Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 23

633 0 5 0

Sau khi trở về trường học xong tiết năng lực buổi chiều, Mật Trà ra cổng trường lấy điện thoại mà mẹ nhờ người ta giao tới.

Trên đường đi về phòng cô cứ ngáp lên ngáp xuống, buồn ngủ đến mắt mở không lên, buổi trưa còn bị cô Ngôn nhắc nhở lên lớp không được thả hồn theo gió.

Lần đưa Thẩm Phù Gia đến phòng y tế ít ra buổi trưa hôm sau còn ngủ bù được, nhưng trưa hôm nay phải ra ngoài, hoàn toàn không được nghỉ ngơi chút nào. Khoé mắt của Mật Trà đầy nước mắt do ngáp, cả người đầu nặng chân nhẹ, suýt chút nữa đụng vào cây luôn.

Không thể như thế được nữa, sự đoàn kết ổn định bên trong tiểu đội là rất quan trọng, nếu không mọi người đều không thể học tập nghỉ ngơi đàng hoàng được.

Cô mơ mơ màng màng suy nghĩ, vẫn là Nghiêm Húc tốt hơn, chỉ lo học hành, không cần để ý chuyện khác.

Ngày này Mật Trà ngủ từ chiều cho đến sáng luôn, giữa chừng Thẩm Phù Gia kêu cô cùng ra ngoài ăn tối, cô nửa tỉnh nửa mê từ chối rồi.

Cho đến hơn 4 giờ sáng ngày hôm sau, Mật Trà mới tỉnh dậy, xuống giường làm bù bài tập hôm qua.

Không có ăn cơm tối, bụng thấy hơi đói, cô mở tủ lạnh lấy ra hai phần cơm nắm hâm nóng lại, ngồi trên sofa vừa ôn bài vừa ăn.

Cuối năm lớp 11 do phải tiến hành thi môn tổng hợp, dẫn đến học kỳ trước Mật Trà không có dành thời gian cho 4 môn Văn Toán Anh Năng lực, học kỳ này bỏ qua môn tổng hợp, cô dự định ôn tập Toán Anh cho đàng hoàng.

Điểm Văn là tăng không nổi rồi đó, điểm cao hay thấp đều xem ý trời, nên sự chênh lệch điểm Văn của mọi người cũng không nhiều lắm, cả khối cũng chả được mấy ai trên 85.

Toàn và Anh thì khác, đặc biệt là Toán, điểm bình quân của A1 đều cao hơn Mật Trà 20 điểm. Hai môn này nếu không tiến bộ được, thì điểm năng lực của cô có cao cách mấy cũng vô dụng.

Huống hồ gì điểm tổ đội sẽ được tính 20% vào tổng điểm năng lực, các kỳ thi sau này Mật Trà còn lấy được 299 nữa không thì còn chưa biết.

Sau khi ăn hết hai nắm cơm nắm, cửa phòng ngủ được mở ra.

Đi ra là Nghiêm Húc.

Sau khi nhìn thấy Mật Trà thì ngẩn người một cái, không ngờ tới lại có người còn dậy sớm hơn cô nữa.

“Nghiêm Húc, chào buổi sáng.” Mật Trà chào hỏi với cô ấy, giơ gói cơm nắm trong tay lên, “Cùng ăn sáng không? Trong tủ lạnh vẫn còn.”

“Không đâu, tớ có bánh mì.” Nghiêm Húc nói.

“Cùng ăn đi mà.” Mật Trà đứng dậy, “Tớ hâm giúp cậu hen?”

Thấy cô ấy nhanh nhẹn cho cơm nắm vào lò viba, Nghiêm Húc cũng không từ chối nữa.

Cô nhìn sang vở làm sai của Mật Trà, sau khi có được sự đồng ý của Mật Trà, lật xem sơ vài trang. [Vở chép bài làm sai (vở làm sai): là một loại vở học sinh chuyên dùng tổng hợp lại các bài tập mình làm sai và cách giải để thường xuyên ôn luyện, khắc phục điểm yếu, nâng cao hiệu quả học tập.]

“Bộ tiết toán gần đây cậu học cực lắm hả.” Nghiêm Húc hỏi.

Chủ đề này làm cho Mật Trà thở dài, “Ân, tớ hoàn toàn nghe không hiểu.”

Nghiêm Húc hơi suy nghĩ, tiếp theo nói, “Thầy toán ôn tập từ sau ra trước, buổi sau là sẽ ôn xong nội dung toán cao cấp, tuần sau sẽ là nội dung của cấp 3, tới lúc đó cậu sẽ nghe hiểu thôi.”

Ánh mắt cô liếc nhìn về phía thực phẩm trong tủ lạnh, dừng một chút rồi nói, “Cuối tuần bắt đầu, tớ sẽ cho cậu ôn tập từ chương 1, đi theo chương, mỗi ngày 10 câu, cậu làm xong cũng đừng vứt đi, đóng lại thành vở, lúc thi giữa kỳ cuối kỳ ngoại trừ vở làm sai ra thì cũng có thể xem bài tập tớ ra cho cậu.”

Nếu như nói lần đầu tiên Mật Trà mời cô ăn cơm hộp, cô có thể cho rằng đó chỉ là trùng hợp thôi, nhưng bây giờ Nghiêm Húc có thể chắc chắn rằng:

Mấy thức ăn nhanh này là Mật Trà cố tình mua cho cô.

Cho dù không phải, cô cũng không thể nào ăn chực của người ta hoài được.

“Thật hả,” Mật Trà ngẩn người, sau đó là ánh mắt phát ra ánh sáng vui mừng và ngại ngùng, “Vậy có làm phiền tới cậu không, thời gian của cậu vốn không có nhiều.”

Nghiêm Húc nhận lấy cơm nắm đã được hâm nóng, “Bây giờ thành tích tổ đội được tính vào tổng điểm, sau này điểm năng lực của cậu chỉ có thể thấp chứ không cao được nữa.”

Bọn họ không thể nào lấy được điểm tổ đội tuyệt đối, 299 của Mật Trà nhất định sẽ bị bọn họ kéo điểm xuống.

“Nếu như không nâng cao điểm toán, sau khi thi giữa kỳ là cậu chắc chắn lên đường.”

Câu nói này làm Mật Trà thấy rất ấm áp, “Nghiêm Húc, cậu không muốn tớ đi hả?”

“Tất nhiên không muốn,” Nghiêm Húc thẳng thắn gật đầu, “Ai mà muốn người có điểm năng lực 299 điểm đi chứ.”

Ấm áp lúc này lập tức biến lạnh. Mật Trà có hơi xấu hổ, thì ra là do năng lực chứ không phải do cô……

“Ân……tớ sẽ cố gắng.” bất luận thế nào, Nghiêm Húc quả thật quan tâm cô, cô thể nào phụ lòng Nghiêm Húc.

Nghiêm Húc mau chóng ăn xong cơm nắm, nói tiếng cám ơn với Mật Trà, sau đó mang theo sách vở đến lớp.

Mật Trà lại ngồi vào sofa cầm bài tập xem, cho đến khi Thẩm Phù Gia và Liễu Lăng Âm tỉnh dậy, ba người lại cùng nhau đến lớp.

……

Một tuần trôi qua, 4 người E408 cuối cùng cũng nghênh đón tiết năng lực tiểu đội vào chiều thứ 6 hôm nay, có được cơ hội tương tác với nhau lần đầu tiên.

Trước khi vào phòng huấn luyện, giáo viên chủ nhiệm cô Lý phát đồ bảo hộ mới cho cả lớp, đồng thời ra nhiệm vụ cho tiết năng lực hôm nay.

“Phòng hậu cần tuy đã kiểm tra đồ bảo hộ hết rồi, nhưng mà để đề phòng rủi ro, các em sau khi nhận được, tự mình kiểm tra lại xem độ an toàn, nếu như bị hư hỏng, lập tức đến chỗ tôi đổi ngay. Nhiệm vụ hôm nay rất đơn giản: Làm quen với đồ bảo hộ mới này.”

Cô Lý nói với cả lớp, “Các em cũng biết lần này cải tiến thêm hai chức năng, cho nên một lát cô Ngôn sẽ kiểm tra phần hồi máu của đồ bảo hộ có bình thường không, nhưng do số lượng học sinh quá đông, một mình Cô Ngôn sẽ lo không xuể,”

Cô nhìn sang Mật Trà, “Mật Trà, có thể phiền em sau 3 giờ rưỡi kiểm tra giúp đồ bảo hộ của nữ sinh A1 A2 không.”

Đột nhiên được sắp xếp công việc như giáo viên, Mật Trà có hơi bất ngờ. Cô lập tức gật đầu đồng ý, “Dạ vâng ạ, bắt đầu từ lớp mình à cô?”

“Đúng, bắt đầu từ 407. Các em phải chú ý tiếng gõ cửa, không được đánh trúng Mục Sư.”

Cô Lý sau khi dặn dò xong, vỗ tay, “Nhiệm vụ hôm nay đã rõ hết chưa.”

“Dạ rõ.”

“Được, vào phòng huấn luyện.”

Mọi người giải tán, quẹt thẻ vào phòng của mình.

E408 sau khi bị phạt chạy, có đoàn kết hay không tạm thời chưa nhìn ra được, nhưng không dám làm trái lời của giáo viên nữa.

Thẩm Phù Gia sau khi vào cửa thì nói, “Mật Trà 3 giờ rưỡi phải đi rồi, chỉ còn 1 tiếng đồng hồ, chúng ta mau chóng phối hợp cậu ấy.”

Thân là Pháp Sư hạt nhân của đội, Nghiêm Húc tự động nhận trách nhiệm chỉ huy, “Thử độ an toàn của đồ bảo hộ trước, Liễu Lăng Âm cậu cùng thử thuật trị liệu và Tăng Bức với Mật Trà trước, tôi phụ trách tấn công.”

“Được.”

Mọi người trải đồ bảo hộ ra sàn, cách thử không khó, trước khi mặc thử thì dùng vũ khí hoặc thần chú tấn công phá hoại đồ bảo hộ, để kiểm tra có an toàn không, thanh máu có nhạy hay không.

Duy chỉ mình Mật Trà là Mục Sư không có vũ khí, phải đợi đồng đội thử xong hết rồi giúp mình.

“Bảo bối đợi lát nữa tôi giúp cậu.” Liễu Lăng Âm chủ động mở miệng, lưu loát dùng kiếm test bộ đồ của mình trước.

Trong lúc Liễu Lăng Âm test đồ của mình, mũi kiếm của Thẩm Phù Gia đã rời khỏi bộ đồ của mình.

Cô bỏ mặc bộ đồ của mình, đi sang bên cạnh Mật Trà, nói, “Trà Trà, tớ giúp cậu trước, để cậu có thể mặc nó sớm chút.”

Nói xong, không đợi Liễu Lăng Âm nói chuyện, cô khom người xuống dùng kiếm cắt vào bộ đồ từng phân từng phân một.

Trà Trà?

Mật Trà ngớ người, buổi sáng còn là Mật Trà, buổi chiều đột nhiên được thăng hạng thành Trà Trà rồi.

“Cám ơn cậu Gia Gia.” Bất luận thế nào, cô cảm ơn trước, sau đó nói với Liễu Lăng Âm, “Lăng Âm, Gia Gia giúp tớ thử rồi, cậu không cần vội, cứ từ từ.”

Liễu Lăng Âm nheo mắt lại, ngữ khí lạnh đi vài phần, “Vậy hả, vậy cũng được.”

Cái cảm giác phá đám quen thuộc.

Cũng giống như lúc trước cô ở chung với bạn trai, Thẩm Phù Gia lúc nào cũng có thể ‘âm thầm’ chen một chân vào.

Giống như con muỗi bay vào phòng khi đang ngủ, phiền chết đi được.

Mật Trà sau khi đợi Thẩm Phù Gia ‘rạch’ bộ đồ của mình từ trên xuống dưới, vừa định nói cám ơn, thì thấy Thẩm Phù Gia cầm bộ đồ lên phủi phủi, sau đó kéo dây kéo ra, tự nhiên đi ra phía sau Mật Trà, trực tiếp mặc vào giúp cô, còn chu đáo vén tóc của Mật Trà ra.

Ngón tay cô ấy chạm vào sau cổ Mật Trà, làn da nơi đó cực kỳ nhạy cảm, Mật Trà rùng người một cái theo bản năng.

“A cám ơn……” Thẩm Phù Gia chu đáo như vậy làm cho Mật Trà thấy bối rối, “Tự mình tớ làm là được.”

Thẩm Phù Gia mỉm cười, nhẹ nhàng nói một câu, “Đi đi, nắm bắt thời gian.” Rồi quay người đi xử lý bộ đồ của mình.

Bên kia Liễu Lăng Âm và Nghiêm Húc cũng kiểm tra xong, cho thanh máu bằng 0 hồi phục trở lại——

Ở ngực trái đồ bảo hộ có một nút hồi phục thanh máu, trong lúc thi đấu thì nút này sẽ bị cưỡng chế đóng lại, nhưng trong lúc luyện tập thì học sinh có thể hồi phục thanh máu bất cứ lúc nào, tiện lợi cho việc luyện tập.

Mấy người cho vũ khí của mình kết nối với đồ bảo hộ, sau đó là mặc bên ngoài đồng phục.

Đồ bảo hộ toàn thân trắng bạc, bên trong thiết kế ba loại màu lằn ri nguỵ trang, có tác dụng ẩn nấp trong nhiều loại trường hợp thực chiến khác nhau.

Nhưng hôm nay không cần đổi màu, chỉ cần màu bạc nguyên thuỷ là được.

Liễu Lăng Âm chỉnh lại kính bảo hộ, là một vật dụng đắt nhất và cũng là vật quan trọng nhất, không chỉ bảo hộ mắt, mà còn chịu trách nhiệm bảo vệ cái đầu để lộ ra bên ngoài.

Nhấn công tắc bên trong kính, một lớp màng phòng hộ xuất hiện bao trùm hết cả đầu học sinh, bao gồm cả vùng cổ, rồi liên kết với đồ bảo hộ bên dưới.

Trong lúc thi đấu lỡ bị chém trúng tay chân, ít nhiều gì cũng còn sống được, nhưng nếu bị thương đến đầu và cổ, là xin vĩnh biệt cụ.

Nhưng nếu đội nón bảo hộ thì lại quá vướng víu nặng nề, còn dẫn đến một số vấn đề khác như tầm nhìn bị thu hẹp lại, hô hấp khó khăn……do đó trung tâm năng lực đã mời Hiệp hội Pháp Sư lập kết giới trong kính bảo hộ.

Từ bên ngoài nhìn vào như không có gì, thực chất lớp kết giới trong suốt này có thể chống đỡ được lực tấn công của một Cuồng Chiến Sĩ cấp 6, giống như của quân đội, là vật phòng hộ có quy cách cao nhất hiện tại, hoàn toàn dư dả khi dùng cho các học sinh đến cấp 10 cũng chưa đạt được.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Liễu Lăng Âm ra hiệu với Nghiêm Húc, “Đánh đi.”

Nghiêm Húc gật đầu, pháp trượng trong tay cô bỗng dưng phát ra ánh sáng màu xanh, bốn thanh mũi tên nước hiện ra bên cạnh.

Mật Trà nhớ ra Nghiêm Húc nói cô ấy sở trường tấn công hệ thuỷ.

Do chỉ là lần đầu thử nghiệm, chủ yếu là test đồ bảo hộ, Nghiêm Húc tấn công rất chậm, cô khống chế một mũi tên nước bắn vào đùi Liễu Lăng Âm, sau đó lập tức dừng tay, quan sát xem có gì bất thường không.

Mũi tên đó tan thành nước bên ngoài đồ bảo hộ, Liễu Lăng Âm cảm nhận một chút, “Không vấn đề gì, lực xung kích cơ bản bị đồ bảo hộ chặn lại, cảm giác như dùng vòi nước xịt vào vậy.”

“Không khác gì bản cũ hả?”Nghiêm Húc hỏi.

“Xúc cảm chân thật hơn chút.” Liễu Lăng Âm sờ vào vị trí bị bắn trúng, “có thể rõ ràng cảm nhận ra được là tấn công hệ Thuỷ.”

“Còn thanh máu và tăng trọng.”

“Thanh máu giảm 11, tăng trọng……”Liễu Lăng Âm giơ cánh tay lên, động đậy toàn thân, “Có, tăng trọng rất rõ ràng.”

Công năng cải tiến của đồ bảo hộ:

Mỗi khi mất 1% máu, gia tăng 0.9% trọng lượng bản thân, làm giảm 1% giá trị phóng thích năng lực của vũ khí.

Tính theo cân nặng 68kg của Liễu Lăng Âm, sau khi mất 11% máu, thì cô phải chịu sự tăng trọng 6.7 kg.

“Sự tăng trọng này hơi nhiều,” Thẩm Phù Gia cau mày, “quá cản trở trong lúc thi đấu.”

“Tôi thì thấy không sao, cho dù chỉ còn 5% máu thì vẫn động đậy được.” cân nặng của Liễu Lăng Âm chất béo không nhiều, người cô ấy không thấy mỡ dư thừa, rãnh bụng, cơ bụng cơ tay rất rõ ràng.

Phải gánh vác chút trọng lượng này, Liễu Lăng Âm không cảm thấy khó khăn gì, bản thân cô cũng thường đeo Vòng Tăng Trọng trong sinh hoạt, cho dù có phải cõng một nữ sinh nặng trăm cân, Liễu Lăng Âm cũng có thể chạy được 3, 4 cây số.

“Nhưng Mật Trà thì có sao.” Mọi người đều nhìn về Mật Trà.

Thể lực hai Học sinh Khoa Công như Liễu Lăng Âm, Thẩm Phù Gia tất nhiên không gì để nói; điểm thể lực của Nghiêm Húc ít nhiều gì cũng đạt chuẩn, hơn nữa cô ấy vốn nhẹ cân, thân hình 1m7 mà chỉ nặng không quá 45, 46kg, chỉ số cơ bản nhỏ.

Mật Trà thì lại khác, thể lực cực tệ, chỉ số cân nặng lại cao, tăng trọng 15kg chắc hết nhúc nhích luôn.

“Thử cậu trước.” Nghiêm Húc nói, “người sau là Mật Trà.”

Cô bắn mấy mũi tên còn lại vào người Liễu Lăng Âm, tứ chi đều thử hết, cuối cũng là một mũi tên ngay mép vị trí ngực trái, thanh máu trên đồ bảo hộ chỉ còn lại 3%, thuộc loại nằm hấp hối chờ chết trên sàn.

“Chừa lại một ít, Mật Trà thử dùng thuật trị liệu của cậu, cá nhân hồi máu nhiều nhất có thể hồi được bao nhiêu.”

Tuy nói cơ chế thi đấu cải tiến, Mục Sư có đất dụng võ, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ Mục Sư cấp 3 chẳng qua chỉ mới học được hai năm mà thôi, hiệu quả trị liệu không nhiều.

Trị liệu vết thương không thành vấn đề, nhưng thanh máu chỉ còn lại 3% như Liễu Lăng Âm lúc này rất khó cứu.

“Được.” Mật Trà gật đầu, cô chống pháp trượng trên đất, pháp thạch cao ngang bằng cô rất nhanh là phát ra ánh sáng màu trắng, vốn chỉ là nữ sinh có dung mạo bình thường, cùng lắm cũng được xem là có chút dễ thương, nhưng trong giờ phút này lại kỳ dị phát ra một loại ôn nhu thần thánh.

Đi cùng với ánh sáng đó, thanh máu trên người Liễu Lăng Âm dần dần tăng lên, từ 3% đến 10%, đến 20%, 30%……cuối cùng bỗng chốc đến 95!

Liễu Lăng Âm kinh ngạc cúi đầu xem cả quá trình, “Mục Sư cấp 3 có thể cải tử hồi sinh rồi hả.”

95, cơ bản là trạng thái của một người bình thường.

Thẩm Phù Gia hít một hơi lạnh, “Cũng may trong lớp chỉ có mình cậu là Mục Sư.”

Nếu mỗi đội đều có Mục Sư, vậy thì đánh đến biết chừng nào, chỉ cần còn một ít máu thì cũng sẽ được Mục Sư hồi sinh.

Nghiêm Húc cũng nhìn tới ngơ người, cô lập tức quay sang hỏi Mật Trà, “Trình độ của Mục Sư đợt này ra sao?”

Mật Trà bị bạn cùng phòng nhìn đến có chút ngượng ngùng, cô suy nghĩ rồi đáp, “Chỉ cần có đủ thời gian, các Mục Sư trong lớp đều có thể hồi đầy máu.”

“Nhưng các cậu cũng thấy rồi, lúc nãy đã là tốc độ nhanh nhất của tớ rồi, vẫn phải tốn đến 15 phút.” Mật Trà lắc lắc đầu, “Trong thi đấu thiên biến vạn hoá, làm gì mà có ai để yên cho Mục Sư thi triển thuật trị liệu lâu như vậy.”

Đừng nói 15 phút, có thể cho cô một phút cũng rất khó.

Cô Ngôn ngược lại thì có thể hồi đầy máu trong vòng 3 phút, Nhưng đó là cô ấy sau khi học thạc sĩ ở Cẩm Đại rồi sau đó ra nước ngoài học tiến sĩ, Mật Trà muốn đạt được tiêu chuẩn như cô Ngôn ở lớp 12 này, khác gì nằm mơ giữa ban ngày.

“Thời gian 14 phút 8 giây, phân tốc 6.51,” Nghiêm Húc lẩm bẩm, “Lớp Mục Sư khoá trước trường chúng ta hiệu quả bình quân cũng chỉ là 2.3, chênh lệch gấp 3 lần……”

Đây là khái niệm gì.

Trường THPT trực thuộc Cẩm Đại là trường chuyên có điểm cao nhất của các người năng lực trong tỉnh, trong đó Mục Sư cũng có chất lượng tốt nhất tỉnh, nhưng thực lực của Mật Trà vẫn dẫn đầu 3, 4 lần so với Mục Sư cùng trang lứa.

Gấp 3, 4 lần là gì?

Tức là trong một trận thi đấu, cho dù không một ai đạt tiêu chuẩn, Mật Trà vẫn có thể đạt được điểm tối đa.

Chỉ tính về mảng trị liệu, cô ấy cũng có thể đạt điểm xuất sắc trong kỳ thi năng lực.

Nghiêm Húc lúc này cực kỳ hoài nghi, Mật Trà lần nào cũng lấy được 299 điểm không phải là do cô ấy có khiếm khuyết, mà là nhà trường suy xét bảo vệ, sợ 300 điểm sẽ dẫn đến dị nghị từ bên ngoài.

Vậy Mật Trà quả thật là hoàn mỹ vô khuyết sao——

Không, nhược điểm cô ấy cũng rất nhiều.

Khi test tới Mật Trà, Nghiêm Húc vừa bắn ra hai mũi tên, Mật Trà liền mất trọng tâm, lảo đảo ngã bịch xuống đất.

Hoàn toàn khác với Liễu Lăng Âm đã quen với tăng trọng, đây là lần đầu tiên Mật Trà được nếm thử cảm giác ‘tăng trọng’ ra sao.

Hai tay cô chống trên sàn nâng người dậy, cánh tay ma sát với bên trong đồ bảo hộ, đỏ hết cả một mảng.

“Ưm……” đau rát.

Đây là lần đầu tiên xuất hiện tình trạng hiếm có đồ bảo hộ không bị tổn hại, mà học sinh lại bị thương.

Cho dù trong kỳ thi Mục Sư không bao gồm thi thể lực, nhưng hai năm nay, Cô Ngôn cũng khó cho điểm tối đa được.

Liễu Lăng Âm một tay nhấc Mật Trà lên, cô nhìn Mật Trà từ trên xuống dưới hỏi, “Không sao chứ.”

Mật Trà đỏ mặt gật đầu, “Xin lỗi, tớ yếu quá rồi……”

Thẩm Phù Gia vừa định an ủi, Nghiêm Húc ở đằng xa liền cau mày lại, “Xin lỗi, tôi cắt ngang một chút.”

Cô thu pháp trượng lại, đi về phía Mật Trà.

Cho đến khi đứng trước Mật Trà, cô mới mở miệng, “Lúc trước tôi đã muốn hỏi rồi, tại sao cậu cứ luôn cảm thấy là bản thân rất yếu.”

Học sinh của A1 đều có 1 điểm chung —— tự tin.

Từng cử chỉ hành động của các học sinh đều toát ra một luồng tự tin, trước khi bọn họ làm bất cứ chuyện gì thì cũng tin rằng mình nhất định sẽ làm thật tốt.

Mật Trà bắt đầu từ năm lớp 10 là đã cầm chắc điểm cao 299.

Nếu như nói 280, 290 điểm có thể do tự thân nỗ lực, vậy thì điểm 299 ổn định này, tuyệt đối không phải chỉ cần nỗ lực là có thể đạt được, trong đó chắc chắn phải bao hàm thiên phú mà người thường không có được.

Cô ấy là thiên tài.

Thiên tài thì nên có tự tin, nhưng Mật Trà khiêm nhường đến mức tự coi nhẹ mình.

Khi Nghiêm Húc khen phạm vi tăng bức cao, Mật Trà lập tức phản bác, nói là phạm bi tăng bức của Mục Sư vốn dĩ đã hơi cao;

Khi Thẩm Phù Gia khen cô ấy có thể dùng kỹ năng Tăng Bức, Mật Trà lập tức lắc đầu, nói hiệu quả Tăng Bức không tốt, không tác dụng nhiều;

Hôm nay mọi người mới khen hiệu quả trị liệu cao, Mật Trà liền nói thời gian khi thi đấu gấp rút, thuật trị liệu của cô ấy hoàn toàn vô dụng.

Vô hình chung, Mật Trà dường như cứ luôn coi thường bản thân.

Khi đối mặt với câu hỏi của Nghiêm Húc, Mật Trà liền trầm mặc.

Cô ôm lấy pháp trượng của mình, cúi đầu im lặng, giống như con cá vàng trốn vào thuỷ tảo——đến bong bóng cũng không muốn phun ra. 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: