Bách Hợp Tiểu Thuyết

KHỞI NGUỒN - TA NGUYỆN VÌ NÀNG 2

434 0 3 0

Đứng dậy đi xung quanh, Ngu Thư Hân phát hiện không khí ở đây rất trong lành. Lúc trước cô cũng dự định khi về già đến một vùng quê yên tĩnh sống đến hết đời. Nhưng mơ thì chỉ là mơ, lão ba nhà cô sẽ không để cô toại nguyện đâu. Đi một lúc lâu, chân  mỏi nhừ mới phát hiện ra một tòa phủ màu đỏ, bước chầm chậm đến gốc cổ thụ gần đó, có một Tiên đồng đang quét rác.

“Này!” Ngu Thư Hân định cất lời hỏi thăm.

Tiên đồng nhìn thấy Ngu Thư Hân, cúi đầu bái lạy: “Kính chào Phong Tuyết Thần Quân, ngài đã dậy rồi ư?”

Vì chưa hiểu tính cách của thân thể này lắm. Ngu Thư Hân hơi lo sợ bị người khác phát hiện. Thôi thì cứ tùy tiện dùng tính cách bản thân vậy, tùy cơ ứng biến, là thần tiên chắc cũng kiểu lạnh nhạt ít nói. Ta ngầu ngầu lạnh lạnh một chút là được rồi.

“Ta mới tỉnh, đang đi dạo. Ta hỏi ngươi. Lam Hoàng ở đâu?” Ngu Thư Hân hỏi bâng quơ, lạnh nhạt nhìn Tiên đồng, diễn đến chân thật.

“Ngài là đang hỏi tới Lam Hoàng Thần Quân ạ?” Tiên đồng kính cẩn hỏi lại.

“Đúng rồi. Trên tiên giới này còn ai tên Lam Hoàng nữa sao?”

“Dạ không, chỉ duy nhất một vị Lam Hoàng Thần Quân thôi ạ. Ngài ấy đang ở Côn Lôn, ngài quên rồi sao?”

Thấy Tiên đồng có chút nghi ngờ. Ngu Thư Hân mặt đông lại, nghiêm giọng : “Thần Quân của ngươi chỉ nhất thời hỏi vậy thôi. Ta cũng lớn tuổi rồi, quên là điều dĩ nhiên.”

Tiên đồng há hốc mồm kinh ngạc. Phong Tuyết Thần Quân là vị thượng thần xinh đẹp nhất nhì tiên giới. Đến Tiên Hậu và mỹ nữ tứ phương còn ganh ghét. Chỉ có Lam Hoàng Thần Quân mới là đối thủ của ngài ấy.

Ngày thường không phải rất ghét Lam Hoàng Thần Quân hay sao? Sao lại có thể hỏi thăm sức khỏe ngài ấy được. Ngài còn mong ngài ấy mãi mãi không tỉnh lại cơ mà. Còn rủa ngài ấy cứ nằm đó như hóa thạch sống luôn cũng được.

Trong buổi tiệc Tiên Đào năm trăm năm trước, nghe loáng thoáng vài Tiên nữ khác thì thầm bản thân là bà lão vạn tuổi, tức giận bỏ về giữa chừng, còn đem Tiên phủ của người ta phá thành cát bụi. Hôm nay sao tự nhận mình lớn tuổi. Thật kỳ quái!

Nhìn vẻ mặt biến hóa không ngừng của Tiên đồng. Ngu Thư Hân lo sợ. Có khi nào còn chưa lên sàn đã bị phát hiện rồi không?

Dùng hết kỹ năng diễn xuất của mình ra. “Hừm. Ta gần đây tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma. Quên đi khá nhiều chuyện xưa. Ta muốn hỏi ngươi, lúc trước ta và Lam Hoàng, hai chúng ta như thế nào?”

“Ngài bị tẩu hỏa nhập ma sao? Thần Quân, ngài có sao không, có bị thương ở đâu không ạ?” Tiên đồng hốt hoảng lo lắng.

“Hắn sao không nắm bắt trọng điểm vấn đề, cứ hỏi lung tung vậy.”, Ngu Thư Hân bực dọc lầm bầm.

“Yên tâm. Ta không bị thương. Tu luyện một chút là ổn định lại thần lực. Đừng nói đến chuyện này nữa. Nói đi Ta và Lam Hoàng rốt cuộc là như thế nào?” Ngu Thư Hân có chút không kiên nhẫn được nữa. Cô rất nóng nảy có biết không? Hỏi hoài một vấn đề mà cứ không trả lời. Không phải ta chỉ tìm thấy mỗi ngươi thì ta cho ngươi một chưởng bay màu rồi.

Thấy vị thượng thần nhà mình lại dở chứng khó ở, Tiên đồng sợ run người. Dù mất đi ký ức, nhưng tính khí thất thường vẫn ăn sâu trong máu.

Tiên đồng mau chóng hồi đáp: “Dạ bẩm Thần Quân, ngày thường ngài cùng Lam Hoàng Thần Quân thủy hỏa bất dung, có ngài thì không có ngài ấy. Ngài không thích ngài ấy, bảo ngài ấy nhan sắc không bằng ngài. Hay đi chọc giận ngài ấy. Còn, còn...” Tiên đồng lắp bắp không dám nói.

“Còn gì? Mau nói” Ngu Thư Hân thấy hắn ta muốn nói lại không nói, bụng cũng nóng nảy.

“Ngài còn bảo...bảo ngài ấy là Gà Đen mặt quạu.” Tiên Đồng nhắm mắt nói ra những lời bất kính.

“Gà Đen mặt quạu. Hahaha” Ngu Thư Hân bật phá lên cười, cảm thấy cái tên này rất hài hước.

Thu nụ cười có chút mất hình tượng lại, nghiêng đầu hỏi: “Là ta đặt cho nàng ấy”

“Đúng vậy ạ.” Tiên đồng sợ hãi trả lời. Phong Tuyết Thần Quân nhà hắn quả là không biết sợ. Thần lực yếu hơn Lam Hoàng Thần Quân, lại cứ thích đi trêu chọc người ta. Còn muốn khuyên nhủ Thần Quân nhà mình. Chưa kịp mở lời đã bị Ngu Thư Hân cắt ngang.

“Được. Ta muốn đến gặp Lam Hoàng. Côn Lôn ở hướng nào?”

Tiên đồng chỉ tay về hướng nam. “Núi Côn Lôn ở hướng nam ạ. Cách Nam Cảnh không xa. Ngài muốn đi gặp ngài ấy ạ? Ngài ấy vẫn chưa tỉnh mà.”

“Không tỉnh cũng sẽ bị ta làm cho tỉnh thôi! Được rồi. Ngươi đi làm việc của ngươi đi.”

Nhìn Tiên đồng cáo lui. Ngu Thư Hân cũng muốn gọi lại hỏi thêm về cặp nam nữ chính. Lại thiết nghĩ chủ thân thể này không phải người hay đi hỏi chuyện vặt vãnh đành thôi. Nam nữ chính còn sống sờ sờ kia thì sợ gì. Dù sao người ta cũng có bàn tay vàng. Ta lo cho nữ phụ trước đã.

Ngu Thư Hân hừng hực tinh thần nhanh chóng tìm đến Lam Hoàng. Nhìn khung cảnh hùng vĩ trước mặt. Chân lùi một bước. Làm sao đến đó bây giờ? Lại nhìn nghìn nghìn dãy núi trập trùng, mây bay đầy trời như khói tỏa. Bỗng chợt nhận ra, mình là tiên mà. Bay một chút là tới rồi. Nhưng bay làm sao ta?

Tính gọi hệ thống ra hỏi, thôi đi, hỏi nó nó lại kiêu ngạo lên mặt dạy đời mình. Học theo mấy phim tiên hiệp, tay phất phất vài cái, dòng thần lực từ trong tay xuất ra, một đám mây tụ dưới chân. Thần kỳ vậy ư? Không hổ danh là ta, một chút là dùng được thần lực rồi, không ai giỏi bằng ta. Ngu Thư Hân kiêu ngạo nghĩ.

Theo hướng Tiên đồng kia chỉ. Chỉ trong chốc lát, Ngu Thư Hân phát hiện ra một ngọn núi trước mặt. Ngọn núi này rất tiêu điều không sức sống, vạn cây ngô đồng đều héo rũ, sương xám cùng mây đen cuộn thành dòng đổ xuống, le lói vài vệt sáng ánh nắng mặt trời, không khí ảm đạm bao trùm ngọn núi.

Nếu không biết đây là Tiên giới, Ngu Thư Hân đã nghĩ rằng mình lạc vào Yêu giới. Chạm vào ngọn ngô đồng, hóa ra nó chưa chết, chỉ là không có sức sống mà thôi. Ai đã khiến chúng như vậy? Vì Lam Hoàng kia sao?

Hàng ngàn thắc mắc luân phiên xuất hiện. Bước qua vài luống dược liệu, nhìn đến cả ngàn thảo dược kia không ai chăm sóc, đất cũng khô cằn. Ngu Thư Hân có nuối tiếc. Cô cũng rất thích trồng cây hoa lá hẹ gì đó, nhìn từng cây non xanh mơn mởn trưởng thành, ra hoa kết trái, như trải qua một chu kỳ của một sinh mệnh vậy.

Chầm chậm bước đến một căn nhà gỗ. Không phát hiện ra ai sống ở đây cả. Ngu Thư Hân gõ nhẹ vào mở cửa bước vào. Căn phòng không có bất cứ thứ gì, chỉ có vài cuốn sách, nghiên mực và giường gỗ, nhìn chẳng giống như có người sống ở đây cả, một bóng ma cũng không có.

Bước ra ngoài tiến về phía sau rừng trúc, không biết có điều gì thúc đẩy khiến cô tiếp tục đi tiếp. Bắt gặp biển gỗ cấm vực “Lạc Cảnh động”, Ngu Thư Hân đi qua đi lại một hồi, vẫn không tiến vào được, dùng tiên lực đánh vào, liền phá vỡ phong ấn, nghênh ngang bước vào.

Trước mặt Ngu Thư Hân là một vị mỹ nhân đang ngủ say. Lòng có chút cảm thán. Đúng là rất đẹp, dung mạo phi phàm, ngũ quan mang chút ưu nhã, chóp mũi cao cao, khí tức thượng thần vẫn không ngừng lượn lờ xung quanh. Dù đang ngủ say, không ai dám khinh nhờn vị thượng thần không nhiễm bụi trần này.

Đưa tay lên vuốt lên gương mặt ấy, ngủ lâu như vậy, đúng là phí phạm của trời.

Ở thế giới của mình, nhan sắc này có thể làm đại minh tinh rồi. Bỗng nhiên phát hiện có giọt sương rơi xuống môi nàng ấy. Ngu Thư Hân liền nghiêng người cúi xuống lấy tay lau đi. Không ngờ một lực tay kéo cô xuống. Mặt kề mặt, môi kề môi. Chưa hết bất ngờ, mắt phượng lạnh nhạt của Lam Hoàng chầm chậm mở ra, giọng nói khàn khàn vang lên.

“Ngươi làm gì ở đây?”

“Ta...” Ngu Thư Hân lắp bắp. “Ta biết ngươi sắp tỉnh. Đến đợi ngươi thức dậy.”

Lam Hoàng dù mới tỉnh dậy, khí thế tuy yếu nhưng vẫn khiến Ngu Thư Hân rét run. Đẩy Ngu Thư Hân đang kề sát mặt nàng ra, đứng dậy bước ra khỏi thạch bàn. Giọng điệu có chút khinh thường: “Hừ. Ngươi tốt lành thế ư?”

Ngu Thư Hân nghe vậy liền chạm đến tự ái của cô rồi. Không biết từ đâu gan hùm nổi lên, tông giọng cũng nặng hơn.

“Ta nói cho ngươi biết. Đã hơn hàng vạn năm rồi. Ngoài ta ra chả ai nhớ đến ngươi đâu. Tiên Đế và đám Tiên Quân kia, chả ai muốn ngươi tỉnh dậy. Tỉnh rồi thì dậy đi. Tiên Đế ban hôn cho ngươi và Hạ Lan Tiên Quân đó. Mà người ta khước từ ban hôn. Chạy đi tìm tiểu tiên lữ khác, sắp thành hôn đến nơi rồi!” Ngu Thư Hân không sợ chết nói trước tình tiết câu chuyện cho Lam Hoàng.

“Tiên Đế hắn dám ban hôn cho ta. Hắn phải xem lại hắn là ai. Kết hôn với ta. Tên Hạ Lan kia cũng dám nghĩ.” Nghĩ đến nguyên nhân bản thân phải ngủ say, Lam Hoàng tức giận quát. Xả xong cơn giận. Giọng điệu đạm bạc lại vang lên.

“Kệ hắn đi. Ta cho hắn mười mạng hắn cũng chả dám ép ta”

Ngu Thư Hân có chút bất ngờ, tròng mắt cũng nhếch lên. Không phải cốt truyện bảo Lam Hoàng sau khi nghe tin ban hôn liền đi phá hủy hôn lễ người ta sao. Sao lại bình tĩnh như thế này.

“Này này, ngươi không tính đi phá hôn lễ kia hả?” Ngu Thư Hân tò mò hỏi.

Lam Hoàng quay đầu lại, vẫn giọng điệu kinh thường: “Ngươi nghĩ ta rảnh rỗi đi kiếm chuyện khắp thiên hạ như ngươi.”

Này này, ý ngươi là sao?

Ta cũng là người có tố chất chớ bộ.

Ta không phải người hay đi hóng chuyện biết không!

Ngu Thư Hân càng nghĩ càng tức. Bực quá! Thân là thượng thần, sao cái miệng của nàng ta lại thích khịa cô vậy. Không thèm kết duyên cho cô ta nữa.

Tức chết ta rồi!

Thấy Ngu Thư Hân tức đến phồng đỏ cả mặt mũi. Lam Hoàng mỉm cười, chỉ là nụ cười nhẹ nhàng cũng đủ để hoa nhường nguyệt thẹn. Cảm thấy lần này tỉnh dậy, Phong Tuyết này có chút thay đổi. Thú vị hơn trước.

Không đành lòng chọc giận Ngu Thư Hân nữa, Lam Hoàng ngồi xuống bàn. Phất tay hiện ra bộ trà cụ. Ngồi thong thả rót trà. Rót một chén trà đưa đến trước mặt Ngu Thư Hân.

“Phong Tuyết, nói đi. Ngươi đến đây với mục đích gì?”

Ngu Thư Hân hất cằm kiêu ngạo: “Tất nhiên là quan tâm ngươi nha”

Nghĩ đến Lam Hoàng sống lâu như vậy, chắc chắn không dễ gạt như người thường, liền bắt đầu đánh tâm lý tình cảm.

“Ta muốn sau vạn năm, người đầu tiên ngươi nhìn thấy chính ta” – Ngu bá đạo online.

Lam Hoàng vẫn im lặng nhưng khóe môi nhếch lên phá vỡ sự lạnh lùng của nàng, xong bỗng dưng nghiêm lại. Lời nói này quả có chút cảm động. Nhưng với thái độ kia của Phong Tuyết, chắc chắn dối lòng rồi. Tưởng nàng dễ lừa phải không? Sống lâu như vậy rồi, người nọ tính cách như thế nào, nàng đã đi guốc trong bụng nàng ấy rồi.

Mặc dù lời nói không có như trước đâm chọt cay cú nữa. Nhưng miệng mồm ba hoa cùng hóng chuyện vẫn như cũ, không thay đổi tí nào.

Ngu Thư Hân không ngờ trong lòng Lam Hoàng hảo cảm với cô vẫn như trước. Âm vô cực. Thấy người kia rành mạch không tin lời nói chân thành của mình. Ngu Thư Hân nghĩ nghĩ, hóa ra mối quan hệ giữa cô và Lam Hoàng không phải là không tốt, mà là cực tệ. Uổng công đi một chuyến rồi.

Cảm thấy cuộc nói chuyện không có kết quả gì mấy. Ngu Thư Hân dự định quay về. Nhưng nghĩ lại, Ngu Thư Hân, ngươi không được bỏ cuộc. Không thuyết phục được tên cứng đầu này. Ngươi sẽ phải bỏ mạng. Cắn răng quyết tâm chiến đấu đến cùng. Nở một nụ cười thật mỹ với Lam Hoàng.

“Ây dồ...Đừng như thế mà. Người ta thật lòng quan tâm ngươi mà!” Vừa nói vừa sà vào lòng Lam Hoàng.

Lam Hoàng nhìn dung nhan xinh đẹp trước mắt, nhìn xương quai xanh cùng với đôi môi kia. Thời gian có chút ngưng đọng. Cảm thấy trái tim rung lên.

Khẽ nuốt nước bọt. Tự nhủ bản thân nàng chắc ngủ lâu quá nên còn choáng váng đầu óc rồi. Là do khát nước thôi.

Khẽ kéo con sâu đang trườn lên người mình kéo ra. Tay vươn lấy chén trà uống ngụm lớn, che lấp đi ánh mắt hoang mang. Tuy nhiên còn không quên khịa một câu.

“Ngươi béo lên rồi!”

Ngu Thư Hân tức muốn nổ phổi. Nàng ta dám nói cô béo.

Á... tức quá!!!

Ngu Thư Hân trong lòng gào thét. Hệ thống mau ra đây. Nàng ta chọc tức ta rồi. Ta không làm nữa.

“Hệ thống đã offline.”

“Ta nghe được ngươi nói đấy. Mau ra đây. Ngươi nghe nàng ta nói gì không. Nàng ta chê ta béo. Ta không làm nữa.” Ngu Thư Hân hét lên.

“Chọn chết hoặc làm nhiệm vụ. Cố lên ký chủ. Hệ thống offline.” Hệ thống ngoi lên vang một câu rồi mất tăm.

“Này, này…”

Ngu Thư Hân nhìn sang Lam Hoàng. Nhìn chằm chằm vào nàng. Lam Hoàng bị cô nhìn như vậy cũng có chút ngại ngùng. Sờ mũi ấp úng nói: “Thực ra cũng không nặng lắm!”

“Ta không béo! Ngươi béo! Cả nhà ngươi đều béo!” Ngu Thư Hân gân cổ quạo lên.

Lam Hoàng nhìn Ngu Thư Hân trước mặt, cảm thấy rất khả ái. Vẻ mặt phồng lên giận dữ cũng đáng yêu quá! Dù sao nữ nhân quan trọng nhất nhan sắc và trọng lượng, nói như thế có chút quá đáng. Chọt chọt bên má đang hồng lên kia. “Được. Cả nhà ta đều béo. Ngươi đừng giận. Được chứ.”

“Hừ. Đừng chỉ một câu xin lỗi của ngươi là xong” Thư – dận giỗi – Hân lên mặt.

Lam Hoàng mặc dù không ưa thích dáng vẻ được một tất tiến một thước của ai kia nhưng cũng xuống nước: “Ngươi muốn ta làm gì mới hết giận?”

Ngu Thư Hân sợ Lam Hoàng đổi ý nhanh chóng đáp: “Ta muốn ở cùng với ngươi.”

Lam Hoàng không tin nổi vào tai mình, cứ ngỡ người trước mặt là một ai khác.

Ở cùng nhau. Tính ngày ngày chọc tức nàng phải không?

Mới gặp một chút đã như trận chiến.

Trời ạ! Nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cảm thương cho ngọn núi này, tiếc thương cho nơi ở của mình. Đường nào cũng bị nàng ta làm cho gà bay chó sủa cho xem.

“Không được. Nhà của ta chỉ có một chiếc giường.” Lam Hoàng lạnh lùng đáp.

“Ta xây thêm một cái là được. Không thì ngươi qua Nam Cảnh của ta ở đi. Tiên phủ của ta rất nhiều phòng. Ngươi chọn một phòng ở cũng được. Phủ ta cũng có nhiều...” Ngu Thư Hân nói một tràng dài.

“Nói chung. Ta chính là muốn ở cùng ngươi. Ngươi không được phép từ chối.” Ngu Thư Hân chốt câu ngắn gọn súc tích như chốt hàng livestream.

Không biết là Phong Tuyết đang khen phủ của chính nàng hay đang chê nhà gỗ của mình nữa. Thôi kệ đi! Nàng ta chơi đến chán rồi đi thôi. Lam Hoàng phất tay: “Tùy ngươi”.

Nói rồi Lam Hoàng đi ra khỏi hang động. Vừa bước ra ngoài, toàn núi cây xanh đang héo úa như nhận lấy tiên khí của chủ nhân. Từng cây sức sống bừng dậy, bỗng chốc tươi tắn nở hoa.

Nhìn khung cảnh trước mắt, Ngu Thư Hân có chút cảm động. Cây ở nơi này đúng là có linh tính. Lam Hoàng tỉnh rồi. Bọn chúng cũng sống dậy. Sống chết vì chủ. Thật ngưỡng mộ!

Bước theo sau nhìn Lam Hoàng vuốt ve từng phiến lá, mầm non đang đung đưa như muốn chủ nhân vỗ về. Lam Hoàng nghẹn ngào cảm thán “Ta đã trở về. Các ngươi đã vất vả rồi!” Lặng lẽ rơi lệ.

Nhìn giọt lệ chưa ngưng tròng đã bị Lam Hoàng ép cho khô đi. Ngu Thư Hân cảm thấy Lam Hoàng thực ra không mạnh mẽ như bề ngoài. Rất muốn đi ôm nàng ấy. Vừa xuất hiện trong đầu cơ thể liền hành động, bước lên ôm sau lưng Lam Hoàng.

Lam Hoàng cơ thể ngưng lại. Phong Tuyết nàng ấy đang làm gì vậy?

Tính đẩy ra nhưng Phong Tuyết lại ôm chặt hơn nữa. Cảm giác mềm mại dán chặt lên sau lưng. Hơi thở của nàng ấy nhè nhẹ bên cổ tai nàng. Bỗng chốc tai đỏ lên, cơ thể cũng khó chịu nhưng cũng không nỡ rời xa chút hơi ấm này.

Hàng vạn năm qua, chưa ai ôm nàng ấm áp như vậy.

Cứ như vậy, hai mỹ nhân đứng ôm nhau dưới tán cây ngô đồng, từng cánh hoa đỏ rơi xuống theo gió bay cùng với ngàn tiên thảo tranh nhau tỏa hương lượn lờ bay khắp Côn Lôn.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16