Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6

646 0 8 0

Thời khoá biểu năm lớp 12 trường THPT trực thuộc Cẩm Đại cực kỳ cứng nhắc,

Buổi sáng văn toán anh mỗi môn một tiếng, sau hai tiếng nghỉ trưa là ba tiếng rưỡi học lớp năng lực, được nghỉ giữa giờ một lần.

Sau 5 giờ chiều, lớp 12A1 A2 được tan học, các lớp khác thì bắt đầu tiết tự học đêm kéo dài hai tiếng đồng hồ vào lúc 7 giờ.

Nhà trường tin rằng, để cho học sinh A1 A2 tự chủ sắp xếp thời gian sẽ là lựa chọn tốt hơn, nếu không biết sắp xếp thời gian thì cũng không sao, qua hai tháng nữa sẽ có những học sinh nỗ lực hơn bù vào hai lớp này.

Một học kỳ chia lớp hai lần, điều này làm cho học sinh A1 A2 càng thấy áp lực bội phần, đặc biệt là những học sinh hoàn toàn không theo kịp tiến độ như Mật Trà.

Về đến phòng ngủ, Nghiêm Húc vẫn ngồi trên bàn học bài;

Liễu Lăng Âm đeo tai nghe nằm trên giường lướt điện thoại, trên màn hình không thấy một chữ tiếng trung nào, mà toàn là tiếng nước ngoài.

Cô ấy liếc nhìn thấy Mật Trà, giơ một cánh tay ra huơ vài cái, ánh mắt cũng chả thèm nhìn qua, chào hỏi vu vơ, “Bảo bối về rồi à.”

“Ân,” Mật Trà hỏi cô ấy, “Hội trưởng đâu?”

“Gia Gia à,” Liễu Lăng Âm vuốt lướt sang trang khác, mắt vẫn cứ dán vào điện thoại, “Buổi sáng cậu ấy đăng ký luyện tập, chắc giờ đang ở phòng huấn luyện lầu 8.”

“Bệnh cảm của cậu ấy đỡ chút nào chưa?” Mật Trà ngưỡng đầu lên hỏi, “Buổi chiều sau khi tớ lấy được pháp trượng thì giúp cậu ấy trị liệu có được không.”

Liễu Lăng Âm nghe vậy cuối cùng cũng quay người qua, nhìn xuống Mật Trà ở bên dưới.

“Không cần đâu, cậu ấy khỏi rồi.” cô giơ tay ra xoa đầu Mật Trà, “Tiểu bảo bối, sao cậu lại chu đáo đến thế.”

Bệnh cảm gì đó, chỉ là cái cớ, vì muốn nhặt thứ trong thùng rác để uy hiếp cô mà thôi.

Liễu Lăng Âm thấy buồn cười trong bụng, phải ngốc đến cỡ nào mới tin rằng một Khinh Kiếm Sĩ lại bị cảm chỉ vì thổi máy lạnh.

Thẩm Phù Gia quả thật là dùng bộ mặt thân thiện đó đi lừa không biết bao nhiêu người rồi.

Khi Mật Trà bị xoa đầu, trán bị vật gì cấn lấy, cô co ro nhắm mắt lại, tiếp theo đó nhìn rõ vật cứng đó là gì rồi.

Trên tay Liễu Lăng Âm đeo một vật kim loại như hộ uyển.

“Vòng Tăng Trọng……” cô lẩm bẩm ra tiếng.

“Cậu biết?” Liễu Lăng Âm thấy hơi ngạc nhiên, “Đúng đó, tôi luyện tập trọng kiếm, bình thường sẽ đeo một ít trang sức nặng trên người.”

Cô chê bao cát vừa vướng vừa khó coi, còn loại kim loại dày 5mm này đeo trên cổ tay, cho dù mặc áo bó sát cũng không ảnh hưởng.

Nhưng giá của Vòng Tăng Trọng hơi cao, rẻ nhất cũng vài ngàn tệ.

Giống cái vòng đặt mua này của Liễu Lăng Âm, cổ tay cổ chân 4 chỗ cộng lại cũng hơn vạn tệ, càng không nói đến là mỗi một khoảng thời gian là phải thay đổi trọng lượng khác, học sinh bình thường hoàn toàn mua không nổi.

Thứ này là đồ chơi của người có tiền, bạn bè xung quanh chẳng mấy ai nhận ra, cô không ngờ tới Mật Trà vừa nhìn là nhận ra được đây là Vòng Tăng Trọng.

“Mật Trà, nhà cậu làm gì thế?” Liễu Lăng Âm hỏi một câu.

Mật Trà đáp rất sảng khoái, “Ba tôi mở nhà hàng, mẹ là nhân viên văn phòng.”

“Mở nhà hàng chắc kiếm được nhiều tiền lắm ha?”

“Không phải là nhà hàng cao cấp gì,” Mật Trà cười e lệ, “Chỉ là quán ăn bình ổn giá thôi.”

Nụ cười cô ấy thẹn thùng ngây thơ, Liễu Lăng Âm không nghi ngờ gì khác, thu nhập quán ăn bình dân cũng có cao có thấp, nhìn xem gia cảnh Mật Trà chắc cũng khá giả, chắc cũng không khác mấy nhà của Thẩm Phù Gia.

Dù sao trong ngôi trường bồi dưỡng người năng lực này, có thể nghèo như Nghiêm Húc cũng được tính là khác người rồi.

Khi ở trường THPT trực thuộc Cẩm Đại lâu rồi, người năng lực dường như đi đâu cũng thấy, nhưng thật ra người năng lực chỉ chiếm 10% tổng dân số, trong đó có thể ứng dụng năng lực vào thực tiễn thì không tới 4%.

Thông thường mà nói, gia đình giàu có hoặc là thuộc tầng lớp trí thức, thì tỷ lệ sinh ra được con cái là người năng lực sẽ cao hơn.

Giàu có thì như nhà Liễu Lăng Âm sở hữu chuỗi cửa hàng trang sức, Tần Trăn có mẹ là đổng sự trưởng tài phiệt, Mộ Nhất Nhan có ba là nhà ngân hàng;

Tầng lớp trí thức thì có mẹ Thẩm Phù Gia có mẹ là giáo viên tâm lý học ở Cẩm Đại, Lục Uyên có ba là giáo sư vật lý nổi tiếng;

Và người sở hữu hai thứ cộng lại, phải nói tới Phó Chi Ức có ba là Viện trưởng viện kiểm sát, mẹ lại làm việc trong sở giáo dục.

Gia đình có thể sinh ra người năng lực cho dù không phải thuộc loại giàu nứt vách, thì chí ít cũng được ăn no mặc ấm, cho dù người dân nghèo có sinh ra được trứng phụng hoàng đi nữa, thông thường cũng do học phí đắt đỏ mà không thể ấp thành công.

Nhà nước tuy có nhiều quỹ hỗ trợ, nhưng cũng chả thấm vào đâu.

Còn tình cảnh giống như Nghiêm Húc thì cực kỳ hiếm thấy ở trường học dành cho người năng lực.

Càng hiếm thấy hơn nữa là, trong tình cảnh khó khăn như vậy, cô ấy lại nhờ vào nỗ lực mà đứng trên đầu người khác, giành được rất nhiều học bổng phong phú.

Khác với quỹ hỗ trợ, Nghiêm Húc mỗi năm giành được học bổng, tiền thưởng tranh giải lớn nhỏ cộng lại cũng được hơn 10 vạn tệ.

Thu nhập 10 vạn một năm, đối với học sinh mà nói thì rất khả quan, nhưng cô ấy vẫn cực kỳ tiết kiệm, mỗi tuần chỉ chờ tiệm bánh sắp đóng cửa hay có khuyến mãi thì mới mua hai túi sandwich rẻ nhất, rồi sống hết cả tuần nhờ hai bịch bánh đó, trước giờ không bao giờ đi siêu thị hay đến căn tin.

Không biết cô ấy ăn bánh mì bao lâu rồi nữa, hiện giờ sắc mặt của Nghiêm Húc gần như trắng bệch, cổ tay cực kỳ gầy ốm, ngón tay dưới ánh mặt trời thậm chí trắng tới hơi trong suốt.

Cũng may Nghiêm Húc là một Pháp Sư, không cần phải vận động kịch liệt nhiều.

Hôm nay Mật Trà có xảy ra chút xích mích với cô ấy trong phòng học, Mật Trà vốn thấy uất ức, cho dù cô làm không đúng đi nữa, mọi người đều là bạn học, có chuyện gì không nói chuyện đàng hoàng được à.

Cho đến khi Mật Trà đến căn tin, rồi trò chuyện về vấn đề thi đấu tổ đội, cô mới từ miệng Tôn Kỳ được biết nguyên nhân Nghiêm Húc nổi giận.

Trường THPT trực thuộc Cẩm Đại đã chu cấp học bổng toàn phần cho Nghiêm Húc, nhưng với một điều kiện là thành tích của cô ấy phải duy trì top 10 hằng năm.

Cô ấy khác với bọn họ, điểm số đối với Nghiêm Húc mà nói thì không chỉ là điểm số, mỗi một điểm đối với cô ấy như nặng ngàn vàng.

Tôn Kỳ nói không sai, người khác không có nghĩa vụ nhân nhượng Nghiêm Húc.

Nhưng khi ở trước mặt Nghiêm Húc gầy ốm kia, không rành thế sự trở thành một tội nghiệt không xúc phạm bất kỳ quy tắc nào, không liên quan đến đạo đức đúng sai, chỉ thấy trong lòng khó chịu.

Mật Trà nuốt không nổi cơm nữa, cô đến lầu 8 mua một ly trà sữa, muốn xin lỗi Nghiêm Húc.

Lúc này vừa hay Nghiêm Húc đang ở trong phòng, là cơ hội tốt để nói chuyện.

Cô đi về phía Nghiêm Húc, nhưng đi được hai bước thì lại bắt đầu thấy rụt rè.

Nghiêm Húc hình như đang ghi chép gì đó, Mật Trà nhìn từ xa, là sách liên quan đến Pháp Sư, câu thần chú trên đó vừa dài vừa phức tạp, cô nhìn được hai câu là thấy chóng mặt hoa mắt.

Xem ra Nghiêm Húc hiện giờ đang rất bận, lúc này mà quấy rầy cô ấy, hình như không hay cho lắm……

Không thể không nói, tiếp xúc ở cự ly gần, khuôn mặt lạnh lùng của Nghiêm Húc làm cho người ta cảm thấy uy nghiêm và áp bức.

Mật Trà vẫn chưa ấp ủ xong dũng khí, cuối cùng vẫn là Nghiêm Húc đặt viết xuống trước, quay người qua nhìn cô.

“Chuyện gì.” Cô ấy hỏi.

“Cái này, cái này cho cậu.” Mật Trà hoảng hốt, đẩy trà sữa qua đó trước.

Nghiêm Húc không có nhận lấy, ánh mắt của cô bồi hồi giữa Mật Trà và ly trà sữa một lát, sau đó hỏi, “Tại sao lại mua đồ cho tôi.”

“Hôm nay là tôi không đúng, ” Mật Trà cúi đầu xuống nhìn mũi chân của mình, cô thậm chí còn không dám vào Nghiêm Húc.

“Tôi không ý thức được hành vi của mình sẽ làm ảnh hưởng đến cả đội, tôi đã tự kiểm điểm lại sai lầm của mình, sau này nhất định sẽ không như thế nữa.”

Dưới áp lực như giáo viên chủ nhiệm của Nghiêm Húc, Mật Trà như đang đọc bảng kiểm điểm, lắp ba lắp bắp không trôi chảy, “Cái này cho cậu, đừng giận nữa, có được không.”

Yên tĩnh.

Qua một hồi sau, Nghiêm Húc mới mở miệng nói, “Tôi không có giận cậu.”

Thấy Mật Trà không hiểu, cô trầm lặng một chốc, sau đó vẫn quyết định giải thích rõ ràng.

Nghiêm Húc cúi mặt xuống, dùng giọng nói cực kỳ nhẹ, “Người tôi giận là Lục Uyên, xin lỗi, đã trút giận lên cậu.”

Cái câu “Nếu cậu vẫn giữ thái độ như vậy thì đội của cậu sẽ chả có được thành tích tốt đâu.” Làm Nghiêm Húc canh cánh trong lòng, đâm sâu vào nỗi đau của cô.

Từ trước đến giờ, bất luận cô nỗ lực đến cỡ nào cũng không thể vượt qua Lục Uyên được.

Điểm số của học sinh trường THPT trực thuộc Cẩm Đại trước giờ đều bám rất sát nhau, cách một điểm tức là chênh nhau một hai thứ hạng.

Nhưng trong kỳ thi này, cô thua Lục Uyên đến 15 điểm.

Không chỉ lần này.

Mỗi lần thi cử, cô đều giống như chạy marathon đường dài vậy, thi xong là sức cùng lực kiệt; còn Lục Uyên thì lại giống như đang đi xe đạp hóng gió, ung dung thoải mái.

Nghiêm Húc chán ghét sự bất lực dù nỗ lực thế nào cũng vô ích.

“A, tại sao lại giận Lục Uyên hả.” Mật Trà vô tình hỏi, sau đó thấy Nghiêm Húc nheo mắt lại, lộ ánh mắt sắc lạnh, cô liền dừng lại, “Tóm lại, cái này cho cậu, chúc cậu việc học thành công, ngày ngày tiến bộ.”

……Cô nói gì vậy trời.

Nhưng Nghiêm Húc lại nhận lấy.

“Tôi không có trả lại cho cậu đâu.” Cô ấy nói rất thẳng thắn, nhưng cũng rất thành khẩn.

“Không sao, không cần trả.” Mật Trà liền xua tay.

Nghiêm Húc mím môi, trên mặt cô lộ ra biểu cảm kỳ quặc.

Trong lúc Mật Trà còn tưởng cô ấy không vui thì Nghiêm Húc mới mở miệng.

Cônói một tiếng, “Cám ơn, bánh quy cũng rất ngon.”

Cô không giỏi nói cám ơn. Các mối quan hệ tồi tệ dẫn đến việc từ nhỏ cô đã chẳng có đối tượng nào để cám ơn.

Mật Trà ngẩn người, tiếp theo đó phản ứng ra.

“Bánh quy tôi tặng cậu ăn hết rồi hả?” cô vui mừng tột độ, đây là lần đầu tiên có người phản hồi lại mùi vị của bánh quy.

“Đúng.” Nghiêm Húc không ngờ tới là Mật Trà lại vui đến thế, cô do dự một lát, rồi khen thêm một câu, “Tài nấu nướng của cậu giỏi lắm.”

“Vậy sau này tôi sẽ làm cho cậu ăn nữa!” lời khen như vậy làm cho Mật Trà cực kỳ cao hứng, nỗi sợ hãi Nghiêm Húc lúc nãy tiêu tan rồi, “Ký túc xá chúng ta có lò nướng, cậu muốn ăn gì, cuối tuần tôi sẽ làm cho cậu ăn.”

Nghiêm Húc vốn chỉ muốn khen cho có lệ, ai ngờ Mật Trà lại tưởng thật.

Nghĩ đến những câu từ hôm nay trút giận lên Mật Trà, quả thật lạnh lùng vô lễ, do đó cô ho khan một tiếng, hơi đổi giọng, “Bình thường cậu có gì không hiểu, tôi có thể dạy cậu, sau này về ký túc xá thì đừng có chạy đi kiếm Lục Uyên nữa.”

Những gì Lục Uyên dạy được, cô đều có thể dạy.

“Thật hả?” Mật Trà không ngờ tới buổi trưa Nghiêm Húc còn khắt khe với cô giờ lại chủ động nói giúp đỡ, cô cũng thấy ngại, “Vầy có làm phiền cậu không.”

Những thứ cô không hiểu, hình như hơi bị nhiều……

“Một ngày năm câu không thành vấn đề,” Nghiêm Húc tính nhẩm thời gian biểu của mình, cô cũng hiểu rõ thành tích te tua của Mật Trà, do đó châm chước nói, “Nếu cậu cần phụ đạo có hệ thống cũng được, nhưng tôi sẽ thu phí.”

Mật Trà khựng lại.

Một cách nói rất ư là hiện thực……xem ra nhà bạn Nghiêm Húc khó khăn thiệt.

Nhưng mà, cô vốn cứ tưởng Nghiêm Húc rất lạnh nhạt, không ngờ tới Nghiêm Húc nói chuyện vừa lễ phép vừa thẳng thắn, khi trò chuyện cũng không có chanh sả như mấy ‘thiên tài’ khác.

Xem ra cô ấy không thích nói chuyện là do bản thân quá bận, thực chất là một người tốt.

Mật Trà nghĩ bụng, chắc là lúc trước cô trông mặt mà bắt hình dong rồi.

Vừa có thể duy trì thành tích xuất sắc, vừa có thể lo chi tiêu gia đình, Nghiêm Húc quả thật là người rất giỏi, sau này cô nhất định sẽ đối xử tốt với nhau, cố gắng không gây phiền phức cho cô ấy nữa.

Bên này bầu không khí của hai người đã dịu đi, đằng xa Liễu Lăng Âm nằm trên giường trở người, quay mặt vào tường.

Cô đeo tai nghe lên, cúi mắt xuống che đậy vẻ khó chịu.

Chỉ là một Mục Sư vô dụng thôi, cần gì nhiều lời vậy, ríu ra ríu rít ồn chết đi được.

Bộ coi mọi người đều như đám phế phẩm của lớp thường à, buổi trưa không cần học hả.

Phiền phức.

 

Tác giả có lời muốn nói:   

Nghiêm Húc là dễ công lược nhất rồi đó, mỗi ngày đút một cái bánh quy, một chai sữa là được.

Giang Phong Sầu Miên càng dễ dàng hơn, tặng điểm là được.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: