Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 3

908 1 9 0

Sự xuất hiện của Liễu Lăng Âm làm cho bầu không khí trong phòng thay đổi, cô mang không ít quà phát cho bạn học cùng phòng.

Mật Trà nhận được một hộp socola và một trái dâu Nhật to được gói riêng.

Cô mở một ít ra ăn, socola nồng đậm thơm ngon, sau vị đắng là vị ngọt trên đầu lưỡi, là socola hảo hạng.

Còn trái dâu đó thì không khác gì những trái dâu bình thường, chỉ là được đóng gói trịnh trọng, giống như là viên bảo thạch được bảo hộ cẩn thận vậy.

Mật Trà lật ngược hộp lại, nhìn thấy giá cả bên dưới là 1400 yên.

“Sao hả, có ngon không.” Liễu Lăng Âm hỏi cô.

Mật Trà nhai trái dâu, gật đầu, “Ân, rất ngon.”

Cô khen không thật lòng cho lắm, trái ngược lại thì, phản ứng của Thẩm Phù Gia làm cho Liễu Lăng Âm hài lòng hơn.

“Cái này vị rất ngon,” một tay cô ấy cầm trái dâu, một tay hơi che khoé miệng lại, giống như để phòng nước chảy ra, “A, bọng nước, rất ngọt.”

“Thấy không.” Liễu Lăng Âm cong mắt lên, “Tôi biết Gia Gia thích ăn trái cây, kỳ nghỉ hè này đi Nhật chơi, nhìn thấy nhiều đồ tốt là tôi đều cho người mang về.”

Mật Trà cắn một miếng dâu, khi ăn đến phần trắng trắng bên trong, giống như đang nhai củ cải không cay vậy.

Tạm thời không nói đến mùi vị của dâu, mỗi một miếng đều là mùi vị của tiền.

“Nhưng cái này thì quý trọng quá rồi,” Mật Trà vẫn chấp nhất về giá cả, cô bất an nhíu mày, “Xin lỗi Lăng Âm, quà tôi mang theo chắc trả không nổi cái của cậu……”

“Ây da, không cần trả.” Liễu Lăng Âm xua tay, “Thức ăn là dùng để ăn, cũng đâu phải tiền, trả cái gì hả.”

Mật Trà lấy từ túi ra bánh quy mà cô nướng ở nhà, đưa cho Thẩm Phù Gia và Liễu Lăng Âm, đặt một phần lên bàn của Nghiêm Húc.

“Tôi không ngờ tới cậu sẽ mang theo quà quý trọng đến thế, đây là bánh quy tôi tự nướng, đợi tới lúc sinh nhật cậu tôi sẽ chuẩn bị quà đàng hoàng.” Cô nói rất nhẹ, trên mặt hiện lên màu đỏ thẹn thùng.

So với trái dâu trăm đô, socola hai trăm đô, đồ cô mang theo quả thật không xứng tầm.

“Sao cậu lại nghĩ như vậy, tự mình làm còn quý giá hơn mua mà.” Liễu Lăng Âm nhận lấy, “Đáng yêu quá, lát tôi sẽ ăn nó.”

Thẩm Phù Gia vẫn đang gặm dâu từng miếng nhỏ một, cô ấy ăn cực kỳ nho nhã, so với lúc ăn cơm tối thì tỉ mỉ hơn rất nhiều, mỗi cắn một miếng là dùng khăn lau miệng một cái, 1 phút mà chỉ mới cắn được ¼ trái dâu.

Mật Trà thấy cô ấy không có tay rảnh, do đó hỏi, “Hội trưởng, tôi đặt bánh lên bàn cậu được không?”

“Được, cám ơn cậu.” Thẩm Phù Gia gật đầu, “Thật ngại quá, các cậu đều đem quà theo, còn tôi không có chuẩn bị gì hết.”

“Không sao, tôi cũng đâu tính toán mấy chuyện này.” Liễu Lăng Âm hoàn toàn không để ý.

Chuyện tặng quà cho nhau cuối cùng cũng kết thúc, Nghiêm Húc vẫn chưa về, ba người chuẩn bị tắm rửa.

Liễu Lăng Âm vào phòng tắm trước, cô ấy vừa mới đi ra ngoài thì Mật Trà trong phòng ngủ có tiếng ‘bộp’ nhẹ.

Cô quay đầu lại thì thấy tay Thẩm Phù Gia đang buông xuống giỏ rác dưới bàn cô ấy.

Cô ấy đã vứt bỏ cái gì.

Thẩm Phù Gia dùng tay còn lại rút một tờ khăn giấy, chậm rãi lau nước dâu trên miệng, sau đó cũng vứt khăn giấy vào giỏ rác.

TÍnh cảnh giác của kiếm sĩ làm cho cô cảm thấy có người đang nhìn lén mình, Thẩm Phù Gia ngẩng đầu, ánh mắt chuẩn xác nhắm vào Mật Trà đang ở đằng sau.

Bốn mắt nhìn nhau, Mật Trà ngẩn người, cô tựa hồ nhìn thấy được ánh mắt của sói trắng, lạnh băng, thù địch, làm cho người ta thấy cực kỳ khó chịu.

Nhưng cái này chắc chỉ là ảo giác, Thẩm Phù Gia rất nhanh là nở nụ cười.

Nụ cười này giống như nước hồ mùa xuân ấm áp, bị cành liễu bên bờ nhẹ nhàng khơi lên từng cơn gợn sóng nhẹ, làm cho Mật Trà gần như là quên đi cảm giác đáng sợ khi nãy.

Cô mở bịch bánh quy ngay trước mặt Mật Trà, lấy ra một cái cho vào miệng, nhai, sau khi nuốt xuống, vừa lấy tiếp miếng thứ hai vừa hỏi rất tự nhiên, “Mật Trà, cậu muốn tắm trước không?”

Thẩm Phù Gia trở mặt quá nhanh, làm cho Mật Trà vẫn hơi khó hoàn hồn lại, càng có chút sợ hãi.

Sau khi vứt bỏ trái dâu, cô ấy ăn bánh quy mình tặng ngay trước mặt mình, hành động này dường như đang ám thị gì đó——

“Suỵt, đừng có nói ra nha. Mật Trà, tôi thì thích cậu đó.”

Nụ cười đó đã truyền ra tín hiệu như thế.

Thẩm Phù Gia phát hiện ra rồi, phát hiện ra Mật Trà đã nhìn thấy chuyện cô vứt trái dâu.

Đêm đó 11 giờ rưỡi Nghiêm Húc mới về, Mật Trà nằm trên giường, trằn trọc ngủ không được.

Trước khi tắm, cú nhìn đó của Thẩm Phù Gia làm cho cô đến bây giờ vẫn cảm thấy rợn người.

Ánh mắt ấy, đầy vẻ hung dữ, tuyệt đối không phải thiện cảm.

Quan hệ trong phòng này phức tạp hơn cô tưởng.

Cô vốn cứ tưởng hội trưởng và Lăng Âm là bạn tốt, nhưng nếu lúc nãy không phải không nhìn nhầm thì là, Thẩm Phù Gia chắc đã vứt trái dâu Liễu Lăng Âm tặng, hơn nữa còn vứt rất ghê tởm.

Hèn chi cô ấy ăn chậm như vậy.

Thức ăn đắt như thế, nếu không phải là ghét ăn, thì giữa hai người nhất định là có hiềm khích.

Đều kỳ lạ là, ngoài mặt thì hai người tỏ vẻ như rất thân thiết, nói là bạn thân thì cũng không quá.

Liễu Lăng Âm là Trọng Kiếm Sĩ, hội trưởng là Khinh Kiếm Sĩ, trong tổ đội này, hai người họ là chủ lực về sức chiến đấu.

Hai người này nếu không hoà hợp nhau thì tựa như hai con chiến mã đang kéo theo một toa xe, một con chạy về tây, một con chạy về đông, cuối cùng là làm cho cả toa xe tan tành.

Tạm thời không nhắc đến chiến mã, xa phu cũng là cả vấn đề.

Mật Trà trở mình, đối diện cô vẫn là Nghiêm Húc vùi đầu học bài.

Trong một đội, Pháp Sư là hạt nhân trung tâm, là vị trí của lãnh đạo, tuỳ thời điểm mà điều chỉnh chiến lược tác chiến, bố trí thành viên.

Điểm năng lực của Nghiêm Húc rất cao, nhưng cô ấy dường như hoàn toàn không có ý định giao lưu với mọi người, cả ngày hôm nay cũng chả thấy bóng dáng đâu.

Hạt nhân cao ngạo xa lánh, rời xa tổ đội, vậy còn có thể làm cho tổ đội đoàn kết nữa không.

Cộng thêm Mục Sư vô dụng như cô, không biết E408 khi thi giữa kỳ có vượt qua được không nữa.

Mật Trà thấy hơi rầu, nhưng cô vẫn chưa ý thức được, quan hệ giữa bốn người còn phức tạp hơn những điều cô nghĩ nhiều.

Trong khoảnh khắc bước vào tổ đội này, cô cũng không có cách nào chỉ tự lo thân mình.

……

Sáng hôm sau, Nghiêm Húc đã đến phòng học từ sớm, khi ba người tỉnh dậy chả thấy cô ấy đâu.

Trong lúc đợi thang máy, Thẩm Phù Gia dường như có chút cảm lạnh, sau khi hắt hơi 2 cái, cô vứt khăn giấy vào trong thùng rác ở chính giữa thang máy.

Cái thùng rác này chuyên dành cho học sinh vứt rác, mỗi ngày sáng và chiều đều có người đến thu dọn.

Mật Trà nhìn thấy đầu mũi cô ấy hơi đỏ, hỏi, “Hội trưởng cậu bị cảm rồi hả?”

“Hình như có chút.” Thẩm Phù Gia cười, “nhưng mà đầu không đau, cổ họng cũng không đau, chắc chiều sẽ khỏi thôi.”

Liễu Lăng Âm nói, “Giường của cậu gần máy lạnh, có phải đêm qua máy lạnh mở mạnh quá rồi?”

“Chắc vậy.”

Cửa thang máy mở, Mật Trà và Liễu Lăng Âm đang định đi vào, Thẩm Phù Gia đột nhiên dừng lại ở bên ngoài.

“Hai cậu đi trước đi, tớ để quên vở trong phòng, về đó lấy một lát.”

“Vậy bọn tôi đợi cậu dưới lầu.” Mật Trà nói.

“Ân, được.”

Thang máy sắp đóng lại, đột nhiên, Liễu Lăng Âm cũng bước ra ngoài, “Tôi sực nhớ ra điện thoại hình như quên mang theo rồi, Mật Trà cậu xuống dưới trước đi.”

“Được thôi.” Mật Trà không nghi ngờ gì, ôm sách vở của mình vào thang máy.

Lúc này hành lang tầng 4 chỉ còn lại hai người Thẩm Phù Gia và Liễu Lăng Âm.

“Đi thôi Gia Gia, tụi mình về lấy đồ.” Liễu Lăng Âm nói, nhưng chân không có ý định di chuyển, mũi chân vẫn hướng về thang máy.

Thẩm Phù Gia cũng không động đậy.

Một lát, cô khom lưng xuống, ngón cái và ngón trỏ nhặt lấy một cái túi nhỏ trong thùng rác.

Trong đó là bánh quy.

“Lúc nãy nhìn thấy hơi quen, thì ra là bánh quy của Mật Trà tặng.”

Cô giơ cao lên một chút, rồi hai ngón tay buông ta, cái túi vẫn chưa ra khỏi thùng rác lại rơi trở xuống, hoà vào đống rác bên dưới.

Liễu Lăng Âm chu đáo rút tờ khăn giấy trong túi mình ra cho cô ấy lau tay, cười giận nói, “Tôi cũng không phải là không thích cậu ấy, nhưng người ta đang giảm cân, ban đêm sao ăn bánh quy được chứ. Để tới sáng là không còn ngon nữa rồi, chỉ còn cách vứt thôi.”

Thẩm Phù Gia nhận lấy khăn ướt, lau cái tay cho vào thùng rác lúc nãy.

“Gia Gia, cậu sẽ không nói chuyện này cho Mật Trà biết phải không?”

Cô không có trả lời, mà là vứt khăn ướt vào thùng rác, đè lên một góc bịch bánh quy đang lộ ra ngoài, làm cho nó hoàn toàn chìm trong đống rác.

Đúng, cô sẽ không nói cho Mật Trà biết.

Liễu Lăng Âm thấy vậy liền bước tới trước mặt Thẩm Phù Gia, cô dựa nhẹ vào bức tường trước thang máy, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng đầu nhìn Thẩm Phù Gia .

“Vẫn là Gia Gia tốt.”

“Không vòng vo với cậu nữa, người ta không thích ăn đồ rẻ tiền và quê mùa như thế.” Cô cong môi lên cười, đôi mắt mèo trên mặt linh động như biết nói chuyện.

“Nhưng mà không chỉ có mình tôi làm như vậy đâu. Hôm qua cậu ăn được hai miếng cũng cất nó đi, chắc là cũng sẽ không ăn tiếp nữa đâu ha.”

Thẩm Phù Gia không lên tiếng.

Liễu Lăng Âm nói tiếp, “Gia Gia, trong phòng này hai chúng ta mới là bạn tốt nhất,” cô chớp chớp mắt, ngón trỏ chỉ lên vai Thẩm Phù Gia, “hai năm làm chị em tốt rồi, cậu sẽ không giúp người ngoài chứ, đúng không.”

“Nhưng Mật Trà rất tốt với cậu.”

Thẩm Phù Gia nhìn cô ấy, cô chỉ trích Liễu Lăng Âm, nhưng khoé miệng vẫn mỉm cười, “Cậu xem, cậu ấy chịu đổi giường với cậu, trả thẻ lại cho cậu, còn tặng chúng ta bánh quy nữa. Cậu làm như vậy, cậu ấy biết sẽ đau lòng đó.”

“Cái gì rất tốt.” Liễu Lăng Âm cắt ngang, “Trước giờ cậu có nghe nói qua về Mật Trà chưa? Năng lực thành tích đều tầm thường; chịu đổi giường với tôi nói không chừng là thấy tôi có tiền, muốn nịnh bợ tôi thôi.”

Cô đứng thẳng người lại, xoắn lọn tóc trước ngực, ánh mắt đôi môi đầy vẻ mỉa mai, “Nếu như cậu ta ngoan ngoãn chịu lấy cái thẻ đó, tôi còn nể chút đỉnh; ai ngờ, trước mặt tài xế tôi thì nhận rất sảng khoải, tôi vừa đến thì làm bộ làm tịch trả lại, nhỏ này có tâm cơ cực nặng.”

“Nói như vậy hơi quá đáng rồi đó.”

Liễu Lăng Âm không cho là vậy, “Đêm qua cậu cũng thấy đó, tôi tặng đồ ăn cho hai cậu, cậu nhận lấy là ăn, cậu ta thì nhìn giá cả trước tiên, sau đó mở miệng ra toàn nói những chuyện liên quan đến tiền, làm cho tâm ý của người ta trở lên phèn rồi.”

“Tôi thì không có chú ý cho lắm,” Thẩm Phù Gia cười một cái, “Dù sao thì đồ cậu tặng tôi trả không nổi rồi đó, vậy còn coi giá cả chi, an tâm một chút.”

Lời này vừa nói ra, đôi mắt mèo của Liễu Lăng Âm nheo lại, trong đó đầy vẻ sâu xa.

“Đúng không, cậu cũng cảm thấy cậu ta có hơi……”

Không cần Thẩm Phù Gia trả lời, Liễu Lăng Âm quay người qua nhấn thang máy, “Còn Nghiêm Húc, quả thật nghe nói thành tích không tệ, nhưng tình cảnh nhà cậu ta mọi người đều biết. Chi phí để bồi dưỡng người năng lực không ít, một cây pháp trượng tầm trung cũng khoảng 2, 3 vạn rồi, tiền học bổng ít ỏi của cậu ta tự mình tiêu thì còn đỡ, nhưng mỗi học kỳ cậu ta đều phải gửi tiền về nhà, con đường này cậu ta có tiếp tục bước tiếp được hay không thì chưa chắc.”

Thang máy đi lên, hai người bước vào trong.

Thẩm Phù Gia ân một tiếng, “Chuyện sau này không liên quan đến chúng ta, nhưng năm lớp 12 này cậu ấy nhất định chung đội với chúng ta rồi đó. Thân là Pháp Sư, hạt nhân của tổ đội, nhưng cậu ấy lại không muốn giao lưu với chúng ta, chuyện này không dễ.”

“Vậy thì không cần Pháp Sư nữa.”

“Không cần Pháp Sư?” Thẩm Phù Gia hơi kinh ngạc.

“Điểm bình quân mỗi đội là bằng nhau, đội chúng ta đã có Mục Sư vô dụng rồi, lực chiến của hai chúng ta cũng đủ đè bẹp mấy đội khác.” Liễu Lăng Âm nói.

Cửa thang máy như kính phản chiếu rõ bóng dáng của hai người, một người bên trái, một người bên phải.

Con số dừng lại ở 1l.

Cửa mở ra, hình ảnh hai người bị cửa chia ra trái phải.

Bước ra khỏi thang máy, là bọn họ nhìn thấy ngay Mật Trà đang đợi ở tầng 1.

“Đồ đạc lấy được chưa.” Cô hỏi. Hoàn toàn không biết gì về cuộc trò chuyện giữa hai người.

“A, bảo bối vất vả đợi lâu rồi.” Liễu Lăng Âm cười trả lời.

“Không sao, lấy được là tốt rồi,” Mật Trà lắc lắc đầu, “Chúng ta đi thôi.”

Đối với cử chỉ thân mật mở miệng ra là kêu bảo bối của Liễu Lăng Âm, Mật Trà vẫn không thích ứng cho lắm, mỗi lần được kêu là có chút thẹn thùng cúi thấp đầu xuống.

Thẩm Phù Gia nhìn vẻ ngây thơ chưa trải sự đời của Mật Trà, đột nhiên thở dài.

Có người sinh ra thì đã đứng trên đỉnh của kim tự tháp; Còn có người sau khi tốt nghiệp đại học rồi mới nhận ra mình ngây thơ đến cỡ nào.

Túi bánh quy trong thùng rác, cho dù Liễu Lăng Âm không biết cô đã thấy, Thẩm Phù Gia cũng sẽ không nói với Mật Trà .

Trường học là một xã hội thu nhỏ, trong xã hội này cho dù ghét đến cách mấy cũng không sao, nhưng gặp mặt phải cười xã giao, để lại con đường lui cho bản thân mình.

Cũng giống Liễu Lăng Âm, Thẩm Phù Gia biết, cậu ta cũng không thích mình, nhưng vẫn thân mật gọi mình là “Gia Gia”.

Còn người gà mờ lại hướng nội như Mật Trà, cho dù có thức tỉnh được năng lực Mục Sư, sau khi ra xã hội nếm đủ đắng cay, nếu như không mau chóng chuyển biến thích ứng, thì cùng lắm cũng chỉ sống tầm thường cả đời.

Thẩm Phù Gia vén tóc ra sau tai.

Khi chưa biết cùng đội với và Liễu Lăng Âm, cô cũng muốn ở lại E408 chơi trò chơi tình bạn với Nghiêm Húc và Mật Trà, nhưng sau khi nhìn thấy Liễu Lăng Âm, phản ứng đầu tiên của Thẩm Phù Gia là——

Rời khỏi.

Một khi có cơ hội đổi đội, Thẩm Phù Gia sẽ hoàn toàn không do dự mà rời khỏi E408.

Ghét Liễu Lăng Âm là một nguyên nhân, mặt khác cô hiểu rõ, cô và Liễu Lăng Âm vĩnh viễn không thể nào đồng tâm hiệp lực phối hợp với nhau được.

Sau vụ năm lớp 10, hai người họ đã coi nhau như kẻ thù.

Hai sức chiến đấu chủ lực bài xích nhau, Pháp Sư hạt nhân lại lạnh lùng cô độc, đội này khó trụ nổi.

Cô không có gia thế như Liễu Lăng Âm, không có thiên phú cao như Nghiêm Húc, cũng không có năng lực cực kỳ béo bở sau khi ra xã hội như Mật Trà.

Cùng một viên bảo thạch, giá cả được đặt bán ở chợ và đặt bán ở viện bảo tàng hoàn toàn khác nhau một trời một vực.

Thẩm Phù Gia cần một nền tảng, cô cần phải tạo ra một đội ngũ mạnh nhất thuộc về cô, cô hoàn toàn không muốn dừng chân bên cạnh Liễu Lăng Âm bất kỳ giây phút nào hết. 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: