Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 8

641 1 2 0

Mùng 1 tháng 9, 3 giờ chiều, ánh nắng cuối mùa hè không ngừng phun ra những tia nóng rực.

Sân trường chảo lửa tràn ngập một mùi nhựa nóng chảy.

4 người E408 bị phạt tịch thu vũ khí hai ngày, chiều mai bù lại nội dung của tiết học hôm nay.

Mật Trà đã đi mua nước, đứng bên ngoài đường chạy nhìn ba người bị phạt.

Hai lớp 10 đang có tiết thể dục, các học sinh hiếu kỳ nhìn tổ hợp kỳ lạ đó.

“Bọn họ tập thể lực tập thể à?”

“Tập thể lực tập thể gì mà chỉ có ba người thôi.”

Giáo viên thể dục cười trên nỗi đau của người khác, “Nhìn thấy gì chưa, đây kết quả của việc không nghe lời đó, sau này lên lớp ngoan ngoãn chút, nếu không tôi cũng phạt các em chạy như vậy đó.”

Vòng chạy 400m, 25 vòng tức là 10km, đây tuyệt đối không phải là con số nhỏ, cho dù Thẩm Phù Gia và Liễu Lăng Âm đều là học sinh của Khoa Công, cũng chịu không nổi lò lửa trên đầu.

Không khí nóng đến biến dạng.

Thời tiết như vậy đi hai bước là đã mồ hôi đầm đìa, đừng nói đến là bọn học vừa từ phòng huấn luyện 25 độ ra đây.

Tương phản đến quá đột ngột, làm cho người ta nhất thời chịu không thấu.

Tình trạng của Nghiêm Húc là tệ nhất, tuy cô ấy chỉ có 10 vòng, nhưng việc thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài làm cho thể lực cô ấy cực kỳ kém.

Chạy đến vòng thứ 5 thì môi cô ấy đã trắng bệch.

Mật Trà vượt qua nửa sân trường đuổi theo cô ấy, đỡ cô ấy rồi đút cho chút nước.

“Chạy chậm thôi,” cô lấy một thanh socola ra rồi bẻ một miếng đút cho Nghiêm Húc.

Đôi mi trên mặt Nghiêm Húc hơi nhíu lại, rõ ràng không thích người khác gần mình đến thế, nhưng cô không còn sức lực để từ chối, vẫn thuận theo tay Mật Trà ăn lấy.

Thấy cô ấy mệt đến như vậy, Mật Trà ngập ngừng một chốc, lại nhỏ tiếng nói, “Tụi mình đi bộ một lát đi, dù gì cô cũng không có ở đây.”

Nghiêm Húc uống một ít nước. Cô mệt tới nói ra hơi, khuôn mặt vốn hơi trắng bệch nay đã có tí sắc hồng.

Cô không có trả lời, sau khi trả chai nước cho Mật Trà, lại cố chấp chạy về phía trước.

Tốc độ đó chậm giống như đi bộ, nhưng suy cho cùng thì vẫn là đang chạy.

Những lời giáo huấn của giáo viên chủ nhiệm hôm nay, chói tai đến nổi cô không có cách nào dừng lại.

Thẩm Phù Gia và Liễu Lăng Âm chạy nhanh hơn Nghiêm Húc rất nhiều, hiện giờ đã tới vòng thứ 8 rồi.

Mật Trà thì lại không có lo cho bọn họ lắm, sau khi cô xem xong tài liệu về E407, lật sang trang sau, nhìn thấy thành tích của thành viên của đội mình.

Nghiêm Húc, Pháp Sư. Điểm năng lực từ lớp 10 đến giờ toàn là 250+

Thành tích năng lực của Thẩm Phù Gia và Liễu Lăng Âm cũng xuất chúng.

Không chỉ đội bọn họ như vậy, thành tích các môn của lớp 12A1 đều cực kỳ xuất sắc, điểm bình quân năng lực toàn trên 210.

Đây là môn lớn với 300 điểm, các học sinh có tổng điểm nằm trong top 48 của trường, sẽ không cho phép mình mất điểm ở môn này.

Mật Trà ôm ba chai nước, cô đã bị tịch thu pháp trượng, nhưng trong hoàn cảnh này vẫn rất ra dáng một Mục Sư.

Nhìn thấy ai dừng lại thở dốc, cô liền ôm nước chạy qua đó, rồi lại nhét cho một viên socola.

Cô không có chạy cùng với mọi người, Mật Trà hiểu rõ mình không theo kịp tốc độ của họ, thể lực của cô hai vòng là hết cót rồi.

Câu nói trước khi rời khỏi của giáo viên chủ nhiệm đã thức tỉnh cô.

Cô là một Mục Sư.

Mục Sư nhất định phải theo đội, nhưng không nên xông pha cùng với chiến sĩ.

Chỉ cần vẫn còn lực chiến đấu, nhiệm vụ của cô là hỗ trợ.

Khi Liễu Lăng Âm chạy đến vòng thứ 15, tháo Vòng Tăng Trọng trên tay xuống đưa cho Mật Trà, tới vòng thứ 20 thì Vòng Tăng Trọng ở chân cũng giao cho Mật Trà luôn.

Vòng thứ 22, Thẩm Phù Gia uống xong hai ngụm nước đột nhiên nôn ra.

“Hội trưởng!” Mật Trà thất kinh, cô nhớ là Thẩm Phù Gia từ sáng sớm đã bắt đầu thấy hơi cảm.

Thẩm Phù Gia xua tay, ngăn cản lời chưa nói ra của Mật Trà, sau đó lấy tay chùi miệng, tiếp theo là chạy về phía trước.

Ánh mắt cô ấy hơi kỳ lạ, giống như là không cam chịu gì đó, lại cũng giống như đang giận dỗi với ai đó, ánh mắt đó không còn vẻ dịu dàng của thường ngày.

Mật Trà nhớ đến ánh mắt Thẩm Phù Gia khi vứt trái dâu đêm qua.

Nhưng bây giờ cô ấy lại giận ai nhỉ……

Mật Trà không hiểu, sau đó Thẩm Phù Gia không ngừng lại lần nào nữa, một ngụm nước cũng không uống, chỉ là không ngừng chạy quanh sân trường.

Dưới ánh nắng gay gắt, Liễu Lăng Âm là người đầu tiên chạy xong.

Cô vịn vào một cái cây ở góc trường, ngưỡng đầu lên uống nước, mái tóc xoăn hoa lệ kia đã bị mồ hôi làm cho bết lại với nhau, một ít còn dính vào cổ của cô.

Cô uống hết một chai nước, khi nhận ra không còn nước nữa thì chậc một tiếng, mắt mèo nheo lại, nhắm vào thùng rác cách đó 2m.

Mật Trà đang muốn nhận lại cái chai không, thì thấy Liễu Lăng Âm liếm môi một cái, vung tay lên ném, cái chai liền rơi thẳng vào thùng rác.

“Tôi nghỉ một lát, bọn họ chạy xong nhớ kêu tôi.”

Cô dựa vào thân cây nhắm mắt lại, lớp trang điểm trên mặt đã lem hết rồi, phấn nền theo mồ hôi chảy xuống, nhưng cô không có sức lực để ý nó nữa, đến việc tóc dựa vào cây có bị bẩn không thì cũng mặc kệ, cả người thả lỏng triệt để dựa vào thân cây.

Nếu như không phải sợ ngồi xuống sẽ bị ép tim, Liễu Lăng Âm thậm chí có thể nằm ngủ ở sân trường.

“Được.”

Mật Trà trả lời.

Cô đột nhiên cảm thấy, Liễu Lăng Âm hiện tại chân thật hơn rất nhiều so với lúc ôm cô gọi cô bảo bối.

Cô ấy có vài phần dáng vẻ của Trọng Kiếm Sĩ mà Mật Trà đã từng gặp qua.

Ba đã nói qua, năng lực thức tỉnh theo tâm, tuy không phân tốt xấu, nhưng ít nhiều cũng nhìn ra được tính cách của một người.

Những người chọn vũ khí hạng nặng, đa phần tâm địa cũng thô, không thích vòng vo nhiều, bản tính ngay thẳng rộng lượng.

Lời nói này không sai, tuy Mật Trà không hiểu sự tình, nhưng so với Thẩm Phù Gia, Liễu Lăng Âm quả thật hành sự quyết đoán hơn nhiều.

Cái bịch bánh quy Thẩm Phù Gia lựa chọn cất đi, còn cô ấy trực tiếp vứt vào thùng rác.

Dưới bóng cây, Liễu Lăng Âm cho thân mình hình thành hình tam giác với thân cây, nghỉ ngơi.

Không lâu sau Nghiêm Húc cũng hoàn thành xong 10 vòng của mình, cô tháo mắt kính xuống, lau mồ hôi trên mặt, đi bộ chầm chầm để bình ổn lại hơi thở.

Duy chỉ có Thẩm Phù Gia vẫn không ngừng lại.

Vòng cuối cùng, Mật Trà đứng ở điểm kết thúc chờ cô ấy, cô đã mở sẵn nắp chai nước dành cho Thẩm Phù Gia, đang đợi Thẩm Phù Gia qua đây thì sẽ tiếp tế.

Mắt thấy Thẩm Phù Gia ngày càng tiến lại gần, nhưng khi cô ấy đến điểm kết thúc thì lại vượt qua, tiếp tục chạy về phía trước.

Vòng thứ 26.

Mật Trà ngẩn người một cái, rồi đuổi theo, “Hội trưởng, cậu đã chạy xong rồi.” Cô còn tưởng Thẩm Phù Gia đếm nhầm.

“Mấy cậu…về trước đi.” Thẩm Phù Gia không dừng, cô thở dốc một cái, “Tôi chạy thêm lát nữa.”

Trên người cô ấy mồ hôi tuôn ra như mưa, còn nhiều hơn Liễu Lăng Âm nữa, nhưng sắc mặt lại không đỏ, ngược lại hơi trắng bệch.

“Nhưng lúc nãy cậu mới nôn ra, hôm nay về nghỉ ngơi đi.” Mật Trà lo lắng, “Trời nắng như vậy, cậu chạy lâu quá sẽ bị cảm nắng đó.”

“Mấy cậu về trước đi.” Thẩm Phù Gia vẫn là câu nói đó, “Tôi chạy thêm hai vòng nữa thôi, rồi đợi Chi Ức bọn họ tan học.”

Thẩm Phù Gia uống nước ít nhất, chỉ có lúc nãy nôn ra là có súc miệng. Nhìn trạng thái cô ấy hiện giờ, rõ ràng là đã mệt đứt hơi.

Mật Trà không hiểu, cô ấy rõ ràng không khoẻ, tại sao vẫn muốn chạy tiếp, như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả.

Cô tất nhiên là không hiểu.

Mật Trà của hiện tại hoàn toàn không hiểu dưới ánh mắt dịu dàng của Thẩm Phù Gia đang che đậy điều gì, mãi cho đến rất lâu về sau, Mật Trà mới phát hiện ra:

Trong E408, kiêu ngạo nhất không phải Liễu Lăng Âm, cố chấp nhất cũng không phải Nghiêm Húc, mà là Thẩm Phù Gia.

Cô là người có dã tâm cao ngạo cực độ.

Thẩm Phù Gia khi nhập học không có xem thứ hạng của mình, cô vốn cho rằng điều này không cần thiết.

Thành tích của cô tuy không bằng Nghiêm Húc, Lục Uyên, nhưng cũng vẫn nằm trong top giành học bổng.

Nhưng cái thứ hạng 17 ——

Khi sáng nay giáo viên chủ nhiệm khi xếp chỗ ngồi đọc ra thứ hạng của cô, Thẩm Phù Gia lập tức biến sắc.

Thành tích này đặt trong cả khối thì còn được, nhưng đặt trong lớp này thì cô chỉ là một học sinh trung bình tầm thường.

Ba của Thẩm Phù Gia là nhân viên văn phòng, mẹ tuy là giáo viên Cẩm Đại, nhưng chẳng qua chỉ là giáo viên tư vấn tâm lý cho tân sinh viên năm nhất thôi.

Luận gia cảnh, luận thiên phú, cô ở ngôi trường này tầm thường đến nỗi không thể tầm thường hơn nữa.

Nếu đã như vậy, cô tuyệt đối không cho phép thành tích của mình cũng trở nên tầm thường.

Tại sao lại thi tệ đến thế, tại sao, cô mất điểm phần nào, đây không phải là thành tích của cô ……hạng 17, từ lúc nhập học đến nay, cô chưa từng thi tệ đến như vậy.

Cuối năm lớp 11 cô đã làm gì, điên rồi sao, cô đã học được cái gì, ôn được bao nhiêu bài, tập được mấy lần kiếm, còn nhớ mình muốn thi Cẩm Đại không, còn nhớ đến chuyên ngành của Cẩm Đại không.

Kém cỏi như vậy, đây không phải là cô, đây không phải là điểm số của Thẩm Phù Gia!

Sau khi tan học tiết đầu tiên, Thẩm Phù Gia lập tức đăng ký quyền sử dụng vũ khí, cả buổi trưa cứ ở trong phòng huấn luyện, không có về ký túc xá.

Lớp 12, hiện giờ đã là lớp 12, là thời kỳ mà tất cả các học sinh đều dốc hết sức học tập, cách kỳ thi tuyển thẳng chỉ còn 8 tháng thôi.

Cô không được trễ nãi, cô phải vào Cẩm Đại, phải vinh quang vào được Cẩm Đại, nhất định phải duy trì thành tích ở top 10.

Thứ hạng tệ hại như vậy, tuyệt đối không được xuất hiện lần nữa.

Bên kia Nghiêm Húc đã hồi phục chút khí sắc, cô lấy chai nước của mình từ tay Mật Trà, nói với Mật Trà, “Nếu đã chạy xong hết rồi, tôi về trước đây.”

Cô vẫn còn từ vựng với thần chú chưa học thuộc, sắp tới lại có cuộc thi toán trong tỉnh, cô không muốn lãng phí thời gian với Thẩm Phù Gia.

Ngẫm đến Mật Trà cả ngày hôm nay giúp đỡ đưa nước đưa kẹo cho cô, Nghiêm Húc khuyên, “Cậu cũng về phòng đi, Liễu Lăng Âm cũng đã đi rồi, Thẩm Phù Gia là học sinh Khoa Công, cậu ấy hiểu rõ thể lực của mình, cậu ở đây chỉ lãng phí thời gian học tập của mình thôi, chẳng có ý nghĩa gì hết.”

Mật Trà quay đầu qua, giờ mới phát hiện Liễu Lăng Âm lúc nãy vẫn đang nghỉ ngơi dưới gốc cây quả nhiên rời khỏi rồi, cũng không biết cô ấy rời khỏi lúc nào nữa, một câu chào hỏi cũng không có.

Cô quay đầu lại dùng ánh mắt đuổi theo Thẩm Phù Gia, phát hiện đối phương đã cách mình nửa sân trường rồi.

Thẩm Phù Gia dùng hành động chứng minh, cô ấy không cần Mật Trà.

“Vậy được thôi, chúng ta cùng về thôi.” Mật Trà lau mồ hôi trên mặt, cô cũng chạy không ít dưới ánh mặt trời, bây giờ toàn thân thấm mồ hôi, bụng cũng đói meo rồi.

Nghiêm Húc nói đúng, cô ở đây cũng không có tác dụng gì, hội trưởng ưu tú như vậy, chắc chắn biết tự mình lo liệu.

Nghiêm Húc ân một tiếng, hai người cùng nhau về ký túc xá.

……

Đêm đó, Thẩm Phù Gia về rất trễ, cô ấy vừa về là vào phòng tắm ngay.

Mật Trà đợi sau khi cô ấy lau tóc vào cửa, lật đật trèo dậy.

“Hội trưởng, cậu chạy nguyên ngày luôn à?” cô hỏi.

Thẩm Phù Gia rõ ràng cực kỳ mệt mỏi, nhưng khi nghe thấy lời này, vẫn nở chút nụ cười với Mật Trà, “Làm gì có, tôi không có khoẻ đến nổi liên tục chạy tám tiếng đồng hồ.”

“Vậy sao cậu lại về trễ vậy,” Mật Trà càng lo lắng hơn, “Suýt nữa là đến giờ giới nghiêm rồi.”

Ngay đến Nghiêm Húc cũng đã trở về rồi mà Thẩm Phù Gia vẫn chưa về, Mật Trà thiếu điều nữa nghĩ Thẩm Phù Gia ngất tại sân trường rồi.

“Xin lỗi, làm cậu lo lắng rồi.” Thẩm Phù Gia dùng khăn lông quấn lấy mái tóc vẫn còn ướt của mình, đi đến chỗ mình lấy máy sấy tóc ra, “Tôi sau khi chạy xong thì đến thư viện xem sách. Có bị kiểm tra phòng không, lần sau tôi sẽ về sớm hơn.”

Cô cầm máy sấy tóc đi ra phòng khách sấy tóc, khi đi ngang giường của Mật Trà, thấy Mật Trà vẫn trèo đó nhìn mình, Thẩm Phù Gia cười an ủi, “Thời gian không còn sớm nữa, chúc ngủ ngon.”

Người cũng đã về rồi, Mật Trà cũng thấy yên tâm.

Cô kéo rèm giường lại, nhìn thời gian cũng 11 giờ rưỡi rồi, nên đi ngủ thôi.

……

Thế nhưng ngày mệt mỏi này vẫn chưa kết thúc.

Đêm khuya, khi Mật Trà đang ngủ rất ngon thì đột nhiên nghe thấy tiếng động lớn, là tiếng của vật nặng rơi xuống đất làm cô đột ngột tỉnh giấc.

Mật Trà dụi dụi mắt, vốn cứ tưởng là đồ vật trên giường ai rơi xuống.

Nhưng khi kéo rèm ra nhìn, trong bóng tối, vật nằm trên đất rõ ràng là một bóng người.

Cái cơ thể đó nằm trên đất không động đậy, tóc tai rối bời xoã ra trên đất, tựa như mất đi sức sống.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: