“Nếu như cô đồng ý, thì đây là thẻ bạch kim của Mạn Tinh châu báu, cô có thể đổi được châu báu dưới 3 vạn tệ ở bất kỳ cửa hàng nào của Mạn Tinh, bao gồm pháp khí, vật dụng hỗ trợ.”
Mật Trà vốn không biết Mạn Tinh là cái gì, nhưng số tiền 3 vạn tệ đối với một học sinh mà nói thì quả là một số tiền lớn, huống hồ chi số tiền này chỉ dùng để đổi vị trí giường.
Ngay đến cả người lạnh lùng ít nói như Nghiêm Húc cũng nhìn qua đây.
“Không cần không cần.” Mật Trà liền đẩy cái thẻ trở về, “Tôi vẫn chưa bắt đầu thu dọn, đổi chỗ cũng không phiền phức gì, không cần tốn tiền như thế.”
Cô kéo hành lý chủ động đổi qua chỗ gần cửa, người đàn ông thấy hơi khó xử, kiên quyết nói, “Xin cô cứ nhận lấy, nếu không tiểu thư nhà chúng tôi biết sẽ thấy canh cánh trong lòng.”
Mật Trà thấy ông khó xử, do đó nhận lấy, “Vậy đến lúc đó tôi sẽ trả lại cho cô ấy.”
“Cám ơn.” Người đàn ông gật đầu.
Mật Trà nhường ra vị trí, rồi quay đầu lại, thì thấy trong tay người đàn ông loé lên tia sáng trắng, trong chớp mắt, mấy túi hành lý to xuất hiện trên mặt đất.
“Trữ Vật Khí?” Nghiêm Húc đang quan sát mở miệng nói, “Quả nhiên là nhà giàu.”
Trường THPT trực thuộc Cẩm Đại khác với các trường trung học khác.
Đây là ngôi trường chuyên dành cho [Người Năng Lực], còn cái gọi là Cẩm Đại, là trường đại học chuyên môn đào tạo người năng lực cho quốc gia.
Kỳ thi tốt nghiệp của thế giới này chia làm hai loại, một loại là kỳ thi của người thường, bao gồm các môn học:
Ngữ văn, Toán học, Anh văn (Mỗi môn 150 điểm)
Vật lý, Hoá học, Sinh học, Chính trị, Địa lý, Lịch sử (Mỗi môn 150 điểm)
Loại thứ hai thì là kỳ thi của Người Năng Lực, ngoại trừ các môn học cơ bản trên thì còn có thêm môn [Năng Lực]
Điểm số các môn, thời gian thi cũng khác nhau.
Văn Toán Anh mỗi môn 100 điểm;
Lý Hoá Sinh Chính trị Sử Địa mỗi môn 50 điểm;
Năng lực 300 điểm.
Các môn 50 điểm sẽ được thi hết vào học kỳ cuối năm lớp 11, năm lớp 12 này, chỉ cần tập trung vào văn toán anh và [Năng Lực] .
[Năng Lực] có hai khoa lớn có thể lựa chọn: Khoa Công, Khoa Pháp. (Tấn công và pháp thuật)
Câu nói “Hơn nữa sức lực của tôi chắc mạnh hơn cậu” của Thẩm Phù Gia lúc nãy, cũng vì Mật Trà là nữ sinh có bộ ngực to lớn, tứ chi yếu đuối, vừa nhìn là biết học sinh điển hình Khoa Pháp; còn cô thì học Khoa Công.
Anh trai Thẩm Phù Gia và người đàn ông mặc com lê thần bí sau khi giúp đỡ thu dọn đồ đạc thì cũng đã rời khỏi.
Cô tiễn anh mình ra ngoài, khi quay trở về thì trong phòng vẫn chỉ có ba người, vị đại tiểu thư đó vẫn chưa đến.
Giường đệm đồ đạc đã được sắp xếp xong, trên bàn nhiều nhất là mỹ phẩm, vô số chai lọ tụ lại với nhau, giống như là bàn chế thuốc của phù thuỷ.
Nhiều mỹ phẩm như vậy hiếm thấy trong ký túc xá trường trung học, không biết vị đại tiểu thư này là học sinh như thế nào đây.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người cùng đi ăn tối không?” Thẩm Phù Gia hỏi.
“Tôi ăn bánh mì rồi.” Nghiêm Húc từ chối, “Hai người đi đi, tôi phải đến phòng huấn luyện ở tầng 8.”
“Phòng huấn luyện?” Mật Trà hỏi, “Nhưng pháp khí đều ở chỗ giáo viên, cần phải xin phép rất lâu mới có được.”
Vì để phòng chống bạo lực dễ xảy ra giữa các vị thành niên tâm trí chưa trưởng thành này, tất cả vũ khí pháp trượng sẽ do giáo viên bảo quản.
Trong quốc gia này, vũ khí được quản lý cực kỳ nghiêm khắc, nghiêm cấm trẻ vị thành niên mang theo vũ khí.
Giống Trữ Vật Khí của người đàn ông lúc nãy, cũng phải là người năng lực sau khi trưởng thành có được giấy chứng nhận tư cách quốc gia thì mới có quyền mua sắm, mang theo.
“Cậu không biết à?”
Nghiêm Húc liếc nhìn một cái, “Đây là đặc quyền của lớp 12A1 A2, đơn xin huấn luyện có thể đăng ký trên web của nhà trường, thông thường sẽ có phản hồi trong vòng nửa tiếng. Trên đường tới trường tôi đã đăng ký thành công rồi, có quyền sử dụng 6 tiếng đồng hồ.”
Cô mở tủ ra, lấy ra một cái hộp dài hẹp, độ dài đã vượt qua chiều cao của cô.
Cái hộp dài như thế, chắc có lẽ là pháp trượng, có điều cái hộp xem ra hơi cũ.
“Không hổ danh là A1 được tuyển thẳng vào Cẩm Đại trong truyền thuyết.”
Thẩm Phù Gia cảm thán, “Tôi nhớ lớp khác cũng phải cần đăng ký trước hai ngày, cho dù có đăng ký thành công, thông thường cũng chỉ có quyền sử dụng 4 tiếng đồng hồ thôi.”
Nghiêm Húc ân một tiếng, cầm lấy vật dụng ra cửa rời khỏi.
Nhìn thấy cô ấy rời khỏi chả thèm chào hỏi một tiếng, Thẩm Phù Gia giải thích với Mật Trà, “Thiên tài mà, vẫn cứ luôn cô độc. Nghiêm Húc học Pháp Sư, 300 điểm năng lực thì cô ấy cao nhất đạt được 278.”
“Đúng rồi,” cô đi về phía Mật Trà, “Vẫn chưa tự mình giới thiệu đàng hoàng, tôi là Khinh Kiếm Sĩ, còn Mật Trà?” (Khinh kiếm là kiếm nhẹ, còn có trọng kiếm là kiếm nặng)
Thẩm Phù Gia khi đi thường kèm theo nhịp điệu của vũ đạo, bước chân uyển chuyển, trông rất đẹp mắt.
Cô ấy vừa tiến lại gần là Mật Trà tự thẹn kém người.
“Tôi học…Mục Sư.” (Mục Sư thuộc loại support hồi máu chứ không phải mục sư truyền giáo nha bà con :)))
“Mục Sư.”
“Ân……” Bản thân cô cũng không đủ tự tin nói.
Tuy lượng nhu cầu về Mục Sư trong phạm vi toàn quốc là cực lớn, thuộc loại quý hiếm, nhưng đối với năm lớp 12 của bọn họ mà nói thì Mục Sư là bánh bèo bún thiu.
Hợp tác tổ đội lớp 12 cực kỳ nhiều, bất luận là thi đối kháng, tập luyện, đều phải do 4 người cùng phòng tham gia.
Nhưng nói đến cùng, bọn họ cũng chỉ là học sinh vị thành niên, thi đấu hay diễn tập cũng có chừng mực, dưới sự bảo vệ của giáo viên, nhà trường quyết không cho phép xảy ra tình trạng học sinh bị thương.
Không ai bị thương, vậy người được xưng là ‘vú em’ như Mục Sư trong đội ngũ là một phế vật.
Không những vô dụng, mà còn yếu đuối mỏng manh, cần người khác bảo vệ, không khác gì gánh nặng.
So với tổ 4 người khác đều có năng lực chiến đấu, thì trong tổ có một Mục Sư yếu đuối quả nhiên không phải là chuyện tốt.
“Năng lực thật hiếm có,” Thẩm Phù Gia đánh giá lại Mật Trà lần nữa, “Tôi nhớ trong học sinh khoá này, tổng cộng chỉ có 6 Mục Sư. Mật Trà cậu là người duy nhất trong lớp mình đó.”
“Ân……Chắc vậy.” Mật Trà càng ủ rũ hơn.
Do học sinh thức tỉnh thiên phú Mục Sư cực kỳ ít, cho nên nguyên cả lớp chỉ có mình cô là Mục Sư, chỉ có tổ bọn họ là lực chiến đấu không vẹn toàn.
Nói theo cách khác, bọn họ sẽ ít hơn 25% sức chiến đấu so với các tổ đội khác.
Thành tích của tổ đội sẽ được tính 20% vào thứ hạng cá nhân. Mật Trà nghĩ, chắc không ai vui lòng chung tổ với cô đâu.
Nhìn thấy đầu cô ấy càng cúi càng thấp, Thẩm Phù Gia nhịn không nổi cười, “Tôi đang khen cậu mà, sao cậu lại như đang nghe mắng vậy.”
Nhắc đến Mục Sư, ánh mắt của cô cũng nhịn không nổi ngừng lại ngay ngực của Mật Trà một hồi.
Nhìn cái áo sơ mi bị ngực nữ sinh làm căng đến có khe hở, Thẩm Phù Gia trầm tư suy nghĩ.
Quả thật là ‘v*' danh bất hư truyền. (Mục Sư còn được gọi là vú em đi theo sau chăm lo cho tổ đội)
“Xin lỗi.” Mật Trà áy náy nói, “Lúc hoạt động tổ đội, tôi có thể sẽ gây trở ngại.”
Không chỉ là vấn đề về năng lực, thể dục của Mật Trà cũng không đạt tiêu chuẩn, 800m thành tích tốt nhất cũng đến 5 phút rưỡi.
Ngay đến cả né tránh, bảo vệ mình có thể cô còn làm không được.
“Chỉ mới khai giảng, đừng nghĩ nhiều quá.” Thẩm Phù Gia nắm lấy tay cô ấy, “Tụi mình đi ăn cơm trước được không, khó khăn lắm mới được chung lớp, đi xem thử nhà ăn ở tầng 8.”
Bàn tay ấy mảnh khảnh, nhưng ngón tay hơi chai sạn, chắc do luyện kiếm mà ra.
Mật Trà vốn dĩ đang chìm trạng thái tiêu cực nhưng trong khoảnh khắc được bàn tay đó nắm lấy, giống như là được một sợi dây buộc lấy, kéo lên về phía trên.
Cho dù biết lời đối phương nói chỉ để an ủi, nhưng khi đang ở trong một môi trường xa lạ gặp được bạn cùng phòng đầu tiên không có biểu hiện ra thái độ tiêu cực khi nghe biết cô là Mục Sư, trong lòng Mật Trà thấy an ủi được phần nào.
Hội trưởng đúng là người tốt, hèn chi mọi người đều chọn cô ấy làm hội trưởng. Cũng may là lúc đó cô cũng bỏ phiếu cho Thẩm Phù Gia.
Thẩm Phù Gia kéo Mật Trà vào thang máy đến nhà ăn tầng 8.
Nhà ăn này thuộc loại buffet tự chọn chuyên dành cho học sinh A1, có 12 tổ ghế 4 người, nội thất theo phong cách phương tây, cảm giác hơi khác so với căn tin trường khác, giống như một nhà hàng tầm trung thật sự.
Sau khi vào cửa có thể cảm nhận được một luồng gió lạnh khác với bên ngoài, máy lạnh trong nhà ăn được mở hết công suất. Thẩm Phù Gia liếc thấy Mật Trà khi vào cửa liền co ro một cái.
“Lạnh hả?” Cô chạm nhẹ vào cánh tay Mật Trà, “Tụi mình mua mang về ký túc xá ăn đi.”
“Không sao,” Mật Trà lắc đầu, “ăn vào sẽ ấm thôi.”
Cô tự dưng thấy hồi hộp, hội trưởng quả thật chu đáo đến đáng sợ.
“Vậy chọn chỗ ngồi xa máy lạnh một chút.”
“Được.”
Chắc do khách hàng chỉ có mười mấy nữ sinh của A1, nên thức ăn không có nhiều như tưởng tượng, hai người chọn món xong rồi tìm chỗ ngồi xuống, xung quanh vắng tanh, đến học sinh cũng chả có ai.
Mật Trà sau khi nếm được một miếng, đũa bắt đầu ngập ngừng rồi.
Nhà ăn kinh doanh 24 giờ, nhưng người đến ăn cơm lại rất ít, do đó thức ăn đa phần đều để quá lâu, không tươi ngon như căn tin của trường.
“Hèn chi lúc trước mấy tiền bối của lớp 12A1 cũng bon chen vào căn tin của tụi mình.” Thẩm Phù Gia cũng ăn ra được.
“Thức ăn ở đây chắc chỉ dành cho học sinh thức khuya học bài thôi,” ký túc xá có giờ giới nghiêm, nhà trường làm vậy cũng để đảm bảo dinh dưỡng cho học sinh A1. “Trang trí lại yên tĩnh như vậy, xem ra nơi này chủ yếu tiện cho việc học sinh thảo luận nghiên cứu, học bài thôi, không phải để ăn cơm.”
Thẩm Phù Gia cười rồi thở dài, dùng đũa xới xới cải bóng loáng dầu kia, “Mua cũng đã mua rồi, chúng ta ăn hết đi.”
“Ân.”
Mật Trà vừa ăn vừa quan sát Thẩm Phù Gia .
Thẩm Phù Gia ăn rất xinh đẹp, không hào nhoáng như quý tộc, mà có vẻ thư thái của một nữ sinh có giáo dục.
Mật Trà trước kia chưa từng tiếp xúc qua Thẩm Phù Gia.
Thẩm Phù Gia lớp 10 lớp 11 đều ở A1, còn cô ở tuốt A8, cách nhau một tầng lầu.
Tuy cô cũng có nghe bạn học thảo luận về Thẩm Phù Gia, nhưng cũng chỉ là nội dung về vẻ ngoài.
Nam sinh nói cô ấy xinh đẹp, khí chất cũng tốt;
Nữ sinh thì có người nói cô ấy thân thiết, có người nói cô ấy giả tạo.
Nhưng Mật Trà trong mấy tiếng đồng hồ tiếp xúc với Thẩm Phù Gia, cô cảm thấy mình nếu như là nam thì nhất định sẽ thích Thẩm Phù Gia .
Cô ấy xinh như thế, học tập cũng giỏi, đối nhân xử thế rất chu toàn. Nữ sinh như vậy, là mẫu bạn gái hoàn mỹ trong lòng các bạn nam.
Điều quan trọng nhất là, Thẩm Phù Gia xinh đẹp như vậy lại không có trang điểm.
Ngay đến son môi cô ấy cũng không có thoa, toàn bộ đều là hình dáng mà một nữ sinh trung học nên có, thanh thuần, mộc mạc.
Mật Trà nghĩ bụng, hội trưởng cho dù không trang điểm, thì cũng xinh đẹp hơn các nữ sinh diêm dúa khác.
Trong lúc ăn cơm, Thẩm Phù Gia dường như cảm nhận được Mật Trà đang quan sát cô.
Do đó cô ngước mắt lên, cười với Mật Trà một cái, đôi mắt ấy cong lên, hoà vào ánh đèn ấm áp của nhà ăn.
Khoảnh khắc đó, sao trời rơi vào ngân hà, lung linh lấp lánh.
“Ăn salad không?” cô ấy hỏi, “Tôi đi lấy một ít.”
Mật Trà ngẩn ngơ gật đầu.
Đợi sau khi Thẩm Phù Gia đứng dậy rời khỏi, cô mới ý thức được là mình nín thở đã lâu.
Thẩm Phù Gia khi cười không kinh diễm, không yêu nghiệt, nhưng lại giống nước suối trong rừng trúc, uống rất ngọt lành.
……
Ăn cơm xong thì trời cũng đã tối, hai người trở về ký túc xá.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Nghiêm Húc đi tập luyện vẫn chưa về, còn bạn mới kia thì vẫn chưa thấy đến.
Thẩm Phù Gia lấy hai cái khăn lông từ túi mình ra treo vào nhà tắm.
“Hai cái này là giẻ lau, tôi để trong nhà tắm, đừng có lẫn lộn đó.” Cô quay đầu qua dặn dò Mật Trà, còn mình thì đi làm ướt một cái, sau đó ra khỏi phòng tắm quỳ xuống lau bàn.
Mật Trà giờ mới ý thức ra, căn hộ bọn họ đang ở, không chỉ phải thu dọn giường của mình, mà phòng khách, nhà bếp, nhà tắm bên ngoài cũng phải quét dọn.
“Vậy tôi đi lau nhà bếp.” Nhìn thấy hội trưởng tiên hạc đang quỳ xuống lau bàn, Mật Trà chịu không nổi, mặt cô hơi đỏ ửng, mình không ngờ lại không nghĩ ra chuyện quét dọn.
“Không vội, nhà bếp chúng ta tạm thời không dùng đến.” Thẩm Phù Gia chống tay trên sàn, ngẩng đầu lên, nói, “Có thể phiền Mật Trà đi xử lý bồn tắm một chút được không, dùng bàn chảy với xà phòng chà một lần, sau đó cho đầy nước là được .”
“Ân ân, được.” Mật Trà gật đầu lia lịa.
“À đúng rồi, nhân tiện nhấn nút tự vệ sinh của máy giặt, cái máy giặt đó để suốt kỳ nghỉ hè, bên trong rất nhiều bụi bẩn, tối nay sau khi tắm xong chắc mọi người sẽ cần giặt quần áo.”
“Được, tôi đi ngay.”
Thẩm Phù Gia nhìn Mật Trà chạy vào phòng tắm, cô giơ tay lên vén tóc mai lên, có chút hiểu ra tại sao Mật Trà lại là Mục Sư rồi.
Có bộ ngực đi một bước rung một cái như vậy, cô ấy không thể nào chạy nhanh được, quả thật không thích hợp học Khoa Công.
Lúc nãy khi nắm tay, Thẩm Phù Gia đã cảm nhận được, vị Mật Trà này xương cốt nhỏ nhắn, nhưng lượng mỡ hơi nhiều, ngay đến thịt trên tay cũng rất mềm mại, chắc là rất ít vận động.
Khi cô vào trường không có xem bảng thành tích, không biết thứ hạng của Mật Trà, nhưng trước đây chưa có nghe nói qua về cô ấy, vậy chắc thành tích cũng tầm thường.
Đợi sau khi thi xong giữa kỳ, có thể ở lại được A1 hay không thì vẫn chưa biết.
Cho dù Mật Trà có được ở lại phòng của bọn họ, cuộc thi tuyển thẳng không có tính thành tích tổ đội, cô ấy cũng sẽ không ảnh hưởng đến thành tích tốt nghiệp của mình.
Năm lớp 12 thì Mục Sư không được ưa thích cho lắm, nhưng giá trị thì sẽ tăng gấp nhiều lần sau khi tốt nghiệp đại học, là nghề nghiệp mà quân đội, bệnh viện, giới nhà giàu cực kỳ hoan nghênh.
Mục tiêu của Thẩm Phù Gia vào trường THPT trực thuộc Cẩm Đại rất rõ ràng, kết giao với những người có giá trị, nâng cao [Năng Lực] của mình.
Thành tích của văn toán anh và các môn khác cô không quan tâm cho lắm, học hết cấp 3, làm gì có chỗ nào yêu cầu thành tích của mấy môn này nữa.
Đây là một xã hội xem trọng năng lực, Cẩm Đại đối với Thẩm Phù Gia mà nói, điều thu hút nhất không phải là tấm văn bằng, mà là nơi đây tập trung các loại vũ khí huấn luyện cao cấp nhất toàn quốc, phương thức huấn luyện tiên tiến nhất, và những người năng lực ưu tú nhất.
Cô muốn vào quân đội, Cẩm Đại là bàn đạp tốt nhất.
Thân là trường quân đội của người năng lực, trình độ huấn luyện của Cẩm Đại và trung học hoàn toàn cách biệt, nếu nguyện vọng của Mật Trà cũng là Cẩm Đại, vậy thì bây giờ kết thân với cô ấy, nói không chừng đối với mình lại là một chuyện tốt.
Trong lúc huấn luyện nếu không cẩn thận bị thương có thể tìm đến nhờ bạn Mật Trà giúp đỡ.
Cô phải tìm cơ hội quan sát năng lực của Mật Trà, rồi thăm dò xem mục tiêu nguyện vọng của cô ấy.
Loại nữ sinh có nhan sắc tầm thường, tính cách tầm thường này, lại trong môi trường lớp học mới mẻ xa lạ, muốn lôi kéo thì cô không cần phí sức, chỉ cần một chút ân huệ là sẽ có tác dụng.
Thẩm Phù Gia có cách để mau chóng kết bạn với loại nữ sinh tầm thường này.
Ván đã đóng thuyền, cô cũng không có cách nào đổi tổ đội, chi bằng tạo mối quan hệ tốt đẹp với vị Mục Sư tương lai này, ít nhiều gì cũng có ích.
Đang suy nghĩ, đột nhiên ở cửa có hai tiếng tít tít quẹt thẻ.
Cửa được mở ra, Mật Trà trong phòng tắm cũng nghe được động tĩnh.
Cô vốn cứ tưởng Nghiêm Húc trở về, nhưng khi đi ra thì lại nhìn thấy một nữ sinh xa lạ.
Người đó có thân hình cao gầy, còn là học sinh nhưng có một mái tóc xoăn sành điệu, nhưng không làm cô ấy trở nên dung tục, khuôn mặt đó quả thật là hoạt sắc sinh hương.
Cô ấy dường như có trang điểm nhẹ, đuôi mắt vẽ xếch lên, hàng mi dài đậm.
Khác với vẻ dịu dàng của Thẩm Phù Gia, người này sắc sảo đến bộc lộ ra ngoài, dưới váy đồng phục là đôi chân dài miên man.
Khi bước đi, tư thế đó đẹp đến chứa đựng sức mạnh, như một con báo đốm.
Đây không giống nữ sinh trung học, mà lại giống quý tộc bước ra từ tranh sơn dầu phương tây hơn.
Cô ấy không có nhìn thấy Thẩm Phù Gia đang quỳ dưới đất, mà nhìn thấy Mật Trà trước tiên.
Ánh mắt đó cũng như những người khác lần đầu tiên nhìn thấy Mật Trà, bất giác phải ngừng lại ngay trước bộ ngực cô ấy giây lát, sau đó nữ sinh bước tới trước, mỉm cười giới thiệu.
“Xin chào, tôi là Liễu Lăng Âm, còn bạn?”
“Xin chào,” cùng với sự tiếp cận của cô ấy, Mật Trà ngửi được mùi nước hoa ngào ngạt, cô ngẩn ngơ trả lời, “Tôi là Mật Trà .”
“Mật Trà ?” đôi mắt quyến rũ của đối phương lên xuống chớp một cái, tiếp theo đó là cười điệu đà, “Cậu chính là bạn học đã đổi giường với tôi à?”
“A đúng rồi,” Mật Trà biết cô ấy là ai rồi, đang chuẩn bị trả lại thẻ cho cô ấy thì đột nhiên được đối phương ôm vào lòng.
“Tôi còn tưởng là không ai chịu đổi,” Liễu Lăng Âm lấy cô, đầu ngón tay dán lên sau lưng Mật Trà.
Cô cảm thán một tiếng, “Bảo bối, cậu đúng là dễ nói chuyện.”
Mật Trà đột nhiên được ôm, nhất thời bối rối luống cuống tay chân. Đối phương cao hơn cô nửa cái đầu, eo lại thon hơn cô rất nhiều.
Vị đại tiểu thư phô trương này, hình như không có bướng bỉnh như cô tưởng tượng, mà ngược lại, cực kỳ nhiệt tình.
Thẩm Phù Gia đang lau bàn cũng đứng dậy, sau khi nhìn rõ người đến, cô quẳng giẻ lau trong tay xuống, mặt mũi sầm xuống.
Đối phương rất nhanh cũng nhìn thấy cô, Liễu Lăng Âm hơi kinh ngạc nói, “Gia Gia, cậu cũng ở đây à, trùng hợp thật.”
“Ừ, trùng hợp.” Thẩm Phù Gia cười gật đầu.
Cô rút lại dự tính ban nãy.
Phòng ngủ này cô phải tìm cơ hội đổi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)