Bách Hợp Tiểu Thuyết

TRI KỶ - BẺ CONG THÀNH THẲNG 2

460 0 3 0

Đó là vườn hoa phía sau trường, xung quanh còn có vài thợ săn ma cà rồng. Trông thấy Triệu Tiểu Đường yếu ớt nằm trên đất, có một nữ sinh đang bên cạnh ôm lấy nàng ấy. Triệu Tiểu Đường bị thương rất nặng, mắt lộ ra tơ đỏ đau đớn, răng nanh cũng nhú lên.

Ngu Thư Hân nhìn ba tên thợ săn cầm vũ khí muốn xông lên tiếp, nhanh chóng phá vỡ, xông lên đánh chết bọn chúng.

Vội vàng chạy lại, trông thấy Triệu Tiểu Đường răng nanh đã cắn trên cổ cô gái, lưỡi còn khẽ liếm vệt máu còn sót lại. Ngu Thư Hân nghe thấy một mùi hương rất thơm, thơm đến nỗi răng nanh của cô suýt lộ ra.

"Xin lỗi cô, cô không sao chứ?" Ngu Thư Hân nhìn cô gái kia, vết thương từ từ khép lại.

"Không sao. Chỉ là hơi bất ngờ thôi." Lâm Nhất ánh mắt chỉ chăm chú vào Triệu Tiểu Đường, muốn đưa tay vuốt gương mặt đang dần hồi phục kia của nàng ấy. Lại bị Ngu Thư Hân đẩy ra, bồng Triệu Tiểu Đường kiểu công chúa đứng lên.

Máu của cô ta rất thơm. Cô ta không phải ma cà rồng. Vì ma cà rồng không bao giờ để mình bị thương. Một ma cà rồng cho người khác hút máu sẽ suy kiệt tinh lực, có khi bài xích hai dòng máu mà vỡ ngũ tạng. Ngu Thư Hân đảo mắt tính toán, cô không thể để bất cứ ai lợi dụng Triệu Tiểu Đường.

"Mục đích của cô là gì? Muốn tố cáo Tiểu Đường vi phạm hiệp ước hút máu con người." Ngu Thư Hân gằn giọng như muốn dò hỏi người trước mặt.

"Không có. Mặc dù tôi là con người nhưng khi bị cắn sẽ không biến thành ma cà rồng. Thể chất của tôi khá đặc biệt." Lâm Nhất cười cười đáp.

Đặc biệt thế ư? Có vẻ cô ta nói thật. Nếu không, ai bị ma cà rồng cắn mà không sợ bị tiến hóa chứ!

"Nói tên của cô đi, tôi sẽ trả ơn cô thay nàng ấy." Ngu Thư Hân lười biếng đáp.

Lâm Nhất lắc đầu: "Không cần. Chỉ cần khi nàng ấy tỉnh dậy. Cô nói với nàng, tên tôi là Lâm Nhất."

Lâm Nhất. Nữ chính sao? Không phải cô ta lấy máu cứu nam chính. Tại sao trở thành cứu nữ phụ rồi? Hèn gì mùi máu cô ta rất đặc biệt? Đến mình cũng không cầm lòng muốn cắn một ngụm.

Cốt truyện con hệ thống đưa, lần sau cô chỉ tham khảo thôi, không tin vào nó được. Có lẽ cô vào thế giới này, thì diễn biến đã thay đổi rồi.

Gật đầu đồng ý, Ngu Thư Hân nhìn tình hình trước mắt, Triệu Tiểu Đường hình như lại đói máu, không ngại biến thân trước con người, dang cánh bay về phía cổng trường.

Trước khi đi còn không quên cảm ơn nữ chính.

Lâm Nhất nhìn người rời đi, chỉ còn lưu luyến trong miệng: "Không cần cảm ơn đâu, là ta tự nguyện mà."

Tư Không Liệt nằm trên thân cây đu đưa cẳng chân, đã nghe hết cả.

Một màn vừa rồi hắn đã thấy hết, kể cả việc thợ săn đột nhập vào trường. Nhưng Triệu Tiểu Đường kia, hắn cơ bản không muốn cứu, mặc kệ ba tên thợ săn tấn công nàng ta.

Hắn cũng muốn xem thực lực của ma cà rồng bị nguyền rủa kia. Thật đúng với dự đoán của hắn, thực sự như phế vật. Ba tên thợ săn tầm thường cũng không giết nổi. Nhưng người hắn muốn tìm, Ngu Thư Hân, cô ấy đã đến.

Liếc qua cô gái còn đứng lặng giữa vườn hoa kia. Ghi nhớ lấy gương mặt đó, sẽ sớm thôi, chúng ta sẽ gặp lại.

Ngu Thư Hân sau khi đưa Triệu Tiểu Đường ra xe, chở nàng ấy về dinh thự Triệu gia.

Căn phòng thiên về phong cách Châu Âu cổ điển, màu sắc hơi âm u, bày biện rất đơn giản, chỉ có giường và tủ sách, không giống phòng của một cô gái cho lắm.

Ngu Thư Hân cho người đem máu đến cho Triệu Tiểu Đường uống, nhìn từng giọt máu đưa vào cổ họng, nhưng mùi vị quá khó ngửi mà phun ra không uống được.

Tại sao lại không uống được? Ngu Thư Hân uống thử? Mặc dù chưa quen lắm với việc uống máu nhân tạo, thực ra cũng giống vị nước ép cà chua mà thôi, không có hương máu.

"Tiểu Đường, cậu sao vậy?" Ngu Thư Hân tay vỗ vỗ gương mặt thanh thoát kia, nhưng nàng ấy mặt càng trắng bệch hơn, mồ hôi lạnh ra đầy người. Miệng chỉ lẩm bẩm: "Khó uống…không uống được..."

Có khi nào? Là do uống máu nữ chính không? Vậy làm sao bây giờ? Không để nàng ấy tiếp xúc nhiều với nữ chính được. Nhất quyết không!

Ngu Thư Hân bèn nhỏ máu ở đầu ngón tay cô, đút cho Triệu Tiểu Đường uống. Đầu ngón tay được chiếc lưỡi ấm nóng cuốn lấy. Cả người Ngu Thư Hân nóng lên, không chỉ vì từng dòng máu rời khỏi thân thể, mà xúc cảm dao động ở đầu ngón tay truyền đến não. Cảm thấy máu mình đã truyền đi khá nhiều, bỏ qua sự lưu luyến đầu ngón tay, Ngu Thư Hân vội vàng rút ra. Cúi xuống gần kề bên tai thủ thỉ: "Cậu nghỉ ngơi đi, lần sau sẽ tìm cách khống chế cơn đói giúp cậu."

Nhìn Triệu Tiểu Đường đã chìm vào giấc ngủ, Ngu Thư Hân ở bên cạnh trông một lúc lâu, liền rời khỏi Triệu gia.

Hôm sau là tiết học ma pháp, Triệu Tiểu Đường khi tỉnh dậy có chút mệt mỏi nhưng đây là tiết học nàng muốn học. Vì vậy cũng cố gắng đến trường. Ngu Thư Hân dự định đến đưa Triệu Tiểu Đường đi học nhưng khi đến cổng lại nghe bảo vệ nói nàng ấy đi học rồi. Chỉ có thể nhanh chóng đến trường. Một đêm không gặp thôi đã cảm thấy rất nhớ.

Ma cà rồng thuần chủng không sợ ánh sáng, nhưng ghét ánh sáng vẫn được coi là bản năng. Ngu Thư Hân đi trên con đường nhỏ trong học viện, cố gắng tránh ánh nắng mặt trời. Trên chiếc váy dài màu đen trải đầy tường vi màu máu đỏ, đung đưa theo mỗi bước chân cô, sống động như thật, khiến thị giác người xem chấn động mạnh mẽ.

Vào trong lớp học, lại trông thấy Lâm Nhất ngồi bên cạnh Triệu Tiểu Đường, thân thể cơ hồ muốn dán sát lên nàng ấy. Ngu Thư Hân muốn bốc hỏa, ra lệnh cho Lâm Nhất qua chỗ khác ngồi. Nhưng cô ta lại nhất quyết không đi. Còn khư khư ôm lấy cánh tay của Triệu Tiểu Đường.

Cái này là gì? Hình ảnh đau mắt đó nhấn chìm con ngươi đen láy. Chỉ trong vài tiếng cô tới muộn, rốt cuộc cô ta làm sao tiếp cận Tiểu Đường của cô.

Tụ một hắc cầu muốn ném thẳng vào người Lâm Nhất, Ngu Thư Hân bị thầy giáo nhắc nhở.

"Em mau thu lại hắc khí đó mau!" Thầy giáo hét to, nhanh chóng bước đến chấm dứt cuộc tranh cãi.

Ngu Thư Hân thu hắc cầu lại, ánh mắt sát khí muốn chọc thủng Lâm Nhất: "Vậy thầy kêu cô ta đi ra khỏi vị trí này. Nếu không, em không quản tay mình không làm gì cô ta."

Thầy giáo tuy tức giận, nhưng địa vị của Ngu Thư Hân rất cao, chỉ đành bảo Lâm Nhất rời chỗ khác. Lâm Nhất không muốn, cô ta chỉ mới bắt chuyện được với Triệu Tiểu Đường. Nàng ấy vốn không quan tâm đến cô, nhưng vừa nhắc đến hôm qua người cứu nàng ấy là cô. Liền cười mỉm cảm ơn. Lâm Nhất nghĩ, đây là khoảnh khắc quý giá của cô ta. Nhưng lại bị Ngu Thư Hân phá vỡ. Đành phải cầm sách rời đi.

Triệu Tiểu Đường đợi Ngu Thư Hân ngồi xuống bên cạnh, mới nhẹ nhàng hỏi: "Cậu cớ gì làm khó cô ta thế?"

Ngu Thư Hân ghét Lâm Nhất là một chuyện, chuyện thứ hai là tại sao Tiểu Đường của cô lại không đuổi cô ta đi.

"Tiểu Đường, lúc ta chưa đến, cô ta đã nói gì với cậu?"

Triệu Tiểu Đường giọng nhẹ nhàng bâng quơ, tựa như làn gió khẽ lướt qua tung rèm cửa sổ lên: "Cô ta chỉ bảo người cứu tớ hôm qua là cô ấy."

Trừng mắt tức giận, không nghĩ nữ chính kia bất chấp tiếp cận Lam Hoàng của cô đến vậy. Sau này cô phải trông chừng con người gặp hoa hoa nở này mới được. Lam Hoàng của cô không phải miếng bánh mà con ruồi nào cũng bu vào được. Hừ! Vốn định không để Lam Hoàng biết được cô ta cứu nàng, bây giờ không cần dấu thì người cũng đã biết.

Quay ngoắc ra sau liếc xéo Lâm Nhất một cái. Được lắm, để xem cô có thể bám như cao dán chó được bao lâu.

Tiết học kết thúc. Ngu Thư Hân nhanh chóng cùng Triệu Tiểu Đường đi đến lớp học tiếp theo. Mặc dù là ma cà rồng, nhưng những tiết học như thể dục vẫn bắt buộc.

Đứng trước tủ đồ, Ngu Thư Hân đã thay xong, chờ Triệu Tiểu Đường cởi áo. Cô muốn biết phía sau lưng nàng có ấn ký không.

Triệu Tiểu Đường dưới con mắt lộ liễu của Ngu Thư Hân bỗng nhiên không muốn thay nữa. Tay cầm áo thể dục cũng buông thõng xuống dưới.

"Sao vậy? Cậu không định thay à?"

"Cậu đi ra đi rồi tớ thay." Triệu Tiểu Đường cảm thấy nếu Ngu Thư Hân còn ở đây, nàng không thể thay y phục được. Ánh mắt kia như đốt cháy tấm lưng nàng vậy.

Ngu Thư Hân sau khi trải qua nhiều thế giới đúc kết được kinh nghiệm gì. Đó chính là mặt dày. Mặt dày mới có được vợ.

Đặc biệt lão bà ngạo kiều như Lam Hoàng, trình độ da mặt phải cỡ đạn bắn không thủng mới được.

Hành động tự nhiên thân thuộc, như làm cả trăm lần rồi. Ngu Thư Hân đến bên, thì thầm vào tai Triệu Tiểu Đường: "Không cần ngại, đều là nữ cả. Nếu không, tớ thay giúp cậu."

Ngu Thư Hân ngả ngớn trêu ghẹo, còn Triệu Tiểu Đường vẫn còn đang bất ngờ, cơ thể đông cứng chưa phản hồi lại.

Không để Triệu Tiểu Đường hồi thần, Ngu Thư Hân hai tay cởi ngay áo ra, hành động gọn lẹ và dứt khoác. Liếc nhìn ra sau, nó vẫn ở đó.

Quả nhiên là Lam Hoàng của cô.

Vuốt nhẹ lên năm dòng kinh, một đợt tê dại run rẩy truyền đến khiến Triệu Tiểu Đường tỉnh thức.

"Đừng chạm vào nó."

Sự tò mò nổi lên, Ngu Thư Hân kề mặt lên vai, hơi thở phả lên cổ nàng, hơi ngứa.

"Cậu có hình xăm này khi nào, sao tớ không biết?"

Cảm giác tư thế này quá mờ ám, Triệu Tiểu Đường lách người ra khỏi, nhanh tay mang áo vào: "Không biết, cha tớ nói khi sinh ra đã có."

Là vậy à. Hóa ra Lam Hoàng đầu thai vào ngay còn nhỏ, không phải như mình hồn xuyên vào.

"Được rồi, tớ ra ngoài đợi cậu." Ngu Thư Hân vỗ vai, xoay người rời khỏi. Nếu cô còn đứng đấy, đợi nàng ấy thay xong, có khi tiết học cũng kết thúc luôn mất.

Đứng đợi chưa đầy một phút, Triệu Tiểu Đường cũng xong. Ngu Thư Hân cầm tay dắt Triệu Tiểu Đường ra ngoài sân tập.

Vì tính chất đặc biệt, tất cả khuôn viên hầu như đều có mái che, đến học thể dục cũng là trong nhà. Triệu Tiểu Đường không biết cảm giác của mình hiện giờ. Bàn tay bị Ngu Thư Hân nắm đến nóng hổi. Rụt tay lại thì càng bị nắm chặt hơn. May cảm giác xáo trộn này không duy trì được lâu, đã đến sân tập.

Triệu Tiểu Đường mặc kệ Ngu Thư Hân, dưới hàng chục con mắt vội vàng bỏ tay ra, đến bên hàng ghế ngồi. Ngu Thư Hân còn chưa biết tại sao Triệu Tiểu Đường không học cùng mình thì đã nghe tiếng xì xào loáng thoáng.

"Ta đã bảo rồi, yếu ớt như nàng ta làm sao tham gia mấy hoạt động này nổi. Lần nào cũng ngồi trên ghế nhìn, không biết gia thế của nàng ta lớn thế nào nữa."

Ngu Thư Hân mặc kệ giáo viên đang điểm danh, đến bên hàng ghế: "Cậu thực sự không tham gia sao?"

Chỉ thấy Tiểu Đường nàng ấy lắc đầu, ánh mắt muốn tham gia, nhưng ngại thân thể không đủ sức.

"Vậy tớ ngồi cùng cậu nhé!" Ngu Thư Hân cúi xuống, mớ tóc mái rũ xuống xuyên qua ánh  dương, làm làn da trắng bạch càng tinh tế hơn.

Triệu Tiểu Đường bị cảnh tượng này làm cho nhất thời đơ người. Nàng biết cậu ấy đẹp, nhưng chưa bao giờ bị nhan sắc đó làm cho rung động. Nhưng hiện tại, hình như nàng đã nhầm. Tim vô thức đập thật nhanh.

Vô thức đưa tay vén làn tóc đang đung đưa trong gió lên cánh tai, hai mắt chạm vào nhau, thời gian như dừng lại.

Mắt của những cô nàng "Canh cá chua ngọt" như sáng lên, tiếng hò hét phá vỡ khoảnh khắc tươi đẹp này.

Triệu Tiểu Đường lấy lại thần thức, tay lập tức muốn lấy xuống, lại bị Ngu Thư Hân nắm chặt lấy. Không quên tự luyến hỏi một câu.

"Cậu cảm thấy tớ rất đẹp đúng không?"

Triệu Tiểu Đường không biết nói dối, như hài tử thành thật gật đầu.

Haha. Nàng ấy vẫn như xưa. Thật đáng yêu.

"Vậy…Cậu có thích tớ hơn chút nào không?" Ngu Thư Hân nở nụ cười quyến rũ.

Nhất tiếu khuynh thành.

Triệu Tiểu Đường đã cảnh giác hơn, không bị nụ cười yêu diễm đó mê hoặc. Buông một câu phũ phàng: "Không!"

Ngu Thư Hân liền nắm chặt tay vẫn còn hơi ấm của nàng. Con ngươi huyền bí chìm sâu vào ánh mắt lãnh đạm kia. Như muốn biết người trước mắt nói thật hay không.

"Thật sao? Cậu chắc chắn?" Ngu Thư Hân không kiêng dè hỏi người đối diện.

Triệu Tiểu Đường không trả lời, chỉ gật đầu.

Không kịp ngăn lại hành động bất chợt của Ngu Thư Hân, tay của cô ấy đặt trước tim nàng.

"Vậy nói xem, tại sao tim cậu lại đập nhanh như vậy?"

"Là…là…do nóng thôi." Triệu Tiểu Đường ấp úng, ánh mắt tránh né.

Ngu Thư Hân cũng dừng lại hành động của mình. Nàng ấy bây giờ không nhớ ra mình. Không được hấp tấp, sẽ khiến nàng ấy sợ hãi. Vỗ nhẹ lên vai Triệu Tiểu Đường, cười nhẹ: "Haha, tớ chỉ đùa thôi."

Triệu Tiểu Đường nhìn người đang cười gượng kia. Đùa sao? Rất đúng ý nàng? Tại sao tâm lại có chút mất mát.

Thầy giáo bắt đầu triển khai những động tác cơ bản. Ngu Thư Hân không rủ Triệu Tiểu Đường ra học cùng nữa, ánh mắt lưu luyến rời đi.

Thật là muốn cúp học. Nhưng đã lỡ đến đây rồi, không thể chuồn đi được.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16