Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 15

749 0 5 0

Trên hành lang không rộng lắm, bốn người đứng đối mặt nhau.

Nghiêm Húc giống như một lớp kết giới, ngăn giữa Mật Trà và hai người của E407.

“Lục Uyên, từ sớm tôi đã cảnh cáo cậu đừng có cố ý tiếp cận đội viên của tôi! ”

“Đừng cố ý tiếp cận……” Lục Uyên nhìn sang, “Tôi với cậu ấy vốn cùng bàn mà.” rồi cách xa kiểu gì.

“Hơn nữa,” Cô đứng mệt, chuyển trọng tâm qua chân kia, dép lê ma sát sệt sệt trên đất, “Tại sao tôi phải nghe cậu. Cậu ấy chỉ là đội viên của cậu, đâu phải quần lót của cậu đâu, sao tôi không thể tiếp cận được.”

Phó Chi Ức cười phụt một tiếng.

Sắc mặt Nghiêm Húc càng lạnh hơn, “Tôi không cản trở cậu xã giao bình thường với Mật Trà, nhưng những lời lúc nãy của cậu là đang lôi kéo người khác. Mỗi một đội đều được nhà trường sắp xếp 4 người, cậu làm như vậy là sẽ tổn hại đến thực lực tổng thể của E408.”

“Ê ê, dùng học sinh Khoa Công để đổi lấy Mục Sư bên cậu, nhìn cỡ nào thì cũng là tăng thêm thực lực cho bên cậu.” Phó Chi Ức nhún vai, “Hơn nữa, đây là ý của cô chủ nhiệm, bọn tôi chỉ chuyển lời thôi, cậu có giỏi đi nói với cô chủ nhiệm đi.”

Mật Trà thấy cục diện không đúng, liền chui ra khỏi đằng sau người Nghiêm Húc, “Cám ơn hai cậu đã nói với tôi chuyện này, mai tôi sẽ đi nói chuyện với cô Lý.”

Đương sự đã nói như vậy rồi, Lục Uyên cũng không muốn nhiều lời.

Cô dẫn Phó Chi Ức rời khỏi, trước khi đi cuối ánh mắt nhìn sang Mật Trà, “Sau khi thi giữa kỳ thì sẽ phát biểu nguyện vọng tổ đội, sẽ phân chia lại, cậu suy nghĩ kỹ đi.”

Phó Chi Ức nhe răng cười, “Rảnh thì đến 407 chơi nha.”

Đợi hai người rời khỏi, Nghiêm Húc mới quay sang nhìn Mật Trà.

Cô cúi mặt xuống, nhìn thấy Mật Trà đang mặc váy ngủ.

Cô ấy chắc là mới tắm xong lại chạy ra đây giúp cô giành chỗ.

“Làm phiền cậu rồi, cám ơn.” Nghiêm Húc nói.

“Không sao,” Mật Trà lắc lắc đầu, “Cậu mau vào đi, lát nữa có người giành bây giờ.”

Thấy cô ấy như vậy, trong lòng Nghiêm Húc thấy hơi áy náy.

Cô mím môi, hồi sau mới mở miệng, “Thật ra so với E408, E407 càng thích hợp với cậu hơn.”

Mật Trà khó hiểu, “Nghiêm Húc tại sao cậu cũng nói như vậy?”

“Điểm thể dục của tôi không cao, Liễu Lăng Âm là Trọng Kiếm Sĩ, tốc độ của Thẩm Phù Gia cũng không bằng Phó Chi Ức.” cô lắc lắc đầu, “Tốc độ của đội mình không bằng E407, bọn họ còn có Cung Tiễn Thủ bắn tầm xa.”

“Cậu là một Mục Sư cần phải được bảo vệ, trong thời khắc nguy hiểm, bọn họ cứu cậu chắc chắn sẽ nhanh hơn bọn tớ.”

Mật Trà đối với cô không tệ, cô không muốn trì trệ cô ấy. “Nếu như sau khi thi giữa kỳ mà cậu vẫn muốn ở lại A1, có thể suy nghĩ chọn đội của Lục Uyên, hoặc các đội khác có đội viên thuộc loại tốc độ.”

Mật Trà hơi ngẩng mắt lên, lúc nãy khi đối mặt với Lục Uyên, Nghiêm Húc tựa như một cây thông giữa mùa đông, kiên định, lạnh lẽo;

Nhưng khi cô ấy đối mặt với mình, đôi mắt đằng sau cặp kính đó rũ xuống, tạo thành một vùng tối dưới ánh đèn, làm cho quầng thâm trên mắt cô ấy càng đậm hơn.

Nghiêm Húc tựa như một sợi dây đàn đang căng lên, chỉ cần thả lỏng một chút, sẽ tạo thành trạng thái mệt lử.

Cô ấy quá mệt rồi.

Mỗi ngày 1, 2 giờ khuya mới học xong đi ngủ, 5 giờ rưỡi phải dậy, là người đầu tiên đến lớp, buổi trưa nếu không giành được phòng huấn luyện thì mới nghỉ ngơi được nửa tiếng, buổi chiều sau khi tan học lại phải chuẩn bị cho các cuộc thi tranh giải.

Hiện giờ cô ấy mới từ phòng thảo luận trở về, lại vội vàng vào phòng huấn luyện luyện tập.

Pháp trượng trên tay cô ấy hoàn toàn cũ kỹ trong trường học này, một góc đã bị mài mòn, phần cuối thậm chí còn bị đen tới 2 phân.

Trong lúc vũ khí mới ra mắt, các học sinh khác tranh giành nhau mua, thì Nghiêm Húc vẫn đang tính toán xem mình còn có thời gian để tham gia thêm một cuộc thi nữa không.

Mật Trà vốn dĩ cảm thấy đội nào cũng được hết, nhưng trên hành lang của đêm nay, nhìn thấy Nghiêm Húc trước mặt mình, cô bỗng dưng thấy mắt mũi đều cay.

Cô ấy chỉ mới 17 tuổi thôi……

“Đừng lo lắng cho tớ.” Mật Trà đặt tay lên tay Nghiêm Húc, đây là lần đầu tiên cô có tiếp xúc cơ thể với Nghiêm Húc.

Tay của Nghiêm Húc, cực gầy.

“Lúc nãy mẹ có gọi điện đến nói người của trung tâm năng lực và phòng chiêu sinh của các trường đại học khác đều muốn nhận tớ, cho dù tớ có rớt khỏi A1, thì cũng có thể vào trường đại học tốt.”

Bàn tay đó quá gầy, làn da trắng bệch gần như trong suốt, do đó Mật Trà đổi thành hai tay nắm lấy.

“Tớ có năng lực tự bảo vệ, đến lúc thi, các cậu cứ mặc tớ.” cô cười với Nghiêm Húc, “Không cần lo lắng, tớ không dễ chết như vậy đâu.”

Nụ cười này ngọt ngào ấm áp, như một bát cháo bí đỏ, mùi hương thơm ngon ngạt ngào bay tới.

Nhưng điều này không làm Nghiêm Húc yên tâm được, cô cau mày hỏi, “Cậu chỉ là một Mục Sư.” Làm gì có năng lực tự bảo vệ.

Mật Trà không giải thích nhiều, cô chỉ vào phòng huấn luyện, nói, “Chúng ta vào đó thôi.” Sau đó lại cầm lấy pháp trượng của Nghiêm Húc, “Tớ thử cho cậu xem.”

Năng lực trị liệu hơn người cùng lắm đủ để Mật Trà lấy được điểm ưu tú, nhưng đó lại là 299, điểm số kinh người như vậy lại bao hàm nhiều nhân tố khác.

Giáo viên chủ nhiệm cực lực muốn giữ Mật Trà ở lại A1, thậm chí làm trái với ý nguyện của hiệu trưởng, ngấm ngầm cổ động Lục Uyên đi tìm Mật Trà trước kỳ thi, không phải hoàn toàn chỉ vì điểm số trước mắt.

Cho dù Mật Trà không muốn đổi đội, cô cũng hy vọng sự chen chân vào của Lục Uyên có thể làm cho E408 cảm thấy được chút áp lực, mượn thế lực bên ngoài làm cho đội này thấy căng thẳng một chút.

……

Đêm đó, Mật Trà cùng trở về với Nghiêm Húc.

Khi về phòng thì đã 10 giờ rồi, Liễu Lăng Âm đã lên giường, kéo rèm lại, không rõ cô ấy đang làm gì nữa.

“Các cậu về rồi à?” đón tiếp bọn họ là Thẩm Phù Gia, “Mật Trà sao lại đi lâu như vậy?”

“Tớ và Nghiêm Húc cùng nhau luyện tập một chốc.” Mật Trà vuốt tóc ở bên tai, hơi cao hứng nói, “Lần đầu tiên tớ được thấy phòng huấn luyện ở lầu 8 đó, cảm thấy thiết bị đều tốt hơn mấy phòng lúc trước.”

Cô nói xong thì thấy rèm giường của Liễu Lăng Âm đang đóng kín mít, do đó nhỏ tiếng nói chuyện, “Lăng Âm ngủ rồi hả”

“Ân,” Thẩm Phù Gia cũng nhỏ tiếng trả lời, “Hôm nay khi về hình như tâm trạng cậu ấy không được tốt.”

“Cậu ấy sao hả?” Mật Trà hỏi.

Thẩm Phù Gia lắc lắc đầu.

Chắc là lại cãi nhau với bạn trai rồi.

Nghiêm Húc trở về chỗ ngồi của mình làm bài tập, cô hoàn toàn không hứng thú với chuyện riêng tư của bạn cùng phòng, chỉ khi nào là vấn đề liên quan đến tiểu đội thì cô mới tham dự thôi.

Nhưng cô chỉ vừa mới ngồi xuống thì có người vỗ vai cô.

Vừa quay đầu, là Mật Trà.

Cô khom người xuống nhỏ tiếng nói bên tai Nghiêm Húc, “Nghiêm Húc, cậu đói không, ở phòng huấn luyện lâu như vậy, tớ thấy hơi đói.” Cô nói có chút thẹn thùng.

“Vậy cậu đến lầu 8 đi.” Nghiêm Húc nói.

Chiều nay bận quá nên cô chưa ăn cơm tối, giờ này cũng thấy hơi đói, nhưng cả ngày mệt mỏi vậy rồi, Nghiêm Húc quả thật không còn khẩu vị để ăn bánh mì khô khốc vô vị đó nữa.

“Không cần đến lầu 8, tớ có mua cơm hộp để ở tủ lạnh.” Cô kéo kéo tay áo của Nghiêm Húc, “Buổi tối tớ ngại ăn một mình quá, Lăng Âm ngủ rồi, Gia Gia lại không ăn khuya, cậu ăn chung với tớ được không?”

Mật Trà nhìn cô ấy, ánh mắt hy vọng và e lệ, “Làm ơn đi mà, Nghiêm Húc ……”

Nếu như không có nghe nhầm, thì lúc nãy ở phòng huấn luyện, cô nghe được bụng của Nghiêm Húc cồn cào kêu đến mấy lần.

Từ phòng thảo luận đi đến lầu 8, Mật Trà đoán chắc cô ấy chưa kịp ăn cơm.

Nghiêm Húc hơi do dự, cuối cùng vẫn là gật đầu, “Vậy được thôi, lát nữa tớ trả tiền cho cậu.”

“Không cần không cần,” Mật Trà xua tay, “Bữa này coi như tớ mời cậu, cám ơn cậu đã ăn chung với tớ.”

Thẩm Phù Gia ở xa xa thấy được, thở dài nhẹ một cái.

Quả nhiên giống như cô nghĩ.

Tiếp theo sẽ là lý do gì đó, “Sắp hết hạn rồi, có thể phiền cậu ăn giúp được không”……

Đầu ngón tay cô động đậy, quay viết hai vòng, trong lòng cạn lời.

Cũng may bản chất Nghiêm Húc không xấu, nếu như gặp phải người khác, thì tính cách như Mật Trà rất dễ bị thiệt thòi.

Ví dụ Liễu Lăng Âm, cô ta là loại được voi đòi Hai bà Trưng, nếu Mật Trà mà dính vô cô ta là nguyên năm này đều sẽ trở thành hầu nữ rót trà cho công chúa.

Ánh mắt di chuyển ra sau, Thẩm Phù Gia liếc nhìn cái giường đang che rèm kín mít kia.

Bây giờ tốt rồi, Mật Trà và Liễu Lăng Âm không cần phải tiếp xúc nhiều quá, cô tuyệt đối không để người cô thấy hợp ý có bất kỳ dính dàng gì đến Liễu Lăng Âm.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: