Bách Hợp Tiểu Thuyết

TRI KỶ - BẺ CONG THÀNH THẲNG 6

458 0 1 0

Gần đây, Tư Không Liệt trông thấy cha hắn hay lẻn vào mật thất. Chờ đợi cơ hội, hắn lẻn vào, tưởng đâu lão cha lén giấu kho báu. Nhưng toàn và sách cổ. Hắn có đọc qua những cuốn sách phép thật ở thế giới này. Cũng không khác những quyển sách tu luyện ở Yêu giới lắm. Nhưng thế giới này, rất ít linh khí, hắn không để tu đạo được. Chỉ có thể dựa vào sức mạnh bản năng có sẵn của ma cà rồng mà lén lút hành động

Hắn vô tình phát hiện ra trong đống sách mục nát đó, có một loại bí thuật sai khiến linh hồn.

Hắn vui mừng, cuối cùng cũng có cách giết được nàng ta rồi. Hahaha…

Tư Không Liệt ngày đêm nghiên cứu, đã hiểu được cách khởi động bí thuật. Hắn dùng máu mình dẫn độ, mỗi đêm đi ra ngoài tìm cách ác linh.

Trong đêm, hắn đến một bãi ma tha, nơi này có rất nhiều xác chết, đặc biệt những ma cà rồng bị thợ săn giết chết, đóng cọc xuyên tim trên thập tự giá để không hoàn sinh. Nếu một khi thể xác được phục sinh từ di hài sống của một người chết, ma cà rồng sẽ được xem như là bất tử.

Bỗng phát hiện một dòng áp lực trên lưng mình, cách một đoạn thời gian, liền sẽ gia tăng rất nhiều. Cứ thế mãi, cự đại trọng lực cuối cùng đem hoàn toàn đè sập chính mình.

Nhưng mà, hắn sờ sờ sau lưng, lại phát hiện nơi đó không có vật gì. Cái này áp lực thật lớn cũng không biết từ đâu mà đến. Trên trán giọt mồ hôi bằng hạt đậu biểu hiện hắn giờ phút này đau đớn vô cùng.

"Đáng chết, cút ra ngoài cho ta!" Tư Không Liệt bỗng nhiên cắn răng một cái, toàn thân huyết mạch chi lực kích phát, con mắt trong nháy mắt biến thành dựng thẳng đồng tử, trên thân hiển hiện nóng rực khí tức.

Bốn phía không khí cũng bắt đầu trở nên khô ráo, Tư Không Liệt trên thân từng mảnh từng mảnh hắc phiến hiển hiện, ngoại hình giống như Yêu Ma.

Chính là hắn, Yêu Đế Liệt Diễm.

Rốt cục, không biết qua bao lâu, loại kia cảm giác mãnh liệt áp bách rốt cục biến mất. Hắn cũng cảm giác phía sau lưng buông lỏng, phảng phất vật nặng ngàn cân tháo dỡ.

Trước mặt hắn xuất hiện con mắt màu xanh lam hư thối linh hồn, trong khoảnh khắc liền trực tiếp xuyên thủng thân thể của hắn, tiến vào bên trong. Hắn liền kéo ác linh muốn nuốt chửng linh hồn hắn ra ngoài.

"Chết tiệt!" Hắn vẫn rất yếu, chỉ một tiểu yêu nhỏ nhoi, hắn lại giết không được.

"Cho... Cho ta." Một đạo thanh âm khàn khàn tại trong tai hắn chậm rãi vang lên: "Linh... Linh hồn... Cho ta..."

Tư Không Liệt cảm giác đông kết, toàn thân trên dưới bốc lên hàn khí âm u, lông mày trên lông càng là ngưng kết một vòng hàn sương.

Tựa hồ hết thảy đã thành kết cục đã định. Tại nghìn cân treo sợi tóc thời khắc, nội thể cái kia ác linh đột nhiên bộc phát ra một trận thê lương tiếng thét chói tai.

"Không!!!" Ác linh điên cuồng hò hét nói, sau đó liều mạng giống như muốn phải thoát đi này tấm thân thể.

"Ngươi nghĩ thoát được ra ư. Ngoan ngoãn thành thú cưng của ta. Sẽ cho ngươi một ngày ăn một linh hồn rất ngon, tràn đầy linh khí. Nàng ta khi xưa là Thần Quân. Haha…Nhưng hiện giờ mất hết pháp lực rồi, đến ngươi cũng không đấu lại đâu. Đến đây, quỳ xuống phục tùng ta."

Hahaha…Tiếng cười ghê rợn vang khắp bãi ma tha. Tư Không Liệt nhìn ác linh liến đầu ngón tay mình lấy lòng, ánh mắt bắt đầu tính toán.

Tốt lắm! Lam Hoàng, ngươi hãy mau để lại lời trăn trối cuối cùng của mình đi.

Những ngày tháng tồn tại của ngươi sắp kết thúc rồi.

Những đêm gần đây Ngu Thư Hân cũng không làm phiền Triệu Tiểu Đường nữa, ngoan ngoãn ở phòng khách, không lén lút đục vách trèo tường như trước.

Nhưng giữa hai nàng dường như đã có một vết ngăn rõ rệt, ai cũng sợ chạm thủng vách ngăn đó.

Hương thơm nhàn nhạt khiến Triệu Tiểu Đường không hề buồn ngủ, những suy nghĩ ngổn ngang không biết phải giải quyết tình huống mấy ngày nay như thế nào, bất giác lâm vào mộng cảnh.

Trong mộng cảnh, Triệu Tiểu Đường mê mang đi giữa tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, xung quanh tĩnh lặng đến rợn người, kẽ nhíu mày muốn xuyên qua mộ mảnh sương mù, mò mẫm đi về phía trước. Không biết mình đã đi được bao lâu, thế nhưng trong lòng nâng lên một cổ cảnh giác. Mặc dù vậy, bầu không khí cổ quái lại kích thích nàng đi tiếp. Đột nhiên phát hiện một cỗ mùi hương kỳ lạ. Không, hương thơm rất quen thuộc.

Mùi máu.

Sương mù nồng đậm bị làn gió thổi qua, mùi huyết dần tản đi trong không khí, trong tầm mắt xuất hiện một bóng dáng đỏ rực, lúc ẩn lúc hiện.

Triệu Tiểu Đường trong lòng run lên, chậm rãi đẩy ra tầng sương mờ cuối cùng. Nữ tử một thân hồng y. Không…Là bạch y, màu đỏ yêu mị kia là màu của huyết thể. Nàng ấy bị trói trên tường, cơ thể tàn tạ nhưng không mất đi sức hút diễm lệ.

Nàng ấy như thấy được nàng, phóng tầm mắt nhìn qua, bất giác nở nụ cười.

Nàng cũng lập tức thẳng tắp nhìn vào nàng ấy.

Sự chật vật hiện tại không làm vẻ đẹp khuynh thành của nàng ấy mất đi. Dưới đôi lông mày thon dài lộ ra cặp mắt hoa đào tràn đầy phong tình, giữa trán là một đóa phượng vĩ đỏ tươi nhiệt liệt, càng tô thêm vùng da trắng nõn như bạch ngọc. Chu sa như ngọn lửa đang bùng cháy, gương mặt kia xinh đẹp đến mức không gì tả được.

Triệu Tiểu Đường lùi lại một bước, cảm giác như chính mình nhìn vào tấm gương, kinh ngạc đến nói không nên lời.

Nữ tử kia nét mặt tang thương, cười như không cười nhìn nàng: "Gặp lại nàng rồi, Lam Hoàng."

Triệu Tiểu Đường nghe thấy giọng nói trầm ấm ôn nhu như nước chảy, hướng về nàng lắc đầu: "Không phải đâu, ta…ta không phải Lam Hoàng, tên ta là Triệu Tiểu Đường."

Nữ tử khanh khách cười, tựa như đang nghe một câu chuyện cười: "Haha. Không sao, ngươi qua mỗi kiếp đều không nhớ được. Nhớ kỹ, dù là Triệu Tiểu Đường hay Lam Hoàng, đều là một người."

"Vậy…ngươi là ai?" Triệu Tiểu Đường dốc hết bình tĩnh đối diện với nữ tử trước mặt.

"Ngươi đoán xem?"

Lại một tiếng cười khanh khách, nàng ấy như muốn giảm bầu không khí gượng gạo của cả hai. Nhưng vì vết thương toàn thân mà nhíu mày nhẹ, ngón tay cũng run lên.

Trông rất đau đớn. Chảy nhiều máu đến vậy, đến cả bạch y đều chuyển thành huyết y.

"Lam Hoàng. Ta là Lam Hoàng, cũng là Triệu Tiểu Đường." Nhìn về phía Triệu Tiểu Đường con mắt đang trừng lớn kinh ngạc.

"Mà ngươi, là một trong bản thể luân hồi của ta."

Hoảng sợ lùi lại, tay va vào vách đá, dịch thể đen nhớt nhết dính vào tay nàng, tuy không có mùi nhưng rất kinh dị. Tránh người khỏi va phải vách tường, Triệu Tiểu Đường chỉ có thể chôn chân tại đó.

"Ta…ta không phải. Luân hồi gì đó, ta không biết."

Lam Hoàng thở dài, cố gắng kìm nén cơn đau rát, khó khăn thở ra ngụm khí trọc: "Tất nhiên ngươi không biết, vì qua mỗi luân hồi đều bị bắt uống Mạnh Bà Thang. Ngươi chỉ là một phân nhỏ linh hồn, không có được sức mạnh, cũng không nhớ được ký ức kiếp trước. Ta đến đây, để giúp ngươi phá giải phong ấn càng sớm càng tốt. Ngươi không cảm nhận chúng ta rất giống nhau sao? Dòng máu chảy trên người ngươi, là một phần chân thân của ta, huyết nhục gào thét chân thân hợp thể."

Hình như cảm thấy câu từ của nàng quá dọa người, nhìn người tia hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh. Lam Hoàng hắng giọng, âm điệu cũng nhẹ nhàng hơn, tựa như phong linh đung đưa trong gió lanh lảnh vui tai.

"Được rồi, ta không phải đến hợp thể với ngươi, chỉ muốn nhắc nhở ngươi vài điều. Đừng làm tổn thương  nàng!"

"Nàng? Là ai?"

"Phong Tuyết, tên nàng là Phong Tuyết." Lam Hoàng khi nhắc đến người thương, ánh mắt tràn ngập tình cảm, vừa ngậm ngùi vừa chua xót.

"Vì ta nàng ấy bị triệu hồi đến đây, ta biết nàng có nơi thuộc về. Vì vậy, hãy bảo vệ nàng, đừng để nàng bị tổn thương trước khi mọi chuyện kết thúc."

"Được rồi, ta xé rách mộng cảnh nên không thể duy trì lâu được. Ta biết ngươi còn nhiều khúc mắc. Ngươi đối xử như thế nào với bất cứ ai trong kiếp này ta không quản, nhưng ngươi không được phép tổn thương nàng."

Lam Hoàng vừa dứt lời, cơ thể dần tan biến, chỉ còn lời nói vang vọng còn sót lại trong gió: "Cái tên Lam Hoàng gánh với trách nhiệm tam sinh, còn Triệu Tiểu Đường, chỉ là Triệu Tiểu Đường của mỗi Phong Tuyết. Ngươi hãy ghi nhớ lấy."

"Người ấy…"

Triệu Tiểu Đường câm lặng, không nói thành lời. Nàng cảm thận sự quan tâm của nử tử vừa nãy với người được nàng ấy đề cập đến – Phong Tuyết. Rốt cuộc Phong Tuyết là nữ nhân như thế nào có thể khiến một người vĩ đại như nàng ấy yêu thương đến vậy.

Tình yêu nữ tử, sẽ có kết quả sao? Dù có trải qua luân hồi, vẫn giữ được chấp niệm đó. Tình cảm bị cấm đoán, sẽ mãi trường tồn dù trải qua bao khó khăn mà không bị biến chất.

Triệu Tiểu Đường vẫn không biết Phong Tuyết là ai, nhưng lại không dám hỏi. Hi vọng có thể một lần nữa gặp lại, có thể hỏi nàng ấy Phong Tuyết rốt cuộc là ai?

Những đêm sau, ác linh tìm cách lẻn vào Triệu gia. Hí hửng vì đột nhập một cách dễ dàng, ác linh tiến đến cắn nuốt linh hồn của Triệu Tiểu Đường. Vừa cắn vào cổ đã bị một nội lực đẩy ra, đồ ấn Xích Điểu vàng rực, tiếng kêu của Vương các loài phi điểu khiến tất cả các động vật xung quanh đề bị đả động. Ác linh màu xanh lam chớm đỏ nổi bật trong màn đêm, bị phong ấn phản phệ, hét to một tiếng rồi tan biến mất.

Một ác linh nhỏ nhoi, sao có thể giết chết bản thể của vị thần từng cai trị tam giới chứ.

"Chết tiệt!" Tư Không Liệt hộc ngụm máu, hắn đã khế ước với ác linh nọ. Nay ác linh đã chết, hắn cũng trọng thương. Không ngờ Lam Hoàng nàng ta mưu mô như vậy, luân hồi không quên để lại ấn tích bảo vệ. Sau này hắn phải cẩn thận hơn mới được.

Nghe tiếng gào rú từ phòng bên cạnh, một vầng sáng chiếu lên rồi tắt mất. Ngu Thư Hân vội vã chạy qua phòng bên cạnh.

"Cậu có sao không, Tiểu Đường." Ngu Thư Hân mặt đầy lo lắng, hớt hải nhìn người kia còn đang bất tỉnh.

Chạm tay lên cổ, vẫn còn hơi thở, nàng ấy bị làm sao vậy?

"Triệu Tiểu Đường, cậu tỉnh lại. Tỉnh lại đi, đừng làm tớ sợ."

Ngu Thư Hân xoay người dự định chạy đi tìm bác sĩ, một đạo ấm áp ôm lại phía sau.

"Không sao, ta đây rồi."

Ngu Thư Hân vội quay người lại, nước mắt đã rơi dòng lệ, mặt mũi đỏ ửng.

Ôm lấy người nọ, khóc một trận thật lớn.

"Tớ đã nghĩ cậu xảy ra chuyện rồi. Thật may quá. Cậu không sao."

"Ân, tớ luôn ở đây." Giọng điệu rất nhẹ nhàng, du dương như một bản tấu khúc huyền cầm.

Dường như cảm nhận Triệu Tiểu Đường có chút quái lạ. Ngu Thư Hân đẩy người nọ ra, chăm chú nhìn dung nhan mỹ lệ trước mắt.

Vẫn vậy mà. Sao cô cứ có cảm giác Triệu Tiểu Đường vừa nãy có chút quái lạ vậy?

Triệu Tiểu Đường dỗ dành cô, đẩy Ngu Thư Hân xuống giường, tìm nước lọc cho cô uống.

Nhìn bóng lưng kia rời đi, Ngu Thư Hân vẫn cảm thấy từng động tác của người nọ kỳ lạ hơn. Càng có khí chất hơn trước, dáng vẻ bước đi, nhấc từng ánh mắt. Sao ngày càng giống Lam Hoàng thế nhỉ?

Không. Nàng ấy chính là Lam Hoàng mà, ngươi nghĩ đi đâu vậy Ngu Thư Hân.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16