Bách Hợp Tiểu Thuyết

ÁM DỤ - HẢI ĐƯỜNG KINH MỘNG 10

381 0 3 0

Chiều đến, Trịnh Nhã Tuyết sau khi nhận được tin nhắn của Cô Quang, tranh thủ mọi người sau khi thi xong về hết. Tiến gần đến bên Triệu Tiểu Đường đang thờ thẫn.

“Này cậu. Tôi có chuyện muốn nói.” Đưa tay đặt lên vai Triệu Tiểu Đường, kéo ý thức của nàng về.

Triệu Tiểu Đường hồi thần, thấy bạn học ngồi trước mặt, có chút quen mặt. Nâng mắt nhìn vào đối diện: “Có chuyện gì sao?”

Nhìn thái độ xa cách của Triệu Tiểu Đường, Trịnh Nhã Tuyết trong lòng sôi máu, nhưng vẫn cười bình tĩnh, nhẹ nhàng nói tiếp: “Mèo của cậu có phải bị bệnh đúng không?”

Triệu Tiểu Đường bật dậy, hai tay chống lên bàn, ánh mắt lang sói nhìn như muốn giết chết Trịnh Nhã Tuyết, gằn gọng: “Tại sao cậu lại biết?”

Trinh Nhã Tuyết sợ hãi, cô ta chưa bao giờ va phải ánh mắt giết người này. Hằng ngày Triệu Tiểu Đường luôn là nữ thần cao cao tại thượng, vui vẻ hòa đồng với mọi người. Vẻ mặt này, quá xa lạ, như sói mẹ bảo vệ sói con, cắn nát mọi kẻ thù.

Nuốt ngụm nước bọt, tiếng ực vang lên trong phòng học im ắng. Triệu Tiểu Đường cảm thấy mình hơi thất thố, lui về, ngồi lại xuống ghế. Tông giọng vẫn như cũ: “Nói đi, cậu muốn gì?”

“Cậu không muốn biết mèo của cậu bị bệnh gì sao? Chiều nay, tại địa chỉ này, có người muốn gặp cậu.” Nói xong, Trịnh Nhã Tuyết quay đi, giấu đi ngón tay đang run rẩy.

Sợ Triệu Tiểu Đường điều tra mình, Trình Nhã Tuyết không quên kèm một câu: “Tôi chỉ là người đưa tin, không liên quan đến việc mèo cậu bị bệnh, cậu tin hay không thì tùy.”

Bước đi thẳng ra khỏi cửa phòng, không quay đầu lại.

Nhìn hàng chữ trên tờ giấy, vò nát lại. Triệu Tiểu Đường thu gọn sách vở đi đến chỗ hẹn.

Trong một gian đạo phòng gọn ghẽ trang nhã, một người phụ nữ ngồi trong một góc, làn da trắng tái, hơi thiếu hồng hào, khí tức xung quanh đều tỏa ra sát khí.

Leng keng...

Tiếng phong linh theo làn gió thoáng qua kêu lên tiếng. Triệu Tiểu Đường kéo cánh cửa bước vào, quan sát xung quanh.

Ánh mắt bắt gặp cặp mắt nhìn chằm chằm mình, cảm giác đây chính là người hẹn mình. Triệu Tiểu Đường mạnh dạn lại gần. Đưa ra mảnh giấy trước mặt.

“Là bà hẹn tôi?”

Cô Quang nhấp một miếng trà, quan sát người trước mắt. Nhan sắc tuyệt mỹ cùng khí chất này, quả khiến người thường ghen tị. Gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Đưa bàn tay gầy gộc không huyết sắc mời ngồi. Đợi Triệu Tiểu Đường ngồi xuống, Cô Quang gọi phục vụ đến gọi món.

“Không cần.” Triệu Tiểu Đường lắc đầu, nàng đến đây để chứng thực lời nói của Trịnh Nhã Tuyết, Ngu Thư Hân còn đang khổ sở đợi nàng ở nhà, vốn dĩ không còn nhiều thời gian để uống nước đàm đạo nữa.

Lại uống một ngụm nước, cổ họng thông thoáng thoáng hơn. Cô Quang cợt nhã: “Vốn dĩ người nên bị như vậy là ngươi. Không phải con mèo kia. Nhưng nó đã ăn phải rồi, sớm muộn gì cũng sẽ chết thôi.”

Chết. Sẽ phải chết sao. Tim đau thắt.

“Tại sao bà lại hại tôi?”

Cô Quang cười lớn, âm thanh ghê rợn vang vọng cả quán trà.

“Là một người nào đó rất căm thù ngươi, nhờ ta giúp đỡ. Ta chỉ...mượn gió bẻ măng mà thôi.”

Người căm hận mình. Rốt cuộc là ai? Có thể vì ghen ghét mà làm những chuyện tán tận lương tâm như vậy.

Triệu Tiểu Đường nhìn về người phụ nữ nguy hiểm trước mặt, đề phòng: “Vậy bà muốn gì mới có thể cứu sống mèo của tôi.”

Haha. Thật không ngờ. Con mèo ấy, thật sự quan trọng với cô nhóc này. Được. Nếu vậy, ta sẽ không khách sáo.

“Ta cần ngươi làm người thử nghiệm cho ta. Ta sẽ cứu sống con mèo đó.Một tháng là được.” Cô Quang chậm rãi, quan sát Triệu Tiểu Đường trước mặt, đứng dậy bước về phía người đối diện, ghé sát vào tai thì thầm: “Ngươi không tin thì cứ chờ mèo của ngươi vỡ bụng mà chết. Trong bụng con mèo đó, là trùng. Mẫu trùng được nuôi từ máu của ta. Ngoài ta ra, không ai giết được nó. Hahaha.”

Đặt lên bàn một tờ giấy. Xoay người rời đi, tiếng nói lanh lảnh trong gió vang vọng: “Ngươi suy nghĩ kỹ, thì liên hệ với ta. Không còn nhiều thời gian đâu. Haha”

Tiếng cười hòa với tiếng phong linh leng keng trong gió, người phụ nữ bí ẩn biến mất.

Ngồi đến chân không còn cảm giác, trong đầu vẫn còn vang vọng từng lời của người phụ nữ đó. Đến khi nhân viên lại gần rót thêm trà, Triệu Tiểu Đường mới hồi thần. Trả tiền nước, vội vàng trở về nhà.

Về đến nhà lại qua loa ăn tối, chạy nhanh lên phòng, trông thấy Ngu Thư Hân nằm mệt mỏi bên ban công. Nhìn nàng ấy mơ màng thấy nàng trở về, meo meo chào mừng yếu ớt. Vuốt ve sợi lông trên đầu Ngu Thư Hân,chạm nhẹ vào bụng, hôm nay còn căng to hơn hôm trước. Ngu Thư Hân đau đến ứa nước mắt, biết Triệu Tiểu Đường lỡ tay, meo meo dụi đầu tỏ vẻ không sao.

Che mắt Ngu Thư Hân lại, Triệu Tiểu Đường nước mắt tràn ra, rưng rưng đến mắt sưng đỏ.

“Nàng tại sao lại khóc?” Ngu Thư Hân meo meo hỏi.

Vội vàng dụi nước mắt, vỗ về Ngu Thư Hân, giọng nghèn nghẹn: “Không phải, ban công gió lớn, cát bay vào mắt thôi.”

Mặc dù không tin tưởng câu trả lời qua loa của Triệu Tiểu Đường lắm. Do mệt mỏi, Ngu Thư Hân cũng không chất vấn, thoải mái thiếp đi trong lòng của Triệu Tiểu Đường.

Trong lòng đã có quyết định, đặt Ngu Thư Hân nằm trên giường, lấy chăn nhỏ đắp cho nàng ấy. Triệu Tiểu Đường lấy ra tờ giấy cũ nằm trong túi quần, không do dự bấm vào dãy số.

Đầu dây bên kia vẫn là tiếng cười trầm thấp: “Ta biết là ngươi sẽ gọi cho ta mà. Đã suy nghĩ kỹ chưa, cô bé.”

“Được, ta đồng ý với điều kiện của ngươi.”Triệu Tiểu Đường nâng mắt về phía giường ngủ, nhìn Ngu Thư Hân đang say giấc, đau đớn khôn cùng.

“Tối mai, đúng tám giờ ngươi mang theo con mèo của ngươi. Đến chuyến tàu SXE, toa 16. Và đừng tính toán bất cứ điều gì, ngươi không đấu lại ta đâu. Ngoan ngoãn đến chỗ ta làm người thử thuốc một tháng, ta sẽ cứu sống con mèo đó. Qua tám giờ ngươi không đến ta sẽ không đợi nữa. Ngươi cứ từ từ đợi con mèo đó chết đi.” Nói xong đã cúp máy.

Triệu Tiểu Đường, chỉ một tháng mà thôi. Ngươi hãy cố gắng, cứu lấy mạng sống của nàng ấy. Nàng ấy không phải là con sinh vật xa lạ, mà là người thương của ngươi, người không thể để nàng vì ngươi mà đau đớn đến chết được.

Cả ngày hôm nay Triệu Tiểu Đường đều tránh né ánh mắt của Ngu Thư Hân, chập tối, lén lút bỏ hương an thần vào lư hương. Đợi Triệu Tiểu Đường tắm xong, Ngu Thư Hân đã ngủ say giấc. Mang theo chút quần áo, bỏ Ngu Thư Hân vào trong túi, Triệu Tiểu Đường một thân đen tuyền đến chỗ hẹn.

Cô Quang nhìn bóng dáng cô nhóc kia, khí chất này, trong đám đông, không thể nào lẫn được. Nhếch môi cười mờ ám, Cô Quang đưa vé đến trước mặt, bảo Triệu Tiểu Đường cầm lấy.

Ngồi trong khoang tàu, bóng tối che lấp tất cả, vài ánh đèn le lói bên ngoài. Triệu Tiểu Đường nhắm mắt hồi thần, hi vọng mọi chuyện sẽ ổn.

Một tháng trôi qua, Triệu Kính Thành lần theo từng dấu vết Triệu Tiểu Đường để lại, rốt cuộc cũng tìm ra tin tức nơi bị bắt giam. Cô Quang phát hiện ra có người tấn công vào sào huyệt, nhanh chóng lấy đi những vật quan trọng, lén lút rời đi.

Triệu Kính Thành xông vào nhà gỗ, tìm được Ngu Thư Hân bị nhốt trong lồng, dùng búa chặt đứt khóa, đưa Ngu Thư Hân ra ngoài, đội quân còn lại vẫn tiến hành rà soát.

“Ngươi ở đây, ta phải đi tìm con gái của ta. Ngươi cùng bị bắt đến đây, có biết ả ta dấu người ở đâu không?” Triệu Kính Thành gấp gáp hỏi.

Ngu Thư Hân khổ sở lắc đầu. Nhớ lại một tháng nay, cô bị nhốt trong lồng, mỗi ngày được ả nữ nhân bí ẩn kia vứt cho một chút máu và đốt bùa ép cô uống. Nói là có thể chữa được trùng trong bụng. Nhìn hình ảnh ghê rợn không muốn ăn, nhưng bụng ngày càng đau, như muốn vỡ toạc ra. Không còn cách nào khác, Ngu Thư Hân chỉ có thể ăn vào những thứ nữ nhân đó cho. May mắn ả ta không nói dối, bụng ngày càng xẹp lại, con vật trong bụng cũng không tùy thời lắc lư cắn cô nữa.

Để Ngu Thư Hân đứng lại đó, Triệu Kính Thành rời đi, Ngu Thư Hân cũng lo lắng, meo meo đi tìm Triệu Tiểu Đường.

Cô vốn cùng Triệu Tiểu Đường ngày đêm bên nhau, thần thức đã vô tình liên kết với nhau. Cảm nhận hơi thở yếu ớt của Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân lần mò tìm đến một hang động. Mùi máu tanh lan tỏa khắp nơi. Dơ phía dưới bàn chân, máu tươi đầy đất. Ngu Thư Hân vĩnh viễn sẽ không cách nào quên đi tình cảnh khi đó, không tưởng tượng nổi một cơ thể người, sẽ rơi nhiều máu đến vậy.

Mặt đất xung quanh đều là máu đỏ, ngay cả những vũ khí roi, dây xích đằng sau cũng đỏ tươi từng mảng. Đây là hút khô máu người, mới có thể lưu lại nhiều máu đến vậy. Không nén được ói ra. Bụng chỉ có chút nước, kích thích từ thị giác ập đến, Ngu Thư Hân dạ dày trào ngược, không ói được gì, cổ họng vẫn muốn nôn ra. Nghe thấy hơi thở của Triệu Tiểu Đường bên trong quan tài, Ngu Thư Hân dùng hết sức hé mở, trông thấy Triệu Tiểu Đường máu me đầy người nằm bên trong.

Triệu Tiểu Đường ý thức đến mơ hồ. Đến nay còn không cách nào quên toàn thân đều bị thiêu đốt hủy diệt, ngay cả da đầu đều bởi bị rất nóng mà tê dại phát đau. Vu nữ kia sau khi mang nàng về, hằng ngày trói chặt nàng trên dây xích. Bắt quỷ nhập vào người nàng, sau đó vẽ bùa dán lên người, nhảy múa đánh đập. Từng cọng tơ trên roi dài đều thấm đẫm máu của Triệu Tiểu Đường.

Không biết ả ta dùng cách nào, máu Triệu Tiểu Đường bị quỷ linh hút ra muốn cạn kiệt, dùng một viên nhộng, lại như được hồi máu. Từng dòng máu tuột khỏi huyết mạch, xúc cảm đó tới giờ vẫn còn nguyên.

Nhiều lúc Cô Quang say rượu, sau khi đánh đập nàng xong quên xích lại, Triệu Tiểu Đường một hai lần trốn thoát nhưng không ngờ va phải bẫy ả sắp đặt. Cuối cùng, bị Cô Quang dùng chùy,cắt đứt gân tay gân chân, không thể đi được, tựa như phế vật.

Cô Quang không những dùng Triệu Tiểu Đường thử quỷ, mà còn cho nàng thử thuốc. Mỗi khi sáng chế ra thuốc độc, không cần chế ra thuốc giải, đút cho Triệu Tiểu Đường uống ghi chép lại biểu hiện độc tính, sau đó lại mày mò thêm vài độc dược hơn nữa, nâng cao độc tính.

Đau khổ nhất khi Triệu Tiểu Đường đau đớn nghĩ mình sắp chết đi, thì ả ta lại nhét vào miệng một viên thuốc, bất cứ độc nào cũng giải được. Dày vò dằn vặt không biết ngày đêm. Thân thể tàn tạ không sức lực, cũng không trốn thoát được.

Ngu Thư Hân tìm thấy Triệu Tiểu Đường, nhìn người yêu một thân tàn tạ, ô ô khóc. Vội vàng chạy ra ngoài, tìm Triệu Kính Thành đến giúp.

Triệu Tiểu Đường mở đôi mắt thấm đẫm máu tươi, thấy Ngu Thư Hân vẫn bình an. May mắn Cô Quang vẫn giữ lời hứa với nàng. Chút lưu luyến cuối cùng nhìn Ngu Thư Hân rời đi.

Đừng vội đi, ở lại chỉ một chút thôi được không? Ta sắp không trụ được nữa, cầu nàng!

Gân đỏ trong con ngươi gằn lên như chu sa quỷ dị, cười mãn nguyện: “Lam Hoàng, chấp niệm của ngươi, ta đã thay ngươi thực hiện.”

Mí mắt nặng như búa bổ, chầm chậm khép lại. Con ngươi vẫn đọng lại hình ảnh trong giấc mộng, hai người ôm nhau dưới tán hoa đào. Ngu Thư Hân từ sau ôm lấy mình, hứa hẹn che chở cho nàng.

Nàng rất nhớ lồng ngực ấm áp của nàng ấy.

Nước mắt lăn dài khóe mi.

Quy hồi vĩnh cửu.

Tít...tít. Ngu Thư Hân nghe thấy tiếng vang quen thuộc. Là tiếng cửa hệ thống.

“Không. Đừng mà...” Xoay đầu chạy lại hang đá, không kịp đến bên quan tài, đã bị hệ thống triệu hồi về không gian.

Ngồi trên chiếc ghế quen thuộc. Ngu Thư Hân òa khóc. Tại sao mỗi lần đều như vậy. Lam Hoàng, nàng ấy vì cô đau đớn mà chết đi.

Khóc thật to giải tỏa hết nỗi đau đớn. Thần trí của Ngu Thư Hân lại minh mẫn hơn. Dường như, cô đã hiểu được hàm ý “trả nợ” mà hệ thống nói tới.

Tính toán trong đáy mắt. Cô không được để con hệ thống này tiếp tục thao túng nữa.

Một lúc sau, hệ thống mới xuất hiện. Có vẻ nó bận rộn việc gì đó. Cô quay về không gian một lúc nó mới trở về.

“Chúc mừng ký chủ lại hoàn thành một thế giới. Mời ký chủ xem bảng thuộc tính.” Hệ thống vừa dứt, một bảng số liệu xuất hiện.

Họ tên: Ngu Thư Hân                                        

Tuổi: 25

Diện mạo: 55/100

Trí lực: 55/100

Thể chất: 55/100

Mị lực: 65/100            

Kỹ năng: diễn xuất, đóng băng thời gian.

Đạo cụ: Trái Tim Tiên Hạc, Nước Mắt Kỳ Nữ

Tích phân: 3500

Cấp bậc: 2

Tiến độ hoàn thành: 21%

Nhiệm vụ chính: 50%

Nhiệm vụ ẩn: 100%

Thưởng nhiệm vụ: 500 tích phân. Phần thưởng này vì cô không dùng thân thể của người mà vẫn hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ chính ký chủ đã hoàn thành 50%, nữ phụ vẫn không giữ được mạng nên được 1000 tích phân. Nhiệm vụ chi nhánh không có. Thưởng nhiệm vụ ẩn 500 tích phân.

Tổng kết, hệ thống tính toán lại số liệu, hiện ra một bảng khác.

Họ tên: Ngu Thư Hân

Tuổi: 25

Diện mạo: 60/100

Trí lực: 55/100

Thể chất: 60/100

Mị lực: 65/100

Kỹ năng: diễn xuất, đóng băng thời gian

Đạo cụ: Trái Tim Tiên Hạc, Nước Mắt Kỳ Nữ, Huyết Thệ Nữ Thần

Tích phân: 5500

Cấp bậc: 3

Tiến độ hoàn thành: 33%

Nhiệm vụ chính: 50%

Nhiệm vụ ẩn: 100%

“Ký chủ hoàn thành rất tốt. Thế giới vừa rồi là cấp 5, ký chủ cấp 3 cũng hoàn thành khá tốt. Vì vậy mong ký chủ tiếp tục phát huy.”

Hừ. Con hệ thống điên rồ này. Vì tích phân dám cho cô vượt cấp. Hèn gì vào phải thế giới đáng sợ đến vậy.

Hệ thống vừa khen cô chưa dứt lời đã bắt đầu trở mặt: “Tuy nhiên ký chủ nếu tiếp tục hoàn thành nửa nhiệm vụ thì thế giới cô phải tiến vào nhiều hơn nữa. Khi đó, thời gian cô chờ đợi ở thế giới thực sẽ lâu hơn. Ảnh hưởng đến sức khỏe. Hi vọng ký chủ bỏ qua tư tình, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ. Nếu không, hệ thống bắt buộc xóa bỏ ký ức của ký chủ.”

Ngu Thư Hân giả vờ sợ hãi, gật đầu lo sợ. Trong lòng nghĩ đến hàng vạn cách qua mặt con hệ thống này.

“Được rồi, đến thế giới tiếp theo thôi.” Ngu Thư Hân có chút chờ mong thế giới tiếp theo, nhanh chóng gặp được Lam Hoàng của cô.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16