Bách Hợp Tiểu Thuyết

TRI KỶ - BẺ CONG THÀNH THẲNG 4

424 0 3 0

Nụ hôn nhẹ từng chút từng chút sâu hơn, bờ môi lạnh toát của Triệu Tiểu Đường chạm vào hơi thở nóng ấm của cô, dưới sự trìu mến khiến nụ hôn càng sâu, lửa bừng nóng rực không dứt.

Hồi ức cùng nàng ấy âu yếm không ngừng hiện lên trong đầu. Càng nghĩ thân thể càng nóng rực, hôn càng thêm chuyên chú, đầu lưỡi khiêu khích quấn quanh. Ngu Thư Hân cảm thấy không giờ khắc nào hạnh phúc như lúc này, giữa các nàng không có bất kỳ ngăn cách. Nàng ấy không còn phải gánh trách nhiệm tam sinh, cô cũng không phải lo sợ hệ thống tính toán. Hai nàng chỉ là một cặp tình nhân bình thường nhất thế gian, thuần túy ôm ấp, hưởng thụ nụ hôn gặp lại.

"Ừm…" Triệu Tiểu Đường bị Ngu Thư Hân nhiệt tình đến hết dưỡng khí, cơ thể không chịu nổi nghiêng đầu tránh né. Ma cà rồng Triệu Tiểu Đường không còn bảo trì vẻ mặt lạnh lùng băng giá như trước mọi người nữa, dường như đã hóa thành nhu tình như nước. Mi mắt một tầng sương mờ, hơi thở gấp gáp theo cánh môi đỏ mọng tỏa ra từng làn khói lạnh.

Ngu Thư Hân vuốt ve sườn mặt tinh tế của người nọ, cảm thấy nàng ấy vẫn đáng yêu như trước. Lam Hoàng của cô là Thần Quân uy vũ, trước mặt tam sinh chỉ có một thần thái cô độc cao lãnh, chỉ riêng với cô nàng ấy mới có những biểu hiện cảm xúc khác. Trải qua nhiều thế giới, sự đáng yêu của nữ tử bình thường ngày càng nhiều hơn.

Cô chính là thích loại cảm giác này.

"Cậu có sao không?" Ngu Thư Hân chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ ân cần hỏi.

"Hừ. Cậu nói xem." Triệu Tiểu Đường quả thật tức chết người kia, nụ hôn đầu của nàng. Không nghĩ bị người trước mặt vô duyên cướp mất.

Ngu Thư Hân chính là thích chết loại ngạo kiều này.

Triệu Tiểu Đường mạnh miệng, tuy nhiên không thoát khỏi bàn tay của Ngu Thư Hân. Cao nhân ắt có cao nhân trị.

"Vậy cậu có thể hôn lại tớ mà, tớ hôn cậu, cậu hôn tớ, không ai nợ ai."

Nhìn người kia vẫn kề mặt sát gần mình lém lỉnh, Triệu Tiểu Đường chỉ có thể đưa con mắt hoài nghi nhân sinh nhìn sinh vật quái lạ trước mặt.

"Đi mà ~" Ngu làm nũng online.

"Câm miệng." Triệu mặt quạu rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa. Triệu Tiểu Đường nghĩ nghĩ, dù ai hôn ai, không phải chỉ có mình nàng chịu thiệt sao. Lại nhìn ánh mắt vui vẻ cao hứng của người kia. Hận không thể vả vào gương mặt khiêu khích kia một cái.

"Cậu tránh ra, nặng chết tớ."

Ngu Thư Hân bĩu môi, không phải mấy giây trước không khí còn đang ám muội hay sao, chưa gì đã bị bản mặt lạnh ngắt kia làm mất phong tình rồi.

Hừ, lần nào cũng nói cô nặng. Cô thế này mà béo ư?

"Được rồi." Ngu Thư Hân trèo xuống, bắt gặp tia thở phào nhẹ nhõm của Triệu Tiểu Đường, thầm nghĩ mình nên về nhà cân lại thử xem. Nắm lấy bàn tay kia ân cần.

"Hôn cũng đã hôn rồi, cậu nói cho tớ biết, cậu có đồng ý hay không?"

Triệu Tiểu Đường giả ngơ, nghiêng đầu hỏi: "Đồng ý cái gì?"

"Cậu…"

Hít lấy ngụm khí bình tĩnh. Ngu Thư Hân liền giở trò đe dọa.

"Cậu còn giả điên. Một lần chưa trả lời tớ lại đến hôn một lần."

Không thể tránh né được nữa. Triệu Tiểu Đường thở dài: "Tớ cũng không biết nữa."

Bắt lấy mấu chốt, Ngu Thư Hân liền dẫn dắt từng bước.

"Vậy cậu có phản cảm khi tớ hôn cậu không?"

Triệu Tiểu Đường suy nghĩ một lúc, rồi lại lắc đầu.

"Thực ra…" Triệu Tiểu Đường ngập ngùng. "Lúc đó tớ muốn đẩy cậu ra, nhưng trong lòng lại muốn thân thiết với cậu hơn. Tớ cũng không biết cảm giác đó là gì, chỉ cảm thấy…Nếu từ chối nụ hôn vừa nãy, cậu sẽ rất buồn. Tớ…"

Đưa một ngón tay chặn lời nói còn đang dang dở. Không cần phải nói ra, vì cô biết.

Dù ở bất kì thế giới nào, duyên phận gắn kết của cô và Lam Hoàng, không đơn giản cắt đứt được.

"Nói vậy cậu cũng có tình cảm với tớ. Vậy chúng ta chính thức thành người yêu rồi." Ngu Thư Hân vẻ mặt vui mừng tung hô, nụ cười rạng rỡ thanh xuân như ánh mặt trời lan tỏa đến vùng băng tuyết lạnh giá.

"Cái này…có nhanh quá không?" Nghĩ kiểu nào, Triệu Tiểu Đường cũng thấy kỳ quái.

Không để Triệu Tiểu Đường do dự, Ngu Thư Hân biết rõ nàng ấy đang phân vân nên phải đánh lạc hướng nàng ấy. Để não nhỏ nàng ấy hoạt động thì nguy rồi. Tám kiếp sau cũng chưa bắt được vợ.

"Không nhanh. Chúng ta đều có tình cảm với nhau mà. Xác định quan hệ trước, tình cảm chúng ta từ từ trau dồi cũng được. Tớ muốn được ở bên chăm sóc cậu, nhìn cậu thức dậy, cùng nhau đi học rồi về nhà…" Mắt cười cao hứng vừa nói vừa long lanh hạnh phúc.

Triệu Tiểu Đường cũng không nỡ làm cô ấy tụt hứng, cũng chỉ biết gật đầu.

"Hay quá! Vậy chúng ta cùng nhau về nhà đi!" Ngu Thư Hân nói xong đỡ Triệu Tiểu Đường dậy, cùng nhau trở về.

Đứng trước cổng trường, nhìn người kia đứng lì một chỗ không chịu nhúc nhích.

"Cậu lại sao nữa?" Triệu Tiểu Đường có chút mệt vì tà dương còn sót lại chiếu xuống. Hơi ẩm của đất làm cho cơ thể còn mệt hơn.

"Tớ cùng về với cậu." Kiên quyết mặt dày để có thể ngủ cùng giường cùng mỹ nhân.

"Tại sao?"

"Tại sao á? Vì cậu và tớ đã là người yêu rồi. Cậu còn không thể uống máu nhân tạo, tớ ở bên cậu, tùy thời khi cậu đói có thể uống máu tớ này." Ngu Thư Hân khoe hết ưu điểm của mình thuyết phục người yêu cho mình về ở cùng.

Giọng Ngu Thư Hân lúc nãy to đến nỗi nhiều ma cà rồng khác cũng nghe được. Triệu Tiểu Đường trừng mắt, bịt miệng của cô nàng lại.

"Cậu nghĩ sao mà nói to vậy hả?"

Cố gắng kéo tay đang bịt miệng cô ra, giọng nói liền hạ xuống, ghé tai Triệu Tiểu Đường thì thầm: "Vậy cuối cùng cậu quyết định thế nào?"

Bỏ qua ánh mắt gian trá kia, Triệu Tiểu Đường chỉ có thể đẩy người kia vào, cùng nhau rời đi.

Ma cà rồng là động vật ăn đêm, nhưng sống trong thời đại liên minh lâu như vậy, cũng chỉ còn những ma cà rồng sa đọa, những người phản đối giao ước của Liên Minh Huyết Tộc cùng con người, không từ bỏ dục vọng uống máu người tươi mới, ban đêm vẫn đi săn máu. Ngược lại, những thợ săn ban đêm cũng không rảnh rỗi, chính là tìm những ma cà rồng sa đọa đấy diệt khẩu.

Lối sống của ma cà rồng hiện đại, ngoài uống máu ra, thói quen sinh hoạt gần giống con người. Tuy nhiên, địa vị ma cà rồng ở đây vẫn là cao nhất.

Đêm ấy, Ngu Thư Hân cứ tưởng sẽ đồng sàn cộng chẩm với người thương, ai ngờ bị Triệu Tiểu Đường đá ra ngoài. Mặt dày năn nỉ cũng không được, Ngu Thư Hân bèn thức đến nửa đêm, lén lút chui vào giường. Vứt bỏ liêm sỉ ôm lấy người kia ngủ.

Ngày một, Triệu Tiểu Đường bị một cái đầu đè trên ngực khó thở đến tỉnh. Cứ tưởng Ngu Thư Hân lẻn vào bằng cửa chính, tối đến liền khóa chặt cửa chính.

Đêm thứ hai, Ngu Thư Hân ngựa quen đường cũ leo cửa sổ bay vào. Sáng hôm sau vẫn bị một cái đầu to đè, còn dính chút nước dãi trên ngực. Bực bội đẩy Ngu Thư Hân ra, Triệu Tiểu Đường lửa giận công tâm, tức giận bước vào nhà vệ sinh xối nước lạnh.

Đêm trăng mờ tiếp theo, Triệu Tiểu Đường khóa tất cả các cửa. Nhưng sáng hôm sau vẫn bắt gặp Ngu Thư Hân ở trên giường, còn dụi đầu vào ngực mình làm nũng.

"Rốt cuộc cậu đi vào bằng đường nào?"

"Cậu hỏi tối qua hở?" Ngu Thư Hân lấy tay dụi dụi mí mắt, mới sáng thức dậy mặt có chút sưng, trông rất khả ái.

Triệu Tiểu Đường liếc nhìn người kia, không thèm trả lời.

"Ây da…đừng có giận mà, người ta chỉ muốn ở gần cậu hơn thôi. Tớ hình như nghiện mùi hương trên người cậu rồi, buổi tối không ngửi thấy tớ không ngủ được."

Kéo tấm chăn ra khỏi người ta, chỉ người trên giường đang nằm nghiêng chống tay lên gối khiêu khích nhìn mình, giọng đanh lại: "Cậu đừng có mà ngụy biện."

Chu chu môi hôn gió, lại cười thật mỹ lệ: "Tớ có đâu à."

Thật hết cách, Triệu Tiểu Đường buông tay đầu hàng, mặc kệ Ngu Thư Hân còn đang trườn người nằm đấy, lắc đầu đi vào trong, còn không quên đe dọa: "Tối nay cậu dám lẻn vào, tớ chặt chân cậu."

Chậc chậc…Đường bảo bối thật ngạo kiều.

Gần đây trong trường dấy lên nhiều tin đồn, điển hình là một nhóm fan nữ sinh mới lập thành "Nhất Đường truy mộng". Sự việc này bắt đầu xuất hiện khi một tài khoản nặc danh đăng lên diễn đàn của trường hình ảnh Triệu Tiểu Đường cùng nữ chủ Lâm Nhất kề sát nhau với tư thế mờ ám.

Ngu Thư Hân khi nhìn thấy rất tức giận, cô biết hôm ấy chẳng xảy ra việc gì cả, vì cô là người ném Lâm Nhất ra. Nhưng rõ ràng có kẻ mượn góc chụp để tăng độ mờ ám. Đặc biệt gương mặt ửng hồng thẹn thùng của Lâm Nhất càng khiến mức độ tin cậy càng cao.

Việc này càng ngày càng lớn khi có kẻ điều tra ra Lâm Nhất lại là con người. Không, cô ta là tạp chủng lai giữa người và ma cà rồng. Sự tình lớn đến Liên Minh Huyết Tộc phải vào cuộc, vì nếu Lâm Nhất là bán tộc, phải chăng cha hoặc mẹ cô ta đã phản bội lời thề, lén lút quan hệ với con người.

Từ khi Liên Minh Huyết Tộc ký đã cách đây nghìn năm, con người già nua và trở về cõi bụi thì ma cà rồng vẫn trẻ trung, lại có thể duy trì sự sống đến vài trăm tuổi. Có vài trường hợp, ma cà rồng cũng sẽ bất tử.

Ở những trung tâm lớn còn có những di tích ngăn cách sự phát triển của hai bên. Nhưng ở một vùng phía Tây hẻo lánh, sự phân cấp này đã được lỏng lẻo hơn.

Nhưng quy tắc vẫn là quy tắc. Loài tạp chủng hỗn huyết lai giữa ma cà rồng và người rất khát máu, không hề có những ưu điểm của ma cà rồng chính thống, lại càng ích kỷ và mang tính xâm lược mạnh. Vì vậy đã lập ra khế ước, ma cà rồng và con người không thể kết hôn với nhau, kẻ nào vi phạm, được xem là tội đồ, sẽ chịu hình phạt cắt gân rút chi và bị trục xuất khỏi Liên Minh. Từ đó trở thành kẻ vô gia cư không bên nào chấp nhận.

Lâm Nhất vẫn đi học bình thường dưới sự khinh miệt của bạn bè cho đến khi một ngày cô ta bị một nhóm người bí ẩn bắt cóc.

Công tước Triệu Kính Thành vẫn đang bận công việc ở miền Đông liền bị các Trưởng lão Liên Minh gọi về. Huyết lệnh chỉ có một dòng.

HÃY BẢO CON GÁI NGƯƠI MAU CHẤM DỨT VỚI TẠP CHỦNG KIA.

Triệu Kính Thành còn chưa biết sự tình gì xảy ra, trên đường về gọi điện cho hiệu trưởng một cuộc. Liền biết được sơ sơ tình hình. Mệt mỏi thở dài, ông phải về nhà một chuyến để hỏi rõ ràng.

Ông ta là người rất bao che, dù con gái ông có sai, ông sẽ là người đứng ra chịu tội.

Về đến nhà, Triệu Kính Thành không thấy Triệu Tiểu Đường, liền biết đi học chưa về. Ngồi ở sảnh lớn ngoắc quản gia vào hỏi: "Dạo gần đây con bé có gì kỳ quái không?"

Vị quản gia lớn tuổi kính cẩn ngẩng đầu: "Ý ngài là sao ạ Công tước, tiểu thư vẫn rất bình thường, sáng đi học chiều liền trở về. Mỗi ngày đọc sách, tưới hoa, không làm điều gì bất thường cả."

"Con bé không ra ngoài sao?" Triệu Kính Thành nâng kính mắt, nhíu mày kỳ quái hỏi.

"Thưa không ạ, chỉ có gần đây Ngu tiểu thư thường xuyên đến ở cùng tiểu thư. Ừm…đồ đạc cũng chuyển từ Ngu gia sang phòng khách của chúng ta. Thuộc hạ cũng thấy chỉ là tình cảm tri kỷ bình thường nên không báo lại với ngài. Là thuộc hạ thất trách."  Quản gia già vừa trả lời vừa quỳ xuống nhận tội.

"Không cần đâu. Giao tình giữa Triệu gia và Ngu gia bao năm vẫn tốt như vậy. Chỉ là gần đây con bé dính vào tin đồn không tốt. Được rồi, ta lên thư phòng nghỉ ngơi, lát nữa tiểu nha đầu Ngu gia kia đến, bảo nó lên gặp ta."

Triệu Kính Thành nói xong liền đi lên lầu. Quản gia cùng người hầu kính cẩn cúi chào, đợi Triệu Công tước khuất khỏi tầm mắt mới thở phào nhẹ nhõm. Khí thế của Công tước, không phải ai cũng chịu được áp bức đó. Từng lời nói phát ra đều rất sắc bén uy nghiêm, ánh mắt như thấu rõ người đang nói thật hay giả. Nếu có dối lừa nửa lời, cổ bị móng vuốt đâm thủng là chuyện thường thấy.

Chập tối cả hai liền trở về, Triệu Tiểu Đường vừa vào cổng đã được thông báo cha nàng trở về. Còn đang định vấn an thì được quản gia bảo rằng cha nàng đang nghỉ ngơi, ngày mai hẵng gặp.

Về phần Ngu Thư Hân, quản gia cũng hoàn thành chức trách, âm thầm nói nhỏ Triệu Công tước muốn gặp riêng cô.

Nhẹ nhàng gật đầu, Ngu Thư Hân cũng biết được sự tình xảy ra gần đây khá nghiêm trọng đến danh dự Triệu gia. Triệu thúc ở miền Đông lâu như vậy, lần này đột ngột trở về, chắc chắn cũng chỉ vì việc này thôi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16