Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 31

688 0 7 0

Lá cây phát ra âm thanh, không trung không có gió, gần đó cũng không có tiếng chim kêu, chắc có lẽ là khỉ——Mật Trà không xác định được nơi này có khỉ không, nhưng có khả năng là người hơn.

Lưng cô toát mồ hôi lạnh, cái sát khí như rơi vào ở ổ rắn độc làm cho tay chân cô bủn rủn ra, cứ sợ mình không cẩn thận là sẽ kinh động đến đối phương.

Đề phòng rủi ro, Mật Trà chỉ còn cách giả vờ la lối om sòm, giả vờ tức giận quay người trở về, vừa hô hoán Thẩm Phù Gia, vừa điên cuồng thi triển Tăng Bức lên người Thẩm Phù Gia.

Thẩm Phù Gia quả nhiên không làm cô thất vọng, giây phút đầu tiên là hiểu ra được, nhưng cũng đồng thời kinh động đến Thích Khách trên cây.

Lá cây xào xạc một tiếng, sát thủ vốn mai phục trên cây đột nhiên nhảy xuống, trên tay người đó cầm đoản kiếm, nhắm thẳng vào sau lưng Mật Trà.

Mật Trà sớm đã hoảng hốt thất kinh, Thẩm Phù Gia cách cô vẫn còn khoảng 20m, sự chuyển động nhanh một cách không tự nhiên của không khí sau lưng làm cô sởn tóc gáy, với bản năng sinh tồn—— hoặc có lẽ là trong tình huống nhũn chân, Mật Trà ngã phịch xuống đất, thuận thế lăn một vòng qua phải.

Mục tiêu trước mặt đột nhiên biến mất, Thích Khách vẫn còn non kém kinh nghiệm khựng lại một chút, nhưng cô rất nhanh là điều chỉnh lại tư thế, Mật Trà lúc này đang mất thăng bằng nằm dưới đất đối với cô như cá nằm trên thớt, tùy ý mở xẻ.

Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc lăn lộn một vòng, Thẩm Phù Gia được Mật Trà trong lúc hoảng loạn trực tiếp Tăng Bức lên 140% đã chạy kịp qua đây. (khúc này không biết phải tác giả ghi dư số 1 không nữa)

“Đi——”

Một giọng quát khẽ, một luồng kiếm khí dũng mãnh sắc bén lướt qua bên cạnh Mật Trà, kiếm khí đó lạnh thấu xương, ép đến Thích Khách đang ám sát Mật Trà không thể không lui ra sau bảo vệ bản thân.

Hai cú lộn ngược người ra sau né tránh kiếm khí, chỉ thấy kiếm khí đó đánh vào một thân cây cách đây 5m, trong chớp mắt làm nửa thân cây phủ một lớp sương trắng.

Thẩm Phù Gia theo học là kiếm pháp hệ băng.

Cú đánh này đã giúp hai người 408 thắng được thời gian, Thẩm Phù Gia nhảy qua một cái cây thấp cản đường, giơ kiếm ngang trước ngực, kéo Mật Trà ra sau người mình, nhìn trừng trừng vào Thích Khách ở đối diện.

Trong tình huống đối đầu trực diện, Thích Khách cùng đẳng cấp gặp phải kiếm sĩ, phần thắng cực thấp.

“Mật Trà không sao chứ.” Thẩm Phù Gia nhìn chằm chằm vào cử động của Thích Khách đối diện, dư quang cảnh giác xem xét các khu vực khác xung quanh.

Trong tình huống nghiêm túc và căng thẳng, giọng của cô cũng trở nên trầm thấp hơn một chút, hai chữ “Trà Trà” bình thường vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, cũng biến thành “Mật Trà” một cách dứt khoát.

“Không, không sao.” Mật Trà ngã một cú cộng thêm lộn mấy vòng, đầu thấy hơi khó chịu, cô chống người đứng dậy, không dám rời khỏi Thẩm Phù Gia nửa bước.

Thích Khách đối diện thấy hai người đã chỉnh đốn lại, tự mình thấy lấy đá chọi với đá là không có cơ hội nữa, do đó cũng không nhiều lời, mau chóng quay người, đạp lên thân cây nhảy vài cái rồi biến mất trong khu rừng.

Đội bọn họ không có Mục Sư, nếu như thanh máu giảm xuống, không những không có cách nào hồi máu mà còn phải gánh thêm cái tăng trọng trong một tiếng đồng hồ tiếp theo, huống hồ gì trên người hai người này cũng không có Vật Ký Hiệu, đánh với bọn họ lợi bất cập hại, quả thật không cần thiết.

“Cậu ta đi chưa……” Mật Trà ôm pháp trượng, ló nửa cái đầu ra từ đằng sau vai của Thẩm Phù Gia.

“Không biết cậu ta có đồng bọn ở đây không nữa.” Đôi chân mày của Thẩm Phù Gia vẫn nhíu chặt lại, vẫn chưa có giải trừ trạng thái phòng bị.

Hai người đứng tại chỗ đợi thêm một hồi, sau khi xác định không còn nguy hiểm nữa thì mới thả lỏng chút.

Thẩm Phù Gia thu kiếm lại về bên hông, quay lại vịn vai Mật Trà, xem xét từ trên xuống dưới, “Không có bị thương chứ?”

Mật Trà vẫn chưa hết hoảng sợ, cô thở phù một cái, cúi đầu xuống, phát hiện thanh máu biến thành 99% rồi.

“Hình như trong lúc lăn lộn, đầu gối bị đá nhọn đâm trúng một cái.” Mật Trà thi triển trị liệu cho bản thân, chỉ cần 1 giây là hồi đầy máu.

Thẩm Phù Gia ngẩn người, “Tớ nhớ lúc trước khi cậu hồi máu cho Liễu Lăng Âm thì không có nhanh đến thế.”

Lượng máu 97% của Liễu Lăng Âm lúc đó Mật Trà đã dùng đến 14 phút, nếu tính theo tốc độ này, hồi 1% máu cũng phải hơn 9 giây, sao trong chớp mắt là hồi đầy rồi?

“Cậu ấy lúc đó chỉ còn lại 3% máu thôi, độ khó khi cứu người trong lúc tính mạng nguy kịch, sao có thể bì được với việc chỉ rách chút da chứ.”

Mật Trà nói, “Trong đồ bảo hộ của chúng ta có một thẻ nhớ, ghi chép lại tấn công và Tăng Bức mà chúng ta đã chịu phải……ân…dựa theo thuật ngữ game mà nói, thì thẻ nhớ này ghi chép lại buff mà chúng ta được nhận.”

“Tuy nhìn vào chỉ là đơn thuần tăng giảm thanh máu, nhưng thật ra thuật trị liệu của tớ còn phải thi triển theo bệnh tình, mỗi một chú thuật xử lý vết thương đều không giống nhau, thời gian xử lý cũng khác nhau. Trong tình huống thanh máu đều dưới 10%, bệnh tiểu đường khó trị hơn trật khớp rất nhiều, thời gian cần dùng cũng nhiều hơn.”

“Đơn giản mà nói, tổn thương càng ít, hồi máu càng nhanh?” Thẩm Phù Gia tổng kết lại.

“Nếu chỉ tính về tổn thương trong giai đoạn thi đấu này…… cũng có thể nói như vậy.” Mật Trà gật đầu, “Khi chỉ mất 10% thì rất dễ hồi phục, chỉ cần 40 giây là được; nếu tổn thất 20%, thì không phải chỉ đơn thuần là 40 giây cộng thêm 40 giây, ít nhất cũng phải 2 phút; hơn 50% thì là rất nguy hiểm rồi.”

Thẩm Phù Gia nghe xong, đột nhiên cười ra tiếng.

Cô hơi che miệng lại, giọng cười trong treo vui tai, Mật Trà khó hiểu nhìn cô cười, đợi cô cười đủ rồi, mới vỗ vai Mật Trà, “Trà Trà, lúc trước cậu biết giấu nghề ghê.”

Mật Trà bị khen đến cúi đầu nhìn xuống đất, “Cậu cứ luôn khen tớ như vậy, tớ sẽ kiêu ngạo đó.”

“Có lúc tớ cảm thấy, cậu không thiếu gì hết, chỉ thiếu kiêu ngạo.” Thẩm Phù Gia khom lưng, phủi phủi bùn đất trên người Mật Trà, “Lúc nãy sợ rồi phải không?”

Mật Trà gật đầu, sau đó rất nhanh lại lắc đầu, “Tớ sẽ cố gắng làm quen.”

Những chuyện như vậy sau này sẽ ngày càng nhiều lên, lần này coi như một bài học, sau này cô không còn dám rời xa đồng đội nữa.

Thẩm Phù Gia thấy nguy cơ đã giải trừ, liền nhấn vào nút liên lạc trên kính bảo hộ, nói lại cho Nghiêm Húc nghe tình hình của mình bên đây.

“Alo.” Bên kia vừa nghe được tiếng của Nghiêm Húc, Thẩm Phù Gia liền báo cáo đơn giản, “Bọn tôi gặp phải Thích Khách của 508 ở 5km ngoài vùng trung tuyến, chắc chỉ là đến thám thính, hiện giờ cậu ta rời khỏi rồi, tình hình hai cậu bên đó sao, 508 rất có khả năng mai phục ở trung tuyến.”

Nghiêm Húc và Liễu Lăng Âm nhìn nhau một cái, sau đó nói, “Bọn tôi không có gặp người của 508, thanh máu hai cậu ra sao?”

“Không có giảm.” Thẩm Phù Gia nói, “Hai cậu hiện đang ở vị trí nào?”

Nghiêm Húc không có trực tiếp trả lời Thẩm Phù Gia, mà nói, “Bọn tôi giờ đi tìm hai cậu.”

Mật Trà ngẩn người, rất nhanh là phản ứng ra, “Các cậu tìm được rồi à!”

“Không sai, tìm được một cái.” Giọng của Nghiêm Húc vẫn rất bình tĩnh, “Thời gian này không kịp đến bên hồ nữa, nếu hết thời gian thi mà không đến được cửa ra coi như tử vong. Để cho chắc ăn, bọn tôi qua tìm các cậu, sau đó đánh một trận với 508 ở cửa ra.”

“Xáp lá cà à?” Thẩm Phù Gia cau mày, “Địa hình này bất lợi đối với chúng ta.”

“Bất lợi cũng không còn cách nào khác.” Giọng của Liễu Lăng Âm vang lên, “Cậu cho rằng tại sao lại có cái quy định 'trước khi kết thúc phải đến được cửa ra'? Chẳng phải là sợ hai bên chúng ta không gặp được nhau, trước sau gì cũng đánh, chúng ta không thể nào không đến cửa ra, đến đó trước còn có thể giành được thời cơ.”

“Được thôi.” Thẩm Phù Gia thỏa hiệp, “Hai cậu không cần qua đây, tôi và Mật Trà qua đó tìm hai cậu.”

Buông máy liên lạc ra, Thẩm Phù Gia lần nữa quay lưng khom người xuống trước mặt Mật Trà, cười trêu chọc, “Lên đây nào, điện hạ.”

Mật Trà hai má đỏ ửng, nhưng lần này cô hoàn toàn không do dự, trước lạ sau quen, trong thi đấu không chấp nhận được sự lưỡng lự chần chừ.

Cô lập tức choàng chân qua eo Thẩm Phù Gia, một tay vịn vai, một tay cầm pháp trượng, hai chân kẹp lấy eo thon của đối phương, Tăng Bức 25% lập tức thi triển lên người Thẩm Phù Gia.

Thẩm Phù Gia có được Tăng Bức chạy nhanh như gió, chỉ hai phút ngắn ngủi là tìm được Nghiêm Húc và Liễu Lăng Âm. Bốn người tập hợp, Mật Trà lần đầu tiên thấy được cái thứ gọi là Vật Ký Hiệu ——

Một bịch bánh quy.

“Ăn không.” Liễu Lăng Âm xé ra, đưa cho một cái.

4 giờ rưỡi ăn sáng, đến bây giờ đã là 10 giờ, chính giữa còn hao tổn nhiều thể lực như vậy, mấy người cũng thấy hơi đói bụng.

Mật Trà có hơi ngây người, Nghiêm Húc bên cạnh lại không khách sáo cắn một miếng, “Ăn đi, Vật Ký Hiệu lần này là vật tư mô phỏng, chúng ta chính vì để tranh đoạt vật tư nên mới vất vả như vậy.”

Liễu Lăng Âm xách bịch bánh quy lên, Mật Trà giờ mới thấy đằng sau bao bì có ghi: “Có thể ăn, mang cái bịch về là được.”

Xem ra giáo viên cũng dự liệu được là các học sinh sẽ đói nửa chừng, chỉ cần mang cái bịch về là được.

Nếu như là phạm vi cuộc thi cho phép, Mật Trà cũng không khách sáo nữa, từ sớm cô đã đói meo rồi.

“Thời gian gấp rút, chúng ta đến cửa ra trước, trên đường đi các cậu vừa ăn vừa nghe tôi nói.” Nghiêm Húc phủi phủi vụn bánh trên tay, “Tôi đã mở kết giới cách âm, ở bên ngoài nghe không được chúng ta nói chuyện, chúng ta có thể nghe được động tĩnh bên ngoài, Thẩm Phù Gia Liễu Lăng Âm, hai người các cậu nhân tiện chú ý xung quanh xem có mai phục không.”

“Được.” Đối với năng lực của Nghiêm Húc, mấy người 408 vẫn là tin tưởng được.

Mọi người vừa chia nhau ăn Vật Ký Hiệu khó khăn lắm mới có được, vừa chạy về điểm đến, giữa đường lắng nghe kế hoạch của Nghiêm Húc.

Tất cả mọi người đều biết, tìm Vật Ký Hiệu không phải là trọng điểm của cuộc thi này, tranh đoạt Vật Ký Hiệu mới là mấu chốt.

Tiếp theo đây hai đội đều phải mau chóng đến cửa ra, ắt sẽ phải triển khai một cuộc giao tranh 4v4.

“Vật Ký Hiệu ở trung tuyến bị chúng ta tìm được, trên đường đi ngoài trừ Thích Khách đó ra, không còn gặp ai khác của 508, bọn họ chắc là đi tìm Vật Ký Hiệu ở bên hồ rồi.”

“Lần đầu tiên vào sân diễn tập, mọi người đều không quen, bọn họ chưa chắc sẽ tìm được Vật Ký Hiệu thứ 3, cho dù bọn họ có tìm được, chúng ta cũng có thể đoạt lại từ tay bọn họ. Cho nên, thay vì cứ lang thang tìm Vật Ký Hiệu thứ 3 mà không biết có còn đó hay không, chi bằng đến cửa ra giành trước thời cơ.”

Nghiêm Húc sớm đã thuộc lòng bản đồ, mở miệng nói, “Cái hồ xa, nhưng phạm vi tìm kiếm lại nhỏ, sẽ tìm được rất nhanh, cách cửa ra khoảng 3km; còn chúng ta hiện tại cách cửa vào 4 km, rất khó phán đoán rốt cuộc bên nào sẽ đến phục kích ở cửa ra trước, do đó chúng ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng, tôi nghĩ như vậy nè ……”

Trong lớp bảo hộ của kết giới không lớn kia, mấy người rất nhanh là định ra được kế hoạch AB, nếu như bọn họ đến trước, thì sẽ bố trí phục kích; nếu bọn họ đến sau, thì phải suy nghĩ đến ứng biến như thế nào.

……

11: 20 am cửa ra số 3 sân diễn tập thành phố H

Lúc này cách thời gian kết thúc cuộc thi còn khoảng 40 phút, thời gian này đủ để đánh nhau một trận.

Khi mấy người E408 chạy đến đó, khu rừng phía trước cửa ra cực kỳ tĩnh lặng bình yên, chỉ có tiếng ve kêu, trên đất hầu như không có dấu chân của người nào hết.

“Bọn họ vẫn chưa đến à?” Mật Trà nhỏ tiếng hỏi .

Nghiêm Húc nhìn xung quanh, càng đến gần cửa ra, cô đi càng chậm càng cẩn thận.

Xung quanh chắc chắn không có bóng dáng của ai hết, khi 4 người đang định triển khai kế hoạch phục kích A, đột nhiên, không trung vang lên một tiếng bụp nhẹ.

Nghiêm Húc phản ứng nhanh nhất, lập tức hét lớn, “Tiêu rồi, mau lui ra sau!”

Nhưng lúc này đã muộn. Giây sau, lấy 4 người 408 làm trung tâm, cây cối bên ngoài đường kính 2m đột nhiên cháy rực lên, khu rừng yên tĩnh đột nhiên nổi gió lớn, giúp ngọn lửa cao lên đến 3m, gió lửa hỗ trợ nhau, trong chớp mắt, dưới bầu trời khô khan oi bức, khu rừng trở nên đỏ rực.

Khói lửa hừng hực, xung quanh ngoại trừ khói lửa ra thì không còn nhìn ra được vật gì khác nữa.

Mật Trà đang luống cuống không biết làm sao, đột nhiên sau lưng thấy chặt lại, có người dùng một tay kẹp lấy cô, khuỷu tay ghì ở sau lưng, bàn tay bảo vệ đầu cô, ôm chặt cô lại.

Cô được người đó kéo về phía trước ôm vào lòng, sau lưng một cơn lạnh lướt qua, thì ra là một thanh đao lá liễu sượt qua tóc cô.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: