Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 28

536 0 6 0

Bước vào tuần thứ hai, không khí học tập của lớp 12 ngày càng căng thẳng hơn, nếu như tuần đầu các học sinh còn lơ là do vẫn còn chìm đắm trong kỳ nghỉ hè, thì tuần thứ hai này, mọi người đều tập trung vào việc học.

Trong buổi họp lớp sáng thứ hai, giáo viên chủ nhiệm các lớp công bố các mốc thời gian quan trọng trong học kỳ này:

Ngày 1 tháng 10— ngày 7 tháng 10

Tuần 5 quốc khánh

Ngày 5 tháng 11— ngày 7 tháng 11

Tuần 10 thi giữa kỳ

Ngày 4 tháng 1— ngày 6 tháng 1

Tuần 19 thi thử

Ngày 1 tháng 2— ngày 3 tháng 2

Tuần 23 thi cuối kỳ

Tấm biểu này ghi rõ các sự kiện lớn của lớp 12, Mật Trà tính nhẩm, hôm nay đã là tuần thứ hai, vậy có nghĩa là, còn 8 tuần nữa là thi giữa kỳ rồi!

“Mấy này không khác gì mọi năm, những chuyện cần biết chắc các em cũng đã rõ rồi. Chỉ có một điều: năm học này có 3 cơ hội thay đổi đội.”

Cô Lý nói, “Theo lý thuyết, khi thi tốt nghiệp các em có thể tự do tổ đội, nhưng theo thường lệ mỗi năm, mọi người đều cùng tham gia với các thành viên cùng phòng.”

“Đội của các em hiện giờ do nhà trường sắp xếp, sau khi thi giữa kỳ sẽ có một cơ hội thay đổi đội, chỉ cần hai bên đồng ý thì có thể trao đổi cho nhau. Ngoài ra, sau kỳ thi thử, học kỳ sau vẫn còn 1 lần nữa.”

“Tiếp theo đây, tôi nói một chút về vấn đề có liên quan đến kỳ thi năng lực.” cô Lý vỗ nhẹ vào bảng đen, khi chạm vào bảng đen là một tờ giấy nhảy ra.

“Thi năng lực lớp 10 lớp 11 thì dựa vào lý thuyết và thi các nhân là chính. Thi lý thuyết 100 điểm, còn lại là 200 điểm thực hành, các em là đơn độc vào phòng huấn luyện thi, đối thủ đều là mô hình số liệu, trường học không có công khai video clip thi của mấy em, thậm chí ngay đến điểm năng lực cũng không công bố ra. Đây là vì để bảo vệ riêng tư học sinh, cũng là vì để cho năm lớp 12 này rèn luyện ý thức trinh sát của các em.”

Tất nhiên trong cùng một lớp, hoặc giữa bạn bè chơi thân với nhau, ít nhiều gì cũng biết được thông tin của đối phương. Việc để lộ thông tin như vậy, nhà trường cũng không quản được.

“Chắc các em cũng biết, kỳ thi năng lực tốt nghiệp là áp dụng cách thức đối kháng đội 4 người, cho nên bắt đầu từ tuần này, đối thủ của mấy em không phải là máy móc nữa, mà là người thật trăm phần trăm.”

Cô Lý chống hai tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, nhưng lại áp chế giọng nói lại.

“Biểu này là điểm đánh giá của kỳ thi năng lực, điểm đánh giá chia làm 2 phần, một là [Điểm đoàn đội], sau khi tính theo 20%, tổng cộng 60 điểm; hai là [Điểm cá nhân], tổng cộng 240.”

Theo tỷ lệ điểm thi này mà nói, thi tốt nghiệp có suy xét đến thời gian học sinh tiếp xúc với năng lực không nhiều, nên không có quá khắt khe yêu cầu học sinh trong phần hợp tác với nhiều người.

Trước khi lên đại học, chủ yếu vẫn là thi năng lực cá nhân, các học sinh có thể xử lý tốt năng lực của mình đã là may lắm rồi.

Học sinh bên dưới đều lấy điện thoại ra chụp ảnh lại, trên đó có ghi rõ các chỉ tiêu của hai mảng lớn.

[Điểm đoàn đội] bao gồm:

Độ hoàn thành: 30 điểm

Độ hiệu quả chiến lược: 15 điểm

Độ phối hợp đoàn đội: 15 điểm

Bên dưới hoàn toàn không có bất kỳ chú thích hay diễn giải gì, Mật Trà tự mình đoán, [Độ hoàn thành] chắc là chỉ thắng thua, đội nào thắng thì đội đó lấy được điểm cao 30 điểm, nếu theo cái tỷ trọng này, quả nhiên thắng thua vẫn là yếu tố quan trọng nhất.

Hàng thứ 2 [Độ hiệu quả chiến lược] chắc là chỉ cách đánh có phù hợp hay không, có mới mẻ hay không, có đủ hiệu quả lợi dụng tài nguyên hay không. Nhưng [Độ phối hợp đoàn đội] ở hàng thứ 3 lại làm cô thấy hơi bất ngờ.

Thông thường mà nói, cái chỉ tiêu ‘đồng đội đoàn kết, tương thân tương ái’ này chỉ có để lấy lệ mà thôi, từ việc nhà trường xét duyệt học sinh ba tốt, đến việc công ty phát thưởng cho nhân viên, trước giờ đều là phải xem thành tích, không có ai quan tâm đến người đó có đoàn kết hay không, thành tích tốt là được.

Nhưng ở đây, chỉ số này lại tương đồng với [Độ hiệu quả chiến lược], tận 15 điểm.

Cũng có thể nói, cho dù là có giành được thắng lợi, nhưng trong tổng điểm cuối cùng, cũng có khả năng thua cho đội thất bại nhưng lại rất đoàn kết.

Nếu theo biểu hiện hiện giờ của E408 mà nói, Mật Trà không thể không thừa nhận, cô có chút lo lắng về [Độ phối hợp đoàn đội].

Xem xong [Điểm đoàn đội], tiếp theo là [Điểm cá nhân] quan trọng, và hàng đầu tiên trong Điểm cá nhân đã làm mọi người kinh ngạc.

Độ phối hợp: 120 điểm

Biểu hiện cá nhân: 90 điểm

Thời gian sinh tồn: 30 điểm

Có người lập tức hỏi, “Thưa cô, tại sao độ phối hợp vẫn tính vào trong cá nhân?”

Rõ ràng là điểm cá nhân, tại sao độ phối hợp lại chiếm đến 50%? Không lẽ là không nên xem năng lực cá nhân sao?

Cô Lý cong môi lên cười nhạt một cái, do đã trải qua vụ việc bị phạt chạy, Mật Trà hiện giờ vừa nhìn cô Lý cười là lại thấy hơi rợn người.

“Xem ra các em đánh giá thấp về 3 chữ ‘người năng lực’ rồi.” cô nói.

Trong lúc các học sinh vẫn đang mơ hồ, cô chậm rãi rút tay đang chống trên bàn lại.

“Người có thể thức tỉnh năng lực không ít, bình quân 10 người thì đã có 1 người. Tuy người thật sự có thể vận dụng năng lực không nhiều, nhưng con số cũng không phải nhỏ, chỉ tính đến số lượng người năng lực đăng ký thi tốt nghiệp đã có hơn 30 vạn rồi.”

“Người năng lực đối với bất kỳ 1 chính phủ mà nói, đều là lực lượng cực kỳ kinh khủng, không chỉ là kinh khủng về mặt sát thương, mà còn là kinh khủng về việc ‘không ổn định’.” cô liếc nhìn mọi người, “Các em có biết, một Thích Khách cấp 1 cho dù trong tình huống không có xài vũ khí, một năm có thể giết biết bao nhiêu người không.”

“Nói ví dụ cụ thể đi, một tầng bảo hộ mà một Pháp Sư cấp 1 tạo ra có thể chống đỡ sự tấn công của một quả đạn đạo; một mũi tên truy vết tích của một Cung Tiễn Thủ cấp 1, có thể đổi hướng được 21 lần, tầm bắn lớn nhất 4500m; giáo viên trong trường chúng ta——trong đó có cả tôi, đa số cũng chỉ mới đạt cấp 6, cấp 7, nhưng cũng đủ để huấn luyện các em, còn các Thích Khách cấp 3, chỉ tốc độ thôi cũng đạt đến 5 Mach.”

“Để đề phòng khống chế sự ‘uy hiếp không ổn định’ này, từ khi các em bắt đầu thức tỉnh năng lực, quốc gia đã cấm vị thành niên tự ý mang theo vũ khí, tất cả các dụng cụ đều cần phải đăng ký, được nhà trường bảo quản .”

Cô khoanh tay lại, cười nhẹ một tiếng, “Tôi nói thẳng ra luôn, nền giáo dục mà các em tiếp nhận từ nhỏ, điều hạt nhân nhất chính là nói cho các em biết: Phải nghe lời.”

“Trong tiền đề phải nghe lời trong xã hội là, trước tiên các em phải nghe hiểu những lời của đồng đội, phục tùng sự sắp xếp của đội trưởng.”

Bất luận là học cấp 3 hay là đại học, các chỉ tiêu như thân thiện phối hợp vĩnh viễn không được lơ là. Một người năng lực đến phút cuối rốt cuộc có thể trở thành một quân nhân ưu tú hay là một quả bom hẹn giờ, chỉ cách nhau có một lằn ranh mà thôi.

“Thưa cô, em có thể lý giải ý của cô, yếu tố quan trọng của một quân nhân là phục tùng,” một nữ sinh giơ tay lên nói, “Nhưng không phải tất cả ý nguyện của người năng lực là quân đội, ngược lại, phần lớn bộ phận giống em dự định sau này sẽ làm giáo viên, làm nghiên cứu, thậm chí có người sẽ từ bỏ năng lực của mình, không lẽ quốc gia không có xem xét về bộ phận người này hay sao.”

Cô Lý gật đầu, “Vậy em chắc cũng biết, con người là tổng hoà quan hệ xã hội. Bất luận sau này em là công ty ngồi văn phòng, hay là dự định khởi nghiệp……gì cũng được, trong xã hội này, em không phải là một cá thể đơn độc, em vĩnh viễn cần phải hoà nhập vào một đoàn thể, phát triển một đoàn thể.”

“Một tội phạm giết người liên hoàn có IQ cao thì năng lực cá nhân có mạnh không? Tất nhiên mạnh, còn mạnh hơn lính đặc chủng nữa, nhưng năng lực cá nhân này chỉ đem lại rắc rối cho xã hội. Người không tuân thủ quy tắc trong xã hội, có ưu tú đến cỡ nào nữa cũng chỉ là đối tượng bị loại bỏ.”

Nói đến đây, tiếng chuông buổi học lớp vang lên, đứng ngoài cửa là thầy toán đang ôm xấp tài liệu, cô Lý liếc nhìn thấy thầy ấy, thầy ấy gãi gãi đầu, cười hihi, “Cô Lý, cô nói xong chưa vậy? Tôi còn định lên lớp sớm 15 phút, cho các em nó làm bài tập kiểm tra.”

Mật Trà sững cả người.

Chẳng lẽ là kiểm tra toán cao cấp? Sao bây giờ, tuần trước cô chả nghe vô được tiết nào cả……

Cô Lý gật đầu ra hiệu với thầy ấy, “Xin đợi thêm một phút.” Cô tiếp tục nhấn vào màn hình cảm ứng, một biểu khác hiện ra.

“Nói nhiều vô ích, đây là bảng Thi Đấu Tập của các em vào thứ bảy tuần này, các em ghi nhớ đối thủ của mình, lần này là hình thức diễn tập thực tế, không phải lôi đài chiến nữa, cho nên 5 giờ sáng thứ bảy tập hợp ở sân trường, nhà trường sẽ dẫn các em đến sân tập.”

Cô nói xong liền rời khỏi phòng học, tiếp theo đó là thầy toán đậm người bước vào.

Trong lúc các học sinh vẫn chưa hoàn hồn, thầy toán quay đầu nhìn màn hình, sau đó làm ra vẻ buồn rầu thở dài một cái, “Ây da, tuần này đến lượt các em Thi Đấu Tập rồi à, thầy lại có một ngày không được gặp các em rồi. Nào nào nào, chúng ta tranh thủ thời gian, mau truyền giấy xuống dưới, thầy phải tranh thủ nhìn bộ dạng ngoan ngoãn yên tĩnh của các em trong tiết này.”

Từng tờ giấy trắng truyền xuống tạo thành một cơn sóng giấy, cho dù là học sinh A1, ít nhiều gì cũng thấy mặt chau mày ủ.

Tiết đầu tiên sáng thứ hai đã phải làm kiểm tra toán, có cần phải vậy không.

Lục Uyên nhìn bảng thi đấu, kết quả không ngoài dự đoán.

“Quả nhiên lần này hai đội chúng ta không có gặp nhau.” Lời này là nói cho Mật Trà ở bên cạnh nghe.

Trên đó ghi đối thủ Thi Đấu Tập:

E407——E507

E408——E508

E507…… nhắc 507 Mật Trà nhìn về phía Đồng Linh Linh trong vô thức.

Bản năng nói cô biết, Đồng Linh Linh là một học sinh Khoa Công rất mạnh, làm cho Mật Trà cũng thấy hơi sợ nguyên cả đội 507.

Nhưng trong ấn tượng của cô, Lục Uyên cũng là một học sinh cực kỳ ưu tú, sự ưu tú này không chỉ là do cô ấy luôn giữ vững thành tích đứng đầu, mà càng là vì, trong hành động cử chỉ nhìn như biếng nhác lạnh nhạt của Lục Uyên, Mật Trà luôn có thể cảm nhận được cảm giác an toàn, tựa như chỉ cần có Lục Uyên, không việc gì phải hoảng cả, yên tâm nghe theo sự chỉ đạo của cô ấy là được.

407 đụng 507, không biết ai sẽ thắng đây……

Nhưng Mật Trà không có lo lắng quá lâu, rất nhanh là cô ý thức được trước tiên phải lo cho bài kiểm tra toán này trước đã, và đối thủ mà bên cô sẽ gặp sắp tới——

E508

……

Khai giảng chưa được hai tuần, trong lúc các học sinh vẫn chưa phản ứng ra, thì cuộc thi đấu đã ập đến.

Học sinh A1 đến A4 sẽ được ngừng học vào thứ bảy của tuần thứ hai, đến sân tập ở thành phố H, đợi đến tuần sau thì sẽ đến lượt học sinh A5 đến A8.

Thứ bảy hôm đó, 5 giờ sáng, Mật Trà mang theo hộp pháp trượng của mình cùng các thành viên đứng trong sân trường, chờ đợi xe buýt đến đón.

Đây là lần đầu tiên các học sinh lớp 12 tham gia Thi Đấu Tập, có thể thấy được, mọi người đều rất hào hứng, cho dù 4 giờ sáng là phải dậy rồi, lúc này vẫn rất phấn chấn tụm lại thảo luận với nhau. Mặt ai cũng đầy vẻ hưng phấn và kỳ vọng, không giống như là đi thi đấu, ngược lại giống đi dã ngoại hơn.

Các giáo viên chủ nhiệm đứng ở hàng đầu tiên, đi cùng còn có Cô Ngôn phụ trách về y tế, bọn họ nhìn nhau cười một cái, không ai lên tiếng kêu các học sinh giữ im lặng.

Mỗi lớp chia làm 4 hàng dọc, nam sinh hai hàng, nữ sinh hai hàng, xếp theo thứ tự. Mật Trà và Thẩm Phù Gia đứng ở hàng trước E408, phía trước họ là mấy người 407, bên phải là đội nam sinh E402.

Thẩm Phù Gia phát giác Mật Trà dường như hơi căng thẳng, nên nắm lấy tay cô ấy, nắn nhẹ một cái, để di chuyển tâm trạng của cô ấy.

Mật Trà quay đầu sang nhìn, Thẩm Phù Gia cười, “Không sao hết, Thi Đấu Tập thôi mà, hôm nay vẫn là mô phỏng thực chiến giành Vật Ký Hiệu, sân tập rộng như vậy, nói không chừng chưa gặp được 508 thì đã kết thúc rồi.”

Đây mới là vấn đề làm cho Mật Trà lo lắng.

Tranh đoạt Vật Ký Hiệu trong khu vực rộng lớn như vậy, đội nào giành được nhiều là đội đó thắng. Mọi người dốc sức giành nhau, nhưng đối với Mật Trà mà nói, cho dù Vật Ký Hiệu được đặt tại chỗ đợi cô đến lấy, cô vẫn phải tốn cả buổi trời mới đến đó được.

“Tớ chạy chậm lắm,” cô cúi đầu nhíu mày lại, “Trên đường bằng phẳng tớ đã chạy không nổi rồi, nói chi đến các địa hình phức tạp.”

Cho đến lúc thi đấu thật, Mật Trà mới hối hận sao bản thân mình lúc trước lại không cố gắng luyện tập. Nhưng bây giờ có hối hận cũng vô ích, tên đã lên dây là không còn cơ hội quay đầu nữa, chỉ còn cách đâm đầu theo mà thôi.

Thẩm Phù Gia xoa lưng Mật Trà, “Việc tìm Vật Ký Hiệu cũng không vội, tụi mình đi nhanh chút là được, bất quá không tìm nữa, trực tiếp chặn đầu ở cửa ra giành lấy, giữa đường cậu nếu mà mệt quá đi không nổi thì nói cho tớ biết, tớ sẽ cõng cậu.”

“Vậy sao được,” Mật Trà lập tức cự tuyệt, “Cậu là chủ lực chiến đấu, thể lực của cậu rất quý báu, không thể lãng phí trên người tớ được.”

Mộ Nhất Nhan ở phía trước nghe vậy quay đầu lại, cười trêu chọc hai người, “Xem ra 299 cũng không phải là vạn năng, Phù Gia, cậu sắp có điểm yếu rồi.”

Thẩm Phù Gia trước giờ đều chú trọng sự cân bằng ở các phương diện——nói khó nghe chút là không có sở trường gì, nhưng nói dễ nghe chút lại là toàn năng.

Cô sử dụng cách học cùng tiến, không cho phép mình xuất hiện bất kỳ nhược điểm nào, do đó, tuy cô không có nhiều ưu thế xuất sắc, nhưng toàn thân lại không có một sơ hở nào.

Hiện giờ có thêm Mật Trà cần cô bảo vệ, có thể được tính là một điểm đột phá.

“Không còn cách nào khác,” Thẩm Phù Gia cũng cười đáp lại, “Nghiêm Húc phải điều khiển toàn trận, Lăng Âm là lực chiến trọng điểm, không thể gây trở ngại cho cậu ấy, nên chỉ còn mỗi tớ thôi.”

Mộ Nhất Nhan thở dài một cái, “Nếu một đội có 5 người thì tốt quá rồi, một đội 4 người quả thật là khó sắp xếp đội hình toàn diện. Cường công bên đội tớ vẫn phải nhờ vào Vu Sư.”

“Dù sao cũng là học sinh trung học, mới chỉ học năng lực được có hai năm, năng lực của mình còn chưa kiểm soát tốt được nữa là, nhiều người chắc chắn sẽ khó khống chế hơn.” Thẩm Phù Gia nói, “Tổ đội ở Cẩm Đại đều là 6 người, không biết đến lúc đó chúng ta có được ở chung với nhau không nữa.”

Cô nói như vậy thôi, nhưng trong lòng không muốn tổ đội với các bạn ở trung học nữa.

Thế giới rộng lớn như vậy, người năng lực ưu tú nhiều như vậy, tất nhiên phải cố gắng tiếp xúc nhiều thì mới có nhiều sự lựa chọn hơn.

Mộ Nhất Nhan gật đầu, “Đúng đó, bây giờ chủ yếu là lý thuyết và làm quen quy tắc là chính, đợi khi vào được đại học thì mới là chiến đấu đúng nghĩa.” Cô cười với Mật Trà, “Cho nên đừng căng thẳng quá, hôm nay chỉ là luyện tập, thắng thua không quan trọng, lại là trận đầu tiên, chắc sẽ không có đánh nhau nhiều đâu.”

Trong lúc nói chuyện, xe bus đã dừng ở cửa sau, các học sinh lần lượt lên xe theo thứ tự.

Sân diễn tập thực tế là một mảnh đất trống 4 vạn hecta, ở ngoại ô, là sân diễn tập chung của các người năng lực trung học đại học ở thành phố H.

Trong trạng thái không được sử dụng, thì sân diễn tập trống trơn, chỉ là một bình địa bình thường, nhưng khi đài điều khiển được khởi động, trên sân liền có thể mô phỏng các loại địa hình như rừng rậm, sa mạc…các loại địa hình mô phỏng này không phải là ảo ảnh, mà là các vật mô phỏng có thật.

Các Pháp Sư cấp 1 ở Hiệp hội Pháp Sư đã thu thập hình mẫu của các loại địa hình, rồi copy nó, lưu lại trong đài điều khiển, khi cần thì chỉ cần lựa chọn địa hình là được.

Mỗi tỉnh gần như là có từ 4 đến 6 sân diễn tập như vậy, kích thước khoảng từ 1 vạn đến 5 vạn hecta, chiếm diện tích rộng lớn, cực kỳ hao tổn nhân lực vật liệu.

Đây cũng không khó lý giải, tại sao kinh phí để bồi dưỡng một người năng lại đắt đến thế, nội chỉ cần xây dựng sân diễn tập thôi cũng hao phí rất nhiều.

Cả đoàn người trải qua quá trình ngồi xe hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi.

Vừa xuống xe, trước mắt là một cánh cổng to lớn.

Xung quanh sân diễn tập là bức tường rào cao hơn 10m vây lấy, cánh cổng ở giữa lúc này vẫn chưa mở ra, phía trên có một quả cầu to tròn, nhưng đó không phải là vật trang trí, mà là trung tâm điều khiển của sân diễn tập này.

Học sinh của 4 lớp tập hợp trước cửa, khi đang thảo luận bàn tán về sân diễn tập này, một tiếng còi thổi lên cắt ngang những cuộc trò chuyện này.

Mọi người lập tức im lặng.

Người thổi còi là cô Lý, cô và ba giáo viên chủ nhiệm khác và Cô Ngôn đứng ở phía trước, sau khi thấy các học sinh đều tập trung về phía mình, cô mở miệng nói, “Những chuyện liên quan chắc giáo viên chủ nhiệm cũng đã nói với các em rồi, tôi nhắc lại vài điểm quan trọng.”

Trên tay cô Lý không có loa phóng thanh, nhưng kỳ lạ thay, giọng cô có thể bao phủ hết cả đội ngũ, ngay cả đến học sinh ở cuối góc cũng có thể nghe được rất rõ ràng.

Có thể đảm nhận chức giáo viên chủ nhiệm của lớp 12A1, thực lực cô Lý quả thật đáng gờm.

“Hôm nay vẫn có các trường khác đến đây, chúng ta chỉ chiếm dụng một phần phía nam sân diễn tập. Đến lúc đó đài điều khiển sẽ chia phía nam ra làm ba phần, mỗi phần hai đội, một lần vào 6 đội, những người còn lại chờ ở phòng chờ.”

“Sau khi vào sân diễn tập, sẽ có nhân viên hướng dẫn các em vào khu vực tương ứng, bản đồ sẽ được phát cho các em trước khi vào trận, bây giờ kiểm tra lại đồ bảo hộ của các em, nếu trên sân xảy ra chuyện gì, phải lập tức nhấn nút cầu cứu khẩn cấp trên cánh tay.” Cô nói xong, quét mắt nhìn hết mọi người, “Nghe rõ hết chưa.”

Mấy cái này trước khi đến đây thì đã được giáo viên nhắc nhở vài lần rồi, nên học sinh rất nhanh là trả lời, “Dạ rõ.”

“Tốt,” cô Lý vỗ vỗ tay, nói lớn, “Toà E, E401, 402, 403; 501, 502, 503 bước ra!”

6 đội nam sinh A1 lập tức bước lên trước, họ là tốp đầu tiên vào đó.

“Bây giờ mở hộp lấy vũ khí pháp trượng của các em ra, xác nhận đồ phòng hộ có an toàn không.” cô Lý ra mệnh lệnh.

Được học năng lực hai năm, đây là lần đầu tiên được bước vào sân diễn tập trong truyền thuyết, nam sinh A1 rõ ràng rất hào hứng phấn khởi, còn các học sinh chưa được ra trận cũng nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ.

Nhìn đám thanh niên đang thì thầm trò chuyện, cô Lý cười, “À đúng rồi, quên nói các em biết, tất cả các buổi Thi Đấu Tập, bên nào thắng thì sẽ được cộng thêm 5 điểm trong kỳ thi giữa kỳ, điểm này trực tiếp cộng vào tổng điểm.”

“Trước khi thi giữa kỳ, tổng cộng có 3 lần Thi Đấu Tập, cũng có thể nói, đội nào giành hết 3 trận thắng thì mỗi người đều nhận được 15 điểm cộng thêm. Những ai cứ tưởng rằng Thi Đấu Tập là có thể thi đấu cho qua loa, thì nên cân nhắc kỹ, các em có được bao nhiêu cái 5 điểm bị vượt qua.”

Lời này vừa nói xong là mọi người xôn xao lên. Cả sân im lặng một giây, sau đó là phát ra sự ồn ào càng lớn, nhất thời, hơn 200 học sinh ai nấy cũng đều rất chấn động.

“Thi Đấu Tập tính điểm?”

“Chưa nghe nói qua.”

“Đã nói là Thi Đấu Tập, tại sao lại tính điểm?”

“Trời ơi, sao đây, 5 điểm là nhiều lắm đó!”

Mỗi trận thắng, tổng điểm mọi người cộng thêm 5 điểm, ba trận là 15 điểm. Sự uy hiếp từ việc cộng điểm này, cho dù là Lục Uyên Nghiêm Húc cũng thấy khó nhằn.

Mấy người E408 liền nhìn nhau, sau đó ánh mắt không hẹn mà tập trung lên chỉ huy của bọn họ——Nghiêm Húc.

Nghiêm Húc hơi nhíu mày lại, rõ ràng là tin này nằm ngoài dự đoán của cô.

Và trong lúc đó, phía trước truyền lại tiếng hoan hô của Phó Chi Ức: “Trời ạ, đội trưởng cậu hay thật, đoán đúng như thần, đúng là sẽ ảnh hưởng tổng điểm!”

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: