Bách Hợp Tiểu Thuyết

ÁM DỤ - HẢI ĐƯỜNG KINH MỘNG 3

413 0 3 0

Lôi một đống đồ lên lầu. Đặt lồng và đệm cho mèo vào một góc trong phòng, để Ngu Thư Hân nằm lên phía trên, Triệu Tiểu Đường xoa đầu, nhẹ nhàng thầm thì: “Đợi ta một chút.” Nói rồi đóng cửa đi đâu mất hút.

Nhìn căn phòng hoành tráng xung quanh, tông vàng nhạt ấm cúng. Ngu Thư Hân đi dạo xung quanh, ngó nghiêng nhìn này nhìn nọ. Nhảy một cái lên trên bệ ban công, nhìn ra phong quanh xung quanh, có núi có sông…

Quả thật là nhà có tiền, thật biết hưởng thụ. Cảm thán một lúc, nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, vội vàng nhảy xuống, nằm im trên nệm.

Triệu Tiểu Đường mở cửa, hai mắt nhìn nhau. Thấy Ngu Thư Hân có vẻ ngoan ngoãn, gật đầu khen ngợi. Mở cửa ban công cho gió xuân ùa vào, không khí tươi mát ập vào mặt, hưởng thụ một chút, Triệu Tiểu Đường mở tủ đồ lấy một bộ đồ ngủ mát mẻ, vào nhà vệ sinh thay đồ.

Thật ra mọi ngày Triệu Tiểu Đường đều thay đồ tại đấy, nhưng hôm nay có thêm cặp mắt nhìn chằm chằm mọi cử động của nàng. Tốt nhất nên vào nhà vệ sinh thay thì hơn.

Không xem được cảnh xuân, Ngu Thư Hân tiếc nuối, Triệu Tiểu Đường mà thay đồ tại đây thì cô có thể quan sát sau lưng nàng ấy kỹ hơn rồi. Nuốt ngụm nước bọt, hay là ta trực tiếp xem lén?

Rầm. Cánh cửa đóng lại, giết luôn ý tưởng nhìn lén của Ngu Thư Hân.

Lại nhìn xuống bàn chân trăng muốt ngắn cũn cỡn, lầm bầm: “Tay ngắn thế này mà đòi mở cửa. Không bị cửa đè chết là may rồi.”

Lúc sau, Triệu Tiểu Đường ăn mặc mát mẻ bước ra ngoài, nhìn khe rãnh sâu thoát ẩn thoát hiện. Ngu Thư Hân cúi đầu bịt mũi.

Thiên a, cứu mị!

Mùi trà thoang thoảng đậm hơn, Ngu Thư Hân phát hiện Triệu Tiểu Đường đã đứng trước mặt mình. Ôm lấy cô vào lòng, cảm nhận đôi bồng đào mềm mại.

Ngu Thư Hân mất hết liêm sỉ than thở: “Ôi, mềm chết mèo rồi!”

Từng bước xuống lầu, ma sát va chạm da thịt cùng bồng đào căng tròn mạnh hơn, Ngu Thư Hân vừa sợ vừa vui vẻ đến run rẩy, chân càng bám chặt Triệu Tiểu Đường hơn.

Triệu Tiểu Đường cứ ngỡ tiểu mao cầu sợ độ cao, một tay ôm lấy Ngu Thư Hân một tay gãi gãi sóng lưng. Cảm giác tê dại ập đến. Ngu Thư Hân vừa thoải mái vừa chửi thầm: “Chết tiệt, hai mươi giá trị mị lực được con hệ thống kia cộng thêm quả là có vấn đề. Thoải mái chết mèo!”

Ngao thêm vài tiếng, ý tỏ Triệu Tiểu Đường gãi tiếp, Triệu Tiểu Đường hiểu ý bật cười. Thật là! Bà cô mèo quả khó chiều!

Bước xuống sảnh, chỉ có vài người hầu. Triệu Gia Tuệ đặt Ngu Thư Hân lên bàn, nói với một a dì: “Hoa a dì, đây là mèo con được tặng. Sau này nó như một thành viên trong gia đình chúng ta. Rất đáng yêu đúng không?”

Nhìn tiểu mao cầu ánh mắt tròn xoe đáng yêu nhìn mình, Hoa a dì lòng mềm mại đi chút, tiến đến vuốt ve, bị Ngu Thư Hân tránh đi. Ngại ngùng cười cười, rất đáng yêu à.

“Dọn thức ăn lên đi a dì, con đói rồi.” Triệu Tiểu Đường ngồi lên ghế phân phó dọn cơm.

“Được, lên ngay.” Hoa a dì quay lưng lui xuống bếp dọn cơm tối.

“A. Có đồ ăn ngon.” Ngu Thư Hân hò hét vui vẻ.

Nhìn mỹ thực trước mắt, Ngu Thư Hân nuốt ực một ngụm nước ngọt. Hấp dẫn quá. Vịt quay, cua sốt tương, cá hấp, còn có cả Phật nhảy tường. Liếm liếm môi, quên mất mình là mèo, định xông tới.

Cạch…

Dĩa đồ ăn đặt trước mặt Ngu Thư Hân. Là thức ăn cho mèo.

Ngu Thư Hân bĩu môi: “Không, ta không ăn đâu. Đằng kia biết bao nhiêu đồ ăn ngon không cho ta ăn, lại cho ta ăn cái loại không phải người ăn đó.”

Trông thấy tiểu mao cầu nhìn chằm chằm dĩa đồ ăn trước mặt rồi lắc đầu. Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu sang: “Sao vậy, không ăn được à?”

Vẻ mặt vô tội gật gù, dùng bàn chân nhỏ chỉ chỉ đĩa thịt bên kia, ánh mắt long lanh lấy lòng.

Triệu Tiểu Đường kinh hỉ, hình như tiểu mao cầu này hiểu tiếng người. Ghé sát vào mặt Ngu Thư Hân, thì thầm: “Vậy không ăn thực phẩm nữa. Ngươi muốn ăn cái gì?”

Ngu Thư Hân mừng như được mùa, đi đến dĩa vịt quay, dùng móng tay chỉ chỉ.

“À, muốn ăn cái này hả?”

Xác thực được tiểu mao cầu này quả thực hiểu tiếng người. Triệu Tiểu Đường tâm vui vẻ, nhưng vẫn kìm nén.

“Ăn cái này tiêu hóa không tốt với mèo đâu. Ngoan ngoãn ăn đồ ăn của mèo đi.”

“Không, đừng mà, cho ta ăn vịt quay đi mà.” Ngu Thư Hân khóc ròng, ôm lấy cánh tay nài nỉ.

Thu lại nét cười trong ánh mắt, Triệu Tiểu Đường thỏa thuận: “Ăn ít thì cũng được. Mỗi lần ta cho ngươi ăn, hôn ta một cái, được không?”

Ngu Thư Hân trầm ngâm, hôn một cái, thân xác cũng đâu phải là người, cũng không tính là lỗ đi.

Quan sát thần thái trong mắt tiểu mao cầu. Nụ cười trong ánh mắt Triệu Tiểu Đường càng sâu.

Ngu Thư Hân gật đầu đồng ý, vội vàng quay lại nghiêm chỉnh trên bàn chờ ăn.

“Hừm...hừm” Triệu Tiểu Đường hắng giọng, tiểu mao cầu, có phải ngươi quên gì không?

À...à. Ngu Thư Hân nhớ ra, nhảy lên vai Triệu Tiểu Đường, hôn nàng một cái trên má rồi nhảy xuống mặt bàn chờ ăn.

Triệu Tiểu Đường phân phó một lấy thêm một dĩa thịt nhỏ, một cái khăn nhỏ. Cột khăn ăn lên cổ Ngu Thư Hân, dùng dao nĩa cắt một miếng vịt quay, đưa đến trước mặt Ngu Thư Hân.

Bữa ăn kéo dài hết một tiếng, một người một miêu ở trên bàn ăn rất hài hòa. Triệu Tiểu Đường vừa ăn vừa ngắm nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Ngu Thư Hân, đợi tiểu miêu nhi ăn no, lại vui vẻ cắt thêm một miếng thịt đút cô ấy.

Cả bàn thức ăn dần dần vơi bớt. Nhìn đống thức ăn còn thừa được dọn xuống, Ngu Thư Hân luyến tiếc.

Hừ. Dạ dày mèo quá nhỏ, không mười mâm thế này cô cũng ăn hết.

Hiểu ý trong ánh mắt, Triệu Tiểu Đường dụ dỗ: “Lần sau ta đưa ngươi đi ăn nhiều món ngon hơn.”

“Được à!” Ngu Thư Hân hào hứng vui vẻ, ăn no tiến đến bên người Triệu Tiểu Đường lấy lòng.

Thật là...hết nói nổi ngươi.

Bế Ngu Thư Hân lên lầu, bỏ Ngu Thư Hân vào trong giường, tiến đến nhà vệ sinh, loay hoay một lúc lâu trong nhà tắm.

Lúc Triệu Tiểu Đường bước ra, bàn tay có dính chút nước. Nhìn bộ dạng muốn chôn sống mình, Ngu Thư Hân sợ hãi.

“Á, ngươi định làm gì?”

Triệu Tiểu Đường ôm lấy Ngu Thư Hân vào lòng, sủng nịnh: “Đi tắm thôi nào!”

“Không, ta không tắm đâu, ướt hết bộ lông xinh đẹp của ta.” Ngu Thư Hân lắc đầu, bộ dạng tìm đường trốn thoát.

Triệu Tiểu Đường khóa chốt trong nhà tắm lại, bắt lấy Ngu Thư Hân đang chạy lòng vòng, bế bổng lên: “Ngoan nào, lông ngươi dơ hết rồi kìa.”

Một người một mèo đấu mắt với nhau, cuối cùng Ngu Thư Hân cũng bỏ cuộc, ỉu xìu mặc kệ Triệu Tiểu Đường đặt mình vào bồn tắm.

Ừm. Thoải mái quá!

Ý cười càng sâu, Triệu Tiểu Đường ngày càng hiểu từng ánh mắt của vật nhỏ này có ý gì. Dùng xà phòng cho vào lòng bàn tay tạo bọt, xoa nhẹ lên lông của Ngu Thư Hân. Triệu Tiểu Đường mới đây từ người không biết gì về mèo giờ trở thành lão làng.

“Á, ngươi chạm vào đâu của lão nương đó!” Ngu Thư Hân cắn nhẹ vào tay Triệu Tiểu Đường khi tay nàng lỡ lướt qua bộ phận nhạy cảm.

Nằm trong nước lông ướt nhẹp nên bộ phận nhạy cảm lộ ra, Ngu Thư Hân bị Triệu Tiểu Đường mặt gian hiểm nhìn, nhìn đến ngại ngùng, toàn thân đỏ rực.

Đã biết mình vô tình lỡ chạm nơi nhạy cảm, Triệu Tiểu Đường không matxa đến khi vực gần đó nữa. Xả thêm vài nước cho hết xà phòng, dùng khăn vuốt hết nước trên lông, ôm Ngu Thư Hân trở lại phòng.

Tiếng máy sấy rè rè, cùng ngón tay dài vuốt ve từng nhúm lông trắng mềm mại. Ngu Thư Hân nhắm mắt hưởng thị sự dịu dàng của Triệu Tiểu Đường dành cho mình.

Thoải mái chết mèo a!

Đợi Triệu Tiểu Đường sấy khô thì Ngu Thư Hân cũng ngủ quên mất. Cười ôn nhu đặt Ngu Thư Hân xuống giường, lấy một chiếc chăn nhỏ đắp vào, chỉnh nhiệt độ phòng cao hơn. Cả hai chìm vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16