Con người ở thế giới này sẽ lần lượt thức tỉnh năng lực của mình vào năm 12 tuổi.
Các giáo viên ở trường cấp hai sẽ có hướng dẫn một ít lý thuyết cho các học sinh thức tỉnh năng lực; Nhưng phải chờ đến cấp ba, nhà trường mới mở lớp thực chiến.
Mở lớp trễ như vậy là có 2 nguyên nhân:
Một mặt là e ngại tuổi tác thức tỉnh của học sinh không đồng đều;
Mặt còn lại là nghĩ đến tâm trí của trẻ vị thành niên chưa trưởng thành, nhà trường lo lắng học sinh được sử dụng năng lực quá sớm, sẽ dẫn đến nhiều trường hợp bạo lực học đường.
Trường THPT trực thuộc Cẩm Đại nhập học dựa vào thành tích tốt nghiệp cấp 2 mà chia làm 3 lớp thực nghiệm, 5 lớp thường.
Các môn thi tốt nghiệp không bao gồm thi năng lực, dựa vào điểm số của 4 môn văn toán anh thể dục, Mật Trà bị phân vào lớp thường.
Và việc phân chia lớp 12 với việc chia lớp khi nhập học vào trường cũng khác nhau.
Sau khi người năng lực kết thúc kỳ thi các môn tổng hợp, dựa vào thành tích hai học kỳ cuối văn toán anh mỗi môn 100 điểm và năng lực 300 điểm, các học sinh sẽ được cải tổ lại.
Nói là cải tổ, nhưng thật ra học sinh lớp 12A1 hiện nay, cơ bản vẫn là đến từ 3 lớp thực nghiệm trước đây.
Môn học tuy khác nhau, nhưng thành tích chung quy vẫn phụ thuộc vào năng lực học tập và tính tự giác.
Học sinh có thể thi vào lớp thực nghiệm trường THPT trực thuộc Cẩm Đại, sẽ không vì kỳ thi có thay đổi một môn học mà làm cho thành tích tụt dốc.
Trong lễ khai giảng, Mật Trà quả nhiên không tìm thấy bạn học của mình trong A1, bạn thân gần nhất cũng ở lớp A3.
Đợi các lớp trở về phòng học, cảm giác tổ nhóm của A1 lại càng thể hiện rõ ràng hơn.
Năm học mới, nhưng các học sinh đều không có bất kỳ cảm giác xa lạ nào, mọi người đều đã quen nhau từ năm lớp 10 lớp 11.
Đối với học sinh lớp thường mà nói, lớp 12 là một đợt chia lớp lớn; nhưng đối với học sinh lớp thực nghiệm mà nói, thì chỉ là thay đổi phòng học mà thôi.
Giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa xếp chỗ ngồi, mọi người tụm ba tụm năm lại tạm thời ngồi với nhau.
Nghiêm Húc đã ngồi vào vị trí gần cửa sổ ở dãy thứ 3 rồi; Liễu Lăng Âm thì đi tìm bạn của cô ấy.
Mật Trà đi bên cạnh Thẩm Phù Gia, cô có chút do dự, đang muốn hỏi có thể ngồi cạnh Thẩm Phù Gia không, thì có một nữ sinh chen vào đẩy cô ra khỏi Thẩm Phù Gia.
“Phù Gia, lát nữa chọn chỗ ngồi, tụi mình ngồi chung đi?”
Mật Trà loạng choạng một cái, đối phương chắc là Khoa Công, dù là không phải cố ý đụng nhưng vẫn làm đau vai cô.
Cô vẫn chưa đứng vững thì lại có không ít nữ sinh vây quanh Thẩm Phù Gia, hoặc là chào hỏi hoặc là trò chuyện với cô ấy.
Mật Trà bị đẩy ra bên ngoài, cô nhìn thấy hai nữ sinh bên cạnh Liễu Lăng Âm lộ vẻ mặt không vui, hình như là không ưa Thẩm Phù Gia.
Thai độ của nữ sinh trong lớp này đối với Thẩm Phù Gia hình thành hai thái cực, nếu không phải cực kỳ thân thiết, thì là cực kỳ phản cảm.
Thông qua khoảng trống của đám người Thẩm Phù Gia liếc nhìn thấy được tình cảnh của Mật Trà, trong lòng cô hiểu rõ trong một lớp học xa lạ này, Mật Trà muốn ngồi chung với cô, cô ấy chỉ có thể dựa vào cô mà thôi.
Nhưng và ngồi chung với Mật Trà có ích gì cho cô chứ.
Cùng phòng, cùng đội cũng đủ độ thân thiện với Mật Trà rồi, nếu mà còn cho Mật Trà cùng chỗ ngồi……
Giá trị của Mật Trà vẫn chưa cao đến mức độ này.
Nghĩ đến đây, Thẩm Phù Gia coi như không thấy gì, rồi nhìn các nữ sinh xung quanh mình.
Phó Chi Ức, Khinh Kiếm Sĩ cùng khoa với cô, ba làm Viện trưởng viện kiểm sát, mẹ làm việc trong sở giáo dục;
Tần Trăn, Cung Tiễn Thủ, con gái của tài phiệt đổng sự trưởng;
Mộ Nhất Nhan, Thích Khách, con gái chủ ngân hàng.
Người cần kết giao quá nhiều, muốn thuận lợi nhiều bên thì cô phải cố gắng sắp xếp chia đều tinh lực của mình, chứ không phải tốn thời gian với một người bình thường rất có khả năng sẽ bị tụt ra khỏi A1.
Mấy người hàn huyên vài câu về kỳ nghỉ hè, tiếp theo đó chọn chỗ ngồi xuống.
“A——” Phó Chi Ức cảm thán một tiếng dài, “Cuối cùng cũng đợi được đến năm lớp 12 có thể tự mình chọn chỗ ngồi rồi.”
“Lúc trước tụi mình đều ngồi cách xa nhau, năm nay nếu không có gì thay đổi chắc có thể ngồi chung với nhau rồi.”
Mộ Nhất Nhan có một mái tóc đen dài buông xoã, mái tóc ấy đen dày hơn Thẩm Phù Gia, và cũng thô cứng hơn chút.
Cô ấy có khuôn mặt xinh như búp bê, làn da trắng nõn nà, được tóc mái phía trước che lại, khuôn mặt xinh xắn không tỳ vết, hoàn toàn nhìn không ra một cô gái thanh tú như thế lại là Thích Khách.
“Vậy thì 4 tụi mình chọn chỗ gần cửa sổ ngồi chung đi.” Thẩm Phù Gia nói, “Nếu xếp chỗ dựa theo thành tích thì nữ sinh thứ hạng cao hơn chả được mấy người, đến lúc đó tụi mình chọn dãy 4 với dãy 5 được không?”
“Được.”
“Được.”
Mấy người sau khi thương lượng xong thì về chỗ, Mật Trà vẫn đứng nguyên tại chỗ, có chút lúng túng.
Tuy đã đoán được sẽ có tình cảnh này, mọi người chắc chắn đều có bạn thân, nhưng lẻ loi một mình như thế làm cho cô không khỏi ngượng ngùng.
Mắt thấy chuông sắp reo, mấy dãy sau đều bị nam sinh chiếm hết, điều này làm cho Mật Trà muốn lặng lẽ ngồi một mình trong góc cũng không làm được rồi, chỉ còn cách ngồi vào dãy đầu.
Vị trí trong góc của dãy một, rất khó nhìn thấy đầu bên kia của bảng đen.
Kèm theo tiếng chuông là giáo viên chủ nhiệm ôm giáo án bước vào.
Là một nữ giáo viên lão luyện, tóc đuôi ngựa buộc cao, bước chân vững vàng.
Sau khi cô ấy vào lớp, đặt giáo án xuống bàn.
“Tôi họ Lý, là giáo viên chủ nhiệm của các em trong năm nay, phụ trách lớp chuyên môn Thích Khách.” Câu đầu tiên khi gặp mặt học sinh mới, cô ấy nói giản dị mà sâu xa.
“Tôi sẽ không chiếm dụng nhiều thời gian của các em, bây giờ bắt đầu chọn chỗ ngồi.”
“Dựa theo thứ hạng, hạng thấp nhất chọn trước, hạng cao hơn có thể chọn chỗ người khác đã chọn.”
Không đợi học sinh có phản ứng, cô liền cầm danh sách lên chấp hành nhiệm vụ đầu tiên của học kỳ mới.
“Hạng 48, Mật Trà.”
Điểm danh đến qua đột ngột, làm cho Mật Trà có chút bối rối.
Trong chớp mắt toàn bộ ánh mắt cả lớp đều tập trung vào cô, cô gần như nghe được có người lén lút nói với nhau:
“Ai vậy trời?”
“Chắc A3? Chưa thấy qua.”
“Chắc thi từ lớp thường vào.”
“Em chọn chỗ này ạ.” Cô không dám đứng dậy, sợ sẽ thu hút càng nhiều ánh mắt mọi người hơn, càng sợ mình chọn chỗ lề mề lâu lắc sẽ làm cho cô giáo và bạn học bất mãn.
Hạng cao hơn có thể chọn chỗ người khác đã chọn, những chỗ tốt như gần cửa sổ, phía sau hoặc có tầm nhìn tốt cho dù cô có chọn chắc cũng sẽ bị thay đổi thôi, đến lúc đó còn ngượng hơn nữa.
Cô chủ nhiệm gật đầu, đọc tiếp, “Hạng 47……”
Vị trí của Mật Trà cực hẻo lánh, quả nhiên là không ai giành với cô. Cô thở phào, yên tĩnh nghe tên và thứ hạng của các bạn học.
“Hạng 30, Liễu Lăng Âm.”
……
“Hạng 17 Thẩm Phù Gia.”
Mật Trà không ôm hy vọng, nhưng khi cô giáo gọi đến tên hai người này, cô vẫn ngẩng đầu lên nhìn một cái.
“Thưa cô, em chọn chỗ 1 dãy 4.”
Đối phương không có nhận ra ánh nhìn của cô, ngồi vào chỗ đã thương lượng lúc nãy cùng với bạn bè.
Không chỉ có Liễu Lăng Âm và Thẩm Phù Gia, học sinh lớp 12A1 hầu như được tuyển chọn từ 3 lớp thực nghiệm, từ sớm mọi người đã có bạn bè của mình, những ai chơi thân với nhau có thể nhìn ra được từ vị trí chỗ ngồi của họ.
Mật Trà mím môi, đặt vở của mình lên bàn.
“Hạng 2 Nghiêm Húc.”
“Dãy 3 chỗ 4.”
Cô chủ nhiệm gật đầu, ánh mắt nhìn vào danh sách một cái, cuối cùng ngẩng đầu, “Hạng nhất, Lục Uyên .”
“Bạn học bên kia, xin lỗi nha, làm phiền đổi chỗ với tôi.”
Có người đứng dậy, người nói chuyện là một nữ sinh.
Mật Trà hiếu kỳ nhìn theo mọi người trong lớp, muốn nhìn xem hạng nhất rốt cuộc là người thế nào, nhưng tiếp theo đó cô phát hiện ra, hạng nhất trong truyền thuyết đang đi về hướng cô.
Cô ấy đã ‘đuổi’ bạn cùng bàn với Mật Trà đi, mang theo sách vở ngồi xuống bên cạnh Mật Trà.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy vậy, phá lệ nói thêm một câu, “Lục Uyên, ngồi chỗ đó em sẽ không thấy được bảng đâu.”
“Không sao đâu cô.” Lục Uyên đáp, “Em đi học không cần nhìn bảng.”
Cả lớp ồ lên.
Cho dù Lục Uyên từ lúc nhập học đến giờ vẫn giữ vững ngôi đầu bảng của khối, nhưng một học sinh lại nói chuyện như vậy với giáo viên chủ nhiệm trước mặt cả lớp, có phần hơi ngông cuồng rồi đó.
Nhưng giáo viên chủ nhiệm lại không có tức giận.
“Vậy hả,” cô ấy gật đầu, “Vậy em ngồi đó đi.”
Mật Trà không tin nổi nhìn chằm chằm vào bạn cùng bàn với mình, đến bây giờ cô vẫn không hiểu tại sao học thần lại ngồi bên cạnh cô.
Lục Uyên không thường xuyên tham gia thi đấu như Nghiêm Húc, nhưng trong gần 30 kỳ thi lớn nhỏ trong hai năm nay, Nghiêm Húc vẫn chưa đoạt ngôi đầu từ Lục Uyên.
Một đại thần như vậy, tại sao lại ngồi bên cạnh cô.
Ánh mắt của Mật Trà quá sỗ sàng, Lục Uyên rất nhanh là phát hiện ra.
“Mặt tôi có gì à?” Cô ấy hỏi.
“Không, không có gì, ” Mật Trà lắc đầu lia lịa, tiếp theo đó nhỏ tiếng nói, “Chỉ là tôi không ngờ tới học thần như cậu lại chọn chỗ ngồi ở đây.”
“Tôi cũng không ngờ tới, nhưng cậu lại ngồi ở đây.”
Câu này hình như nghe hơi ám muội.
Không lẽ cái đối phương chọn không phải là chỗ ngồi, mà là cô? Học thần cố tình làm bạn cùng bàn với cô?
À không không, nghĩ như vậy hơi tự luyến rồi đó, trước giờ cô chưa nói chuyện với cô ấy bao giờ, hai người hoàn toàn không có bất kỳ tiếp xúc nào.
Trong lúc Mật Trà đang khó hiểu, Lục Uyên quay đầu qua, nhìn thẳng vào cô, trả lời cho câu hỏi trong lòng cô.
Cô ấy nói, “Ân, tôi cố ý ngồi chung với cậu đó.”
“Hả? Tại…”
“Tôi muốn xem xem, học sinh có thể thi được 299 điểm trong 300 điểm năng lực rốt cuộc là người như thế nào.”
“Lục Uyên, Vu Sư Khoa Pháp.” Hạng nhất khối giơ tay về phía cô, “Trong năm học này tôi sẽ thường xuyên thỉnh giáo cậu đó. Làm phiền rồi, bạn Mật Trà.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)