Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 30

558 1 7 0

「Khinh Kiếm Sĩ của 508 với sở trường kiếm trận hệ gió, đội trưởng Pháp Sư của bọn họ lại là năng lực hệ hoả, gió giúp lửa mạnh, nếu như gặp địa hình dễ cháy như trong rừng, chúng ta rất dễ rơi vào thế bị động. 」

Câu nói cách đây một tiếng đồng hồ trước của Nghiêm Húc vang vẳng bên tai, mọi người nhìn xung quanh, lắng nghe sự trầm lặng của khu rừng bị ánh nắng mặt trời nướng ra mùi hương gỗ.

“Việc đã nước này rồi thì đừng nghĩ nhiều nữa.” Nghiêm Húc mở bản đồ ra, “Tìm vị trí Vật Ký Hiệu trước.”

“Được.” Mọi người vây lại nghiên cứu bản đồ.

Khu vực của E408 được phân tới là góc đông nam của sân diễn tập, chiếm gần 7000 km2, địa thế bằng phẳng, hình chữ nhật 7×10, chỗ góc tây bắc có một cái hồ nhỏ.

“Xem ra trong 3 Vật Ký Hiệu, có một cái nhất định ở gần hồ.” Nghiêm Húc nói.

Mật Trà không hiểu, “Tại sao vậy?” trên bản đồ không có ghi rõ vị trí của Vật Ký Hiệu, chỉ có một chấm nhỏ đại diện cho điểm xuất phát của bọn họ, tất cả Vật Ký Hiệu đều phải dựa vào học sinh tự tìm kiếm.

“Do chỉ có cái hồ này là điểm mốc duy nhất trên bản đồ, vì để cho hai đội tranh đoạt, các giáo viên tất nhiên sẽ suy nghĩ đến vị trí đặc biệt này.” Thẩm Phù Gia giải thích.

Mật Trà nghe giảng xong gật đầu, “Vậy hiện giờ chúng ta đến bên hồ hả?”

“Không được,” Liễu Lăng Âm mở miệng, ánh mắt cô dừng lại mảng nhỏ màu xanh đó, “Chúng ta đang ở góc đông nam, cái hồ ở tây bắc, cách chúng ta quá xa. Lại không rõ 508 giờ đang ở đâu, nhưng chắc là không cách xa cái hồ hơn chúng ta đâu, đội bọn họ lại có loại hình nhanh nhạy như Thích Khách và Khinh Kiếm Sĩ, lỡ như bọn họ đã đoạt được trước, chúng ta qua đó có thể sẽ bị phục kích.”

“Đúng vậy, tôi tán đồng lời nói của Liễu Lăng Âm.” Nghiêm Húc gật đầu, “Cuộc thi đầu tiên, mọi người đều không rõ quy tắc và khu vực, không được lỗ mãng hành sự.”

“Có một Vật Ký Hiệu ở gần hồ cơ bản là đã xác định rồi, hai cái còn lại không thể nào đặt gần chúng ta được, vậy thì không công bằng với 508, đồng thời cũng không thể nào gần chỗ 508, cũng không công bằng với chúng ta.”

Đầu ngón tay của Nghiêm Húc di chuyển trên bản đồ, “Lúc nãy khi đeo bịt mắt tôi có đếm số bước chân, tổng cộng 4980 bước, do không thấy được đường, cho nên bước chân sẽ hơi nhỏ hơn một chút so với bước chân tiêu chuẩn 65mm, ước tính chúng ta cách cửa vào khoảng 3 km.”

“Hành trình hôm nay được sắp xếp rất chặt chẽ, đội thi đấu cuối cùng phải đến giữa đêm mới kết thúc, cho nên vì để có thể phân tán hai đội trong thời gian ngắn nhất, không cần nghĩ nhiều, 508 nhất định sẽ đi ngược hướng với chúng ta, vậy thì bọn họ chắc sẽ ở vị trí này, cách chúng ta 6 km về phía tây.”

Cô chậc nhẹ một tiếng, “Quả thật bọn họ gần hồ hơn chúng ta.”

“Nghiêm Húc cậu còn đếm bước chân nữa hả!” Mật Trà kinh ngạc, “Cậu lợi hại thật.”

Nhưng Nghiêm Húc lại có vui vì lời khen này, cô liếc nhẹ Mật Trà, “Cậu có biết tại sao không trực tiếp dùng truyền tống trận không? Bước chân chính là điểm tình báo đầu tiên trong kỳ thi này.”

Thấy Mật Trà ngượng ngùng, Thẩm Phù Gia cười nhẹ, khoác vai cô ấy, nói với Nghiêm Húc, “Đừng có nghiêm khắc như vậy, nội dung học của lớp Mục Sư khác với chúng ta, rất ít đề cập đến các kiến thức về chiến đấu, Mật Trà sao có thể vừa vào trận là hiểu được.”

Khi bọn họ học về chiến lược cách đánh, lớp Mục Sư vẫn đang học các triệu chứng của bệnh tật, Mật Trà lại là lần đầu tiên ra trận, không rõ tình hình cũng là điều bình thường.

Nghiêm Húc không tiếp lời, cô ngồi xổm xuống, lấy ra một cái viết, dựa vào vị trí của 408 và 508 trên bản đồ, lần lượt vẽ ra hai vòng tròn có bán kính 3 km.

“Như tôi đã nói lúc nãy, nơi trong vòng tròn sẽ không có Vật Ký Hiệu. Phạm vi còn lại, kết nối chúng ta với 508, làm một đường trung trực, đường này sẽ là trung tuyến khu vực này, vị trí này là cự ly đều nhau giữa chúng ta và 508, Vật Ký Hiệu thứ 2 rất có khả năng sẽ ở đây.”

Liễu Lăng Âm gật đầu, “Đúng vậy, thông thường mà nói, vị trí đặc biệt và trung tuyến thường là nơi đặt Vật Ký Hiệu.”

“Còn cái thứ 3, chỉ xem bản đồ thì nhất thời tôi cũng không có chút manh mối nào.” Nghiêm Húc cất viết đứng dậy.

“Vậy thì đừng bàn luận trên giấy nữa, tìm được cái thứ 2 trước rồi tính tiếp.” Liễu Lăng Âm nói, “Cuộc thi này chỉ có hai tiếng đồng hồ, khu rừng rộng như vậy, bọn họ cũng chưa chắc tìm được, chúng ta tìm một cái trước, đảm bảo không thua bọn họ.”

“Cũng được, vậy thì dựa theo những gì đã nói lúc trước, tôi và Liễu Lăng Âm đến trung tuyến quan sát trước, Thẩm Phù Gia và Mật Trà theo ở phía sau, kiểm tra lại những nơi bọn tôi đã rà soát. Khoảng cách không được quá 1 km, nếu như chúng tôi phát hiện được 508 ở phía trước, sẽ lập tức liên lạc với các cậu.” Nghiêm Húc cất bản đồ.

“Được.”

Mấy người tạm thời xác định được phương hướng, lập tức xuất phát.

Điều nằm ngoài dự đoán của Mật Trà, thể lực của Nghiêm Húc hình như tốt hơn nhiều so với lúc bị phạt chạy, không ngờ lại xông lên trước nhanh hơn cả Liễu Lăng Âm, hơn nữa mặt không đỏ, không có thở dốc.

Quan sát kỹ tiếp, Mật Trà mới hiểu ra, thì ra là năng lực hệ gió.

Pháp trượng của Nghiêm Húc lúc này đang phát ra ánh sáng xanh, tuy cô chủ yếu luyện hệ thủy, nhưng hệ gió đơn giản cũng nắm được chút ít, đặc biệt là vì để thi đấu, sau khi khai giảng cô còn nghiên cứu chú thuật liên quan đến tăng tốc, lúc này khi vận dụng cũng rất thuận lợi.

Dưới chân có gió hỗ trợ, tốc độ tất nhiên không chậm, hèn chi một pháp sư như Nghiêm Húc lại dám đưa ra cách nghĩ cùng làm tiên phong với Liễu Lăng Âm.

Nhưng dù sao cô ấy cũng không phải Pháp Sư hệ gió, chút gió này chỉ đủ bản thân sử dụng, nên không có thể trực tiếp tăng tốc cho Mật Trà.

“Tụi mình cũng theo.” Suy xét đến thể lực của Mật Trà, đội 4 người không thể không chia ra làm hai tốp, Mật Trà và Thẩm Phù Gia bọc hậu.

Đường trong rừng rậm không giống như trong phòng gym được mở máy lạnh mở nhạc, dưới chân là cây cỏ rậm rạp, bùn lầy chỗ nông chỗ cạn, Mật Trà mắt thấy Thẩm Phù Gia chạy nhảy nhẹ nhàng, trong lòng cảm thấy cực kỳ hối hận.

Đừng nói là đi tìm Vật Ký Hiệu, nội cái cự ly cách đường trung tuyến 3km này, Mật Trà chạy được một phần ba quãng đường là bắt đầu thấy hơi bủn rủn tay chân.

Bình thường 800m đã là cực hạn của Mật Trà, có được huấn luyện thể lực trong vòng một tuần nên thể lực cô tốt lên một chút, nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi.

Buổi sáng của trung tuần tháng 9, ánh nắng chói chang chiếu rọi xuống, tuy đã có những tán cây che lại, nhưng khác gì lấy cái vợt che lò nướng lại, hoàn toàn không ngăn được nhiệt độ cao này.

Đồ bảo hộ kín mít này bao trùm người lại, Mật Trà thở hổn hển hai cái, cô lại tụt ra sau Thẩm Phù Gia 2m rồi, liền thi triển [Hồi Phục] cho mình để tiếp tục bám theo.

Thẩm Phù Gia phát giác ra thể lực Mật Trà không đủ, do đó quay người, kéo cô ấy một cái.

“Cách thức thi này quá bất lợi đối với Mục Sư,” Thẩm Phù Gia bất lực cười, cảm thán nói, “Đội chúng ta không có Thích Khách cũng không có Cung Tiễn Thủ, đối với chúng ta mà nói, có lẽ lôi đài chiến vẫn có ưu thế hơn.”

“Đúng, Xin lỗi……” Mật Trà hít một hơi, “Sau này tớ sẽ nhất định tập chạy đàng hoàng.” cho dù cô không ngừng dùng [Hồi Phục] thể lực cho mình, tốc độ của cô vẫn thua xa Thẩm Phù Gia.

Tuy cô cũng có thể thi triển [Tăng Bức] cho bản thân, nhưng đó là kỹ năng cao cấp, cực kỳ tốn năng lực, Mật Trà muốn lưu lại dùng cho đồng đội, không thể bị mình lãng phí được.

Thẩm Phù Gia không có nói gì nhiều, cô khom người xuống, quay lưng lại với Mật Trà, “Lên đây, tớ cõng cậu.”

Mùa hè mà đi dã ngoại một cây số, đối với nữ sinh bình thường mà nói quả thật không dễ, huống hồ chi là người có điểm thể dục lẹt đẹt như Mật Trà, cô ấy có thể chạy được đến đây, Thẩm Phù Gia đã rất hài lòng rồi.

Mật Trà vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ đến đang trong cuộc thi, cứ từ chối sẽ làm trễ nãi thời gian, đến lúc đó càng liên lụy đồng đội.

Suy nghĩ đến đây, cô đỏ mặt, ngại ngùng trèo lên người Thẩm Phù Gia, “Làm phiền cậu rồi, Gia Gia.”

“Khách sáo gì,” Thẩm Phù Gia cười, “Trước khi đến đây không phải đã nói rồi hả, hôm nay tớ là kỵ sĩ bảo vệ thánh nữ mà.”

Lời nói ví von này làm cho Mật Trà càng đỏ mặt hơn nữa, cô hạ quyết tâm, trở về nhất định sẽ luyện tập đàng hoàng, không thể nào liên lụy đồng đội thêm nữa.

Bộ dạng của mình hiện tại, cô cũng không biết mình tham gia cuộc thi này có ý nghĩa gì nữa. Có lẽ không có cô, 408 thi đấu sẽ thoải mái hơn.

Đợi sau khi Mật Trà trèo lên, Thẩm Phù Gia từ từ đứng dậy, cho hai chân của Mật Trà kẹp vào eo cô, hai tay cô luồn xuống dưới đầu gối Mật Trà, kiếm của mình thì treo ở thắt lưng.

Cũng may Thẩm Phù Gia là Khinh Kiếm Sĩ, khinh kiếm treo ở lưng cũng không ảnh hưởng gì, đổi lại nếu là thanh trọng kiếm của Liễu Lăng Âm, cho dù không treo được thì cũng không để cho Mật Trà cầm giúp được—— bởi vì cô tuyệt đối cầm không nổi.

Đó cũng là lý do tại sao Nghiêm Húc lại giao phó Mật Trà cho Thẩm Phù Gia, trong mấy người 408, Thẩm Phù Gia quả thật là người thích hợp bảo vệ Mật Trà nhất.

“Nắm chặt chưa.” Cô hỏi.

“Ân.” Mật Trà gật đầu, cô điều chỉnh tư thế, một tay đặt lên vai Thẩm Phù Gia, tay còn lại cầm pháp trượng.

Thẩm Phù Gia sau khi xác nhận Mật Trà sẽ không rơi xuống liền di chuyển bước chân, cho dù trên lưng cõng một người, tốc độ của Thẩm Phù Gia cũng nhanh hơn Mật Trà rất nhiều.

Thể lực của Khoa Công và học sinh Khoa Pháp không thể so sánh với nhau được, Thẩm Phù Gia vừa mới trải qua kỳ nghỉ hè, đã có thể chạy 25 vòng sân trường 1000m, càng huống hồ chi sau khi bị sốt, cô cực kỳ bất mãn về thể chất của mình, do đó trong nửa tháng này, mỗi buổi trưa chiều mỗi ngày nếu như không phải đến phòng huấn luyện, thì là đến phòng gym, cứ luôn hành hạ bản thân mình đến sức cùng lực kiệt mới lết về phòng.

Cho đến tuần này, thể lực của Thẩm Phù Gia đã hồi phục đến thời kỳ hoàng kim, cô tính nhẩm trong bụng, cõng Mật Trà chạy hai cây số không vấn đề gì cả.

Nhưng cô chưa đi được hai bước, đột nhiên thấy bụng dưới hơi nóng, tay chân nhẹ hẳn lên, cái nóng oi bức tiêu tan hết, một luồng năng lương dồi dào trước giờ cô chưa từng cảm nhận được đang di chuyển khắp người, lúc này sau lưng cõng Mật Trà 100 cân cực kỳ nhẹ nhàng, dường như vừa cõng Mật Trà vừa múa kiếm cũng không gặp trở ngại gì.

Thẩm Phù Gia kinh ngạc, hơi nghiêng đầu qua thì thấy pháp trượng của Mật Trà đang phát ra luồng ánh sáng dịu nhẹ.

“Tớ vừa tăng 30% Tăng Bức cho cậu,” Mật Trà xấu hổ nói, “Cậu nếu mà mệt rồi thì đặt tớ xuống, tớ nghỉ ngơi chút là có thể tiếp tục chạy.”

“30?” Thẩm Phù Gia kinh ngạc mở to mắt ra, “Nhưng lúc trước cậu nói chỉ là 20%.”

“Đúng, nếu phải bảo đảm cho mọi người đều được Tăng Bức, hiệu quả [Tăng Bức Quần Thể] của tớ chia đều cho 3 người, mỗi người chỉ có thể là 20%. Nhưng chỉ tăng cho 1 người thì dễ khống chế hơn nhiều so với 3 người, nếu chỉ thi triển [Tăng Bức Đơn Thể], cao nhất có thể đạt hiệu quả 40%.”

Theo lý luận nếu tăng lên đến 50%, 60%, Mật Trà cũng có thể làm được, nhưng nếu vượt qua ngưỡng 40%, vậy thì không giống như hiện tại cô có thể khống chế được, nếu không cẩn thận có thể làm cho đồng đội mất kiểm soát, nhẹ thì vượt quá sức chịu đựng của con người tổn hại cơ thể, nặng thì tổn thương thần kinh trung khu dẫn đến chết não.

Mật Trà tuyệt đối không dám làm như vậy, thậm chí ở ngưỡng 40% cô cũng không dám thử trên người thật.

Thẩm Phù Gia hơi cúi mắt xuống, ngón tay cô không khống chế được run rẩy.

299 điểm quả nhiên xuất chúng, nếu có được 40% Tăng Bức, vậy thì cô có thể đi so sức mạnh với Trọng Kiếm Sĩ, và so tốc độ với Thích Khách.

Thẩm Phù Gia không biết Lục Uyên rốt cuộc hiểu rõ bao nhiêu về thực lực của Mật Trà, nhưng từ biểu hiện của cô ấy lấy lòng Mật Trà lúc mới khai giảng đã có thể thấy được, cô ấy chắc hiểu rõ sự đáng sợ của một Mục Sư ưu tú.

Luồng sức mạnh kỳ dị đó di chuyển khắp người, Thẩm Phù Gia hít một hơi nhẹ, di chuyển lần nữa, cảm giác khác lúc nãy một trời một vực.

Cảm giác này rất vi diệu, không chỉ là cảm thấy lần đầu được Tăng Bức vi diệu, mà nữ sinh đang cõng sau lưng cũng cảm thấy cực kỳ vi diệu.

Thẩm Phù Gia trước giờ không bao giờ lập cho mình hình tượng nữ hán tử, mà ngược lại, cô cực lực tránh xa cái tiêu chuẩn này, thường ngày cùng lắm chỉ dìu bạn học, còn như hiện nay cõng người ta chạy bộ, vẫn là lần đầu tiên trong đời.

Lúc trước cô đã từng sờ nắn cơ thể Mật Trà qua vài lần rồi, đặc biệt là lúc chỉnh sửa động tác trong phòng gym, Thẩm Phù Gia tiếp xúc thân mật với cơ thể Mật Trà không ít lần.

Cái cơ thể có tỷ lệ phần trăm chất béo đạt đến 25% này không chỗ nào là không mềm mại, lúc này cô đang nâng đùi của Mật Trà, những thớ thịt mềm mại mũm mĩm len lỏi qua khe ngón tay của cô, cho dù đã cách một lớp đồ bảo hộ, cái xúc cảm này cũng khó có thể phớt lờ được.

Thẩm Phù Gia nâng Mật Trà lên một chút, nhịn không nổi cảm thán lần nữa: Cái thân hình này đúng là có hơi xx..., hèn chi khai giảng chưa bao lâu là được nam sinh Khoa Công để ý, đối với bọn họ mà nói, gái moe của học sinh Khoa pháp có sức hấp dẫn hơn nữ hán tử của Khoa Công rất nhiều.

Tuy đối với Mật Trà mà nói, toàn thân đều là thịt thịt là một chuyện cực kỳ tự ti, nhưng đối với người sờ cô ấy mà nói, quả thật là một loại hưởng thụ.

“Xin lỗi, tớ có phải là nặng quá không?” Thẩm Phù Gia chạy chưa được một phút, Mật Trà bắt đầu xin lỗi bên tai cô ấy.

Cô hoàn toàn không có khái niệm gì về thể lực của học sinh Khoa Công, chỉ có khái niệm về cân nặng của mình, cho nên cô hào phóng thi triển Tăng Bức cho Thẩm Phù Gia, cứ sợ Thẩm Phù Gia cõng không nổi mình.

“Không nặng.” Thẩm Phù Gia an ủi, “Cậu cũng đã mở Tăng Bức nhiều như vậy rồi, sao mà nặng được chứ.” Hiện giờ cô cõng Mật Trà như đeo một cái balo vậy, hoàn toàn trong phạm vi chấp nhận được.

Cái cự ly cách trung tuyến hai cây số, không đến năm phút là bị Thẩm Phù Gia bỏ xa, hai người rất nhanh đến được nơi tìm kiếm.

Mấy phút trước, Nghiêm Húc và Liễu Lăng Âm đã rà soát hết khu vực này rồi, bây giờ do Mật Trà và Thẩm Phù Gia kiểm tra lại.

Nơi đặt Vật Ký Hiệu là cái đài cao nửa thân người, không biết có phải là do cố ý hay là vô tình nữa, thảm thực vật ở vị trí trung tuyến này rậm rạp hơn rất nhiều, xung quanh đều là các cây du cao to, thỉnh thoảng còn có cây thấp cản đường.

Thân cây du thô kệch, đường kính ngang ngực của cây đến 1m, đằng sau hoàn toàn có thể che giấu cái đài cao nửa thân người.

Mật Trà trèo xuống người Thẩm Phù Gia, hai người chia ra một người tìm kiếm bên trái, một người kiểm tra bên phải.

Đáng tiếc Nghiêm Húc và Liễu Lăng Âm lần đầu tiên kiểm tra rất tỷ mỉ, hai người tìm hết cả 5 cây số cũng không phát hiện được tung tích của Vật Ký Hiệu.

Đoạn trung tuyến này có độ dài không quá 10km, cùng với sự lên cao của mặt trời, cứ tìm kiếm một vật hoàn toàn không nhìn thấy tung tích, làm cho con người ta dần dần nóng nẩy lên.

Đặc biệt là Mật Trà, tuy quá trình tìm kiếm không cần phải chạy bộ, nhưng đi 5km dưới ánh nắng mặt trời, thể lực của cô đã sớm cạn kiệt, toàn nhờ vào thi triển [Hồi Phục] cho bản thân mới cắn răng kiên trì tiếp được.

Thẩm Phù Gia vừa vòng ra sau quan sát, vừa phải lâu lâu quay đầu lại xác định sự an nguy của Mật Trà.

Khi cô phát hiện Mật Trà cách cô đã 20m, nhịn không nổi hét lên, “Trà Trà, đừng xa tớ qua, tìm chậm lại, an toàn trên hết.”

Mật Trà trả lời, “Biết rồi——” tiếp theo dùng pháp trượng đẩy cành cây nhỏ ở trước mặt ra, lại tiến về phía trước vài bước.

Mắt thấy thời gian thi đã qua được một nửa, nhưng hai tay trống không, không tìm được gì hết, sao mà không vội được.

Sau đó, khi Mật Trà đẩy một cái cây khác ra lần nữa, đột nhiên, phía trên bên trái cô truyền lại tiếng lá cây xào xạc nhẹ.

Mật Trà khựng chân, nổi gió rồi hả?

Ngón tay nắm pháp trượng chặt lại, trong lòng cô hiện lên một dự cảm không lành.

Chết rồi, cách Gia Gia xa quá……

Mật Trà không do dự nhiều, cô lập tức phẫn nộ múa may pháp trượng, tức giận đánh vào các cành cây trước mặt, oán trách hét lớn lên, “Gia Gia! Tớ tìm không thấy! Tức chết đi được, tớ muốn trở về!”

Nghe được lời kêu gọi của Mật Trà làm Thẩm Phù Gia sinh nghi trong lòng, Mật Trà vốn không phải tính cách bánh bèo như vậy, cho dù trong phòng gym mệt đến cùng cực cũng không phát ra ngữ khí như vậy.

Tiếp theo đó, cô đột nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh cực lớn tràn ngập tứ chi, một luồng năng lượng còn mạnh hơn việc tăng 30% lúc nãy đang chạy dọc sau cột sống. Luồng năng lượng này đã không được tính là trong phạm vi thoải mái nữa rồi, mà là lớn mạnh ngang ngược ép đến tim cô đập nhanh lên, bức bách đến nổi muốn chạy như điên để phát tiết.

Cái cảm giác này tuyệt đối là Tăng Bức của Mật Trà .

Phối hợp với mấy câu oán trách kỳ lạ lúc nãy, đồng tử Thẩm Phù Gia thu nhỏ lại, lập tức quay người, chạy về phía Mật Trà.

Quả nhiên, trong khoảnh khắc Thẩm Phù Gia vừa mới quay người lại, trên cây du to lớn bên trái Mật Trà, có một bóng người màu xanh đang nhảy xuống từ độ cao 10m.

Trên tay người đó cầm thứ gì đó phản xạ ra ánh sáng lạnh băng dưới ánh mặt trời, mục tiêu thẳng tiến về Mục Sư bên dưới, cực kỳ chuẩn xác.

Đây là thời cơ ám sát tốt nhất, là thời khắc thánh nữ cách kỵ sĩ xa nhất.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: