thiếu tá, rất nhiều người muốn học tiết của thầy ấy, đáng tiếc là mỗi năm ngoại trừ hai lớp Khinh Kiếm của lớp 12 ra, hiệu trưởng không giảng dạy cho bất kỳ lớp nào khác.

Nhưng mà ai ngờ được, cách huấn luyện của vị hiệu trưởng nhìn có vẻ thân thiện này lại khốc liệt gấp mấy lần so với các giáo viên Khoa Công khác.

Trước khi lên lớp, hiệu trưởng mỉm cười tuyên bố, “Tuần đầu tiên khai giảng, tôi sẽ giảm cường độ tập luyện một chút, hy vọng có thể cùng mọi người vui vẻ trải qua năm lớp 12 này.”

Kết quả là tan học tới giờ đã qua hơn 20 phút rồi, mà Thẩm Phù Gia vẫn không có sức lực để lết cơ thể mình vào phòng tắm.

Cô giờ đã hiểu ra tại sao lúc đó giáo viên phòng y tế lại kiên quyết muốn viết giấy nghỉ phép cho cô.

Đừng nói chi đến vừa mới khỏi bệnh, cho dù trong lúc thể lực cô dồi dào thì cũng chịu không nổi cái cường độ luyện tập này.

Lớp thực chiến hai tiếng rưỡi đồng hồ, một nửa học sinh đều bị nôn ra ngoài, có thể lết về phòng ngủ chỉ có vài người, còn lại đều nằm la liệt trong sân.

Nhìn từ đằng xa, rất giống xác chết nằm la liệt.

Nghe nói cường độ của nam sinh gấp 1.5 lần bọn họ, không biết có thật không nữa ……

Nhìn thấy Thẩm Phù Gia mệt tới nằm dài ra, Mật Trà vui mừng vỗ tay, “Tốt quá rồi! ”

Thẩm Phù Gia trừng mắt nhìn.

“A không phải, tớ không phải ý đó,” sau khi ý thức được lời nói của mình gây hiểu lầm, Mật Trà liền giải thích, cô giơ pháp trượng của mình lên, “Cậu xem, hôm nay tớ đã đăng ký pháp trượng, có thể giúp cậu hồi phục thể lực.”

“Cám ơn cậu Mật Trà,” nhưng Thẩm Phù Gia lắc lắc đầu, “Lúc luyện tập bình thường vẫn là để các cơ bắp tự mình hồi phục sẽ tốt hơn. Nếu như cưỡng chế xoá bỏ mệt mỏi, thì hôm nay coi như uổng công tập rồi.”

“Vậy à,” Mật Trà không biết thì ra còn có chuyện này, có lẽ là do cô trước giờ không có cơ duyên với cơ bắp.

Nếu Thẩm Phù Gia đã nói như vậy, cô lặng lẽ thu pháp trượng lại, quay sang hỏi, “Vậy Gia Gia muốn ăn gì, tớ đi mua giúp cậu.”

Thẩm Phù Gia đặt cánh tay trên trán xuống.

Cô vừa liếc mắt qua là nhìn thấy được——bộ ngực của Mật Trà đang quỳ trước mặt mình.

Bất luận là nhìn bao nhiêu lần thì lực xung kích vẫn không hề giảm.

Cô đổi tư thế, nằm nghiêng mặt hướng về Mật Trà, góc độ ngước nhìn làm cho mặt của Mật Trà càng tròn hơn, và cũng thấy đáng yêu hơn chút.

Thẩm Phù Gia nhịn không nổi cười, “Mật Trà, bạn trai sau này của cậu nếu như là Khoa Công, vậy cậu ta sẽ được rất nhiều người ngưỡng mộ đó.”

“Tại sao lại nói về bạn trai nữa.” Mật Trà nghiêng đầu.

Thẩm Phù Gia cong môi, phì cười hai tiếng nhẹ từ mũi.

Tay của cô hơi nhấc lên, nhéo vào đùi của Mật Trà, kéo ra một miếng thịt mềm.

Mật Trà đỏ mặt, cô biết chân mình thô.

“Sau khi tập luyện nếu có bạn gái cho tớ nằm gác lên đùi, còn mua thức ăn cho tớ, nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

Thẩm Phù Gia nhéo thịt trên chân cô ấy cười, Mật Trà không thường xuyên vận động, chỗ nào cũng rất mềm mại, giống như một miếng thịt bò wagyu thơm ngon mùi sữa.

Cô cuối cùng cũng hiểu được câu “Nữ sinh mũm mĩm tí mới dễ thương” có nghĩa gì rồi.

“Bây giờ cũng được mà.” Mật Trà ngược lại rất hào phóng, cô giang rộng cánh tay ra, nói với Thẩm Phù Gia, “muốn ôm không.”

Do ngực quá ư đồ sộ, từ nhỏ Mật Trà đã bị không ít nữ sinh cùng lớp xơ múi.

Sự thân mật này giữa bạn bè cũng chẳng ảnh hưởng gì, Mật Trà cũng đã quen với việc không từ chối đồng giới, chỉ cần không phải là người xa lạ mới quen biết, phần lớn cô đều có thể chấp nhận.

Thấy cô ấy hào phóng vậy, Thẩm Phù Gia ngược lại thấy hơi ngại.

Cô cười một tiếng, “Thôi bỏ đi, cả người tớ giờ toàn mồ hôi, mắc công làm bẩn đến cậu.”

Đang nói chuyện thì cửa được mở ra, Nghiêm Húc cũng tan học về ký túc xá.

Mật Trà thấy vậy liền hỏi, “Nghiêm Húc, hôm nay tớ muốn đến phòng huấn luyện, có cần giành chỗ dùm cậu không?”

Nghiêm Húc sau khi nghe thấy giọng nói, nhìn một mắt về phía sofa.

“Không cần, hôm nay tớ phải chuẩn bị cho cuộc thi tranh giải toán học.” Nói xong cô về phòng ngủ, sau khi thu dọn tài liệu lại vội vã rời khỏi.

“Nghiêm Húc tối nay lại không về ăn cơm nữa à,” Mật Trà lẩm bẩm, nói xong thì nhìn sang Thẩm Phù Gia, “Vậy Gia Gia cậu muốn ăn gì, tớ đi mua.”

Thẩm Phù Gia sau khi nghỉ ngơi có được chút sức lực, cô chống người ngồi dậy, lết từng bước vào phòng tắm, vừa lết vừa nói với Mật Trà, “Tớ sao cũng được, giống cậu là được.”

Cô không kén ăn.

“Được,” Mật Trà đặt đồ xuống, chuẩn bị đến căn tin, trước khi đi cô lại hỏi, “Vậy còn Lăng Âm, buổi chiều tâm trạng cậu ấy có đỡ hơn chưa?”

Động tác xoã tóc của Thẩm Phù Gia khựng lại.

Cuối ánh mắt cô liếc nhìn sang Mật Trà, có những lời sắp ra tới miệng lại quay trở về, cuối cùng là nuốt xuống.

“Chắc đỡ hơn rồi, lúc tan học tớ thấy bạn trai cậu ấy đến đón rồi.”

“Vậy tối nay cậu ấy cũng không về nữa hả?” Mật Trà nhớ Thẩm Phù Gia có nói qua, chỉ cần Liễu Lăng Âm đi gặp bạn trai là phải tới giờ giới nghiêm mới trở về.

“Chắc vậy.” biểu cảm của Thẩm Phù Gia có hơi lãnh đạm, không muốn nhắc nhiều Liễu Lăng Âm với Mật Trà.

Sau khi biết được thi đấu được cải tiến, Nghiêm Húc Lục Uyên và cô lập tức nhận ra được Mục Sư 299 là một tài nguyên cực kỳ quý giá.

Còn Liễu Lăng Âm hiện nay thì vẫn dồn tâm trí vào bạn trai, giống đại đa số học sinh trong A1, không có nhận ra được giá trị của Mục Sư.

Đợi sau khi cô ta phát hiện ra được, Thẩm Phù Gia sợ Mật Trà sẽ bị cô ta chiếm lấy.

299 điểm cho dù có cao, nhưng nói cho cùng Mật Trà cũng chỉ là học sinh cấp ba.

Trình độ của một học sinh cấp 3 là có hạn, [Trị Liệu] và [Tăng Bức] có hạn này chắc sẽ không phân chia đều được cho mỗi đội viên, có người có được nhiều, có người có được ít.

Loại tính cách tự cho mình là trung tâm như Liễu Lăng Âm, rất có khả năng sẽ giành Mật Trà với cô.

Nếu như vì chiến thắng của tổ đội mà đi thiên vị Liễu Lăng Âm, Thẩm Phù Gia có thể chấp nhận; Nhưng nếu chỉ vì biểu hiện cá nhân của Liễu Lăng Âm, vậy cô tuyệt đối không đồng ý.

Và vấn đề là, Liễu Lăng Âm sở hữu một ưu thế cực lớn trong việc lôi kéo lòng người mà Thẩm Phù Gia không thể so sánh được——

Tiền.

Cô không cách nào vung tiền như Liễu Lăng Âm, đến lúc đó lỡ như Liễu Lăng Âm lén lút lấy lòng Mật Trà, còn Mật Trà không biết có nghiêng về phía Liễu Lăng Âm hay không, đây là vấn đề khó nói.

Hướng phát triển nghề nghiệp Mục Sư đại khái chia làm ba loại, một loại là tòng quân; một loại là vào hiệp hội Mục Sư, chữa trị cho dân thường; loại còn lại, cũng là việc nhẹ lương cao, trở thành Mục Sư tư nhân cho nhà giàu.

Cho dù là theo hướng phát triển nghề nào của Mật Trà, Liễu Lăng Âm cũng là một lựa chọn không tồi.

Vòi hoa sen mở ra, nước nóng chảy ra, dần hình thành một cơn mưa nhỏ, ấm áp nhu hòa, cũng không thể xoa dịu được tâm trạng hiện thời của Thẩm Phù Gia.

Lần Thi Đấu Tập đầu tiên ngày càng tiến gần, cảm xúc này ngày càng nặng nề, chỉ cần nghĩ đến Liễu Lăng Âm sẽ là “đồng đội kề vai sát cánh” với cô, là Thẩm Phù Gia cảm thấy buồn nôn.

Chi Ức muốn giành Mật Trà, cô mặc kệ, nhưng nếu như Liễu Lăng Âm cũng đến giành……

Thẩm Phù Gia vén tóc ra sau, trong lòng bực bội.

Tại sao cô lại phải tổ đội chung với loại phụ nữ này vậy.

Thật là kinh tởm. 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: