Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 14

673 0 5 0

——Trong phòng E408——

Mật Trà đang cắn bút ngồi nhìn bài tập rầu rĩ.

Sau bữa cơm tối cô đã xin ra ngoài trường, đi mua những cuốn sách mà Lục Uyên giới thiệu, công thức của chương đầu cũng học thuộc lòng rồi, nhưng khi chính thức làm bài tập thì đầu óc lại trống rỗng.

Toán vốn là môn yếu của cô, toán cấp 3 cũng đã học không hiểu rồi, bây giờ lại kêu cô tự học toán cao cấp, Mật Trà cảm thấy có thêm 3 cái đầu cũng chưa chắc gì hiểu được.

D là cái gì vậy ta……

Cô thất thiểu thở dài một cái, lại quên nữa rồi.

Thẩm Phù Gia cầm ly đi ngang phía sau, thất Mật Trà ủ rũ nằm dài trên bàn, do đó khom người nhìn đề bài trên đó.

“Từ bỏ đi.” Cô nói.

Mật Trà quay đầu, “Từ bỏ?”

Thẩm Phù Gia dùng muỗng khuấy cà phê hoà tan trong ly, gật đầu, “Văn và anh Mật Trà cậu chắc không có vấn đề, còn về toán thì——”

Ánh mắt cô dừng lại trên hai quyển giáo trình Mật Trà đã mua, “Toán cao cấp chỉ chiếm 10 điểm, thay vì hao tổn tâm trí đi lấy 10 điểm này, chi bằng học cho tốt toán cấp 3. Mật Trà hình như điểm toán cuối kỳ lớp 11 của cậu cũng không khả quan, còn có khả năng tăng thêm được 40 điểm nữa mà.”

Cô rút đi quyển giáo trình toán cao cấp trên bàn Mật Trà, cho giáo trình phải học của toán cấp 3 tới trước mặt Mật Trà.

“Từ bỏ 10 điểm toán cao cấp này, cố gắng từ 40 điểm toán cấp 3 có thể lấy được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”

Văn và Anh của Mật Trà vừa hay đạt điểm trung bình của A1, chỉ có toán học, lần nào cũng rất meo, toàn nhờ điểm năng lực 299 kéo lại.

Kiến nghị này rất đúng, Mật Trà suy nghĩ, “Vậy giờ tớ không làm nữa, đợi đến lúc nghỉ đông đi tìm lớp bồi dưỡng xem sao.”

“Ân.”

Mật Trà nói xong ngưỡng đầu lên nhìn Thẩm Phù Gia, “Gia Gia cậu uống gì vậy, cà phê hả.” một mùi hương cứ bay qua bay lại trên đầu cô.

Từ góc độ này nhìn Mật Trà, cô ấy giống như một con mèo đang ngẩng đầu xin ăn, mặt tròn, đôi mắt cũng tròn, đầy vẻ thèm thuồng lương thực.

Thẩm Phù Gia cười, đặt ly của mình xuống, “Muốn thử không.”

“Cám ơn cậu.” Mắt Mật Trà sáng lên, hai tay cô cầm lấy ly của Thẩm Phù Gia, cúi đầu thưởng thức.

Hơi nóng, vậy cô uống từng ngụm nhỏ.

Bộ dạng này như một con chuột hamster đang cắn thức ăn. Thẩm Phù Gia thấy hơi động lòng, Mật Trà tuy không phải cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại thuộc loại hình rất được nam sinh yêu thích.

Dáng vẻ ngoan ngoãn, còn biết nấu ăn, quan trọng là——

Ánh mắt của cô không kiềm chế được nhìn xuống ngực Mật Trà, cho dù đã cởi bỏ lớp áo ngực, mặc cái váy ngủ rộng thùng thình, thì nơi đó vẫn rất ư là đồ sộ.

Đối với nam sinh mà nói thì nơi này có sức thu hút mãnh liệt hơn nhiều so với khuôn mặt xinh đẹp.

“Mật Trà có bạn trai chưa.” Cô hỏi.

Mật Trà đặt ly xuống, lắc lắc đầu, “Chưa.”

Thẩm Phù Gia có hơi bất ngờ, lớp thực nghiệm cách khá xa thì không nói đi, chẳng lẽ nam sinh A6, A7, A8 đều ngoan đến thế sao.

“Ngoan ngoãn học hành?”

Mật Trà có chút ngượng ngùng gật đầu, “Lúc trước thì cảm thấy như vậy, nhưng hiện giờ đã là năm cuối cấp ba rồi, nếu như có thể, tớ cũng muốn thử xem sao.”

Năm lớp 12 cuối cùng, người có cách nghĩ này không hiếm.

Thẩm Phù Gia giơ tay qua xoa mái tóc mềm mại của Mật Trà, cười, “Mật Trà dễ thương như vậy, nam sinh thích cậu chắc nhiều lắm. Ráng hoà đồng chút với bạn học, chắc rất nhanh sẽ có nam sinh đến tỏ tình với cậu thôi.”

Được hội trưởng hội học sinh trích tiên khen ngợi, Mật Trà thấy hơi nóng mặt, cô e lệ lắc lắc đầu, “Tớ tầm thường quá……”

Cô chuyển chủ đề sang Thẩm Phù Gia, “Còn Gia Gia thì sao, lúc trước tớ ở A8 thấy có rất nhiều nam sinh khen cậu xinh đẹp, Gia Gia có bạn trai chưa.”

“Cấp 3 thì thôi đi,” Thẩm Phù Gia nhận lại ly cà phê từ tay cô ấy, đưa lên miệng nhấp nhẹ một cái, “Hiện tại không có gì quan trọng hơn việc học.”

Câu nói này nhắc nhở Mật Trà, cô nhìn xung quanh, “Lăng Âm vẫn chưa về hả.”

“Trước giờ giới nghiêm tối nay thì cậu ta sẽ không về đâu,” Thẩm Phù Gia nói, “Mỗi lần đi gặp bạn trai thì tới giờ giới nghiêm cậu ấy mới chịu trở về.”

Điểm này từng làm nhiều người xung quanh Liễu Lăng Âm cảm thấy khó hiểu.

Liễu Lăng Âm là người rất cao ngạo, sau khi biết được bạn trai cô ấy là được cô ấy theo đuổi, thì những người quen biết đều thấy khá bất ngờ.

Đặc biệt là Thẩm Phù Gia.

Cô và Liễu Lăng Âm bất hoà, nhưng không ai hiểu rõ Liễu Lăng Âm hơn cô.

Một nữ sinh nhìn rất kiêu ngạo phóng túng, thật ra lại cực kỳ hiếu thắng, công sức cô ấy bỏ ra trong học tập tuyệt đối không ít.

Liễu Lăng Âm bình thường hay đeo tai nghe, nhưng bên trong hoàn toàn không phải là nhạc mà toàn các bài tiếng Anh.

Cô ấy cứ luôn ra vẻ là rất chú trọng về thân hình, nghiêm khắc khống chế thực phẩm dựa theo chế độ ăn uống của chuyên gia dinh dưỡng mời về, một ngày có 3, 4 tiếng ngâm mình trong phòng gym, nhưng những chế độ này không phải để giảm béo mà là để tăng cơ.

Một người ngay đến cả sinh hoạt thường ngày đều tranh thủ đeo Vòng Tăng Trọng để luyện tập như vậy, nhưng lại tốn phần lớn thời gian trên người bạn trai, Thẩm Phù Gia không thể hiểu nổi điều này.

Trong mắt cô, yêu đương thời cấp 3 chẳng qua là sự nóng vội và cô đơn trong thời thanh xuân, chỉ là tiêu khiển thuần tuý lãng phí thời gian.

Do vậy mà thành tích của Liễu Lăng Âm vẫn cứ lởn vởn ở thứ hạng 30, thời gian rảnh rỗi của cô ấy đều dùng để yêu đương, làm sao mà so sánh được với các học sinh dốc hết sức học tập.

Tiểu thư ngang bướng không coi ai ra gì đó, vậy mà lại si tình đến không ngờ.

Nghĩ đến đây, Thẩm Phù Gia nhịn không nổi lại xoa đầu của Mật Trà, mái tóc mềm mại bóng mượt, khi sờ vào như là một mảnh tơ lụa.

“Năm cuối cùng nên cố gắng học hành, chuyện yêu đương lên đại học thiếu gì cơ hội.”

Bắt đầu từ hôm này, cô không chỉ coi Mật Trà là một thế lực phải lôi kéo.

Sự chăm sóc của đêm đó và chén cháo của buổi sáng, làm Thẩm Phù Gia có cách nghĩ muốn kết bạn với Mật Trà.

Đây xuất phát từ thật lòng.

Mật Trà tin vào điều này, cô cũng cảm thấy việc giữ được vị trí trong A1 quan trọng hơn.

Đang trò chuyện thì điện thoại đột nhiên sáng lên.

Mật Trà lấy lên xem, sau khi xem xong thì đứng dậy, ôm vài quyển vở và bút, chuẩn bị ra ngoài.

“Sao vậy?” Thẩm Phù Gia hỏi.

“Nghiêm Húc hỏi tớ có thể đến lầu 8 giúp cậu ấy giành 1 phòng huấn luyện không, cậu ấy bây giờ vẫn đang trong phòng thảo luận toán học, nửa tiếng nữa mới trở về được.”

“Tụi mình không phải bị tịch thu vũ khí rồi hả?” Thẩm Phù Gia hỏi, “Cậu ấy đến phòng huấn luyện làm gì.”

“À, cậu ấy nói cô nói tịch thu vũ khí vào lúc 3 giờ ngày hôm trước, bây giờ đã là hai ngày 5 tiếng đồng hồ rồi, cậu ấy mới đăng ký được quyền sử dụng pháp trượng rồi.” Mật Trà nhìn điện thoại, thành thật trả lời.

Thẩm Phù Gia cạn lời, “Cậu ấy tính hay thật.”

“Vậy tại sao lại kêu cậu đi giành giúp,” cô liếc nhìn điện thoại Mật Trà một cái, hai người họ từ khi nào đã thân đến vậy rồi.

Bây giờ đã là 8 giờ tối, là thời gian nhiều người dùng phòng huấn luyện nhất, Mật Trà đến đó chưa chắc gì còn phòng, lại còn phải xếp hàng dùm cho Nghiêm Húc.

Chuyện phiền phức như vậy, cho dù là bạn bè chưa chắc gì sẽ giúp đỡ.

“Vừa hay tớ cũng không có việc gì bận cả.” Mật Trà ôm vở cười một cái, “Ở đó cũng có thể xem sách, tớ đi trước đây.”

Nghiêm Húc không giống bọn họ.

Cô nếu như thi hỏng, thì cùng lắm bị ba mẹ mắng một trận thôi; nhưng Nghiêm Húc nếu không giành được học bổng thì sẽ có nguy cơ bị cho thôi học.

Dù sao cũng là bạn cùng phòng, cũng không phải là chuyện phiền phức gì, đi lên đi xuống đều có thang máy, cô còn có thể vận động một chút, mắc công ngồi học lâu sẽ buồn ngủ.

Nhìn bóng dáng Mật Trà rời đi, Thẩm Phù Gia trầm tư suy nghĩ.

Trong trường học này, cô quả thật là lần đầu tiên nhìn thấy có học sinh lại nguyện chịu thiệt thòi như vậy.

Là cô nông cạn rồi.

……

Thẩm Phù Gia nói quả không sai, phòng huấn luyện lầu 8 quả nhiên không còn phòng trống.

Học sinh A1 không có bắt buộc giờ tự học đêm, sau giờ cơm tối, 6 giờ bắt đầu, 4 phòng huấn luyện cá nhân trở thành khu vực hot.

Do cả buổi chiều phòng huấn luyện đều bị lớp 12 chiếm dụng, cho nên thời gian buổi sáng và giờ tự học đêm, đến lượt lớp 10 lớp 11 luân phiên sử dụng.

Do đó, sau thời gian buổi chiều, nếu như không giành được 4 phòng huấn luyện này, thì hôm nay chả có cơ hội để tập luyện đâu.

Vì để phòng tránh học sinh ác ý chiếm dụng, phòng huấn luyện lầu 8 cần phải quẹt thẻ mới vào được, mỗi thẻ học sinh mỗi ngày chỉ có thời hạn sử dụng một tiếng rưỡi, hơn nữa mỗi thẻ cùng số phòng không thể liên tiếp sử dụng hai lần trở lên.

Phòng huấn luyện đã đầy, bây giờ là 8 giờ 6 phút, nếu khoảng 7 giờ có học sinh vào phòng huấn luyện, thì giờ này chắc cũng sắp ra rồi.

Mật Trà ôm tập từ vựng tiếng anh cấp 4 ngồi trên ghế đợi ngoài hành lang phòng huấn luyện, vừa học từ vừa chờ đợi.

Trời bên ngoài đã tối, nhưng ánh đèn trong hành lang rất sáng, đủ để đọc sách.

Cô đợi gần 20 phút, cửa một phòng huấn luyện tận cùng hành lang được mở ra.

Đi ra là Lục Uyên và Phó Chi Ức.

Hai người vốn đang trò chuyện, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Mật Trà trên hành lang, liền im lặng.

Mật Trà liền đứng dậy, chào hỏi với bọn họ.

“Cậu đến giành chỗ dùm cho Nghiêm Húc?” Lục Uyên hỏi.

“Đúng vậy,” Mật Trà gật đầu xong thì mới ngẩn người, “Ủa, sao cậu biết được.”

“Cậu không có mang theo pháp trượng.”

Mật Trà không mang theo pháp trượng, tất nhiên là không giành phòng làm gì rồi; Thẩm Phù Gia không thích làm phiền người khác, quan hệ Liễu Lăng Âm và Mật Trà lại không thân lắm, nên chỉ có thể là Nghiêm Húc.

“Ân, Nghiêm Húc vẫn đang trong phòng thảo luận, tôi đến giành phòng dùm cậu ấy.” Mật Trà nhìn ra phòng huấn luyện phía sau bọn họ, “Bên đó trống rồi phải không.”

Lục Uyên nghiêng người, “Xin mời.”

“Cám ơn.” Mật Trà cảm tạ cười một cái.

Khi cô đi ngang qua Lục Uyên, chưa đi khỏi được một bước, Lục Uyên đột nhiên hỏi, “Mật Trà, 408 thế nào.”

“Hở?” Mật Trà quay đầu lại, không hiểu ý gì, “Tại sao đột nhiên lại hỏi cái này?”

“Hôm nay giáo viên chủ nhiệm tìm tôi, cô có nói,” Lục Uyên khựng lại, sau khi ánh mắt cô nhìn thẳng vào mắt Mật Trà, mới chậm rãi mở miệng, “Nếu như cậu và tôi đều đồng ý thì sau quốc khánh cậu có thể chuyển đến 407.”

Dưới ánh đèn, thiếu nữ một tay cầm pháp trượng một tay đút vào túi quần, pháp trượng hơi nghiêng ra bên ngoài một góc 30 độ, mặt cô ấy không có biểu cảm đặc biệt gì, nhưng ánh mắt nghiêm túc thành khẩn.

“Hiện này cơ chế thi đấu đã thay đổi, E407 cần một Mục Sư.”

“Cậu đến, tôi hứa mỗi trận thi đấu của E407 đều lấy cậu làm trung tâm, bất luận thắng thua, cậu vĩnh viễn sẽ là học sinh trụ lâu nhất của đội chúng tôi.”

Thời gian sinh tồn được tính vào điểm thành tích, lời hứa này là một bãi cát vụ như E408 không thể nào đảm bảo được.

Trong lúc Mật Trà vẫn đang ngẩn ngơ, Phó Chi Ức nhìn thấy từ vựng tiếng anh cấp 4 trong tay cô.

“Mật Trà, lần này hình như cậu chỉ cao hơn hạng nhất lớp A2 có nửa điểm thôi.” Cô hoạt động cái cổ một lát, “A……nghe tôi nói nè, cậu khó khăn lắm mới thi được từ lớp thường vào, nếu chỉ trụ được hai tháng mà phải cuốn gói ra đi thì cũng đáng tiếc thật."

Cô nhe răng cười, “Nhất Nhan và Tần Trăn đều đồng ý đổi với cậu để chung đội với Phù Gia. Cậu thấy sao?”

Sau khi Thẩm Phù Gia từ chối lời mời của Phó Chi Ức, tình bạn giữa hai người tạm thời lui về thành cạnh tranh với nhau.

Bọn họ vẫn là bạn, nhưng tuyệt đối không nương tay nữa.

Thẩm Phù Gia muốn dựa vào sự phối hợp ăn ý với Mật Trà để có thể vào đội tuyển của trường;

Vừa hay, Phó Chi Ức cũng có dự định này.

Cô hiểu rõ: Nếu luận về thực chiến, cô không bằng Thẩm Phù Gia, cô nhất định phải nghĩ cách khác.

Mật Trà vừa định trả lời, thì từ hành lang bên ngoài truyền lại tiếng bước chân.

“Lục Uyên,” một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau lưng bọn họ, “Từ sớm tôi đã cảnh cáo cậu đừng có cố ý tiếp cận đội viên của tôi rồi mà.”

Vai Mật Trà bỗng dưng bị ai đó kéo một cái, cả người cô lảo đảo, bị kéo ra sau lưng người đó.

Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, người đến là Nghiêm Húc.

Khuôn mặt gầy gò đó phủ lên một lớp phẫn nộ, lạnh lùng và ngưng trọng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: