Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 7

863 0 5 0

13: 30

Tiết học năng lực đầu tiên của học sinh lớp 12 trong học kỳ mới.

Chương trình học của năm nay khác với lớp 10 lớp 11, dựa theo sắp xếp của nhà trường, toàn khối tập trung ở hội trường.

Chỗ ngồi dựa vào tổ đội ký túc xá, bốn người một dãy, một lớp 12 hàng.

Mật Trà ngồi cạnh Nghiêm Húc, từ sau cuộc trò chuyện của hai người dựa vào một ly trà sữa và một bịch bánh quy lúc trưa, trong lòng cô gia tăng không ít thiện cảm đối với Nghiêm Húc.

Bên trái là Nghiêm Húc, bên phải là Thẩm Phù Gia.

Thẩm Phù Gia cả buổi chiều đều ở trong phòng huấn luyện lầu 8, cho đến 1 giờ mới trở về tắm rửa một cái, bây giờ trên người đều có mùi thơm của sữa tắm, rất thơm.

Mật Trà thật ra không thể tưởng tượng nổi Thẩm Phù Gia dịu dàng nho nhã vậy mà lại cầm kiếm tấn công, trong mắt cô, Thẩm Phù Gia tựa như Athena càng thích hợp làm Mục Sư hơn.

Tất nhiên, cô càng không thể tưởng tượng ra người xinh đẹp quyến rũ như Liễu Lăng Âm làm sao vác trọng kiếm đi chém người, trong ấn tượng của cô chỉ có nam sinh đô con mới chọn môn trọng kiếm.

Tiết năng lực đầu tiên hôm nay, giáo viên chủ nhiệm của 8 lớp đều có mặt, đứng đằng sau micro là chủ nhiệm khối lớp 12.

Sau khi nói xong các lời nói khách sáo, hội nghị hôm nay bước vào trọng điểm.

“Mỗi em ngồi tại đây đều là sự hãnh diện của nhà trường, càng là niềm hy vọng của nhà trường.

Năm nay là một năm quan trọng sẽ quyết định con đường tương lai của các em, nhà trường sẽ cố gắng hỗ trợ các em trong năm nay.”

“Bắt đầu từ hôm nay, nhà trường sẽ mở cửa phòng huấn luyện chuyên dành cho lớp 12. Mỗi một đội đều có một phòng huấn luyên riêng, phòng huấn luyện này sẽ theo các em đến hết năm lớp 12.”

Trên ppt, là bản đồ phân bố phòng huấn luyện.

Phòng huấn luyện đơn, 4 người, 8 người trở lên được triển khai bằng hình ảnh trước mặt các học sinh.

Tám toà lầu huấn luyện của trường THPT trực thuộc Cẩm Đại là kiến trúc chiếm diện tích lớn nhất trong trường.

Những năm 60, nhà trường đã mua ngọn núi phía sau, chi tiêu rất nhiều tiền để san bằng nó, cải tạo thành toà huấn luyện như hiện nay.

“Ngoại trừ phòng huấn luyện, mỗi bốn đội sẽ có một giáo viên chỉ đạo, bất cứ chuyện gì các em cũng đều có thể hỏi giáo viên chỉ đạo.”

“Các em đã lên lớp 12 rồi, những kiến thức cần học thì đã học xong vào hai năm trước, tiết năng lực của năm nay nhà trường sẽ đặt trọng tâm vào diễn tập thực chiến.

Chiều mỗi ngày từ 1 giờ rưỡi đến 2 giờ rưỡi, học sinh của Khoa Công và Khoa Pháp sẽ như trước đây, trước tiên đến giảng đường để lên tiết học chung, tiết học chung của năm nay sẽ chúng ta lấy ôn tập và phân tích trường hợp là chính.

Sau 2 giờ rưỡi là thời gian dành cho phòng huấn luyện, trước khi bước vào phòng huấn luyện, giáo viên chỉ đạo của các em sẽ công bố nhiệm vụ huấn luyện hôm đó.”

Chủ nhiệm chỉ đạo nói đến đây thì ngừng lại một lát, ánh mắt quét hết toàn hội trường, lần ngừng nghỉ này làm cho các học sinh đang lơ là bắt đầu tập trung lên bục giảng trở lại.

Sau khi đợi cả hội trường yên tĩnh trở lại, cô mới mở miệng nói, “Tôi biết, các em lớp 12 rồi, ai ai cũng đều là lão làng, nhiều người cảm thấy lời giáo viên nói đều là nói nhảm.”

“Những tiết học khác tôi mặc kệ, cũng quản không nổi mấy em, nhưng tiết năng lực thì phải phục tùng sự sắp xếp của giáo viên chỉ đạo.”

“Cẩm Đại là nơi bồi dưỡng quân nhân, bất luận sau này các em có thi vào Cẩm Đại hay không, nhưng hiện giờ các em là học sinh trường THPT trực thuộc Cẩm Đại, chỉ cần vẫn còn học trong trường, tôi sẽ yêu cầu các em nhất định phải có tố chất của một quân nhân. Tất cả hành động phải nghe theo chỉ thị của giáo viên chỉ đạo, tuyệt đối không cho phép tự ý hành động!”

Mật Trà đang chăm chú nghe, đột nhiên nghe một tiếng ‘hắt xì’ nhẹ.

Cô quay đầu, nhìn thấy Thẩm Phù Gia đang bịt miệng lại, đầu mũi hơi đỏ.

“Hội trưởng, cậu vẫn chưa hết cảm à?” cô nhỏ tiếng hỏi.

Thẩm Phù Gia lắc lắc đầu, “Máy lạnh đằng sau thổi tới tôi thấy hơi chóng mặt.”

Mật Trà ngưỡng đầu nhìn lên trên, thì nhìn thấy máy lạnh trên trần đang thổi ngay vào Thẩm Phù Gia.

Do hội trường đông người nên máy lạnh được mở hết công suất, hai cọng dây màu đỏ cột trên đó vẫn đang bay phấp phới.

“Đến phòng y tế không?” e ngại đến giáo viên đang nói chuyện, cô nhỏ tiếng hỏi.

“Không cần đâu, một lát ra ngoài sẽ khỏi thôi.” Thẩm Phù Gia cũng nhỏ tiếng trả lời lại.

“Vậy lát nữa tôi lấy được pháp trượng thì giúp cậu xem có được không?” Mật Trà lại hỏi.

Hiếm khi một Mục Sư như cô có đất dụng võ.

Cứ từ chối hoài thì cũng kỳ, Thẩm Phù Gia đồng ý nói, “Vậy lát nữa nếu tôi vẫn không khoẻ thì đến tìm cậu.”

“Được.”

“Đúng rồi Mật Trà,” Thẩm Phù Gia giơ tay qua, cho tay đặt lên mu bàn tay trái của Mật Trà, nghiêng đầu qua nhìn cô ấy.

“Hôm nay khi chọn chỗ ngỗi tôi không có ngồi chung với cậu, cậu có thấy không vui không.”

Đôi mắt long lanh lấp lánh kia đang chăm chú quan sát sắc mặt của Mật Trà, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào, làm cho người ta cảm thấy như được xem trọng vậy.

Mật Trà ngẩn người một cái, sau đó lắc đầu, “Làm gì có, cậu cũng bạn của cậu mà.” Bọn họ tuy là bạn cùng phòng, nhưng chỉ mới quen nhau có một ngày thôi, nếu đổi lại là cô thì cũng sẽ chọn ngồi chung với bạn thân của mình.

“Vậy thì tốt,” Thẩm Phù Gia thở phào, trên mặt có lại nụ cười, “Cậu không giận tôi thì tốt rồi.”

Liễu Lăng Âm ngồi ở bên trái cúi đầu xuống, lấy tai nghe ra nhét vào tai trái.

Luận đẳng cấp, luận độ thảo mai, cô quả thật không bằng Thẩm Phù Gia.

Nữ sinh trong trường này, có người thì cảm thấy Thẩm Phù Gia nhân phẩm tốt, rất dễ gần; có người thì thấy Thẩm Phù Gia sặc mùi bạch liên hoa.

Liễu Lăng Âm thuộc vế sau.

Cô cực chán ghét Thẩm Phù Gia, nhưng vẫn do đủ mọi nguyên nhân mà cứ gặp phải Thẩm Phù Gia.

Trong mắt nam sinh thì bọn họ là chị em tốt, nhưng nữ sinh thì lại biết mối quan hệ giữa Liễu Lăng Âm và Thẩm Phù Gia cực kỳ ác liệt.

Nếu không phải kiêng dè chút thể diện cuối cùng của bạn học, Liễu Lăng Âm rất muốn bứt hết đám tóc đang bay qua bay lại kia của Thẩm Phù Gia.

Nguyên nhân chả có gì khác, bạn trai của cô đã từng nói qua:

Đường Thẩm Phù Gia đi qua đều để lại mùi hương, khi anh xuống căn tin ăn cơm thì xếp hàng sau Thẩm Phù Gia, không cần cúi đầu cũng ngửi thấy mùi thơm trên tóc của Thẩm Phù Gia.

Vì chuyện này mà Liễu Lăng Âm tức đến nổi thiếu điều chia tay với bạn trai.

Cái gì là đường Thẩm Phù Gia đi qua đều để lại mùi hương?

Bộ đế giày Thẩm Phù Gia xịt nước hoa hả? Rồi ở gót giày đâm một cái lỗ, đi một bước là nhỏ một giọt nước hoa xuống?

Rò rỉ nước tiểu thì có.

Tuy Thẩm Phù Gia nhìn thì thấy không có dùng mỹ phẩm, nhưng Liễu Lăng Âm biết, sữa tắm, dầu gội đầu, sữa dưỡng thể của cô ta, sau khi mua về là thêm hương liệu vào đó.

Khi học lớp 11 cô có ghé qua phòng ký túc xá của Thẩm Phù Gia, vừa ngửi thấy mùi sữa tắm của Thẩm Phù Gia là biết ngay không phải mùi vốn có của nó.

Con mắm này rất biết cách mưu tính.

Bề ngoài là gái ngoan, nữ thần mặt mộc, nhưng thật ra tiểu xảo nhiều hơn ai hết.

Liễu Lăng Âm ghê tởm nhất Thẩm Phù Gia điểm này.

Thẩm Phù Gia chú ý đến động tác đeo tai nghe Liễu Lăng Âm, khoé miệng cô cong lên, suốt quá trình đều nắm lấy tay của Mật Trà không buông.

Chỉ cần nơi nào có cô, Liễu Lăng Âm nhất định sẽ rơi vào thế bí.

Trong trường là như vậy, trong lớp cũng như vậy, như hiện giờ trong cùng một phòng, trước khi cô rời khỏi E408, Thẩm Phù Gia phải làm cho Liễu Lăng Âm cũng ở không thoải mái.

Cô làm người, trước giờ đều là có thù tất báo.

……

Sau buổi toạ đàm, giáo viên chủ nhiệm dẫn mọi người đến “phòng huấn luyện chuyên dành cho lớp 12”.

Nói là chuyên dành cho lớp 12, thật ra thì bọn họ đã bắt đầu sử dụng từ lớp 10 lớp 11 rồi, nhưng do phải ưu tiên cho lớp 12, cộng thêm người nhiều nhưng phòng ít, nên mỗi người một tuần cũng chỉ dùng được 2, 3 tiết.

Còn bắt đầu từ lớp 12, mỗi buổi chiều từ thứ hai đến thứ sáu thì nơi này đều thuộc về họ.

Mọi người hiện giờ bước vào là phòng huấn luyện 4 người, phòng dài 30m, rộng 15m, xung quanh đều có lớp bảo hộ, bảo đảm căn phòng không bị tổn hại do năng lực.

Trên tường có bảng cảm ứng, có thể tự chọn đối thủ ảo, sau khi lực chọn, phòng huấn luyện sẽ hiện ra nhân vật 3d ảo để tiến hành luyện tập.

Mật Trà theo sau Nghiêm Húc, số phòng huấn luyện giống số phòng ký túc xá, đều là 408.

Bên trái là 407, Lục Uyên đã vào trước vào họ.

Lục Uyên vào cửa, đồng đội của cô ấy vẫy tay về phía bên Mật Trà, “Phù Gia, lát nữa tan học cậu ở lại luyện tập thêm hay là theo bọn tớ đến quán café toà E?”

Người nói chuyện là Phó Chi Ức, một cô gái hoạt bát.

Cô ấy và Thẩm Phù Gia cùng là Khinh Kiếm Sĩ, trong nhóm có mối quan hệ tốt nhất với Thẩm Phù Gia.

“Để xem tình hình bên tớ đã.” Thẩm Phù Gia không chắc chắn, vẫy tay tạm biệt mấy người 407, “Tớ vào trước đây, luyện tập cố lên.”

Hai đội thế là tạm biệt nhau, bắt đầu buổi huấn luyện của riêng mình.

Hôm nay là ngày đầu tiên, vũ khí của học sinh đã được giáo viên hậu cần đặt trong phòng huấn luyện, Mật Trà vừa vào là bị một thanh kiếm to dài hơn 1m thu hút.

Thanh kiếm ấy toàn thân đỏ cam, chính giữa có một đường hoa văn màu đen, thân kiếm bá đạo nằm cản giữa đường, phảng phất như một đường nham thạch chém đứt căn phòng.

Liễu Lăng Âm lên trước, khom người nhặt kiếm.

Thân kiếm rộng gần bằng eo cô, nhưng khi cô nhặt lên lại nhẹ nhàng như huơ một nhánh cây vậy.

Bên cạnh trọng kiếm là khinh kiếm của Thẩm Phù Gia, thân kiếm xanh lam, trong suốt xuyên thấu, tựa như biển cả dưới ánh mặt trời.

Là thanh kiếm tuyệt đẹp, nhưng không đắt tiền.

Vũ khí thượng hạng thường sẽ được khắc tên, như thanh kiếm to trên tay Liễu Lăng Âm, đuôi kiếm có khắc tên kiếm và ngày tháng đúc thành.

Tất nhiên, học sinh cấp ba chả có mấy ai sẽ dùng vũ khí đắt tiền đến thế, da số đều giống Thẩm Phù Gia, chọn một món hợp ý vừa túi tiền học sinh.

Và kế bên, vũ khí của Nghiêm Húc thì thấy thua kém hơn.

Pháp trượng của cô ấy vẫn là loại gỗ khi vào lớp 10 nhà trường thống nhất mua cho.

Sau khi sử dụng hai năm, phần gỗ đuôi pháp trượng đã bị đen do bị mài mòn và ẩm ướt, pháp thạch ở giữa cũng chỉ leo lét chút ánh sáng yếu ớt.

Trong một phòng ký túc xá nho nhỏ, từ vũ khí của mỗi người có thể nhìn ra được trạng thái của các người năng lực.

Ngông cuồng như Liễu Lăng Âm, bình thường như Thẩm Phù Gia, cũng có học sinh nghèo khó đang vùng vẫy.

Người năng lực trung cấp và cấp thấp thường do kinh nghiệm còn kém, đa phần đều phải dựa vào vũ khí mới có thể phát huy năng lực của mình, chỉ có những người năng lực ở đẳng cấp cao thì mới có thể dùng ý niệm phát huy tuỳ thích.

Đối với học sinh cấp ba mà nói thì vũ khí là vật tất yếu, như viết chữ phải dùng bút.

Không có vũ khí, bọn họ sẽ không có cách nào sử dụng được năng lực, trong thi đấu mất đi vũ khí cũng đồng nghĩa với thanh máu cạn kiệt.

Mật Trà cầm lấy pháp trượng của mình, thanh pháp trượng này là ba cô mua để ăn mừng cô vào được A1, hôm nay là lần đầu tiên cô được nhìn thấy.

Đây là một thanh pháp trượng toàn thân bạc trắng, cao gần bằng Mật Trà, trên đỉnh pháp trượng có một pháp thạch hình bầu dục, chất liệu như thuỷ tinh, cắt làm 18 mặt, tiết diện ngang là hình lục giác truyền thống.

Suy ngẫm đến con gái tay chân mềm yếu, thể lực chạy mấy bước là thở không ra hơi, ba Tất đã chọn một thanh pháp trượng cực nhỏ cực nhẹ.

Phần tay cầm chỉ nhỏ bằng một nửa pháp trượng của Nghiêm Húc pháp trượng, phối hợp với màu bạc trắng, nhìn rất nhẹ nhàng.

Mỗi ngày chỉ có hai tiếng rưỡi để tập luyện, mọi người cực kỳ trân trọng, vũ khí vừa đến đây là bắt đầu khởi động.

“Cái này……” Mật Trà nhìn thấy ba người đang nóng lòng muốn thử kia, có chút không chắc chắn là mình có nhớ nhầm hay không.

“Cô giáo không phải nói là hôm nay tụi mình cùng nhau xem thông tin của các bạn học trong phòng huấn luyện, sau đó là thảo luận……”

Cô nói rất nhỏ, cô giáo nói hôm nay là buổi giao lưu giữa các đội viên, nhưng mọi người xem ra như được vào phòng huấn luyện đơn vậy, vội vàng gấp rút chuẩn bị tập luyện một mình.

“Tài liệu đó tôi đã tìm hiểu hết rồi.” Nghiêm Húc rời khỏi trước tiên, cô tìm một góc nhỏ, lựa chọn bia 3D, bắt đầu thử nghiệm cường độ tấn công.

“Đúng đó,” Liễu Lăng Âm cũng chọn được vị trí của mình, khởi động tay chân, đáp, “Dù sao cũng toàn là bạn học cũ, cái cần biết thì đã biết từ sớm rồi; còn cái chưa biết, mấy tài liệu trong tay cậu có viết đâu. Không cần lãng phí thời gian.”

Thẩm Phù Gia cách đó không xa, cũng cười với Mật Trà, “Bạn học trong lớp bọn tôi gần như là hiểu hết rồi, Mật Trà cậu xem là được.”

“Nhưng, cô nói……” Mật Trà vừa định nói chuyện, đầu bên kia phòng Nghiêm Húc giơ pháp trượng lên, bỗng nhiên có một mũi tên lửa hiện ra, phóng thẳng vào bia 3D trên tường.

Mũi tên lửa vừa cháy, là không khí trong phòng cũng nóng rực theo.

Mũi tên cắm vào bia, nổ thành một tiếng lớn, nhất thời che đi giọng nói của Mật Trà.

Không chỉ Nghiêm Húc, Liễu Lăng Âm và Thẩm Phù Gia cũng đã bắt đầu tập luyện.

Bọn họ không muốn nghe Mật Trà nói.

Mật Trà ôm đống tài liệu giáo viên phát cho, đứng ở cửa, cảm thấy lúng túng.

Cô còn tưởng là mọi người sẽ ngồi xuống họp với nhau, ví dụ như nói về mấy thứ như sở trường sở đoản của mình, đặc điểm của các học sinh khác, chiến lược sau này…...

Tình hình bây giờ, cô chỉ có thể xem một mình thôi.

Mật Trà tìm một góc không ảnh hưởng đến bọn học, dựa tường ngồi xuống.

giáo viên chủ nhiệm phát tài liệu cho mỗi đội, ghi chép năng lực của thành viên mỗi đội, thứ hạng và điểm thi năng lực từ lớp 10 đến giờ.

Nghĩ đến về thể trạng nam nữ khác biệt, thi năng lực cũng giống thể dục vậy, nam nữ chia ra, tiêu chuẩn thi cũng khác nhau.

Thông tin của nam sinh không có ích gì đối với cô, Mật Trà bỏ qua phần nam sinh, trực tiếp lật tới phần nữ sinh.

Nữ sinh A1 có 16 người, chia làm 4 đội, đội đầu tiên là E407.

Mật Trà đọc chi tiết, phát hiện đội hình của E407 làm cho người ta cảm thấy rất nhanh nhẹn, đội viên gồm:

Vu Sư, Lục Uyên;

Khinh Kiếm Sĩ, Phó Chi Ức;

Thích Khách, Mộ Nhất Nhan;

Cung Tiễn Thủ, Tần Trăn.

Nhóm bạn bè 4 người có Thẩm Phù Gia làm trung tâm, thì ba người kia đều ở E407.

Trong một trình độ nhất định mà nói thì đội này hiện đoàn kết hơn rất nhiều so với E408, các thành viên trong đó vốn đã là bạn thân với nhau từ năm lớp 10.

Mật Trà vừa sang trang mới, đột nhiên cửa phòng huấn luyện được mở ra.

Người đi vào là giáo viên chủ nhiệm mặc đồ công sở.

Ánh mắt cô quét quanh phòng một vòng, cuối cùng là nhìn vào Mật Trà đang ở bên cửa——và tài liệu trong tay Mật Trà.

Mỗi 4 đội sẽ có 1 giáo viên chỉ đạo, giáo viên chỉ đạo của 4 đội nữ A1 vừa hay là giáo viên chủ nhiệm của bọn họ.

Thấy giáo viên chủ nhiệm đi vào, mọi người đều dừng tập luyện rồi tập trung qua đây.

Giáo viên chủ nhiệm hỏi Mật Trà trước tiên, “Tại sao em không cùng tập luyện với các đội viên khác.”

Vị giáo viên chủ nhiệm mới này chưa từng thấy cô ấy cười qua trong suốt buổi sáng, cô ấy nhìn rất nghiêm khắc, Mật Trà căng thẳng theo bản năng, nắm chặt lấy pháp trượng trong tay.

“Xin lỗi cô, em định xem xong tài liệu mới qua đó.”

Có được đáp án, giáo viên chủ nhiệm tạm thời cho ánh mắt rời khỏi Mật Trà, quay sang nhìn ba người còn lại.

Cô điểm danh từng người một, “Nghiêm Húc, hạng nhì khối; Thẩm Phù Gia, hội trưởng hội học sinh; Liễu Lăng Âm,” khựng lại, giáo viên chủ nhiệm cúi mắt xuống, liếc nhìn cổ tay của Liễu Lăng Âm, “Không tệ, rất có tiền, Vòng Tăng Trọng đều là mỗi tháng thay một lần.”

“Hai người các em, chạy 25 vòng sân trường; Nghiêm Húc 10 vòng. Chạy xong tan học, hôm nay không cần đến phòng huấn luyện nữa.”

“Tại sao!”

Giáo viên chỉ đạo không tiến hành chỉ đạo, vừa vào là phạt chạy.

Liễu Lăng Âm khó hiểu mở to mắt ra, “Bọn em làm sai gì hả?” Dựa vào cái gì mà phạt bọn họ chạy.

Giáo viên chủ nhiệm cười, đây là lần đầu tiên Mật Trà thấy cô ấy cười.

“Sao, con nhà giàu thì hay lắm à.” Cô nói như vậy.

Không khí bỗng dưng khác lạ, Thẩm Phù Gia lập tức bước ra trước một bước, “Thưa cô, bọn em không phải là không nghe theo sắp xếp của cô, nhưng bọn em cũng cần phải biết lý do tại sao lại bị phạt.”

Bọn họ chỉ là tập luyện trong phòng huấn luyện thôi, chẳng lẽ vậy cũng sai à.

Bị phạt như vậy, bọn họ không phục.

Giáo viên chủ nhiệm nghiêng người, rút tập tài liệu ra khỏi tay Mật Trà, giơ ra trước mặt ba ngươi họ, “Trước khi vào phòng huấn luyện tôi đã nói gì?”

Ba người đột nhiên á khẩu.

“Thân là một đội, các em có tìm hiểu nhau chưa, có biết điểm mạnh điểu yếu của nhau chưa, có đội hình cơ bản chưa, gặp phải đội nào thì ai phụ trách cản ai, ai phụ trách đột kích ai, ai phụ trách hậu phương, ai phụ trách bảo vệ Mục Sư, những cái này có thảo luận với nhau chưa?”

“Bộ tính solo với đội khác hả?” Cô hỏi, trên mặt lộ biểu cảm khó hiểu, “Các em mạnh lắm à?”

Nửa câu cuối chế giễu đến cực điểm.

Nghiêm Húc im lặng, giáo viên chủ nhiệm liếc thấy ánh mắt em ấy, lập tức hiểu ra em ấy đang nghĩ gì.

“Nghiêm Húc, em có phải đang nghĩ, tại sao buổi sáng tôi lại mặc nhận cho Lục Uyên tự học trong lớp, bây giờ lại chĩa mũi dùi vào em.” Câu này của cô nói ra tâm tư của Nghiêm Húc.

“Em cảm thấy tôi thiên vị, bởi vì Lục Uyên là hạng nhất, thành tích của em không bằng bạn ấy, cho nên thái độ của tôi đối với bọn em cũng không công bằng.”

Nghiêm Húc không lên tiếng, cô thừa nhận rồi.

Cô quả thật là nghĩ như vậy.

“Vậy thì tôi nói cho em biết, bất kể học sinh nào của A1 làm gì trên tiết văn hoá tôi cũng mặc kệ.”

“Chỉ cần không ảnh hưởng đến giáo viên dạy học, các em thích chơi điện thoại thì chơi điện thoại, thích ra ngoài đánh bóng thì đi đánh bóng, nhưng,” giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc nói, “Trong giờ huấn luyện các em phải phục tùng chỉ thị!”

“Vật trong tay các em, mỗi một vũ khí, mỗi câu thần chú đều có thể lấy mạng người.

Nhà trường gánh không nổi trách nhiệm này, ba mẹ các em, giáo viên các em cũng gánh không nổi trách nhiệm này!

Chỉ cần các em cầm trong tay vũ khí có thể giết người, thì các em phải chấp hành theo mệnh lệnh của tôi, nếu không hiện tại tôi có quyền làm thủ tục thôi học cho các em.”

Giáo viên chủ nhiệm lạnh mặt, giơ tay chỉ về hướng ký túc xá, “Có biết tại sao chỉ có ký túc xá của lớp A1 có bố trí phòng huấn luyện không.”

“Bởi vì nhà trường cho rằng học sinh A1 biết phân nặng nhẹ, có tính kỷ luật, là học sinh ưu tú nhất của trường chúng ta, cho nên nhà trường mới phá lệ kiểm duyệt đăng ký nhanh chóng, mới mở thêm phòng huấn luyện cho các em.”

“Nhưng mà đội của các em,” cô nhíu chặt mày lại, vẻ phẫn nộ trong ánh mắt không nói cũng thấy được, “Các em ngay đến lời dặn dò của giáo viên cũng chẳng thèm quan tâm.”

“Học sinh như vậy mà cũng được gọi là ưu tú? Nếu như tôi là học sinh của bảy lớp sau, thì đều muốn hỏi một câu——dựa vào cái gì.”

“Các em muốn làm gì, cảm thấy mình mạnh đến nổi không cần giáo viên nữa rồi phải không. Được đó,” cô gật đầu, “Vậy thì về ký túc xá đi, dù sao ở ký túc xá cũng có phòng huấn luyện, các em muốn làm gì thì làm.”

Những lời giáo huấn này như sấm vang giữa mùa xuân, nghe đến ai nấy đều đỏ mặt khó xử.

Từ lúc nhập học, bọn họ đều là học sinh trên đỉnh kim tự tháp, là con cưng của giáo viên, những lời giáo huấn như hôm nay, ba người là lần đầu tiên nghe thấy.

Mấy người họ đều không lên tiếng, không còn ai nói thêm câu gì nữa.

“Đặc biệt là em, Thẩm Phù Gia,” giáo viên chủ nhiệm quay sang nhìn cô ấy, “Lớp 10 em là lớp trưởng, lớp 11 lại là hội trưởng hội học sinh, tôi quả thật không ngờ đến là ngay cả em cũng vi phạm nội quy, tự ý hành động.”

Thẩm Phù Gia mím môi, khom lưng đặt kiếm xuống.

“Xin lỗi cô, là em không có làm tốt công việc dẫn đầu, sau này em nhất định chú ý.”

Đợi cô đứng dậy, hai tay cho ra đằng sau, nắm chặt lấy một góc váy.

Bị giáo viên chỉ đích danh phê bình, đối với Thẩm Phù Gia mà nói, là nỗi nhục cực lớn đối với một học sinh như cô.

Thấy thái độ mọi người cũng không tệ lắm, giáo viên chủ nhiệm mới nhượng bộ, hét lớn một tiếng, “Mau ra ngoài chạy.”

Cô hất cằm, “Mật Trà em cũng đi, đứng đếm số vòng của bọn họ, không được ngồi xuống, tìm chỗ nào nắng gắt nhất mà đứng. Thân là thành viên trong đội, không có khuyên răn đội viên em cũng có trách nhiệm.”

“Một Mục Sư gần như không có năng lực tự bảo vệ, một khi bị đồng đội bỏ rơi thì trong thi đấu và trên chiến trường chỉ có con đường chết.

Đạo lý này mà cũng không hiểu? Tại sao vẫn muốn tách mình ra khỏi đồng đội.”

“Xin lỗi cô……” Mật Trà cũng bỏ pháp trượng xuống, đầu cúi thấp xuống đến nổi không thể thấp hơn nữa.

Trước khi đi giáo viên chủ nhiệm bổ sung, “Các em hiện giờ đã là một đội, trước khi người cuối cùng chạy xong, không ai được rời khỏi.”

Nói xong, giáo viên chủ nhiệm mặc kệ đám học sinh này, mở cửa đi về phòng huấn luyện kế tiếp.

Cô đại khái đã hiểu được bối cảnh gia đình và tính cách của học sinh phòng E408, đội này không thiếu thực lực, hạng nhất khoa Pháp Sư, một trong hai nữ Trọng Kiếm Sĩ của lớp A1, nữ Khinh Kiếm Sĩ ưu tú, còn có Mật Trà ……

Nếu mà đánh nhau thật, thì đây là tổ đội hạng nhất hạng nhì toàn trường.

Nhưng mà bọn họ lại thiếu một thứ cơ bản nhất của tổ đội——

Đoàn kết.

Lúc nãy vừa mở cửa ra, cảnh tưởng bên trong làm cho bất kỳ giáo viên chỉ đạo nào cũng phải cau mày.

Phòng huấn luyện nhỏ như vậy, tổng cộng chỉ có 4 ngươi, mà lại cho cô thấy một bức tranh một mình một cõi, ai nấy tự tập riêng.

Chia rẽ đến nỗi không thể chia rẽ hơn nữa.

Nếu như không thể đoàn kết, cho dù thực lực mạnh đến cỡ nào đi nữa, thì bất kỳ một đội nào trong A1 cũng có thể đánh bại bọn họ.

Giáo viên chủ nhiệm ra khỏi cửa, đôi mày vẫn nhíu chặt.

Còn khoảng hai tháng rưỡi nữa là thi giữa kỳ rồi, nếu E408 không thể phát hiện đồng thời khắc phục vấn đề này, vậy thì dựa vào thành tích tổng thể của Mật Trà, sẽ phải cuốn gói ra đi sau khi thi giữa kỳ.

Tuy đào thải là quy luật của trường THPT trực thuộc Cẩm Đại, nhưng đối với một giáo viên chủ nhiệm như cô mà nói, cá nhân vẫn hy vọng Mật Trà có thể ở lại A1.

Em ấy là một tài nguyên vô cùng quý giá.

Thể lệ thi đấu năm nay đã khác trước, trung tâm năng lực đã tối ưu đồ bảo hộ.

Đồ bảo hộ hiện nay không chỉ đo được sức sát thương, mà còn đo mức trị liệu, Mục Sư trên đấu trường không chỉ là vật trang trí nữa, mà đã trở thành vật tất yếu.

Do đó, giải thi đấu thanh thiếu niên toàn quốc vào giữa tháng 4 năm nay, các trường trung học nhất định sẽ sắp xếp học sinh Mục Sư tham gia.

Trường THPT trực thuộc Cẩm Đại nếu như phải chọn Mục Sư, thì nhất định phải là Mật Trà.

Do đó, Mật Trà tốt nhất có thể ở lại A1, cố gắng sớm hoà hợp với các đội viên tương lai.

Mục Sư là một nhân vật đặc biệt, không giống như học sinh Khoa Công, có thể thông qua luyện tập nhất thời mà có thể hoà nhập vào một đội ngũ; em ấy nhất thiết phải đạt được độ ăn ý thông qua tương tác lâu dài với mỗi thành viên trong đội, phải hiểu rõ năng lực thể lực của mỗi đội viên.

Đội ngũ tham gia giải toàn quốc tuy nói chọn ra từ toàn trường, nhưng học sinh lớp 12 vốn dĩ xếp lớp theo thứ hạng, do đó đến cuối cùng học sinh tham gia tranh giải gần như là thuộc về lớp A1.

Thân làm giáo viên chủ nhiệm của A1, đồng thời cũng là một trong những giáo viên chỉ đạo cho giải toàn quốc năm nay, bản thân cô Lý muốn cố gắng giữ lại Mật Trà.

Nếu E408 không có cách nào giữ Mật Trà ở lại A1, cô chắc phải tìm cách khác rồi.

Ánh mắt di chuyển, cô Lý nhìn vào căn phòng bên cạnh 408——407

Lục Uyên đó, hình như đối xử với Mật Trà cũng không tệ. 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: