Khói dày nổi lên, Mật Trà bị người khác kéo vào lòng, đầu cô được một bàn tay che chở, thân trên hoàn toàn dán chặt vào thân trái của đối phương.
Vừa ngẩng đầu lên, không ngờ là Liễu Lăng Âm.
Sau khi trải qua vụ việc ở phòng gym chủ nhật trước, Liễu Lăng Âm tuy rất tức giận vì Mật Trà đã chọn Thẩm Phù Gia, nhưng phẫn nộ chỉ là nhất thời, trong thâm tâm cô vẫn ghi nhớ được lòng tốt Mật Trà.
Trên sân thượng đêm hôm đó, cô đã ghi nhớ tình nghĩa của Mật Trà.
Liễu Lăng Âm là người có tính cách đã nói một thì không có hai, cô nói ghi nhớ thì sẽ là ghi nhớ thật, hai chữ cám ơn thật ra không cần phải nói ra miệng, chỉ cần biết trong lòng có hay không.
Trong thâm tâm cô coi thường tất cả mọi người, cực kỳ tự cao tự đại, nhưng chỉ cần nói lời cám ơn, là tuyệt đối không bao giờ quên.
Lúc này cô kéo Mật Trà vào lòng mình, chứ không phải là quẳng lại cho Thẩm Phù Gia, là vì để phòng ngừa sợ Mật Trà giữa đường sẽ bị tập kích.
Lúc này Liễu Lăng Âm một tay che chở Mật Trà, tay còn lại cầm thanh trọng kiếm, không dám khinh suất nữa——
Nguyên nhân là do cô cũng theo học kiếm pháp hệ hỏa, sợ mình vừa động là sẽ thêm dầu vào lửa cho chiến cục này.
"Đừng hoảng, nín thở!” Nghiêm Húc hét lớn một tiếng, pháp trượng cắm xuống đất, miệng cô mau chóng niệm chú pháp, pháp thạch ảm đạm trên cây pháp trượng bằng gỗ cũ ấy, không ngờ lại được cô làm cho phát ra một luồng ánh sáng xanh chói mắt.
508 xuất hiện hỏa công là từ sớm cô đã dự đoán được, trong lòng cũng chuẩn bị chú pháp tương ứng, lúc này cũng không đến nổi là hoảng loạn quá, lập tức niệm chú pháp. Mấy người 408 cũng làm theo lời Nghiêm Húc dặn dò lúc nãy, tập trung lại một chỗ, không ai tự ý rời khỏi nữa.
Nhưng 508 đã mai phục từ lâu sẽ cho cô có cơ hội thi triển chú thuật sao.
Trong khói lửa cuồn cuộn kia, nghe thấy hai tiếng kim loại va chạm nhau, Thẩm Phù Gia không màng đến có hít phải khói hay không, mở miệng nói, “Không hay, cẩn thận ám khí!” hai tiếng lúc nãy chính là đinh thép bị cô đánh hạ.
Thẩm Phù Gia, Liễu Lăng Âm trong trạng thái bình thường tiếp mấy cái ám khí này không thành vấn đề, nhưng hiện giờ khói lửa đang cản trở tầm nhìn, tiếng lửa cháy lại làm cho bọn họ không có cách nào phân biệt vị trí, khi ám khí cách người vài tấc thì bọn họ mới miễn cưỡng phát giác được.
Lửa lớn, khói dày, cây cối bị thiêu rụi không ngừng rơi xuống ……cục diện cực kỳ hỗn loạn, đầu óc Mật Trà trống rỗng, cô không biết mình nên làm gì, chỉ có thể lập lại nhiều lần những gì mình có thể làm được:
[Trị liệu quần thể] mở——
[Tăng Bức Quần Thể 20%] mở ——
Cô cũng không nhìn thấy được rốt cuộc có ai bị thương hay không, tốt nhất là dùng hết rồi tính sao.
Nghiêm Húc niệm chú được một nửa thì bị ám khí cắt ngang, Thẩm Phù Gia liền chạy qua đó ngăn cản hộ.
Tiếng ám khí leng keng rơi xuống đất nhiều vô số kể, đối phương như sợ 408 có cơ hội để thở, liên tục ném các loại độc tiêu, phi đao, kim châm vào 408.
Điều đáng sợ hơn là, mỗi một cái đều được ném cực kỳ chuẩn xác.
Sức bền và sức mạnh của Thích Khách thuộc loại thấp kém trong Khoa Công, nhưng bọn họ lại có một ưu thế thiên phú—— ưng giác.
Mọi người đều biết, Cung Tiễn Thủ nổi tiếng với thị lực tốt, nhưng cái mà Thích Khách sở hữu, không chỉ là mắt ưng, mà còn có thích giác của cú mèo. Về phương diện thị lực thính lực, không ai có thể vượt qua được Thích Khách.
Trong khói mù kia, tất cả mọi người đều không nhìn rõ phương hướng, duy chỉ có Thích Khách 508 đang mai phục trên cây cao 10m là có thể nhìn rõ được tất cả.
Cô nheo mắt lại, cực kỳ bất mãn vì bị Thẩm Phù Gia chặn công kích của cô, cổ tay chuyển độnng một cái, xuất hiện một cái nỏ Gia Cát nho nhỏ (nỏ liên hoàn), nhắm thẳng vào vị trí tim của Thẩm Phù Gia.
Nỏ Gia Cát bắn liên tiếp 10 mũi tên, cô không tin rằng một học sinh cấp 3 như Thẩm Phù Gia, chỉ mới luyện kiếm hai năm, có thể đỡ nổi được 10 mũi tên của cô trong cục diện như vậy.
Pháp Sư 508 đứng bên cạnh cô cũng phát giác được động tác của đồng đội, cực kỳ ăn ý giơ cao pháp trượng lên, ngâm đọc một đoạn hỏa cầu thuật ra phối hợp với sự kích sát đó, nhiễu loạn tầm nhìn của Thẩm Phù Gia.
Hỏa cầu thuật thật sự thì cần phải tốn hơn nửa phút thời gian chuẩn bị, nhưng nếu chỉ dùng để quấy nhiễu đối phương thì chỉ cần có hư ảnh là được.
Hai mắt của Thẩm Phù Gia bị ngọn lửa xông đến sưng hết lên, nước mắt cứ chảy ra ngoài, đây chắc có lẽ là lần đầu tiên trong thời học cấp 3 cô được khóc thật sự.
Cho dù hai mắt đau nhức, nhưng vì để chống đỡ ám khí tấn công Nghiêm Húc, để cho Nghiêm Húc hoàn thành được chú thuật dập lửa, cô không thể nào không mở to mắt ra, cố gắng nhìn mọi thứ xung quanh.
Tình hình của Liễu Lăng Âm và Mật Trà bên kia cũng không lạc quan cho lắm, tuy cô có kháng tính nhất định đối với lửa, nhưng kỹ năng của mình lúc này hoàn toàn bị áp chế.
Thanh trọng kiếm hỏa nham trên tay Liễu Lăng Âm được chế tạo từ đá magma, bên trên còn khắc phù văn tăng cường thuộc tính hỏa, chỉ cần chủ nhân hơi phát lực là có thể vận dụng nguyên tố lửa trong không trung.
Vốn dĩ là một vũ khí thượng đẳng, nhưng hiện giờ cô không dám dùng tùy tiện, sợ rằng dùng quá mức sẽ dẫn đến xung quanh lại cháy rực lên, đến lúc đó cô khác gì trở thành trợ thủ cho 508.
Trong khói đặc, lại phải bảo vệ Pháp Sư Mục Sư, Thẩm Phù Gia Liễu Lăng Âm không thể nào có thể cản được hết ám khí, rất nhiều lần cảm nhận được sự va chạm.
Cảm giác tăng trọng trên người lúc cao lúc thấp, ám khí sát thương cơ thể, vừa mới mất 5, 6 điểm máu là bên kia Mật Trà lại hồi phục lại gần một nửa.
Nếu như không phải có thuật trị liệu giúp đỡ, đừng nói là ám khí, nội khói lửa dày đặc này thôi cũng xông đến ngạt thở, mở không nổi mắt ra.
Có thể nói, chiến thuật của 508, thời cơ đều cực kỳ dụng tâm, nếu như trong đội không có một Mục Sư đủ lớn mạnh, thì trận đối đầu này bọn họ đã cầm chắc phần thắng.
Đáng tiếc, bọn họ đụng phải một đội duy nhất có Mục Sư của lớp 12A1.
Trận chiến đầu tiên, chỉ số vận may của hai bên đều ngang nhau.
Trên pháp trượng Mục Sư, ánh sáng vốn dĩ dịu nhẹ lúc này trở lên chói mắt một cách dị thường.
Mục Sư lớn mạnh nhưng chưa có kinh nghiệm chiến đấu lúc này cực kỳ hoảng loạn, cứ thi triển hết kỹ năng tốt lên người đồng đội, cũng không cần biết họ có cần hay không, hay là cần bao nhiêu, những gì mình có thể cho được đều cho ra hết.
Liễu Lăng Âm là người đầu tiên cảm nhận được sự hoảng loạn của Mật Trà, lúc đầu cô còn phải dùng một tay ra che chở sau lưng của Mật Trà, sợ Mật Trà sẽ rời khỏi cô; nhưng hiện giờ Mật Trà cả người đều bám dính lấy cô, nắm chặt áo của cô, tách cũng không tách ra được, giống như gà con thấy được diều hâu vậy, run rẩy chui xuống dưới cánh của gà mẹ.
“Đừng Tăng Bức cho tớ.” Liễu Lăng Âm nói, “Cho Nghiêm Húc!”
“Tớ cũng không cần!” Thẩm Phù Gia đầu bên kia cũng hét lớn lên.
Không, không cần……cho Nghiêm Húc ……
Đầu óc Mật Trà phản ứng ra được, cô vội vã niệm chú, tư duy tựa như đơ máy, chỉ có thể lập động tác một cách máy móc:
Cho Nghiêm Húc, cho Nghiêm Húc, cho Nghiêm Húc ……
Trong chớp mắt, toàn bộ trị liệu và tăng bức trên người Thẩm Phù Gia Liễu Lăng Âm được rút đi hết, 4 luồng ánh sáng trắng lần lượt tập trung vào người Nghiêm Húc.
Nghiêm Húc ho một tiếng, từ lồng ngực của cô tuôn chảy ra một luồng ấm áp nồng đặc.
Có được Trị liệu và Tăng Bức của nguyên cả đội, ngay đến cảm giác nóng rát vì bị ngạt khói lửa đều biến mất.
Cái cảm giác này quá là tuyệt với, giống như một cơn gió mát giữa đêm hè yên tĩnh, kèm theo là hương sen ngạt ngào trước mặt, làm cho người ta thấy lưu luyến không rời.
Nhưng giờ không phải là lúc hưởng thụ, có được Tăng Bức của Mật Trà, Nghiêm Húc càng có thể ấp ủ chú thuật nhanh hơn, “Cố thêm 20 giây nữa!”
Nhưng ngay trong lúc cô sắp hoàn thành, Thẩm Phù Gia đứng trước mặt cô đột nhiên hự một tiếng, hai đầu gối quỳ xuống, ngã thẳng xuống đất.
Hỏa cầu thuật phối hợp Nỏ Gia Cát của 508 đã có hiệu quả, trong lúc Thẩm Phù Gia huơ kiếm ngăn cản hỏa cầu hư ảo, 1 mũi tên của Nỏ Gia Cát phá không ập đến.
Thẩm Phù Gia vốn muốn né tránh, nhưng lại ý thức được đằng sau mình vẫn còn Nghiêm Húc đang niệm chú, chỉ còn cách đón đỡ.
Nỏ Gia Cát sức mạnh cực lớn, mạnh đến nổi làm tay cầm kiếm của Thẩm Phù Gia tê dại, đánh hạ được 7 mũi, 2 mũi ghim vào vai, 1 mũi ghim thẳng vào tim.
Thanh máu giảm 97%
Tăng trọng 57kg
Cổng phóng thích năng lượng của vũ khí đóng lại 97%; Kỹ năng khả dụng: không
Thẩm Phù Gia vốn không phải thuộc loại hình sức mạnh, trên người đột nhiên có thêm trọng lượng 140 cân, lập tức lảo đảo ngã xuống đất.
Sự tăng trọng của đồ bảo hộ không phải là tăng trọng cục bộ, mà là tăng trọng toàn thân. Từ cái cổ yếu ớt đến ngón chân, toàn thân trên dưới mỗi một tấc da đều chịu đựng một trọng lượng đến cực kỳ đột ngột như vậy, cái cách tăng trọng này còn khó chịu gấp vài lần so với việc cõng Mật Trà, rất khó phát lực.
508 thấy một chiêu đắc thủ, tự tin tăng lên rất nhiều. Tốc độ phóng ám khí Thích Khách ngày càng nhanh, thế tất muốn dồn Thẩm Phù Gia vào con đường chết, để tuyệt hậu hoạn.
Nhưng trong lúc này, Nghiêm Húc dưới 40% Tăng Bức của Mật Trà, cố hết sức hoàn thành chú thuật.
Trong chớp mắt, mặt đất rung chuyển, lấy 408 làm trung tâm, 8 cột nước có đường kính 1m chui ra khỏi đất bắn lên trời, như là vòi rồng phá đất chui ra, bảo vệ mấy người chặt chẽ ở trung tâm.
Cột nước bắn lên khoảng 20m, ở phía trên giống như đài phun nước vậy phun ra xung quanh, ngăn chặn được ngọn lửa trong phạm vi vài trượng.
Bên trong 8 cột nước, khói lửa bên cạnh mấy người 408 bị nước dập tắt tiêu tan, tất cả trở về quang minh hòa bình.
Đây là chiêu phòng ngự mạnh nhất của Nghiêm Húc: Thủy Long Độn.
Cột nước bắn nhanh lên cao bảo vệ chặt chẽ những người bên trong, lúc này cho dù có ám khí ném vào, cũng trở thành nhánh cây trong nước lũ, bị cột nước bắn không biết bay đi đâu, hoàn toàn không làm được gì những người trong đó.
Chú thuật này vốn phải cần tới ít nhất 10 phút để chuẩn bị, Nghiêm Húc khi đến gần cửa ra thì đã âm thầm niệm chú, để phòng bất trắc.
Nhưng do đây là chú thuật lớn cực kỳ hao tổn năng lực, một khi thi triển, thì việc tác chiến khúc sau thực lực bị giảm đi đáng kể, do đó, trên đường đến đây Nghiêm Húc chỉ chuẩn bị 2/3 là ngừng lại.
Lúc này đã hao tốn hết 5 phút thời gian, ngoại trừ bị gián đoạn một lần, còn một chỗ là thủy trận này có một khuyết điểm.
Cột nước lên không trung như đài phun nước được tăng cường lực bắn ra tứ phía, không chỉ bắn ra ngoài, mà còn bắn vào trong nữa. Mấy người 408 nếu không muốn bị nước nhấn chìm, Nghiêm Húc còn phải mở thêm một kết giới chống nước.
Thi triển hai chú thuật cùng lúc, nên hao tổn thời gian dài hơn, nhưng cho dù là tốc độ như vậy thì cũng đã là đỉnh của chóp trong cấp học sinh rồi, hiếm có ai có thể vượt qua. Đợi Nghiêm Húc tập luyện thêm vài năm nữa, thì việc thi triển trong chớp mắt là không thành vấn đề.
“Toang rồi!” Thủy Long Độn vừa xuất hiện, Pháp Sư của 508 lập tức nhíu chặt mày lại, “408 đã chỉnh đốn lại, có thủy độn hộ thể, không được để bọn họ trốn trong đó cho Mục Sư hồi phục. Cuồng Chiến Sĩ xung phong, Khinh Kiếm Sĩ ở bên ngoài mở kiếm trận phong nhẫn, Thích Khách và tôi chuẩn bị ở trên cao, một khi Cuồng Chiến Sĩ xé được lối vào, chúng ta lập tức xông vô tấn công.”
Cô có dáng ngoài nhỏ nhắn nho nhã, nói chuyện cũng rất nhẹ giọng, nhưng khi ra mệnh lệnh thì lại rất dứt khoát, hiển nhiên là nữ sinh thuộc loại ngoài nhu trong cương, hơn nữa thực lực không tồi, chả trách mấy người 508 cực kỳ tin tưởng cô.
“Cách thời gian kết thúc cuộc thi còn khoảng nửa tiếng nữa, hoặc là đoạt được Vật Ký Hiệu trong tay bọn họ, hoặc là phải giết được 1, 2 người, nếu không chúng ta thắng không nổi!”
Mệnh lệnh đặt ra, Cuồng Chiến Sĩ của 508 xông lên trước. Nữ sinh cao 1m8 trầm lặng ít nói, nhưng cái chùy to trên tay lại khiến người ta câm nín.
Cô chạy về phía cột nước đang bắn lên kia, chùy to hơn 60 cân bổ xuống, nước bắn tung tóe, tựa như là rất dễ tách nước ra.
Nhưng mấy người 508 lại quên mất một chuyện——
Đây là pháp trận mà Nghiêm Húc hạng nhất khối Pháp Sư dốc hết sức bố trận, rồi lại có được 40% Tăng Bức của Mật Trà, làm gì có chuyện dễ phá được.
Nếu như mà dễ phá vỡ được thì Nghiêm Húc cũng không cần tốn nhiều thời gian bố trí đến thế.
Cái gọi là lấy nhu khắc cương, đây là đạo lý mà ai cũng biết.
Thiết chùy cứng rắn bổ vào cột nước, bị lực xung kích cao tốc kéo lên trên, lại bị dòng nước bên dưới xông lên, hai lực hỗ trợ nhau, trực tiếp làm cho cái chùy nặng nề bắn ra trở lại, làm cho Cuồng Chiến Sĩ lảo đảo ra sau vài bước, rồi té ngồi xuống đất.
Tuy là sau khi bố trí được Thủy Long Độn, 408 có thời gian để thở, nhưng tình hình bên trong vẫn rất tồi tệ.
Thanh máu của Thẩm Phù Gia chỉ còn lại 4%, kỹ năng vũ khí hoàn toàn vô hiệu, nếu Mật Trà muốn cứu cô, vậy thì ít nhất trong 40 phút này, Liễu Lăng Âm và Nghiêm Húc sẽ không có được Trị liệu và Tăng Bức .
Nếu như Mật Trà không cứu cô, vậy thì 408 sẽ tổn thất lực chiến không nhỏ.
Thẩm Phù Gia bị tăng trọng tới không đứng dậy được, tay phải cô cầm kiếm chống xuống đất, gian nan quỳ trên mặt đất, trên trán là một lớp mồ hôi mỏng.
Dường như nhìn ra được sự chần chừ do dự của Nghiêm Húc, cô chủ động nói, “Đừng lo cho tớ, Mật Trà cậu trị liệu cho Nghiêm Húc và Lăng Âm, sau đó là Tăng Bức hết cỡ cho bọn họ. Chỉ còn nửa tiếng nữa là cuộc thi kết thúc, lãng phí 15 phút cứu tớ cũng không có ý nghĩ gì hết.”
Lúc nãy trong lúc hỗn loạn, không chỉ Thẩm Phù Gia, Nghiêm Húc và Liễu Lăng Âm, bao gồm cả Mật Trà cũng bị thương.
Nghiêm Húc tổn thương ít nhất, hiện tại vẫn còn 92%;
Liễu Lăng Âm thi triển kỹ năng không được, lại phải bảo vệ Mật Trà, thanh máu hiện tại chỉ còn 79%;
Mật Trà thân là Mục Sư, cũng là đối tượng người ta nã đạn, cộng thêm lại không biết cách né tránh, thanh máu 83%.
Nghiêm Húc nghe xong câu nói này của Thẩm Phù Gia, hai mày nhíu chặt, hỏi Mật Trà, “Hồi đầy máu cho mọi người cần bao lâu?"
Mật Trà lập tức nói, “20 phút.”
“Nếu không tính Thẩm Phù Gia thì sao?" cô hỏi.
Mật Trà ngẩn người một cái, đây là có ý định từ bỏ Gia Gia ……
“5 phút.” nhưng cô vẫn thành thật trả lời, che giấu tình báo đối với chỉ huy, là hành động ngu ngốc và ích kỷ.
Trong lúc nói chuyện, cô đã hồi phục thnah máu của Nghiêm Húc đến 95%, Nghiêm Húc chỉ tổn thất 8%, chỉ cần 30s là đủ; còn Liễu Lăng Âm hao tổn hơi nhiều, ít nhất cũng phải hai phút.
Ánh mắt của Nghiêm Húc phức tạp nhìn Thẩm Phù Gia đang nằm dưới đất.
Trong lòng hiểu rõ, nếu Thẩm Phù Gia không phải vì để bảo vệ cô thì không đến nổi bị đánh đến chỉ còn chút máu..
Pháp Sư nắm chặt lấy pháp trượng, các khớp nắm tới trắng bệch——
Nếu như, nếu như tốc độ thi triển chú thuật của cô có thể nhanh hơn chút ……nếu như cô cẩn thận một chút thì đã không lọt vào bẫy của 508 ……
Thẩm Phù Gia phát giác được sự bất an của cô ấy, do đó ngẩng đầu nên nở một nụ cười với cô ấy.
Nụ cười này dịu dàng không sợ, là đang an ủi:
Không sao đâu, không cần lo cho tôi.
Nghiêm Húc đột nhiên thấy hai mắt hơi cay, một cảm giác áy náy tự trách áp bức đến cô không che giấu được.
Từ sau khi người cha chạy trốn bỏ mặc gia đình, gánh nặng gia đình đè nặng lên vai Nghiêm Húc, cô không có thời gian để đi giao tiếp, cũng không hiểu được những cái như đi chơi xem phim từ miệng những người cùng trang lứa, tất cả tinh lực đều đặt vào việc học tập.
Cô làm gì cũng một mình, thứ duy nhất bầu bạn với cô chính là ánh trăng và ánh nắng bên ngoài cửa sổ lớp học.
Nghiêm Húc trước giờ đều xem nhẹ 'bạn bè', ở cái tuổi này, dùng thời gian để đi xã giao là hoàn toàn lãng phí, điểm số mới chính là thứ quan trọng nhất, có bao nhiêu người có thể duy trì liên lạc với bạn học thời phổ thông? Xã giao không có hiệu quả là thứ vô dụng nhất.
Nhưng đến hiện giờ, khi thấy có người vì cô mà bị thương, cô lại không thể không bỏ mặc đối phương, một cảm giác đau khổ chưa từng thấy chiếm cứ trái tim của Nghiêm Húc.
Một nữ sinh 17 tuổi, làm gì có cái gọi là máu lạnh vô tình.
Nhưng khi Mật Trà nhìn cô, Liễu Lăng Âm cũng nhìn cô, cô là hạt nhân của đội ngũ, tất cả mọi người đều chờ đợi mệnh lệnh của cô, không cho phép cô có thời gian do dự.
“Thủy Long Độn không thể nào cầm cự được 20 phút, từ bỏ Thẩm Phù Gia, ưu tiên bản thân cậu trước, sau đó là tôi và Liễu Lăng Âm.” Nghiêm Húc cắn răng, lần đầu tiên biết được, thì ra mùi vị nắm quyền lại khó chịu đến thế.
Nhưng cô không có lựa chọn nào.
Nếu như để Mật Trà tốn nhiều thời gian tinh lực đi cứu Thẩm Phù Gia, bọn họ không có được chi viện, 2 đánh 4 đừng nói đến chi đến việc giành Vật Ký Hiệu, e rằng sẽ mất thêm vài mạng người, đến lúc đó điểm số sẽ bị trừ nhiều hơn nữa.
Tình hình hiện tại, không thể nói là tranh đoạt Vật Ký Hiệu nữa rồi, chỉ có thể cố hết sức bảo toàn những người còn lại.
“Đợi một chút, Nghiêm Húc.” Mật Trà đột nhiên lên tiếng, “Tớ có cách này.”
Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung lên người cô, Mật Trà mím môi, cô cúi đầu xuống nhìn Thẩm Phù Gia, một người trước giờ vẫn luôn như nữ thần ánh sáng giờ lại lem luốc vì khói lửa, đây là lần đầu tiên Mật Trà nhìn thấy Thẩm Phù Gia có bộ dạng thảm hại đến thế.
Cô nhớ lại lúc Thẩm Phù Gia bị phạt chạy, ánh mắt đầy vẻ không cam và hận ý mãnh liệt—— hận ý vì mình đã thi hỏng.
Tuy chỉ quen biết vỏn vẹn có nửa tháng, nhưng Mật Trà biết, nếu như Gia Gia với bộ dạng thảm hại như thế rời khỏi trận chiến đầu tiên của cô ấy, vậy thì trong lòng cô ấy chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Cô nắm chặt lấy pháp trượng, hạ quyết tâm, chậm rãi mở miệng, “Đổi máu của tớ cho cậu ấy.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)