Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 19

589 0 4 0

Đêm đó Nghiêm Húc và Liễu Lăng Âm rất trễ mà vẫn chưa thấy về, một người làm bài tập ở phòng thảo luận toán, một người hẹn hò với bạn trai.

Mật Trà sau khi trở về từ phòng huấn luyện, thấy tướng đi của Thẩm Phù Gia hơi khác thường, nhịn không nổi đề nghị, “Gia Gia, tớ xoa bóp giúp cậu được không, nếu không ngày mai sẽ rất đau đó.”

Không được dùng thuật trị liệu, ít ra có thể giúp cô ấy xoa bóp.

Thẩm Phù Gia tất nhiên hiểu đạo lý này, Mật Trà chủ động giúp đỡ, cô cũng không từ chối nữa, “Tay chân tớ đã tự mình xoa bóp rồi, chỉ còn thiếu vai và sau lưng, làm phiền cậu rồi Mật Trà.”

“Không phiền.” Mật Trà chỉ ra sofa bên ngoài, “tụi mình ra đó.”

Nằm dài trên sofa, Thẩm Phù Gia vén tóc qua một bên, để lộ lưng ra.

Cô nghiêng đầu qua hiếu kỳ chờ đợi động tác của Mật Trà, “Mục Sư các cậu còn phải học mấy thứ này à?”

“Giáo viên không có dạy,” Mật Trà ra phía sau người Thẩm Phù Gia, quỳ ở hai bên đùi cô ấy, “Nhưng hồi nhỏ tớ thường xuyên xoa bóp cho ba, ba rất thích leo núi.”

“Ba của Mật Trà là người năng lực?”

Thẩm Phù Gia vừa định quay đầu, đột nhiên cảm thấy vai tê nhức, nhức đến cô căng cứng cả người, nhịn nổi rên ra tiếng.

“Đau hả?” Mật Trà khom người nhìn sắc mặt cô ấy, “Vậy tớ nhẹ tay chút.”

“Không, không sao.” Cô lắc lắc đầu, “Cậu tiếp tục.”

Mật Trà do đó dùng cách thức trò chuyện để di chuyển sự chú ý của Thẩm Phù Gia, cô trả lời câu hỏi lúc nãy của Thẩm Phù Gia, “Không phải, ba tớ là người bình thường không có thức tỉnh năng lực, hồi trẻ ông rất thích vận động, nhưng mà bây giờ rất lười, trở nên béo béo. Mẹ nói thân hình của tớ là di truyền từ ba đó.”

Thẩm Phù Gia cười, “Thân hình của Mật Trà ……A ân ……” Cô khựng lại, chờ qua khỏi cơn đau này lại nói tiếp, “Vận động nhiều chút thì sẽ gầy thôi.”

Tuy cô cảm thấy Mật Trà của hiện tại rất tốt, nhưng con gái quả nhiên vẫn hy vọng mình có thể gầy đi một tí.

“Nhưng tớ rất ghét vận động.” Mật Trà ủ rũ nói, “Điểm thể dục của tớ chưa từng đạt chuẩn.”

Bất luận là nhảy xa hay chạy bộ, Mật Trà vẫn là điểm thấp nhất trong lớp, cô hoàn toàn không trải nghiệm được cái gọi là 'vui vẻ của vận động' của các học sinh Khoa Công.

“Vậy người nhà Mật Trà đều là người bình thường hết hả.” Thẩm Phù Gia hỏi.

Thiên phú của Mật Trà, giữa ba mẹ nhất định phải có một người là người năng lực kiệt xuất.

“Mẹ tớ là Mục Sư, bà ngoại cũng là Mục Sư, nhưng mà hai người hiện tại không có làm công việc mang tính trị liệu.” Mật Trà nói, “Anh tớ cũng thức tỉnh năng lực, nhưng độ thức tỉnh quá ít, không đạt đến mức độ có thể ứng dụng được, nên đại học ảnh học một trường chứng khoáng để sau này dễ tìm việc làm.”

“Mật Trà còn có anh trai à…A……” bỗng dưng bị nắn trúng chỗ đau, Thẩm Phù Gia không kịp phòng bị hít một hơi lạnh.

Mật Trà thoạt nhìn mềm mại, nhưng khi xoa bóp lại cực kỳ có lực.

“Ân, năm nay bắt đầu thực tập rồi.” Mật Trà gật đầu, liền xoa xoa chỗ Thẩm Phù Gia bị đau, hỏi, “Vậy còn Gia Gia, anh trai đi cùng Gia Gia lúc khai giảng cũng là người năng lực hả.”

Cô vẫn còn nhớ anh trai của Thẩm Phù Gia, một nam sinh cũng xinh đẹp như Thẩm Phù Gia.

“Không phải.” Thẩm Phù Gia động đậy cái vai, cho Mật Trà đổi bên, “Anh tớ học trường điện ảnh kế bên.”

“Là ngôi sao hả?” Mật Trà kinh ngạc.

Hèn chi khí chất tốt như vậy.

Thẩm Phù Gia bị ngữ khí cô ấy làm cho buồn cười, “Ảnh hiện giờ chỉ là sinh viên mà thôi.”

Hai người vừa nói chuyện vừa xoa bóp, thời gian trôi qua rất nhanh.

Đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên cửa bị ai đó đẩy mạnh vào, phát ra một tiếng động cực lớn, Mật Trà giật bắn cả người.

Thẩm Phù Gia nghe thấy tiếng động mạnh, lập tức cảnh giác ngồi dậy, cùng Mật Trà nhìn về phía cửa.

Người đứng ở cửa là Liễu Lăng Âm.

Sắc mặt cô ấy u ám, mái tóc xoăn hoa lệ giờ có hơi rối.

Sau khi cô mở cửa thì thấy Thẩm Phù Gia đang nằm trên sofa, đôi mắt mèo ấy phát ra hận ý mãnh liệt——

Hận ý.

Rất khó tưởng tượng, một học sinh lại có thể lộ ra ánh mắt rợn người như thế.

Thẩm Phù Gia ngơ ngác một chốc, rất nhanh là hiểu ra.

Xem ra lần này Liễu Lăng Âm chắc cãi nhau với bạn trai có hơi ác liệt, từ thái độ bình tĩnh của bạn trai hôm nay khi đón cô ấy có thể suy đoán, rất có khả năng chia tay triệt để rồi.

Ánh mắt di chuyển xuống dưới, cô liếc nhìn thấy hai tay của Liễu Lăng Âm đang nắm chặt lại, khớp xương dùng sức tới nỗi trắng xanh ra.

Liễu Lăng Âm muốn đánh người.

Đôi mắt nhìn thấu mọi việc ấy của Thẩm Phù Gia, làm cho cô cảm nhận được một sự mỉa mai không cần nói cũng biết được.

Cô ta đang mỉa mai cô, cô ta đang đắc ý, cô ta đang vui trên nỗi đau người khác.

Đúng vậy, từ lớp 10 đến lớp 12, bất luận thành tích hay nhân duyên, Thẩm Phù Gia đều trên cơ cô.

Cô ta giống như băng thanh ngọc khiết, tiên tử ôn nhu hiền lành, làm gì cũng đều đúng, làm gì cũng có người khen.

Cùng một kỳ thi, Thẩm Phù Gia nếu thi hỏng, giáo viên còn phải an ủi ngược lại, hỏi cô ta có phải gặp phải chuyện gì không, có cần về nhà nghỉ ngơi vài ngày không.

Nhưng mấy cái này cô không quan tâm, Thẩm Phù Gia thích làm màu cô cũng mặc kệ, cô chỉ quan tâm đến người mình yêu.

Nhưng người mà cô yêu sâu đậm ấy, mở miệng ra là nhắc đến Thẩm Phù Gia.

Cậu ta nói Thẩm Phù Gia siêng năng chăm chỉ, nói Thẩm Phù Gia khí chất tốt, nói Thẩm Phù Gia dịu dàng thấu hiểu lòng người……

Thẩm Phù Gia Thẩm Phù Gia Thẩm Phù Gia, cái gì cũng là Thẩm Phù Gia tốt! Bất luận cô có lấy lòng cậu ta cỡ nào đi nữa, vĩnh viễn vẫn là Thẩm Phù Gia tốt!

Trong thời khắc này, Liễu Lăng Âm thật sự rất muốn giết Thẩm Phù Gia.

Nhưng lời cảnh cáo của thầy hiệu trưởng vào năm lớp 10 như một sợi dây siết lấy cổ Liễu Lăng Âm, cô cố kiềm nén ngọn lửa trong lòng, cuối cùng là cắn răng đi thẳng vào phòng ngủ.

Bị ánh mắt hung tợn nhìn trừng trừng một hồi, Mật Trà ngỡ ngàng đến ngơ ngác.

Cô nhìn cánh cửa bị đóng sập mạnh, lại nhìn Thẩm Phù Gia, cẩn thận hỏi, “Gia Gia, cậu ấy sao vậy……” Tại sao lại nhìn bọn họ như vậy.

“Chắc lại cãi nhau với bạn trai,” Thẩm Phù Gia chậm rãi vuốt tóc của mình, không quan tâm nói, “Mật Trà, chúng ta tiếp tục.”

Bề ngoài cô vẫn bình thản, nhưng khoé miệng lại hơi cong lên chút ít.

Đáng đời.

Mật Trà thì lại không có cách nào tiếp tục trò chuyện vui vẻ với Thẩm Phù Gia nữa, cô nhìn vào phòng ngủ, trong lòng thấy hơi lo lắng.

Mới khai giảng có ba ngày, thì đây là lần thứ hai Liễu Lăng Âm cãi nhau với bạn trai rồi.

Tuy Mật Trà giống đại đa số học sinh khác, không đồng tình với câu ‘yêu sớm ảnh hưởng học tập’ của giáo viên, nhưng yêu đương như Liễu Lăng Âm, không chỉ ảnh hưởng học tập, mà ảnh hưởng đến sức khoẻ nữa.

“Tụi mình có cần đi an ủi cậu ấy không?” Mật Trà hỏi.

Nghe vậy, Thẩm Phù Gia kéo lấy tay Mật Trà, kéo ánh mắt của Mật Trà về lại trên người mình.

“Mật Trà, tụi mình là bạn tốt có phải không?” cô nhìn chăm chăm vào đôi mắt Mật Trà, khoé miệng mỉm cười nhẹ.

Nụ cười và ngữ khí này làm Mật Trà tựa như quay trở về buổi đầu nhập học.

Lúc đó sau khi Thẩm Phù Gia vứt bỏ trái dâu, cũng đã nhìn cô như vậy.

Đằng sau nụ cười mang tính ám thị cực mạnh này, Mật Trà hiểu ra rồi:

Thẩm Phù Gia quả thật là rất ghét Liễu Lăng Âm, đồng thời hy vọng mình có thể đứng về phía cô ấy.

Nhưng mà bọn họ giờ là một đội rồi, là những người thân cận nhất trong một năm này ……

Mật Trà rũ mắt, hai tay của cô bị Thẩm Phù Gia nắm lấy, sức lực không mạnh, nhưng lại không có ý định buông ra.

Mối quan hệ phức tạp như vậy Mật Trà trước giờ chưa từng gặp qua, cô không biết mình nên làm gì nữa ……

……

Đêm đó, Liễu Lăng Âm sau khi vào phòng ngủ là ở suốt trên giường, đóng rèm kín mít, không có ra ngoài nữa.

Mật Trà tuy lo lắng cho tình trạng của cô ấy, nhưng Liễu Lăng Âm đã bày ra thái độ cấm làm phiền, Mật Trà cũng không dám đi quấy rầy trong lúc cô ấy đang giận dữ như vậy.

Cô suy nghĩ, chắc qua một khoảng thời gian sống chung với nhau lâu hơn chút, mâu thuẫn tự nhiên sẽ được hoá giải. Bây giờ tốt nhất không nên đụng vào Liễu Lăng Âm.

……

Nửa đêm, Mật Trà mơ màng ngáy ngủ, lọ mọ trèo dậy chuẩn bị đi toilet.

Vừa ra khỏi phòng ngủ, cô bỗng nhiên phát hiện ngoài ban công có một cái bóng đen, làm Mật Trà sợ đến suýt chút nữa hét lên.

Này vẫn chưa xong, tiếp theo đó là trong phòng vag lên tiếng khóc thút thít đứt quãng giữa đêm khuya, giống như một ngọn khói lúc có lúc không.

Cảnh tượng tựa như oan hồn đang khóc,

Mật Trà vẫn chưa hết hoảng hồn, cô vội vàng mò mẫm công tắc trên tường.

Đèn vừa sáng, ma nữ đó liền quay đầu lại——

Không phải ma nữ, là Liễu Lăng Âm.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt của Liễu Lăng Âm vẫn chưa tẩy trang, nước mắt làm phấn nền và kẻ mắt lem luốc, cả người thể hiện ra trạng thái tinh thần và sức lực đều kiệt quệ.

Trong bóng tối, nhìn cũng hơi giống ma thật.

Mật Trà thám thính tiến tới trước hai bước, “Lăng Âm ……cậu sao vậy……”

Liễu Lăng Âm thấy có người đến, lập tức lấy tay áo lau nước mắt, “Không liên quan đến cậu.” nói xong đi về phòng ngủ.

Cô đã cởi bỏ lớp nguỵ trang thân thiện, hiện tại cao ngạo vô tình, thể hiện ra bộ dạng đại tiểu thư trong mắt người thường.

“Cậu……” Mật Trà ngập ngừng một cái, vẫn là nhỏ tiếng hỏi, “Cậu có phải là cãi nhau với bạn trai không.”

Liễu Lăng Âm khựng bước chân lại, lập tức quay đầu sang nhìn Mật Trà.

“Có phải là Thẩm Phù Gia nói không!” Cô đột nhiên đi tới trước vài bước, nắm lấy vai Mật Trà, hét rống lên, “Các người có phải chế giễu tôi sau lưng không! Chế giễu tôi ngày ngày bị đàn ông bỏ!”

“Không không không , không có.” Mật Trà lắc đầu lia lịa, vai của cô bị Liễu Lăng Âm nắm đến phát đau, sức lực của Trọng Kiếm Sĩ mạnh đến không thể tưởng tượng được, chỉ sợ ngày mai chỗ đó sẽ bị bầm tím.

“Đừng tưởng tôi không biết các người đang nghĩ gì,” Liễu Lăng Âm không có buông tay, cô tiến lại gần Mật Trà, đôi mắt mèo đó mở ra cực to, to đến nỗi như muốn chứa cả người Mật Trà vào trong, một phần tròng trắng mắt đỏ lên, khoé mắt lại bị lem đị, cả khuôn mặt không còn sự quyến rũ nữa, hoàn toàn như một la sát ác quỷ.

“Tôi nói cho cậu biết, Thẩm Phù Gia là cái thá gì, chỉ cần tôi lên tiếng, lúc nào cũng có thể làm cho cả nhà cô ta sống không yên ổn.”

“Cậu cũng đừng tưởng mình là Mục Sư, bám theo Thẩm Phù Gia là ngon lắm.”

Ngón tay trên vai ngày càng thu chặt lại, Mật Trà ngớ người, thì thấy Liễu Lăng Âm cười lạnh, nhưng lại có nước mắt chảy xuống khoé miệng của cô, hoàn toàn cuốn trôi lệ khí của nụ cười lạnh này. Hai loại tâm trạng xung đột nhau, cực kỳ mâu thuẫn.

Giọng uy hiếp ngoài cứng trong khô, bao gồm cả giọng khóc run rẩy khàn đục, cô hét rống lên, “Biết điều một chút, nếu không thì thi giữa kỳ không cần đội khác động thủ, sau khi ra trận người đầu tiên tôi giết sẽ là cậu, để cậu cút ra khỏi A1.”

“Xem ra cậu đã quên bài học hồi năm lớp 10 rồi.”

Đột nhiên, một giọng nữ lạnh lùng xen vào.

Hai người quay đầu, thì thấy Thẩm Phù Gia đứng ở trước cửa phòng ngủ.

Cô giơ điện thoại lên, đi về phía Liễu Lăng Âm, “Tôi đã thu âm lại rồi. Thu dọn đồ đạc đi, ngày mai chuẩn bị đến phòng thầy hiệu trưởng làm thủ tục chuyển trường.”

Nói xong, Thẩm Phù Gia kéo tay Liễu Lăng Âm ra, cho Mật Trà ra sau thân mình, ngẩng mắt lên nhìn thẳng vào Liễu Lăng Âm.

“Vì một người đàn ông mà đòi sống đòi chết, trút giận lên Mục Sư không có năng lực tự bảo vệ. Liễu Lăng Âm, chả trách từ trước đến giờ tôi đều xem thường cậu.” 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: