Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 25

589 0 5 0

Mỗi tầng 1 của toà lầu huấn luyện đều có phòng dụng cụ, tác dụng giống như phòng thay đồ, nam nữ chia nhau ra.

Mỗi học sinh sẽ có được một cái tủ cho riêng mình khi bắt đầu học kỳ mới, phải quẹt thẻ học sinh mới mở khoá được.

Trong tủ có khe để hoàn trả vũ khí pháp trượng, cũng có thể cất đồ thể dục, đồ bảo hộ, tiện cho học sinh thay đổi khi học tiết năng lực.

Mấy người E408 sau khi tan học cất trả vũ khí pháp trượng, chuẩn bị về ký túc xá nghỉ ngơi.

Thứ bảy trôi qua, khó khăn lắm mới ráng chịu đựng tới tan học, ngày mai sẽ là ngày nghỉ đầu tiên của các bạn lớp 12.

Tuần đầu tiên này Mật Trà đã trải qua cực kỳ mệt mỏi, cô không những gặp khó khăn trong học tập, mà còn vướng vào một vài chuyện vi diệu giữa các đội viên với nhau.

Bây giờ cô chỉ muốn đến căn tin mua một phần lẩu xào cay, rồi xuống dưới toà E mua 1 ly Matcha Latte, mang về phòng vừa coi phim vừa ăn, ăn xong thì đi ngủ một giấc.

Mật Trà đã suy nghĩ xong cô nên ăn gì rồi, rong biển, xúc xích, thanh cua, tàu hũ ky ……cả tuần nay cô đã rất cố gắng rồi, phải thưởng khích lệ mình chứ, chơi sang chút, thêm 3 miếng thịt xông khói!

Nhưng kế hoạch có biến, trước khi Mật Trà chuẩn bị bước chân tới căn tin, cô đã bị Nghiêm Húc kéo lại.

“Tối nay tớ rảnh, sau giờ tối sẽ giúp cậu ôn toán.”

Mật Trà đơ người luôn, Nghiêm Húc thấy cả người cô ấy như nghe được tin sét đánh ngang tai, hỏi, “Sao hả, cậu không muốn?”

“Không, không có.” Mật Trà vội xua tay, “Cám ơn cậu Nghiêm Húc, vậy tớ đợi cậu trong phòng.”

Thời gian của Nghiêm Húc rất hạn hẹp, có thể dành ra thời gian để dạy cô học đã ra là rất quý báu, thư giãn thì lúc nào chả được, bây giờ ưu tiên phối hợp với Nghiêm Húc trước. Mật Trà hiểu được đạo lý này.

Tối đó, Nghiêm Húc sau khi trở về từ phòng thực tập, liền dẫn Mật Trà ra phòng khách.

Cô ấy rõ ràng là đã có sự chuẩn bị trước, trong tay ôm một file tài liệu, rồi rút ra một tờ A4 đặt trước mặt Mật Trà.

“Tớ vốn định cho cậu ôn tập theo trình tự, nhưng phát hiện làm vậy thì không kịp, cho nên chúng ta ôn theo các phần chính, mỗi chiều thứ 7 hoặc chủ nhật tớ sẽ giúp cậu ôn lại kiến thức và các đề bài của phần đó, sau đó mỗi ngày cho cậu ra 10 đề thay đổi để củng cố lại. Tờ đầu tiên là giáo trình hôm qua tớ viết, tờ thứ hai là 10 đề của cậu hôm nay.”

Tờ giấy đó được viết bằng 3 màu mực đỏ đen xanh, chữ của Nghiêm Húc ngay ngắn cực kỳ, mỗi nét đều rất rõ ràng, không có viết ngoáy, cho dù là viết tay, nhưng nhìn vào là như bản in ấn vậy.

“Trước khi thi giữa kỳ, tớ tranh thủ sẽ ôn hết tất cả các phần chính cho cậu; nửa học kỳ sau đó chúng ta sẽ tiến hành huấn luyện tổng hợp, trước kỳ nghỉ đông tớ sẽ cho cậu một danh sách các quyển sách, cậu mua về nhà tự mình làm bài tập. Học kỳ sau cuối tháng hai khai giảng, 1 tháng 4 thi tuyển thẳng, tính ra cũng không đến 1 tháng rưỡi, thời gian dành cho cậu không nhiều..”

Mật Trà nghe đến ngẩn cả người, từ sau khi thấy được giáo trình  Nghiêm Húc soạn thảo, cô đã thấy rất bái phục.

Đây là một học sinh ban A chính gốc, logic rõ ràng, tư duy chặt chẽ, bất luận là chữ viết hay là kế hoạch thì cũng rõ ràng có trình tự.

Nghiêm Húc lấy ra một cây viết, mở nắp rồi ngồi vào bên trái Mật Trà.

“Tuần đầu bắt đầu từ hàm số, toán cấp 3 hàm số chiếm tỷ lệ rất lớn, dựa vào tình trạng học tập chia ra khoảng 3 tuần để dạy. Hôm nay chủ yếu nói về 3 yếu tố: tập xác định, miền xác định, giải tích. Nói về tập xác định trước, ba yêu cầu của tập xác định hàm số là gì?”

Mật Trà đáp rất nhanh, “Mẫu khác 0, trong căn phải lớn hơn hoặc bằng 0, 0 mũ 0 vô định.”

Nghiêm Húc bổ sung, “Không phải trong căn phải lớn hơn hoặc bằng 0, là căn số chẵn lớn hơn hoặc bằng 0, căn số lẻ như 3, 5 thì tập xác định của hàm số có thể nhỏ hơn 0.”

Mật Trà liền gật đầu, biểu thị đã rõ.

Dù gì cũng là học sinh trường THPT trực thuộc Cẩm Đại, những môn bắt buộc Mật Trà học cũng không tệ, khoảng 10 giờ là Nghiêm Húc kết thúc tiết học đầu tiên.

“Hàm số cậu vẫn còn hơi mơ hồ, thật ra không khó, nhưng cậu luôn quên cách giải.” Nghiêm Húc đại khái đã hiểu ra thói quen học của Mật Trà, cô ấy thuộc dạng học vẹt, như vậy không những sẽ học sai, mau quên, mà đề bài chỉ cần thay đổi chút là chỉ có nước ngồi cắn viết.

“Cám ơn cậu Nghiêm Húc,” Mật Trà cực kỳ ngại, “Chiếm dụng thời gian của cậu rồi.”

“Không sao, cũng là vì tớ thôi.” Nghiêm Húc sắp xếp lại giấy nháp, vừa nói, “Cậu không bị rớt khỏi A1 là được.”

Nếu Mật Trà rời khỏi, học sinh được thế chỗ vào chắc cũng là hạng 48 có thành tích không ổn định như vậy, rồi đợi đến đợt chia lớp kế tiếp chắc cũng có khả năng rớt khỏi A1.

Cứ phải thay đổi thành viên cực kỳ bất lợi với sự tương tác trong đội, Nghiêm Húc không muốn cứ mỗi nửa học kỳ lại phải điều chỉnh lại kỹ năng chiến lược chỉ vì đội viên mới.

Quá lãng phí thời gian.

Sự thật chứng minh, bắt đầu từ tuần thứ hai, không chỉ có mình Nghiêm Húc phát hiện ra vấn đề này, mà cả lớp 12A1 đều dần dần phát hiện ra:

Bọn họ nhất định phải giữ lại đồng đội này.

Điểm thú vị của việc phân đội của trường THPT trực thuộc Cẩm Đại là, rõ ràng việc phân đội này chỉ để phục vụ cho việc thi năng lực mà thôi, nhưng thành tích phân đội lại xếp theo tổng điểm.

Cho dù là hai học sinh có tổng điểm tương đương nhau, khoảng cách chênh lệch cũng hơi lớn.

Ví dụ E408, tổng điểm lần này của Thẩm Phù Gia và Liễu Lăng Âm đều thấp hơn mấy chục điểm so với Nghiêm Húc, nhưng bọn họ thì một người có điểm Văn cao hơn Nghiêm Húc, người kia thì điểm Anh văn cao hơn Nghiêm Húc.

Mật Trà tuy hạng chót trong lớp, nhưng lại có điểm năng lực thuộc hàng đỉnh toàn tỉnh thậm chí toàn quốc.

Cho dù Lục Uyên có tổng điểm hơn xa người khác, nhưng thành tích Ngữ Văn của cô lại không thể nào bì được với Mộ Nhất Nhan.

Nội bộ trong tiểu đội hình thành tương hỗ với nhau.

Tiểu đội được phân chia như vậy, mục đích không chỉ là vì kỳ thi năng lực, mà còn để hình thành một bầu không khí học tập trong đội, thông qua hỗ trợ nhau học tập, giúp nâng cao thành tích tổng thể của học sinh.

Đặc biệt là A1 A2, đều do thầy hiệu trưởng đích thân sắp xếp.

Điều mà ông suy nghĩ đến không chỉ là sự tương hỗ giữa các người năng lực, mà còn tổng hợp suy xét đến tính cách và thành tích mỗi môn của các học sinh.

Đồng thời, vì để khích lệ học sinh các lớp phía sau có động lực vươn lên, Hiệu trưởng Văn sau khi nhậm chức đã ban bố hai khoản học bổng đặc biệt:

1/ 4 lớp A5 đến A8, phàm những ai thăng lên được lớp trên thì sẽ được thưởng 3000 tiền học bổng,

2/ Học sinh A2 đến A4, mỗi khi thăng được một cấp lớp, thưởng 5000; vào được A1 thưởng 10000.

Học bổng trên có thể cộng dồn lại, cũng có thể nói, nếu 1 học sinh A8 mà có thể vào được A1, thì tổng cộng có thể nhận được 32000 tiền học bổng, đối với một học sinh phổ thông mà nói thì đây là khoản tiền cực lớn.

Loại vật chất trực quan này kích thích đấu chí của các học sinh ngày càng dâng trào. Tất nhiên, Hiệu trưởng Văn dám mở ra phúc lợi như vậy, cần phải dựa vào một tiền đề cực kỳ quan trọng là, học sinh trường này vốn cầu tiến.

Học sinh trong trường toàn là học sinh xuất sắc trong kỳ thi tốt nghiệp cấp 2, bản thân họ rất có kỷ luật, tính hiếu thắng vốn rất cao, nếu đổi lại là các trường khác thực thi phương thức này, chỉ sợ là sẽ xuất hiện nhiều học sinh sẽ lợi dụng lỗ hổng, cố ý một lần thi hỏng, một lần thi tốt để lừa lấy học bổng.

Có thể nói, vị hiệu trưởng này nhạy bén quan sát được nhu cầu của mỗi học sinh trường THPT trực thuộc Cẩm Đại, và vô hình chung đặt ra mục tiêu cho bọn họ.

Ông phân học sinh ra làm 3 tầng, tầng thứ nhất là học sinh thuộc phân khúc dưới trung bình, học sinh bộ phận này thì không cần nói rồi, mục đích chủ yếu của họ là thi tốt nghiệp;

Tầng thứ hai là 20% học sinh top trên, mục tiêu của họ đại đa số là nhắm vào trường trọng điểm như Cẩm Đại;

Loại thứ 3 là như Lục Uyên, Nghiêm Húc, Thẩm Phù Gia, học sinh có thành tích ổn định top 20, bọn họ không có áp lực thi cử, học hành nhẹ nhàng là có thể được nhận vào trường tốt.

Học sinh loại thứ 3 trên một trình độ nhất định mà nói, thì đã đạt tiêu chuẩn ‘nhân tài cấp quốc gia’, đối với bộ phận học sinh này, thứ bọn họ thiếu không phải thực lực các nhân, mà là thiếu năng lực lãnh đạo một đội ngũ.

Đều là con cưng xuất thân từ gia đình khá giả, lại còn non trẻ, ít nhiều gì cũng tự cho mình là trung tâm vũ trụ.

Do đó, hiệu trưởng đã phân tán bộ phận học sinh này ra, chia ra cho các đội, hy vọng bọn họ có thể thông qua cách sống tổ đội trong năm lớp 12 này, từ từ thích ứng cuộc sống tập thể, rèn luyện năng lực lãnh đạo.

Xã hội này không phải chỉ có cuộc chiến đơn độc, dưới bước chân của một tinh anh đạt được đỉnh cao, đều là một ngọn núi vững chắc. Nếu bọn họ không thể thiết lập được một ngọn núi của riêng mình, vậy bản thân họ cho dù có cao đến cỡ nào cũng trở nên tầm thường.

Khi người cô độc như Nghiêm Húc lần đầu tiên ôm tài liệu ngồi xuống bên cạnh Mật Trà, để giảng dạy cho một bạn cùng phòng chỉ mới quen biết chưa được một tuần này, thì rõ ràng cách thức phân đội của Hiệu trưởng Văn đã thể hiện được hiệu quả.

Người đàn ông 33 tuổi này dựa vào thực lực của mình có thể đạt được danh hàm thiếu tá, quả thật là một kỳ thủ xuất chúng, còn trường THPT trực thuộc Cẩm Đại là bàn cờ hiện tại của ông, tất cả các quân cờ đều được an bài rất thoả đáng.

Nghiêm Húc và Mật Trà kết thúc buổi học đầu tiên, bọn họ quay vào phòng ngủ, Liễu Lăng Âm đang nằm trên giường cầm ipad coi phim Mỹ, Thẩm Phù Gia thì đang ngồi làm bài tập, nghe được tiếng mở cửa, cô quay qua chào hỏi hai người, “Cô giáo Nghiêm dạy xong rồi à?”

Nghiêm Húc gật đầu nhẹ, coi như đã trả lơi.

Mật Trà dụi mắt, hỏi các bạn cùng phòng, “Tớ có thể tắm trước không.” Giọng nói mệt mỏi yếu ớt, nghe có vẻ hơi tội nghiệp.

Thẩm Phù Gia đặt viết xuống, vẫy tay với cô, Mật Trà liền bước qua đó.

“Mệt rồi hả?” Thẩm Phù Gia hỏi.

“Có một chút.” Mật Trà thành thật gật đầu.

Nhưng mà hôm nay mệt chút cũng không sao, mai là ngày nghỉ, mai cô nhất định phải nghỉ ngơi đàng hoàng.

“Vốn dĩ tớ có thương lượng với Lăng Âm, ngày mai là ngày nghỉ đầu tiên của E408 chúng ta, dự định là sẽ ra ngoài chơi một bữa, nhưng nếu Trà Trà mệt, Nghiêm Húc lại bận cho tranh giải, nên lần này coi như thôi đi, đợi quốc khánh tính tiếp.” Thẩm Phù Gia lột vỏ viên kẹo đặt đến bên miệng Mật Trà, “Há  miệng.”

Mật Trà lui đầu ra sau chút, “Gì vậy.”

“Đồ ngon.” Thẩm Phù Gia đáp.

Do đó Mật Trà há miệng ra ngậm lấy viên kẹo, hương sữa ngạt ngào cả khoang miệng, cô lập tức mở to đôi mắt, mệt mỏi tiêu tan trong chớp mắt.

Ngon thật đấy.

Thẩm Phù Gia thấy thế cười, ngón trỏ chọc nhẹ vào má của Mật Trà, quay đầu sang hỏi Nghiêm Húc, “Nghiêm Húc kỳ tranh giải toán học của cậu có thể kết thúc trước quốc khánh không.”

Nghiêm Húc ngập ngừng, cô đẩy kính mắt lên, “Các cậu đi đi, tôi không đi đâu.”

Cô không có trả lời về chuyện tranh giải, Liễu Lăng Âm rất nhanh hiểu ra mối lo ngại của cô ấy. Cô ở trên giường nói, “Đi đi, ít nhiều gì cũng phải cùng sống với nhau 1 năm, quốc khánh cũng là kỳ nghỉ dài ngày duy nhất của chúng ta năm lớp 12, đến quán lẩu của chú tôi mở, không cần tốn tiền.”

Thẩm Phù Gia cũng khuyên, “Lâu lâu đi chơi với nhau sẽ thúc đẩy đoàn kết nội bộ, tôi hỏi mấy đội khác rồi, kế bên với trên lầu đều chuẩn bị tìm cơ hội đi chơi cùng nhau trước quốc khánh.”

“Vậy được, các cậu chọn được thời gian thì nói với tôi.” Đã nói đến nước này rồi, Nghiêm Húc cũng không phản đối nữa.

“Đội khác?” Mật Trà nhìn sang Thẩm Phù Gia.

“Đúng vậy, 3 đội nữ sinh kia.” Thẩm Phù Gia thấy thần sắc cô ấy hơi lạ, do đó hỏi, “Sao vậy.”

“Không có gì, chỉ là……” Mật Trà ngập ngừng giây lát, cô nhỏ tiếng nói, “Sau quốc khánh là đến thi giữa kỳ rồi.”

“1 tháng sau quốc khánh là thi giữa kỳ.” Thẩm Phù Gia lập tức hiểu ra, “Trà Trà lo lắng xếp hạng hả.”

“Ân.” Mật Trà cúi mắt, gật đầu, “Hôm qua tớ giúp các bạn kiểm tra đồ bảo hộ, thấy được các đội khác tập luyện, cảm thấy đội nào cũng rất mạnh.”

Cô cứ tưởng Tần Trăn chỉ là một Cung Tiễn Thủ thôi, nhưng bữa đó động tác cô ấy ấy nhặt con dao găm đâm thẳng vào tim lại cực kỳ dứt khoát, nói là Thích Khách thì cũng không quá.

“Tớ vốn cứ tưởng, 407 có Lục Uyên là đội mạnh nhất rồi, nhưng hôm qua mới phát hiện ra, các bạn 507, 508 cũng không thua kém gì bọn họ. Đặc biệt là Cuồng Chiến Sĩ của 507, lúc trước tớ chỉ cảm thấy nữ sinh đó xinh đẹp, tóc rất ngầu, nhưng hôm qua khi cậu ta mở cửa cho tớ vào, bụng để lộ 6 múi rất rõ ràng.”

Đặc biệt là cái rìu to đặt trên vai đối phương, Mật Trà cảm thấy cái rìu này mà bổ xuống, chắc cô bị chặt ra làm hai quá.

“Người cậu nói là Đồng Linh Linh?” Liễu Lăng Âm trèo xuống, đứng dựa vào cầu thang, “Cậu ta dữ với cậu à?”

“Không có, cậu ta không có nói chuyện gì nhiều.” Mật Trà lắc đầu.

Ngoại trừ câu “Yo, 299.” ra, thì Đồng Linh Linh không có nói gì với cô nữa.

Nhắc đến đối thủ, Nghiêm Húc liền gia nhập vào cuộc trò chuyện, “Đồng Linh Linh quả thật không thể xem thường, trong nữ Cuồng Chiến, cậu ta vẫn giữ vững vị trí đầu. Cộng thêm đội bọn họ còn có một Trọng Kiếm Sĩ, khi đối phó quả thật phiền phức.”

“Tôi còn tưởng cậu ta làm gì cậu rồi.” Liễu Lăng Âm cười hứ 1 tiếng, cô khác với Nghiêm Húc, bộ dạng như hoàn toàn không coi Đồng Linh Linh ra gì, đi qua kéo lấy tay Mật Trà nhét vào bên trong áo mình.

“Mấy thứ như cơ bắp này, học sinh Khoa Công nào mà chả có, nhưng không ai như cậu ta thích phô bày ra, ngày nào cũng mặc áo hở bụng, không biết hở cho ai coi nữa.”

Mật Trà bị nắm lấy cổ tay, bàn tay của cô tiếp xúc với bụng của Liễu Lăng Âm, Liễu Lăng Âm gồng bụng một cái, cô liền cảm nhận được cái múi cơ bắp rất rõ ràng.

Học sinh Khoa Pháp chưa trải qua sự đời liền mở to mắt ra, mới đầu Mật Trà còn thấy hơi ngại, muốn rút tay về, nhưng đã bị Liễu Lăng Âm kéo lại, đương sự người ta còn không thấy xấu hổ, Mật Trà cũng thấy thoải mái hơn chút.

Cô nhè nhẹ xoa bụng Liễu Lăng Âm, cảm nhận được sự rắn chắc trên đó, là thứ mà cả đời này cô chưa từng sở hữu qua.

“Bảo bối, cậu cũng nên cho vận động vào kế hoạch tập luyện đi.” Liễu Lăng Âm buông tay ra, ôm Mật Trà vào lòng, nhéo miếng thịt trên eo cô ấy, “Cũng không cần cậu phải luyện chiêu phòng thân gì, ít ra khi đối phương đánh thì cậu còn biết đường né, đừng để chưa ai đánh cậu mà cậu tự mình té ngã rồi. Còn một tuần nữa là Thi Đấu Tập lần đầu tiên, bắt đầu ngày mai theo tôi đến phòng gym ở lầu 8, vừa luyện tiếng anh vừa tập chạy.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: