Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 11

648 0 4 0

Thẩm Phù Gia ngồi trên sofa xem sách, trong bếp bay ra mùi thơm của cháo.

Khi Mật Trà đặt bát cháo đến trước mặt cô, cô có một cảm giác rất kỳ lạ, cứ tựa như mình là người chồng mới tan ca đi làm về nhà.

Bạn học với nhau, quan hệ có tốt đến mấy cũng hiếm ai nấu cơm cho người khác.

Ít ra thì Thẩm Phù Gia chưa được trải nghiệm qua.

“Xin lỗi, hai hôm nay làm phiền cậu rồi.” cô nói.

“Không sao, nấu nắm gạo thôi, không phiền đâu.” Mật Trà đặt món phụ đến trước mặt Thẩm Phù Gia, “Phần còn lại tôi để trong tủ lạnh, không đủ nhớ lấy thêm.”

“Cám ơn cậu Mật Trà.” Nhắc đến ăn, Thẩm Phù Gia sáng nay vừa về ký túc xá thì thấy chén cháo bát bảo và hai quả trứng trà trên bàn, cô lấy điện thoại ra, “Tôi chuyển tiền cơm cho cậu.”

“Không cần đâu.” Mật Trà xua tay, “Chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, hôm qua cô chủ nhiệm rõ ràng có nói là chúng ta phải về cùng nhau, nhưng tôi lại bỏ mặc cậu ở lại.”

Cô rất áy náy, “Thân là Mục Sư, trong đội có người bệnh là lỗi của tôi.”

A1 chỉ có mình cô là Mục Sư, kết quả chỉ mới khai giảng mà đội cô có người bệnh phải xin nghỉ phép rồi.

Mật Trà vừa nghĩ đến đây là thấy khó chịu trong lòng.

Cô chả làm được tích sự gì cả.

Thẩm Phù Gia hơi ngạc nhiên, “Làm gì có, chuyện này không liên quan đến cậu, là tôi lười biếng trong kỳ nghỉ hè nên thể lực tuột dốc, khi chạy lại không tự lượng sức mình. Hoàn toàn không liên quan đến Mật Trà, thật đó.”

Khi cô bị sốt đã được Mật Trà chăm sóc hai ngày rồi, ai ngờ Mật Trà lại xin lỗi cô……Thẩm Phù Gia hoài nghi: Tinh thần trách nhiệm Mục Sư đều mạnh đến vậy à.

Mật Trà lắc đầu, “Bất luận thế nào, sau này tôi sẽ chú ý hơn.”

Cô vừa nói xong là chịu không nổi ngáp một cái.

Cả đêm không ngủ, khó khăn lắm mới cầm cự hết buổi sáng, cuối cùng cũng đợi được đến giờ nghỉ trưa.

Mật Trà cũng chả buồn ăn cơm, đứng dậy nói với Thẩm Phù Gia một tiếng, “Hội trưởng, tôi đi ngủ chút đây, chén đũa để trong bồn là được, chiều tôi sẽ về rửa.”

Thẩm Phù Gia gật đầu, “Cậu đi đi.”

Mật Trà sau khi xác nhận Thẩm Phù Gia không sao thì thấy an tâm đi về phòng ngủ, chậm rãi trèo lên giường, giơ tay kéo chăn vịt vàng trùm lên người rồi nhắm mắt ngủ mất tiêu.

Phòng khách để lại cho Thẩm Phù Gia.

Cô không biết các Mục Sư khác như thế nào, nhưng người thích chăm sóc người khác như Mật Trà, quả thật là lần đầu tiên cô mới gặp.

Buổi sáng Phó Chi Ức bọn họ có đến thăm cô, dặn dò cô nghỉ ngơi đầy đủ rồi mới đi học.

Nhưng đó là bạn thân đã quen biết hai năm, còn Mật Trà ——

Thẩm Phù Gia hồi tưởng lại lời nói của thầy giáo ở phòng y tế lúc sáng:

“Đêm qua em ấy ở cạnh em cả đêm, cầm lấy ly giữ nhiệt ngồi bên cạnh giường em, em tỉnh dậy là muốn uống nước.”

Chăm sóc cả đêm còn không đủ, trưa hôm nay lại nấu cháo cho cô.

Thẩm Phù Gia suýt nữa tưởng rằng Mật Trà là người yêu cô nữa đó, nhưng mà nghĩ lại thì thấy bọn họ chẳng qua chỉ là bạn học bình thường mới quen nhau có hai ngày thôi.

Ở trong lớp 12A1 trường THPT trực thuộc Cẩm Đại, cô hiểu rõ áp lực học tập nặng đến cỡ nào, xuất sắc như Lục Uyên cũng không dám lơ là.

Cho nên cô lý giải Nghiêm Húc, lý giải Nghiêm Húc đêm qua không quan tâm cô, hoặc có thể nói đây là trạng thái quan hệ giữa các bạn học bình thường với nhau.

Mật Trà sau khi vào A1, cảnh túng quẫn khi lên lớp Thẩm Phù Gia đều thấy được.

Cô biết Mật Trà nôn nóng theo không kịp tiến độ, cũng có thể tưởng tượng được cô ấy thi từ lớp thường vào đã nổ lực như thế nào.

Hạng chót lớp A1, xơ xảy một chút là bị out ra ngoài, cô ấy là người chịu nhiều áp lực nhất trong lớp, căng thẳng hơn ai hết.

Nhưng cô ấy vẫn lãng phí thời gian với mình.

Thẩm Phù Gia múc một muỗng cháo, gạo đã chín nát tan trên đầu lưỡi, đem lại một mùi vị ôn hoà mà thư thái.

Cô ăn xong cháo, rồi tự mình rửa chén.

Trong nồi cơm điện vẫn còn chút cháo, Thẩm Phù Gia múc ra, bọc màng bọc rồi cho vào tủ lạnh.

Khi cửa tủ lạnh được mở ra thì cô ngẩn người.

Tủ lạnh này được xếp đầy một tầng cơm cuộn, sandwich và vài hộp thức ăn nhanh.

Cô và Liễu Lăng Âm đều ăn cơm ở căn tin, trước giờ chưa từng đụng đến tủ lạnh, mấy thứ này hiển nhiên không phải mua cho bọn họ.

Lúc nãy Mật Trà xách về một cái túi rất căng, tuyệt đối không phải chỉ có túi gạo nhỏ, mấy thứ này chắc là cô ấy mới mua về.

Nhưng tại sao Mật Trà lại mua mấy thức ăn đông lạnh này?

Thẩm Phù Gia nhìn lên trên, tầng trên cùng là hai bịch bánh sandwich——đó là lương thực trong một tuần của Nghiêm Húc.

「Buổi sáng trước khi đi tôi có xem qua rồi, dụng cụ vẫn còn dùng được. 」

Sáng hôm nay khi Mật Trà kiểm tra dụng cụ trong bếp thì phát hiện ra bí mật trong tủ lạnh.

Liễu Lăng Âm tặng người ta toàn mấy thứ như trái dâu trăm đô, không thể nào ăn bánh mì rẻ tiền này; Thẩm Phù Gia thường cùng đến trường với cô, cô chưa từng thấy qua Thẩm Phù Gia dùng đến tủ lạnh.

Duy chỉ có Nghiêm Húc, trong ngày đầu đến đây đã từ chối đi ăn tối với bọn họ.

Lúc đó Nghiêm Húc nói, “Tôi ăn bánh mì rồi.”

Mật Trà chuẩn bị mấy thức ăn này, tuyệt đối không phải là thương hại Nghiêm Húc, Nghiêm Húc rất kiên cường, cũng rất ưu tú, cô ấy không cần ai thương hại.

Đây là kết quả của Mật Trà sau khi suy nghĩ về nhiều mặt, một mặt là xuất phát từ lời giáo huấn của giáo viên chủ nhiệm, bọn cô là một đội, thân là Mục Sư duy nhất trong đội, chức trách này yêu cầu cô phải chăm sóc tốt cho sức khoẻ của tất cả đội viên.

Mặt khác là Mật Trà bị cảnh tượng Thẩm Phù Gia té ngã dưới đất doạ phải.

Cô không hy vọng trong đội mình xuất hiện thêm bệnh nhân nữa, nhưng dựa vào tình hình Nghiêm Húc thức khuya mỗi đêm, chỉ ăn bánh mì sống qua ngày, cho dù là siêu nhân thì cũng sẽ bị thiếu dinh dưỡng——

Không, đã thuộc loại cực kỳ thiếu dinh dưỡng rồi. Sắc mặt của Nghiêm Húc cực kỳ trắng bệch, chỉ chạy được mấy vòng là đôi môi đã trắng xác.

Thể chất như vậy khó lòng duy trì cuộc sống cao độ của lớp 12 được.

Thân là Pháp Sư duy nhất trong đội, Nghiêm Húc không những cần ra sức chiến đấu, còn phải cảnh giác cao độ để điều chỉnh bất cứ lúc nào.

Mật Trà rất sợ Nghiêm Húc đang thi đấu thì bị tụt đường huyết hoặc là kiệt sức ngất xỉu tại chỗ.

Nghiêm Húc không những là chỉ huy của đội cô, đồng thời còn là người tấn công tầm xa, cô ấy mà ngã xuống là cả đội như mất đi phân nửa lực chiến. Đó là một cục diện cực kỳ tồi tệ.

Nhưng Nghiêm Húc đến đi vội vàng, quan hệ giữa hai người cũng không thân lắm, Mật Trà không có cách nào mời cô ấy ăn cơm chung, chỉ còn cách mua chút thức ăn nhanh đặt vào tủ lạnh, tuy cũng không dinh dưỡng cho lắm, nhưng cũng đỡ hơn phải gặm bánh mì.

Thẩm Phù Gia nhớ đến trên sân chạy hôm qua, Nghiêm Húc khuyên Mật Trà đi về.

Lúc đó cô chạy mệt đến không có nghĩ gì nhiều. Hôm nay nhìn thấy đống thức ăn này, Thẩm Phù Gia liền phản ứng ra——

Trong hai năm cấp ba, Nghiêm Húc trước giờ thường đơn độc một mình, hiếm khi bắt chuyện với người khác.

Cô không hiểu giữa Mật Trà và Nghiêm Húc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trưa nay đột nhiên có nhiều thức ăn như vậy, rất có khả năng là Mật Trà chuẩn bị cho Nghiêm Húc.

Có lòng tốt đó, nhưng cao ngạo như Nghiêm Húc có chịu tiếp nhận sự bố thí này không.

Thẩm Phù Gia lấy một hộp bên ngoài cùng ra, xem hạn sử dụng trên đó, tiếp theo đó xem các loại thức ăn khác.

Tất cả đều là thức ăn nhanh có hạn sử dụng ngắn, đều không quá ba ngày, hơn nữa mỗi thứ đều có 2 phần.

Nếu cố tình mua cho Nghiêm Húc, Nghiêm Húc chỉ cảm thấy bị xỉ nhục; Nhưng nếu lấy cái cớ “sắp hết hạn rồi, chúng ta cùng nhau ăn có được không”, thì dễ dàng tiếp nhận hơn nhiều.

Mật Trà ……

Cô thở dài một cái, mọi chuyện đã rõ.

Quả nhiên là một Mục Sư.

Những nữ sinh lúc trước đã ở chung ký túc xá với Mật Trà, thật làm người ta ngưỡng mộ tới thấy đố kỵ.

……

Sau khi ăn cơm xong là thấy buồn ngủ, nhưng Thẩm Phù Gia không có vào phòng ngủ, vẫn ngồi ở ngoài.

Buổi trưa cả đoàn người Phó Chi Ức lại đến thăm Thẩm Phù Gia lần nữa, sau khi thấy cô không sao thì rời khỏi trở về 407.

Tiễn bọn họ xong, Thẩm Phù Gia giờ mới trở về phòng.

Cô kéo hộc bàn ra, lấy bịch bánh quy Mật Trà tặng hôm trước ra.

Bịch bách này được đặt trong phòng máy lạnh nên vẫn chưa bị mốc, Thẩm Phù Gia cắn một miếng.

Ỉu rồi.

Nhưng vẫn rất thơm ngon.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: