Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 29

785 0 9 0

Và trong lúc đó, phía trước truyền lại tiếng hoan hô của Phó Chi Ức: “Trời ạ, đội trưởng cậu hay thật, đoán đúng như thần, đúng là sẽ ảnh hưởng tổng điểm!”

Đồng tử của Nghiêm Húc thu nhỏ lại, bỗng nhiên nhìn về phía trước.

Phía trước Lục Uyên mặt không biểu cảm, tựa như hoàn toàn không thấy bất ngờ gì, chỉ lạnh nhạt nói, “Tất nhiên, nửa tháng mới tổ chức một lần Thi Đấu Tập, một năm cũng chỉ có mấy lần cơ hội, nhà trường sao có thể để cho học sinh buông thả vậy được, nhất định sẽ dùng một vài phương pháp làm cho việc luyện tập trở nên căng thẳng.”

Mấy người 408 tất nhiên cũng nghe được lời này, Liễu Lăng Âm chậc một tiếng, cười sâu xa, “Quả nhiên là hạng nhất khối.”

Nghiêm Húc cắn răng, câu nói này có lẽ không có ý gì khác, nhưng khi vào tai cô lại nghe như một lời chế giễu, chế giễu cô không bằng Lục Uyên.

“Xin lỗi, là tôi không có suy nghĩ chu đáo.” Cô hạ giọng mở miệng, cho dù không cam tâm, nhưng cũng không thể chối bỏ trách nhiệm.

“Việc này không liên quan đến cậu,” Mật Trà an ủi, “Mỗi ngày cậu đều dùng thời gian rảnh rỗi còn lại dạy tớ học, người phải xin lỗi nên là tớ, đã chiếm dụng quá nhiều thời gian của cậu.”

“Người như Lục Uyên tất nhiên là thiểu số,” Thẩm Phù Gia nhìn ra xa một vòng, cũng nói lời an ủi, “Mấy đội khác cũng vậy, không ai ngờ rằng sẽ có quy tắc này, ít ra tụi mình và đối thủ đều có chung điểm xuất phát.”

Mấy người còn muốn nói tiếp thì bên kia giáo viên chủ nhiệm A2 đã thổi còi, “Được rồi, các học sinh còn lại, bắt đầu từ A1 đi theo tôi, đến phòng chờ.”

Trong lúc bọn họ thảo luận, cô Lý đã dẫn 6 đội nam sinh vào sân, các học sinh còn lại thì do giáo viên chủ nhiệm khác sắp xếp.

Bước vào cổng, bên trong là một sảnh lớn cực sáng sủa, liên kết ba con đường khác tạo thành hình chữ T, đường phía trước được trải thảm đỏ, thông ra sân diễn tập; còn đoàn người Mật Trà lúc này đang ở con đường bên trái, đi khoảng hơn 20m là tới phòng chờ khu A.

Phòng chờ này giống như phòng chờ ở sân bay, được bày nhiều hàng ghế dài, sát tường là các tiệm nhỏ bán thức ăn.

Mật Trà sau khi bước vào là ngửi thấy mùi xúc xích nướng thơm phức.

Cô quay đầu, ánh mắt quét nhìn hết các tiệm này, sự căng thẳng trước khi đến đây đã tiêu tan hết một nửa một cách kỳ lạ——

Sân diễn tập, cũng không có đáng sợ như cô tưởng tượng ……

Nhưng trong tình cảnh này ai mà có tâm tư đi để ý mấy thức ăn ngon đó, các học sinh sau khi ngồi xuống liền tụ tập thảo luận lại kế sách.

Chuyện liên quan đến điểm số, tất nhiên không được sơ sài nữa, E408 cũng vậy, bọn họ tụ tập lại, đồng thời cảm nhận được ánh mắt thăm dò của E508 ở đằng xa.

Chắc là 508 cũng bị quy tắc này làm sang chấn tâm lý, hiện giờ thấy hơi hoảng loạn và căng thẳng.

Nghiêm Húc phân tích, “Thành viên của E508 gồm 3 công một pháp: Cuồng Chiến Sĩ, Khinh Kiếm Sĩ, Thích Khách và đội trưởng của bọn họ: Pháp Sư.”

“Tôi vốn không định sẽ để lộ năng lực [Tăng Bức] của Mật Trà, đồng thời kêu cậu ấy khi [Trị Liệu] cũng giảm tốc độ xuống, nhằm giữ thực lực cho đến khi thi giữa kỳ cuối kỳ, nhưng hiện giờ 1 trận đấu chênh lệch nhau 5 điểm, điểm số này quá nhiều rồi, Liễu Lăng Âm và Mật Trà đều không thể mất được.”

Thắng được một trận, mỗi người trong đội được cộng 5 điểm, và mỗi một trận tất nhiên sẽ có một đội thắng, một lớp sẽ có 4 đội được cộng điểm.

Phải biết rằng, tổng điểm của Mật Trà chỉ hơn hạng nhất bên A2 có 0.5 điểm thôi, hơn nữa chỉ lần thi đấu này, A2 nhất định sẽ có 16 người có thể tăng thêm 5 điểm, nếu thắng được 3 trận là 15 điểm, chắc chắn sẽ có người đẩy được Mật Trà ra khỏi A1.

Không chỉ Mật Trà, dựa theo cách tính này, cho dù hạng khoảng 30 như Liễu Lăng Âm cũng nằm trong vùng nguy hiểm.

Cho nên, E408 muốn giữ lại các đội viên, ít nhất phải thắng được hai trận, thì mới có thể miễn cưỡng duy trì cân bằng với các đội khác.

Thẩm Phù Gia thở dài một cái, “Đại đa số học sinh đều không hiểu rõ về Mục Sư, Mật Trà vốn là con át chủ bài của chúng ta vào trận đấu quan trong. Trong kế hoạch lúc trước, là sẽ để cho Mật Trà ếm hàng, làm cho các người khác lơ là cảnh giác với chúng ta, có thái độ xem thường Mục Sư như lúc trước, đến phút cuối chúng ta tìm cơ hội ra đòn bất ngờ. Nhưng theo cục diện hiện giờ, e là không giấu nghề được nữa rồi.”

“Ba người chúng ta bình thường thành tích năng lực được xếp trong top, vốn đã thu hút sự chú ý của người khác, cho dù chúng ta muốn giấu nghề, học sinh nào tinh ý chút chắc sẽ không mắc bẫy.” Liễu Lăng Âm lắc lắc đầu, “Xem ra nhà trường đang ép chúng ta phải nâng cao kỹ năng rồi.”

“Thực lực mỗi đội vốn chênh lệch không nhiều, chúng ta khó bọn họ cũng khó, vấn đề là năng lực của 508 dễ có ưu thế về địa hình.” Nghiêm Húc mở danh sách ra, “Khinh Kiếm Sĩ của 508 với sở trường kiếm trận hệ gió, đội trưởng Pháp Sư của bọn họ lại là năng lực hệ hoả, gió giúp lửa mạnh, nếu như gặp địa hình dễ cháy như trong rừng, chúng ta rất dễ rơi vào thế bị động.”

Mùa hè nóng bức, mùa thu hanh khô, đều là các mùa làm cho cây cối dễ cháy, cả học kỳ này gần như là thiên vị cho người năng lực hệ hoả.

“Nhưng Nghiêm Húc cậu không phải hệ thuỷ sao? Còn Gia Gia cũng là hệ băng.” Mật Trà nói, “Hai cậu chắc có thể khắc chế được bọn họ mà.”

“Rừng một khi mà bị cháy, thì không phải là một hai thùng nước là có thể dập tắt được.” Nghiêm Húc lắc đầu, không lạc quan cho lắm.

Thẩm Phù Gia cũng lo lắng, “Trong diễn tập thực tế không có tác chiến dưới nước, trừ phi là núi tuyết, nếu không chúng ta đều ở thế yếu, nhưng hình như rất ít nghe nói có tác chiến trên núi tuyết.” cuối cùng cô nói, “Hy vọng lần này không phải địa hình rừng rậm, dù sao cũng là lần đầu tác chiến, ngay đến quy tắc chúng ta cũng chưa nắm rõ.”

“Vốn dĩ Thẩm Phù Gia cậu là người có tốc độ nhanh nhất trong đội chúng ta, theo lý cậu nên là tiên phong dò đường, nhanh chóng đoạt Vật Ký Hiệu. Nhưng Liễu Lăng Âm là Trọng Kiếm Sĩ, không mở được kiếm trận trong phạm vi lớn, Mật Trà nếu như theo cậu ấy, rất dễ bị giương đông kích tây, đến lúc đó cậu ấy khó lo hết hai đầu, cho nên vẫn là để cậu bảo vệ Mật Trà sẽ tốt hơn.” Ý của Nghiêm Húc là kế hoạch ban đầu không đổi.

“Được,” Liễu Lăng Âm gì cũng được, “Vậy tôi với cậu đi mở đường, hai người cậu ấy ở đằng sau từ từ đi.”

Mọi người lại thảo luận thêm một hồi, dựa vào quy tắc thi đấu, mỗi trận sẽ thi hai tiếng đồng hồ. Nếu tính một tốp 6 đội, 4 lớp hôm nay ít nhất phải cần đến 16 tiếng đồng hồ mới hoàn thành được buổi thi hôm nay.

Mọi người là 7 giờ đến sân diễn tập, tính thêm các hao phí giữa giờ, diễn tập hôm nay có thể sẽ kéo dài đến 1, 2 giờ sáng. Cũng may ngày mai là chủ nhật, có thể nghỉ ngơi một ngày.

Trong khu C khu D của phòng chờ đều có thiết kế phòng nghỉ, người năng lực có thể nghỉ ngơi trong đó trong lúc chờ đợi, nhưng mà tốp sau là đến lượt đội của Mật Trà rồi, bọn họ bèn ngoan ngoãn ngồi chờ trên ghế, đợi giáo viên ra dẫn dắt.

Quá trình chờ đợi tất nhiên là khô khan vô vị, Nghiêm Húc đã có chuẩn bị từ sớm, lấy một bộ bài tập toán nhìn có vẻ rất phức tạp ra làm, Liễu Lăng Âm đang đeo tai nghe không biết đang xem gì, Thẩm Phù Gia vốn đang định nhắm mắt thư giãn một lát, nhưng ánh mắt cô thấy Mật Trà cứ nhìn vào một tiệm ở bên cạnh với ánh mắt thèm thuồng.

“Đói chưa?” Cô hỏi.

5 giờ tập họp, 4 giờ rưỡi ăn sáng đến giờ cũng được 3 tiếng đồng hồ rồi, đợi đến lúc bọn họ thi xong ít ra cũng 11 giờ, đến lúc đó chắc đói meo quá.

Mật Trà quay đầu, thấy Thẩm Phù Gia nhìn mình cười, ánh mắt đó như nhìn thấu tất cả. Cô xấu hổ gật đầu, nhỏ tiếng nói, “Có chút chút.”

“Vừa hay tớ cũng đang đói,” Thẩm Phù Gia đứng dậy, hoạt động cái cơ thể đã ngồi xe hai tiếng đồng hồ, cười với Mật Trà, “Đi, đi xem có gì ăn không.”

“Được!” Mật Trà lập tức đặt pháp trượng xuống, nhân tiện hỏi Nghiêm Húc và Liễu Lăng Âm, “Hai cậu có muốn ăn gì không?”

Hai người đều lắc đầu, hoàn toàn không có nhu cầu về ăn uống.

Hai người không ăn, Mật Trà ăn, cô vui vẻ theo Thẩm Phù Gia tìm một tiệm đang phát ra mùi thức ăn thơm phức.

Trên cái kệ nho nhỏ đặt một cái máy nướng xúc xích, lớp vỏ ngoài của xúc xích bóng loáng được được nướng tới giòn rụm, xúc xích chậm rãi chuyển động bên trong, toả ra một mùi thơm nức mũi; bên cạnh máy nướng là một cái lẩu oden với 16 ô, bên trái còn có một hộp giữ nhiệt loại nhỏ, bên trong là các thực phẩm chiên sẵn, phối hợp với máy bán nước tự động, là có thể ở đây ăn một bữa cực kỳ thơm ngon.

Cả thành phố H chỉ có một sân diễn tập, nên nhiều ông chủ rất thích mở tiệm ở đây, kiếm tiền từ các học sinh.

Chủ tiệm thấy Mật Trà nhìn thức ăn nhà mình nhìn tới không chớp mắt, cười tít mắt hỏi, “Cô bé cô muốn ăn gì?”

“Tôi……” Mật Trà vừa định trả lời, Thẩm Phù Gia ở bên cạnh nhỏ tiếng nhắc nhở, “Mật Trà, lát nữa còn phải ra sân, không nên ăn nhiều quá.”

“Ồ……” do đó Mật Trà dẹp đi cái cách nghĩ ‘xả láng’ của mình. Cô bị Thẩm Phù Gia canh chừng, chỉ có thể mua một ly oden nho nhỏ, suy nghĩ đến việc sau khi vào sân không thể đi toilet, nên đến nước canh cũng không dám lấy nhiều.

“Bao nhiêu tiền ạ?” Mật Trà hỏi ông chủ.

“9 đồng.” chủ tiệm nhấn số tiền, đưa máy quét lên trước, “Quét một cái ở đây.”

Mật Trà lấy điện thoại ra, vừa chỉnh tới mã thanh toán, đột nhiên tít một tiếng, có người giành trả tiền dùm cô.

Cô cứ tưởng là Thẩm Phù Gia khách khí, sau đó ngẩng đầu lên, bên cạnh là một nam sinh cao to.

Nếu nhớ không lầm, hình như cũng học lớp bọn họ.

Mật Trà ngẩn người, “Đây là oden của tôi mà.” Cô vừa định trả tiền mà.

“Tôi, tôi biết là của cậu.” nam sinh nói chuyện hơi lắp bắp, nói xong quay người định đi, khi quay lưng lại với Mật Trà, vội vã để lại một câu khô khan: “Tôi mời cậu!” ngữ khí hơi hung dữ chút.

Có người giành trả tiền, Thẩm Phù Gia cũng sững người, cô nhìn thấy nam sinh đó sau khi về lại chỗ ngồi, đỏ mặt cúi đầu xuống, bị các nam sinh cùng phòng khác cười đùa đấm một phát. Cục diện này——

Cô thu ánh mắt lại, nhìn vào Mật Trà vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác.

Quả nhiên, nam sinh A1 thông suốt hơn nam sinh lớp thường một chút.

“Đó là một Cuồng Chiến Sĩ, thành tích cũng không tồi trong hệ Cuồng Chiến, gia đình cũng rất khá giả.” Thẩm Phù Gia nói bên tai Mật Trà, “Cậu xem, đôi giày của cậu ta ít nhất cũng 7, 8 ngàn tệ đó.”

Mật Trà lúc này mới hiểu ra, mặt cô thấy hơi nóng, nhưng vẫn chưa đến mức thấy trong lòng rạo rực, chỉ là nhỏ tiếng nói, “Nhưng tớ không thích loại hình nam sinh này……”

Quá cao quá đô con làm cho cô cảm thấy áp bức đáng sợ, chắc có lẽ Mục Sư bẩm sinh thiếu năng lực tự bảo vệ, Mật Trà rất sợ ở chung với những ai có cảm giác uy hiếp.

Nên đây cũng là lý do, Mật Trà thân với Thẩm Phù Gia nhất trong E408.

Đối với cô mà nói, Liễu Lăng Âm và Nghiêm Húc ở một trình độ nhất định đều phát ra ‘mùi nguy hiểm’.

Liễu Lăng Âm tất nhiên không cần nói, hành động cử chỉ đều mang khí chất ngạo mạn của kẻ săn mồi, còn khuôn mặt nghiêm nghị và lời nói thẳng thắn của Nghiêm Húc lại rất dễ làm người ta hiểu lầm, chỉ có Thẩm Phù Gia, ôn nhu dịu dàng, ở chung thấy rất thoải mái.

Nam sinh lúc nãy tựa như hai tay giơ ra là có thể xé xác cô, đứng chung với cậu ta, làm Mật Trà thấy không thoải mái chút nào.

Cô suy nghĩ, quyết định nói, “Tớ đi trả tiền cho cậu ta.”

“Đợi đã,” Thẩm Phù Gia liền kéo Mật Trà lại, dở khóc dở cười uyển chuyển nói, “Cho dù cậu muốn trả thì cũng nên đợi đến lúc không có người mới trả, bây giờ nhiều người như vậy ……không tốt lắm.” bị nữ sinh từ chối trước mặt đám đông, quá làm cho người ta mất thể diện.

Mật Trà thấy cũng có lý, “Vậy được thôi, thứ hai tớ mới trả tiền cậu ta.”

Thẩm Phù Gia mỉm cười, vuốt vuốt tóc mai bên tai của Mật Trà, “Cậu xem, tớ nói qua rồi, Trà Trà đáng yêu như vậy, đợi đến khi cậu quen với các bạn trong lớp, chắc chắn sẽ có người tỏ tình với cậu.”

Mật Trà vốn đã không muốn để tâm chuyện này, bị Thẩm Phù Gia nhắc đến, cô lại thấy xấu hổ, “Tớ còn chưa nói chuyện qua với cậu ta, hoàn toàn không quen biết cậu ta.”

Thẩm Phù Gia cười mà không nói.

Sau khi hai người trở về chỗ ngồi, lại phải đợi thêm 1 tiếng đồng hồ nữa, khoảng 9h10, cô Lý dẫn nam sinh tốp đầu ra.

Đám người vừa trở về là thành công thu hút sự chú ý của mọi người, quá nhiều ánh mắt hiếu kỳ săm soi nhìn bọn họ, ý đồ xem xem có thể tìm ra chút thông tin hữu dụng nào không từ trạng thái cơ thể của bọn họ.

“Các em có thể nghỉ ngơi ở đây, đợi buổi trưa sẽ có xe bus đến các em, hoặc cũng có thể tự mình về trường.” cô Lý nói với bọn họ.

Nghe vậy, cả đám nam sinh có một nửa ngồi phịch xuống đất, một nửa vội đi tìm ghế ngồi. Không một ai có ý định sẽ lập tức rời khỏi.

Mật Trà nhìn bọn họ, phát hiện bọn họ đều là mặt đỏ tía tai, mồ hôi đầm đìa, ai ai cũng giống như gâu đần mới chơi lướt sóng về, mệt đến thè cả lưỡi ra, đồ bảo hộ dính không ít bùn đất bụi bặm.

“Mệt chết đi được……” nam sinh nằm la liệt, vũ khí đặt trên mặt đất, cũng chả buồn nhặt lên, có người thậm chí còn bán đứng linh hồn mình, kéo tay đồng bọn, nịnh nọt, “Ba, đi mua cho con trai cưng của ba một chai coca được không?”

“Cút, mệt chết tớ rồi, không muốn đứng dậy, tự mình đi, kêu ba cũng vô ích.”

Cô Lý mặc kệ đám ‘tàn binh’ này, quay sang vỗ vỗ tay, lớn tiếng nói, “E404, E504; E407, E408; E507, E508 bước ra!”

Mật Trà chấn động tinh thần, tới lượt bọn họ rồi!

Nữ sinh của A1 đợt này khá nhiều, nam sinh 405, 406 không có, sau 404 là trực tiếp đến 407 bên nữ sinh.

Các học sinh còn lại của A1 tuy có không ít người muốn hỏi thăm đám người mới trở về, nhưng cô Lý lại không có bọn họ có cơ hội giao lưu, mau chóng chỉnh đốn, dẫn bọn họ đến con đường thông đến sân diễn tập.

Sau khi bước vào con đường trải thảm đỏ kia, mọi người mới phát hiện ra đây không phải là một con đường thẳng, đi thêm 10m nữa là đến một ngã ba, mỗi giao lộ đều có hai nhân viên của sân diễn tập.

“404, 504, các em đi theo nhân viên bên trái.” cô Lý chỉ thị, “407, 507 đi chính giữa, 408, 508 bên phải. Khi đến cửa, nhân viên sẽ phát cho các em bản đồ, một đội chỉ có một bản đồ, các em thương lượng xem ai giữ. Đợi sau khi kết thúc, lập tức đến cửa ra, sẽ có nhân viên dẫn các em ra, tôi ở phòng chờ chờ các em.”

Nói xong, cô Lý quát lên mọi câu cho mọi người tỉnh táo, “Đã rõ hết chưa!”

“Dạ rõ!”

Kèm theo câu trả lời dõng dạc này, Mật Trà phát hiện, ánh mắt của bạn cùng phòng đều trở nên sắc lạnh, đặc biệt Thẩm Phù Gia và Liễu Lăng Âm, tố chất của hai học sinh Khoa Công được bộc phát ra, một luồng quyết đoán rất khó miêu tả được đang thấp thoáng rực cháy, ẩn giấu mà sắc bén.

Không chỉ có đội bọn họ, mà các đội còn lại cũng đều bắt đầu nghiêm túc, duy chỉ có Lục Uyên, cô vẫn là một tay ôm pháp trượng, một tay đút vào túi quần, bộ dạng bất cần đời.

Nhưng không ai dám do vậy mà coi thường cô ấy, từ khi mà Lục Uyên đã đoán được quy tắc cộng điểm sớm hơn một người một bước, Mật Trà thực sự cảm nhận được sự đáng sợ của hạng nhất toàn khối này.

Nghiêm Húc thi được hạng hai toàn khối, là do điểm số này đã là cực hạn của cô, mỗi ngày cô đều trải qua như khổ tăng tu tành; còn Lục Uyên thi được hạng nhất toàn khối, đó chẳng qua là trạng thái thường ngày của cô mà thôi, cô thậm chí còn chả buồn lấy thêm vài điểm.

Chắc có lẽ phát giác có người đang nhìn lén mình, Lục Uyên chậm rãi quay đầu sang, ánh mắt chuẩn xác tìm ra được là Mật Trà.

Lục Uyên sau khi phát hiện Mật Trà, gật đầu ra hiệu với cô, tiếp theo đó đi theo nhân viên vào con đường chính giữa, Mật Trà vẫn chưa kịp thu tầm nhìn lại, đột nhiên một đôi mắt lãnh đạm xuất hiện trong tầm nhìn của cô——

Đồng Linh Linh .

Cô lãnh đạm liếc nhìn Mật Trà một cái, rất nhanh là quay đầu lại. Liễu Lăng Âm phát giác ra ánh mắt của Đồng Linh Linh, cười nhạo một tiếng, “Ngon lắm à.”

Cô vẫn còn ghi hận vụ Đồng Linh Linh mắng bọn họ là ‘Chó sủa là chó không cắn’.

“Đừng phân tâm,” Nghiêm Húc nói khẽ, “tập trung vào đối thủ lần này của chúng ta.”

Đối thủ lần này của bọn họ đang đứng sau 408, đứng đầu là đội trưởng 508, Pháp Sư hệ hoả, đây là một nữ sinh nhỏ bé trầm tĩnh, cũng giống như Nghiêm Húc vậy, đều đeo một cặp mắt kính.

Mật Trà khi quay đầu sang nhìn, cô ấy e lẹ nở một nụ cười với Mật Trà, hai khoé miệng liền hiện lên má lúm đồng điếu.

Phía sau cô ấy là một nữ sinh cực kỳ cao, cao hơn Liễu Lăng Âm nửa cái đầu, gần 1m8, do bị đồ bảo hộ che lại, Mật Trà nhìn không ra thân hình cô ấy, nhưng trên tay cô ấy lại cầm một cây búa to, chắc là một nữ cuồng chiến khác ngoài Đồng Linh Linh ra.

Phía sau nữa là một nữ sinh có dáng người nhanh nhẹn, trên tay cầm thanh kiếm màu phỉ thuý, là một Khinh Kiếm Sĩ giống Thẩm Phù Gia.

Và nữ sinh đứng cuối hàng có sắc mặt hơi nhợt nhạt, cô cho nón của đồ bảo hộ trùm lên đầu, che hết gần nửa khuôn mặt, nhìn không rõ thần sắc, nhưng từ cái cằm lộ ra bên ngoài có thể thấy được nữ sinh này cực gầy, chắc đây là Thích Khách của 508.

Ba người khác của 508 không nhìn ra được gì, nhưng nụ cười của đội trưởng Pháp Sư, làm cho Mật Trà nghĩ thầm, 508 vẫn rất thân thiện, hy vọng có thể thuận lợi kết thúc trận đấu này——

À không đúng, phải phù hộ bọn họ không gặp phải chiến trường dễ cháy như rừng rậm, tốt nhất là núi tuyết, có lợi cho Nghiêm Húc và Thẩm Phù Gia phát huy.

Nhân viên dẫn dòng người đi đến hết con đường là một cánh cửa kim loại màu trắng, đó không phải là cửa thông thường, mà là một cửa truyền tống có thể vận chuyển trong chớp mắt, dù sao thì sân diễn tập rộng như vậy, đi qua đó từng bước một không biết đi đến bao giờ nữa.

Sau khi phân phát xong bản đồ, hai đội đều hoàn toàn không do dự mà giao cho Pháp Sư bảo quản.

“Bây giờ tôi sẽ phát đồ bịt mắt cho các em, các em sẽ đeo nó vào, sau đó đặt tay lên vai đồng đội phía trước, chúng tôi sẽ phân chia ra dẫn các em đến khu vực khác nhau.” Một trong những nhân viên nói, “Xin đừng có lén nhìn, trên đường đi nhớ nắm chặt vai đồng đội, nếu mà bị tụt lại phía sau nhớ lên tiếng, chúng tôi sẽ đợi các em điều chỉnh xong mới đi tiếp, sau khi đến địa điểm, nhớ để ý nghe loa phóng thanh ở phía trên, sau khi nhận được mệnh lệnh bắt đầu thì mới được tháo bịt mắt xuống.”

“Đợi sau khi đồng hồ đếm ngược kết thúc bắt đầu, nhất định phải mau chóng đến được cửa ra, nếu không sẽ bị xem là ‘tử vong’.”

Mọi người biểu thị đã rõ, nghe lời làm theo.

Sau khi bịt mắt, xung quanh tối thu, Mật Trà mò mẫm đặt lên vai Thẩm Phù Gia, còn vai của cô thì được Liễu Lăng Âm đặt tay lên.

Nghiêm Húc đứng ở đầu tiên, nhân viên nắm lấy tay cô, chỉ nghe tách một tiếng, cửa hợp kim mở ra, 4 người như đang chơi rồng rắn lên mây được dẫn đi về phía trước.

508 ở đằng sau cũng vậy, được dẫn đi về hướng ngược lại với 408.

Sự phân chia này nhằm để che giấu cứ điểm của hai bên, để cho hai bên không biết được vị trí của kẻ địch, mới tiến hành tranh đoạt Vật Ký Hiệu, cái gọi là Vật Ký Hiệu, thì là một vật mô phỏng.

Mấy người đi về phía trước khoảng 15 phút thì nghe nhân viên nói, “Các em đứng đợi ở đây, loa phát thanh chưa ra hiệu lệnh thì không được tháo bịt mắt xuống.” nói xong, anh liền rời khỏi trước, để lại chiến trường cho học sinh.

Trong quá trình chờ đợi trong bóng tối, Mật Trà bỗng có dự cảm không lành.

Loa phóng thanh phía trên vang lên chỉ thị: “Các thí sinh chú ý, cuộc thi hiện giờ bắt đầu, xin tháo bịt mắt xuống.” mọi người lập tức tháo đồ bịt mắt cản trở tầm nhìn xuống.

Cảnh tượng diễn tập thực tế lần đầu tiên xuất hiện trước mặt 4 người 408.

Ve kêu chim hót, không khí trong lành, cây cối xung quanh cao ngút um tùm——

Rừng rậm. 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: