Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 26

543 1 5 0

Mật Trà không ngờ tới được là, ngày cuối tuần khó khăn lắm mới mong đợi được lại biến thành một ngày khó nhằn nhất cho cô trong tuần này.

Buổi sáng cùng các đội viên đến phòng huấn luyện ở lầu 9, buổi chiều phải làm bài tập mà Nghiêm Húc đã giao và bài tập trong trường, buổi tối phải cùng Liễu Lăng Âm đến phòng gym ở lầu 8.

Liễu Lăng Âm dẫn Mật Trà đến phòng gym, Thẩm Phù Gia cũng đi theo cùng, nói là bản thân mình đã lâu không vận động rồi, muốn ra chút mồ hôi.

Mật Trà vừa ủ rũ thay đồ thể dục, vừa nghe Thẩm Phù Gia nói câu này.

Tại sao lại muốn ra mồ hôi, ra mồ hôi không khó chịu hả, tắt máy lạnh đi là có thể ra mồ hôi rồi, tại sao lại phải vận động.

Mật Trà tổng thể mà nói, là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, khi phụ huynh giáo viên hay người khác đưa ra ý kiến giúp ích cho cô thì cô đều nghe lời cố gắng sửa đổi, duy chỉ có vận động——

Cô Ngôn năm lớp 10 cũng thường khuyên Mật Trà nên vận động nhiều, nhưng Mật Trà trước giờ chưa bao giờ kiên trì chạy bộ được quá 3 ngày.

Anh trai của Mật Trà cũng cảm thấy thể chất của em gái mình quá yếu, do đó luôn tìm cách dẫn cô thử hết các môn vận động thú vị.

Anh dắt em gái đi bơi, Mật Trà thay xong đồ bơi, ngồi trên bờ đạp nước mấy cái rồi nói muốn về nhà;

Dắt em gái đi đánh bowling, Mật Trà đứng ở bên cạnh tiệm ăn vặt không rời bước;

Dắt em gái trượt tuyết, Mật Trà nói ngửi được mùi cá viên chiên và lẩu phô mai.

Tóm lại người nhà của Mật Trà không có cách nào làm cho Mật Trà có hứng thú với vận động, không biết mấy người E408 có làm cho Mật Trà động nổi không.

Đợi cô rị mọ thay xong quần áo thì cũng đã 7 giờ rưỡi tối rồi.

Mật Trà hiếm khi mặc đồng phục thể dục, thân là một Mục Sư không cần động đậy, trong tiết năng lực cũng có thể mặc váy đồng phục của trường.

Cô ghét vận động đến nổi nhét bộ đồ thể dục xuống dưới đáy tủ.

Liễu Lăng Âm và Thẩm Phù Gia từ sớm đã ngồi đợi ngoài phòng khách, cửa phòng ngủ được mở ra, Liễu Lăng Âm liền đứng dậy, phàn nàn nói, “Mật Trà cậu cũng lề mề quá rồi đó, thay có bộ đồng phục thôi mà, có phải đi party đâu, đâu cần ……”

Câu nói này im bặt sau khi Mật Trà bước ra.

Thẩm Phù Gia cũng đứng dậy theo, ánh mắt của hai người săm soi Mật Trà một hồi lâu, đây cũng là lần đầu tiên hai người nhìn thấy Mật Trà mặc đồ thể dục.

“Cái này……” Thẩm Phù Gia nhất thời không biết nên nói sao, cô khựng một hồi, tiếp theo đó lập tức nở nụ cười, “Đâu cần phải giảm cân đâu, thân hình này của Mật Trà không béo chút nào.”

Không chỉ không béo, mà nhìn có hơi H một chút!

Hai chân của Mật Trà hơi nhiều thịt, sau khi mặc quần thể dục vào, cái quần co giãn ôm lấy đôi chân này, hoàn toàn khác với đôi chân mảnh khảnh khiến cho người ta ngưỡng mộ củaThẩm Phù Gia, đôi chân như vậy khiến cho người ta cực kỳ muốn sờ vào nó.

Không chỉ có chân, ngực của Mật Trà to, áo ngực lại chỉ mua loại siêu mỏng, loại áo ngực này tuy có thể làm cho ngực nhìn như nhỏ đi một chút, nhưng lực nâng lại không đủ.

Mặc áo đồng phục bình thường nhìn không thấy gì, hiện giờ thay đồ thể dục đàn hồi co giãn này, mỗi một bước đi của Mật Trà đều có thể thấy được bộ ngực nhấp nhô lên xuống.

Mật Trà không có eo con kiến, cũng không có xương quai xanh, béo hơn thân hình tiêu chuẩn một chút, nhưng béo đến cực kỳ đáng yêu, cực kỳ được người khác yêu thích.

Như lúc trước Thẩm Phù Gia đã nghĩ đến, đây tuyệt đối là loại hình bạn gái được các nam sinh yêu thích, là đáng yêu đến nỗi có thể làm một con mèo nhỏ để cưng chiều, ai mà lại vì mèo nhà mình béo hơn mèo hoang rồi lại không thích mèo nhà chứ.

Nhưng đáng yêu cũng được, nhìn hơi H cũng được, sau khi mặc đồ thể dục, thân hình của Mật Trà đã chứng minh cho một sự thật:

Cô ấy không thường xuyên vận động.

Ba người đến phòng gym ở lầu 8, phòng gym ở toà E tuy không lớn lắm, nhưng thiết bị rất đầy đủ, ngoại trừ không có huấn luyện viên ra thì thiết bị cơ bản hầu như đều có.

Hôm nay là chủ nhật, nhưng trong phòng gym không ngờ đã có người.

Một người Phó Chi Ức đang chạy máy chạy bộ gần cửa, còn một người là ……Mật Trà nhìn sang phải, thấy một thiếu nữ đang nằm tập nâng tạ.

Đuôi tóc màu đỏ, bên dưới quần ngắn màu trắng, bên trên là áo hở bụng. Là Cuồng Chiến Sĩ Đồng Linh Linh của 507.

Đồng Linh Linh cũng nhìn thấy Mật Trà, nhưng ánh mắt cô chỉ liếc nhìn thoáng qua, tiếp theo đó như không nhìn thấy vậy, hoàn toàn không có ý định chào hỏi. Ngược lại Phó Chi Ức sau khi nhìn thấy mọi người, quay người qua, vừa chạy ngược vừa nhiệt tình chào hỏi, “Đến đông đủ quá ta.”

“Đến bao lâu rồi?” Thẩm Phù Gia hỏi.

“Cũng sắp xong rồi, chạy thêm nửa tiếng đồng hồ nữa là được.”

Mật Trà nghe xong lời này, ánh mắt lộ ra vẻ bất ngờ.

“Chạy thêm nửa tiếng đồng hồ” không ngờ lại là cường độ kết thúc? Cô len lén lên trước nửa bước, nhìn thời gian trên máy chạy bộ của Phó Chi Ức:

02: 35: 08

Cô ấy đã chạy hết hai tiếng rưỡi rồi trời! Đây là lượng vận động gần cả một năm trời của Mật Trà.

Phó Chi Ức giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, chú ý đến Mật Trà đang thò đầu qua nhìn, lập tức hiểu ra mục đích của ba người hôm nay.

“Dắt vú em của đội đến luyện tập à, sao, có vú em tốt như vậy mà không biết bảo vệ, lại còn bắt cậu ấy tự mình chạy?” cô nhe răng ra để lộ hàm răng trắng đều, đá lông nheo với Mật Trà, “Đến 407 đi, tôi bảo đảm cậu có thể đứng một chỗ hết nguyên trận, nếu quả thật không được thì tôi sẽ cõng cậu chạy.”

Liễu Lăng Âm ghét Thẩm Phù Gia, nên cũng phản cảm với bạn bè của Thẩm Phù Gia, nghe nói lời này càng thấy không vui.

Lôi kéo người sau lưng thì không nói đi, trước mặt của cô mà dám nói vậy, rõ ràng là đang khiêu khích.

Một tay cô đặt lên vai Mật Trà, ngoài cười trong không cười nói với Phó Chi Ức, “Cũng không phải là không được, nhưng đội mấy cậu vốn là một đội có sức tấn công kém nhất A1, nếu còn đổi một học sinh Khoa Công nữa……” cô cố ý khựng lại, vô tội chớp chớp mắt, sau đó là dùng ngữ khí quái dị nhẹ nhàng bổ sung, “——thì không tốt chút nào đâu ha.”

Phó Chi Ức lập tức biến sắc, cô không có sức chịu đựng giỏi như Thẩm Phù Gia, cũng không thích giữ thể diện, điều quan trọng hơn là, trước giờ cô không hề sợ Liễu Lăng Âm.

Tố chất cá nhân Thẩm Phù Gia có cao đến cỡ nào đi nữa, nhưng gia cảnh lại bình thường, miễn cưỡng được xem như là khá giả, nên khi ở trước mặt Liễu Lăng Âm, lúc nào cũng lép vế hơn.

Nhưng Phó Chi Ức lại khác, ba cô là kiểm sát trưởng của tỉnh, mẹ công tác tại bộ giáo dục, ít ra thế lực gia đình cô không thua kém gì Liễu Lăng Âm.

Do ân oán cá nhân giữa Liễu Lăng Âm và Thẩm Phù Gia, Phó Chi Ức vốn đã không ưa mấy, giờ lại bị mỉa mai, cô lập tức nhảy khỏi máy chạy bộ, đứng trước mặt Liễu Lăng Âm .

“Sức tấn công tôi kém, nhưng cũng không đến nổi chạy một cây số mà tốn đến hai phút hơn, sao hả, chẳng lẽ thần tượng của cậu là con rùa? Vậy thì cậu cũng không cần ra trận nữa, đội các cậu đi xin một xe pháo gắn lên người là được chứ gì? Xe pháo thường là được, vững lắm đó.”

Phó Chi Ức quả thật không mạnh bằng Liễu Lăng Âm, nhưng sức bậc của cô lại cực mạnh, thậm chí có thể ngang hàng với Thích Khách.

Mật Trà vẫn chưa thoát khỏi tâm trạng suy sụp là ‘lát nữa mình cũng phải chạy bộ’, thì trong chớp mắt, bên cạnh đã nồng nặc mùi thuốc súng rồi.

Nếu như Phó Chi Ức phát sinh xung đột với người khác, Thẩm Phù Gia nhất định sẽ đứng ra giảng hoà, nhưng đối phương lại là Liễu Lăng Âm, cô tuyệt đối không thể nào nói đỡ cho Liễu Lăng Âm được.

Liễu Lăng Âm cũng không cần ai giúp, cô tiến lên một bước, giống như con báo vươn thân trên ra, hai chân nhẹ nhàng chạm đất, nhưng móng vuốt lại cực kỳ sắc nhọn.

“Cậu biết thứ gì có sức bật mạnh không.” Cô cậy vào thân hình cao ráo của mình, hoặc có thể nói là Liễu Lăng Âm bẩm sinh đã có ưu thế cao cao tại thượng.

Đôi mắt mèo ấy mang hàm ý chế giễu, từ trên nhìn xuống Phó Chi Ức, đôi môi hé ra, nhẹ giọng nói ra hai chữ: “Thỏ con.”

“Đậu moé…” Phó Chi Ức lập tức bùng cháy, cô vừa định xông vào múc Liễu Lăng Âm, thì đằng xa có tiếng kim loại va chạm mạnh vang lên.

Mấy người lập tức quay lại nhìn, trên giường cử tạ, Đồng Linh Linh vốn dĩ đang nâng tạ đột nhiên buông tay ra, làm cho thanh tạ nặng gần trăm cân rơi xuống giá đỡ, âm thanh đó là cô tạo ra.

Thiếu nữ ngồi dậy, xoa khớp cổ tay, lưng hướng về mọi người lạnh nhạt nói, “Mấy người lầu 4, đều om sòm vậy à.”

Câu nói này thành công chuyển đổi cơn giận của Phó Chi Ức và Liễu Lăng Âm, nhưng vẫn chưa đợi bọn họ lên tiếng, Đồng Linh Linh đã đứng dậy đi về phía cửa.

Khi đi ngang bốn người, bước chân cô khựng lại, tựa như tự mình lẩm bẩm, “Đội trưởng nói, phải chú ý đội của Lục Uyên và Nghiêm Húc, nhưng mà xem ra hiện giờ, không có gì đáng để chú ý cả……”

Cô không có cười, cũng không có khiêu chiến, mặt không biểu cảm, tựa như đang nói lên một sự thật khách quan.

“Chó sủa là chó không cắn, đội trưởng có thể yên tâm rồi.”

“Cậu!” mấy người giận dữ.

Đồng Linh Linh nhắm mắt lại, sau khi mở mắt ra, đôi mắt barbie bẩm sinh quét nhìn Mật Trà.

Cô ẩn ý nói, “Đáng tiếc rồi, Mục Sư đầu tiên trong vòng 4 năm nay có thể vào được A1.”

Nói xong, Đồng Linh Linh liền tách hai người đứng chặn ở cửa ra, trực tiếp rời khỏi.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: