Sau vụ việc không vui trong phòng gym, tiếp bước Đồng Linh Linh rời khỏi, Phó Chi Ức cũng trở về phòng ngủ của mình. Trước khi đi, cô lạnh lùng liếc Liễu Lăng Âm một cái, tuy không nói gì, nhưng sự hung dữ trong ánh mắt làm ai cũng nhìn ra được.
Liễu Lăng Âm bị nhìn tới bực mình, cô chẳng có ân oán gì với Phó Chi Ức, chẳng qua chỉ là chính giữa có Thẩm Phù Gia mà thôi.
“Phó Chi Ức đi rồi, Gia Gia cậu vẫn muốn ở lại à?” tâm trạng không vui, Liễu Lăng Âm tất nhiên chả muốn đối tốt với Thẩm Phù Gia.
Thẩm Phù Gia im lặng, cô đang suy nghĩ.
Bầu không khí như vậy, cô quả thật không muốn ở lại một chút nào hết, nhưng thứ 7 tuần sau là Thi Đấu Tập rồi, bọn họ nhất định phải giúp Mật Trà nâng cao thể lực, bầu không khí trong đội cũng phải cố gắng duy trì ổn định.
Suy nghĩ đến đây, cô hít một hơi sâu, nở một nụ cười như thường lệ , “Mặc kệ người ta, mình luyện tập của mình.”
Liễu Lăng Âm liếc nhìn một cái, nhiều lúc cô cũng thấy nể phục sức chịu đựng của Thẩm Phù Gia.
“Vậy cậu ở đây đi,” cô quay đầu rời khỏi, “Tôi có làm thẻ tập bên ngoài trường, không dùng sợ sẽ hết hạn.”
Thẩm Phù Gia không đi, cô đi, không gặp sẽ không thấy chướng mắt, vẫn là một người đi sẽ tốt hơn, mọi người đều được thanh tịnh.
Nhưng trước khi đi Liễu Lăng Âm nhìn sang Mật Trà, “Cậu theo tôi, hay là ở lại đây?”
Câu hỏi này làm cho Mật Trà thấy khó trả lời, cô theo Liễu Lăng Âm, Thẩm Phù Gia sẽ giận; ở lại với Thẩm Phù Gia, Liễu Lăng Âm sẽ giận, chọn cái nào cũng không được.
Trong lúc cô đang ngập ngừng, Liễu Lăng Âm đã mất kiên nhẫn, thái độ do dự của Mật Trà làm cho Liễu Lăng Âm có cảm giác như bị phản bội, “Vậy cậu cũng ở lại đi, vừa hay bầu bạn với Thẩm Phù Gia.”
Nói xong câu này, Liễu Lăng Âm rời khỏi đầu cũng không ngoảnh lại.
Nhất thời, trong phòng tập gym rộng lớn chỉ còn lại Mật Trà và Thẩm Phù Gia.
“Lăng Âm ……” Mật Trà lúng túng kêu cô ấy, Liễu Lăng Âm khựng bước chân, nhưng phút cuối vẫn là không quay đầu lại, tiếp tục bước về phía trước.
Thẩm Phù Gia thở dài một cái, cô nhìn ra sự khó xử của Mật Trà, do đó nhẹ giọng nói, “Cậu đi theo cậu ta đi, khó khăn lắm Lăng Âm mới đối xử với cậu tốt chút, đừng để uổng phí công sức.”
“Vậy còn cậu?” Mật Trà hỏi.
“Tớ không sao, một mình quen rồi,” cô cong mắt cười, hai tay đan vào nhau giơ lên trên vươn vai một cái, “Phòng gym to như vậy chỉ có mình tớ, vừa hay tự tại.”
Mật Trà đang do dự, cô nhìn bóng dáng Liễu Lăng Âm bước vào thang máy ở đằng xa, lại quay đầu sang nhìn Thẩm Phù Gia với nụ cười miễn cưỡng, rất nhanh là có được quyết định.
“Tớ ở lại với cậu.” cô đi về phía Thẩm Phù Gia.
Lúc trước, nửa đêm cô vùng khỏi tay của Thẩm Phù Gia để đuổi theo Liễu Lăng Âm, là vì cảm thấy bỏ mặc Liễu Lăng Âm một mình với trạng thái suy sụp như vậy là rất nguy hiểm.
Nhưng hiện giờ tâm trạng Liễu Lăng Âm rất bình thường, đơn độc một mình sẽ không xảy ra chuyện gì, huống hồ Mật Trà cũng không có tiền đến phòng tập gym bên ngoài.
Tuy quan hệ giữa Mật Trà và Liễu Lăng Âm có nhiều tiến triển, nhưng trong lòng cô vẫn thiên về Thẩm Phù Gia hơn.
Thẩm Phù Gia không chỉ là bạn cùng phòng đầu tiên cô gặp vào năm lớp 12, tính cách dịu dàng thân thiết của cô ấy thu hút Mật Trà hơn so với Liễu Lăng Âm .
Cô không ghét Liễu Lăng Âm, nhưng lại thích Thẩm Phù Gia hơn.
Thẩm Phù Gia thấy thế, không gì bất ngờ cong khoé miệng lên.
Cái đồ ngâu si kia——
Ở đây là trường trung học, là trường học đại đa số đều là con nhà giàu và con một, ai cũng lớn lên trong môi trường được cưng chiều, ngay đến ngốc ngốc như Mật Trà cũng thuộc loại gia đình khá giả.
Muốn ở đây chơi trò tổng tài bá đạo chảnh choẹ, khác gì con đường chết.
Trong phim thần tượng, tổng tài bá đạo dựa vào tiền bạc có thể thu hút được sự chú ý của cô bé lọ lem chưa trải sự đời, nhưng trong trường học này, trong lớp này, làm gì có nữ sinh nào bình dân, chỉ có thiên tài và các kim chi ngọc diệp.
Cách đối xử tốt nhất với các con cưng này là khiêm tốn nhưng không nhún nhường, Thẩm Phù Gia hiểu rõ điều này.
Lấy lui làm tiến mới là phương pháp tốt nhất, nếu như nói lúc trước Mật Trà còn có khả năng là đi theo Liễu Lăng Âm, vậy thì khi cô làm ra vẻ như không để tâm, khi cô mỉm cười kêu Mật Trà đuổi theo Liễu Lăng Âm, thì kết cục đã được định.
Công người công tâm, Thẩm Phù Gia trước giờ luôn là người xuất sắc hơn so với cùng trang lứa.
Nhưng nếu chỉ dựa vào câu nói này thì vẫn chưa đủ, Thẩm Phù Gia hiểu rõ, cho dù Mật Trà lúc này đã ở lại, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng cho Liễu Lăng Âm, ánh mắt cô ấy cứ lâu lâu lại nhìn ra ngoài. Thẩm Phù Gia phải mau chóng làm cho Mật Trà thoát khỏi tâm trạng này, tập trung hết sự chú ý vào bản thân mình.
“Nào, chúng ta khởi động trước.” Thẩm Phù Gia kéo Mật Trà đến chỗ trống. Chỉ cần mệt mỏi, tự nhiên sẽ không còn sức lực suy nghĩ chuyện khác.
“À, được.”
Khởi động trong ấn tượng của Mật Trà, chỉ là xoay xoay cổ lắc lắc cổ tay, nhưng rất nhanh, Mật Trà phát hiện cô sai rồi.
Ngay đến khởi động cô cũng chịu không nổi.
“Tớ, tớ mệt rồi……” bài tập thứ 2 nâng cao chân bắt đầu, Mật Trà chống hai tay trên đầu gối, hai má đỏ ửng từ chối.
Thẩm Phù Gia hơi mở to mắt ra, tuy là cô muốn làm cho Mật Trà mau chóng quên đi Liễu Lăng Âm, nhưng chỉ mới khởi động được chút xíu thôi à.
“Không được Trà Trà, cậu chỉ mới làm 20 cái dang tay chân, 10 cái nâng cao chân và 10 cái chùng chân, cơ thể vẫn chưa được giãn ra.” Thẩm Phù Gia dở khóc dở cười, kéo hai tay Mật Trà hối thúc, “Khởi động mới được một nửa mà cậu đã không chịu nổi rồi, chính thức luyện tập tính sao.”
Mật Trà thở dốc lắc đầu, cô bây giờ quả thật không còn tâm trạng nghĩ đến Liễu Lăng Âm nữa, cô chỉ muốn chết.
“Ứ chịu.” Mật Trà ngồi phịch xuống đất. Cả đời này chỉ có hai chuyện làm cho cô đặc biệt cố chấp, một là trị liệu cho đồng đội, hai là từ chối vận động.
Ở chung với nhau một tuần, Thẩm Phù Gia đều gặp phải.
“Cơ bắp đã được vận động rồi, nó đã mạnh lên rồi.” Mật Trà ngưỡng đầu lên nói với Thẩm Phù Gia, “Gia Gia, tớ buồn ngủ, tớ muốn về tắm rửa đi ngủ.”
“Không được.” Thẩm Phù Gia kéo cô ấy đứng dậy, cho dù Mật Trà cố sức ngồi ì ở đó không chịu đứng dậy, nhưng năng lực của Thẩm Phù Gia lại mạnh hơn anh trai của Mật Trà rất nhiều, một tay là có thể nhấc Mật Trà lên như nhổ một củ cà rốt.
Dưới tác dụng của quán tính, Mật Trà ngã về phía trước, trực tiếp ngã vào lòng của Thẩm Phù Gia.
Thẩm Phù Gia ôm lấy Mật Trà, dùng ống tay áo lau mồ hôi giúp cô ấy, cô cạn lời nhướng mày, “Cậu xem, tớ không cần dùng kỹ năng mà cũng có thể một tay khống chế cậu rồi, như vậy chỉ cần là học sinh Khoa Pháp dùng pháp trượng thôi đều có thể quay cậu như dế. Tớ nhớ là nhà trường luôn khích lệ học sinh Khoa Pháp phải vận động nhiều, cậu chắc cũng biết, trên tay Lục Uyên cũng thường đeo hộ uyển đó.”
“Tớ cũng không có yếu đến thế……” Mật Trà lẩm bẩm một câu, ánh mắt thì chột dạ nhìn sang chỗ khác.
Nói câu thật lòng, nếu mà cô và học sinh Khoa Pháp cùng lúc cạn hết năng lực, thì người bị đánh chết chắc chắn là cô, Mật Trà biết rõ điều này.
Nhưng cô vẫn cứ nằm trong lòng Thẩm Phù Gia không muốn đứng dậy, ý đồ dùng cách thức giả chết này trốn tránh sự thật.
Thẩm Phù Gia ôm lấy Mật Trà, vuốt mái tóc ngang vai của cô ấy, dưới sự tiếp xúc thân mật này, cô cảm nhận được sự vĩ đại từ vòng ngực của Mật Trà, mềm mại căng đầy đến nổi cô cũng ngại không muốn ôm con người ta nữa.
Cô bình dịu nói lý lẽ với Mật Trà, “Trà Trà, tớ biết vận động đối với cậu mà nói là rất khó, áp lực của vùng ngực đã tạo nên không ít gánh nặng cho cậu rồi.”
Vòng ngực quá lớn làm cho Mật Trà ngồi lâu một chút là sẽ thấy đau lưng, trọng tâm cơ thể của cô cũng khác với người thường, khi vận động sẽ càng khó khăn hơn.
“Nhưng cũng chính vì vậy, cậu càng phải khắc phục điểm yếu này. Bắt đầu từ lớp 12, các kỳ thi năng lực đều được tiến hành theo tổ đội, cho dù đội mình biểu diễn có hoàn mỹ ưu tú cỡ nào đi nữa, thì cũng chỉ chiếm 20% điểm số của cậu, 80% còn lại đều là điểm biểu hiện cá nhân của cậu.”
“Còn cậu lại là Mục Sư, là mục tiêu quan trọng của kẻ địch khi ra trận. Nếu ngay đến thuật trị liệu cậu cũng chưa kịp sử dụng mà đã bị đánh bại rồi, vậy thì giáo viên làm sao cho điểm biểu hiện cá nhân 80% cho cậu đây? Đây không chỉ là vấn đề mấy điểm hay mấy chục điểm, đây là môn lớn 300 điểm, nếu mà điểm này cũng không lấy được, đừng nói là rớt ra khỏi A1, ngay cả A5 cậu cũng khó vào được .”
“Bây giờ chỉ là vấn đề học lớp nào, còn sau này cậu thi tuyển thẳng, thi tốt nghiệp thì tính sao?.”
Những lời nói dịu dàng này đã thuyết phục được Mật Trà, lời của Thẩm Phù Gia đã nói trúng tim đen, vấn đề thể lực này, lúc mới vào trường Cô Ngôn đã nói với cô không biết bao nhiêu lần rồi.
Trước đây Mật Trà lựa chọn trốn tránh, dù sao thì thi năng lực ở lớp 10 lớp 11 đều là phần thi cá nhân, thi thực chiến của Mục Sư cũng chỉ là đứng đó thi triển vài thuật trị liệu, không cần chạy qua chạy lại.
Nhưng bây giờ khác rồi.
Lớp 12 bắt đầu thực chiến đúng nghĩa rồi, kỳ thi tuyển thẳng sau này đều là sử dụng phương thức thực chiến này, trước khi trị liệu được cho đồng đội, trước tiên cô phải bảo toàn được tính mạng của mình trước màn lửa đạn trước đã.
Nếu như mới vào trận mà đã bị đánh chết, vậy thì điểm biểu hiện cá nhân của Mật Trà sẽ là 0 điểm, cho dù đồng đội có giúp cô lấy được điểm đồng đội tối đa, thì điểm năng lực của cô cũng chỉ có 60 điểm mà thôi.
300 điểm năng lực chỉ thi được 60 điểm, cho dù là được đặc cách chiêu sinh, chỉ sợ trung tâm năng lực và Cẩm Đại chắc cũng phải suy nghĩ lại.
“Vậy, vậy tớ sẽ cố gắng luyện tập.” Mật Trà lui ra đứng dậy. Cô ý thức được lúc trước mình bướng bỉnh đến nhường nào, việc học hành của mình mà lại phải để bạn học khác lo lắng, quả thật là quá vô lý.
Thẩm Phù Gia thấy cô ấy hiểu ra rồi, mỉm cười gật đầu, “Vậy chúng ta tiếp tục.”
“Được, bây giờ tiếp tục màn khởi động của lúc nãy, 10 cái chùng chân.” Thẩm Phù Gia vỗ tay, cuối ánh mắt liếc nhìn sang bên cạnh, điện thoại của Mật Trà đang sáng lên.
Thẩm Phù Gia đi qua đó, vừa định cầm lên cho Mật Trà, “Trà Trà, điện thoại của cậu…” nói đến đây, cô vô tình nhìn thấy tin nhắn trên màn hình——
“Tôi đang ở câu lạc bộ xxx, cậu nếu muốn đến đây thì bắt xe khoảng 20 phút là tới.”
Người gửi: Lăng Âm.
“Hở?” Mật Trà vừa khom người vừa quay đầu sang, “Điện thoại sao hả?”
Thẩm Phù Gia nhướng mày, hoàn toàn không do dự tắt màn hình, cười, “Điện thoại mới của cậu sao có thể đặt gần như vậy, lỡ dẫm phải thì sao? Tớ giúp cậu đặt xa ra chút nha.”
“A được, cám ơn cậu, Gia Gia.”
Cô làm xong việc này, quay lại chỗ Mật Trà như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục buổi tập luyện.
“Đúng tốt lắm, sắp kết thúc rồi, Trà Trà cố lên, ba cái cuối cùng.”
Lúc trước Thẩm Phù Gia cứ tưởng Mật Trà vừa ngoan ngoãn vừa biết chăm sóc người khác, cực kỳ đáng tin cậy, không ngờ tới cô bé này còn có mặt khác là làm nũng.
Nhưng mà Mật Trà vẫn là đứa trẻ ngoan, cô có thể tiếp thu ý kiến của người khác, chỉ cần nói rõ đạo lý, Mật Trà đều sẽ làm theo——
Nhưng vận động lại khác.
“Kết, kết thúc rồi hả…… tớ đã kiên trì rồi…… tớ muốn về uống coca tự thưởng cho mình.”
Thẩm Phù Gia vịn trán, “Chỉ là khởi động kết thúc mà thôi, vẫn còn chưa chính thức luyện tập mà.”
……
Câu lạc bộ xxx
Trong phòng kín vang lên tiếng đấm mạnh vào bao cát, máy lạnh mở cực mạnh, mát tới lạnh run.
Trong căn phòng rộng lớn, chỉ có duy nhất một người mặc áo sát cánh màu đen, là một nữ sinh trẻ tuổi với thân hình mảnh khảnh, mái tóc xoăn dài của cô đã được buộc cao lên, đuôi tóc bị mồ hôi sau lưng làm ướt mèm.
Không chỉ sau lưng, cả cái áo đều ướt đẫm mồ hôi, chất vải màu đen dán chặt vào người nữ sinh, từ vùng ngực đầy đặn đến vòng eo săn chắc, tôn lên đường cong hoàn mỹ.
TIếng đấm đó phát ra từ bao cát trước mặt cô. Cô không có đeo bao tay, chỉ là tuỳ tiện quấn vài vòng băng vải lên tay. Cô xuất quyền cực mạnh, quyền phong sắc bén bá đạo, tương đồng với động tác này, nữ sinh có ánh mắt cực hung dữ.
Đôi mắt to tròn xinh đẹp đó, đáng tiếc hiện giờ bên trong đã bị oán giận chiếm cứ, nộ khí hừng hực tận trời.
Cửa phòng được gõ ba cái, sau đó, nhân viên phục vụ của câu lạc bộ bê nước chanh bước vào.
Sau khi nữ sinh liếc nhìn thấy có người đi vào, một cú giò láy đá bay bao cát ra xa, làm một động tác kết thúc.
Cô thở dốc hổn hển, tuỳ ý tháo băng vải trên tay xuống, bước chân hướng về nhân viên phục vụ.
Cô nhận lấy nước chanh rồi uống một ngụm, hỏi, “Sao.”
“Tiểu thư, quầy lễ tân không có ai tìm cô cả.” nhân viên phục vụ lấy một cái khăn lông choàng lên người cô, sau đó hỏi, “Cô đang đợi ai à? Chúng tôi có thể cho tài xế đến rước.”
Bang——
Ly thuỷ tinh đặt mạnh xuống bàn, Liễu Lăng Âm cắn răng, ngón tay siết mạnh.
“Không cần, tôi cóc cần.”
Hiếm lắm cô mới lấy lòng một nữ sinh, vậy mà đối phương lại không biết điều.
Nếu như Mật Trà tự nguyện chơi chung với hai con đỗ nghèo khỉ kia, vậy cô hà cớ gì mà cứ xáp vào chi nữa.
Nhân viên phục vụ bị vẻ hung dữ của cô làm cho giật mình, liền đổi chủ đề, “Bánh Brownie mà cô yêu cầu đã được đưa tới rồi, cô muốn ăn bây giờ không ?”
“Tôi làm gì mà ăn mấy thứ này!” ai ngờ câu nói này như dẫm vào đuôi của Liễu Lăng Âm, không những không làm cho cô thay đổi sự chú ý, mà còn làm cho bực bội thêm.
Cô kéo cái khăn lông trên vai xuống, tức giận hét, “Quẳng đi! Tôi không cần!”
Mật Trà ——tức chết đi được!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)