Bách Hợp Tiểu Thuyết

KHỞI NGUỒN - TA NGUYỆN VÌ NÀNG 6

484 0 2 0

Lam Hoàng tỉnh lại là ba ngày sau. Vừa tỉnh dậy muốn đi tìm Phong Tuyết.

“Ngài đừng như vậy. Vết thương của ngài còn chưa lành mà.” Thái Ất Chân Nhân đè lại thân người của Lam Hoàng Thần Quân, không cho ngài ấy di chuyển.

“Thái Ất, là ngươi. Ta sao lại ở đây. Phong Tuyết đâu rồi?”

“Quân Thượng, là thần. Ngài bình tĩnh lại. Ngài đã hôn mê ba ngày rồi. Trận chiến kia cũng kết thúc. Yêu Đế rút quân về rồi. Cả hai đều tổn hại nhiều, hắn sẽ không gây chiến nữa đâu. Lúc ta đến đó, ngài đã bất tỉnh nên thần đưa ngài về Côn Lôn. Còn Phong Tuyết Thần Quân. Ngài ấy...” Thái Ất ngập ngừng không biết trả lời thế nào, cứ vòng vo mãi.

“Mau nói.” Lam Hoàng giận dữ làm vết thương nứt ra.

“Vết thương ngài ấy đã lành. Nhưng độc của Cùng Kỳ. Giải không được, đã lan tỏa hết tĩnh mạch của ngài ấy rồi.”

Nghe chưa dứt thì Lam Hoàng bật dậy mặc kệ vết thương, vội vàng chạy tìm Phong Tuyết. Không thể bỏ lỡ thêm cơ hội nào nữa. Ta phải cứu nàng.

“Ngài từ từ đã, ngài còn trọng thương. Phong Tuyết Thần Quân ở gian bên cạnh.” Thái Ất Chân Nhân vác theo phất trần lộm cộm chạy theo sau Lam Hoàng.

Đứng kế bên Phong Tuyết. Nhìn cơ thể nàng ấy phồng lên xanh tím, đau đớn khôn nguôi. Lam Hoàng quay sang hỏi Thái Ất.

“Có cách nào cứu không?”

Thái Ất ngập ngừng: “Cách thì có, nhưng không phải ai cũng làm được. Chỗ thần có Thủy Linh thảo, một cọng thần thảo vạn năm còn sót lại, dùng chữa bách độc, kể cả hung thú thượng cổ. Tuy nhiên, cần có vạn năm thần lực.” Nhìn Lam Hoàng nghiêng đầu tỏ ý tiếp tục muốn nghe, Thái Ất nói tiếp.

“Dùng Tiên Trì để truyền thần lực, mỗi lần độc tố ra đen bồn, phải nhanh chóng thay nước. Một lần duy trì hai canh giờ. Hết 99 ngày, độc tự nhiên sẽ thải ra hết. Còn nữa, ngài mỗi ngày cho ngài ấy uống đầy đủ ba thang thuốc, cộng thêm mỗi lần uống thuốc nhỏ thêm huyết tiên.”

“Chỉ như vậy?” Lam Hoàng trầm ngâm hỏi

“Chỉ như vậy. Ngài đừng xem thường, không phải ai cũng có thể thực hiện được đâu. Tìm thượng thần vạn năm rất khó."

"Ngài, ngài định dùng vạn năm thần lực cứu ngài ấy ư?” Thái Ất như biết mục đích của Lam Hoàng, vội vã hỏi.

“Đúng vậy, ta phải cứu nàng ấy.” Lam Hoàng quả quyết

“Quân Thượng, ngài là trụ cột của Tiên giới, Yêu Đế sẽ nhanh chóng hồi phục thế lực tấn công Tiên giới. Mất đi vạn năm tu hành, ngài cần vạn năm nữa mới hồi phục được, chân thân của ngài chỉ còn một nửa, sẽ mất nhiều thời gian hơn. Ngài hãy suy nghĩ thật kỹ.” Thái Ất cầu xin.

“Ta quyết định rồi. Làm đi. Càng nhanh càng tốt. Phong Tuyết nàng ấy không thể đợi lâu hơn được nữa. Còn kiếp nạn của Tiên giới, đó là nghĩa vụ của ta. Đừng lo lắng, ta tự có chủ trương.”

“Vâng Quân Thượng, thần sẽ đi chuẩn bị ngay.”

Thái Ất quay về chuẩn bị dược liệu. Lam Hoàng ngồi xuống, vuốt ve mỹ nhân đang say giấc. Lam Hoàng nhớ nhung Ngu Thư Hân hơn trăm năm, cuối cùng bây giờ mới có thể chân chính chạm vào người thật rồi.

Cúi xuống ghé sát thì thì bên tai Phong Tuyết: “Cầu xin ngươi, tỉnh lại”

Mỹ nhân rơi lệ, giọt lệ tích tụ trăm năm cứ thế rơi xuống khóe mắt Ngu Thư Hân.

Ngày hôm sau, mọi thứ đã được chuẩn bị xong. Chọn một ôn tuyền kín đáo gần nhà gỗ. Lam Hoàng tạo thêm vài tầng phong ấn bảo vệ. Trước khi bước vào trì thủy, Thái Ất đưa một viên dược cho Lam Hoàng. “Ngài cho Phong Tuyết Thần Quân uống, sau đó vận khí đem dược đến đan điền ngài ấy. Đây là Thủy Linh châu mà ta mượn từ Thủy Thần, khi độc tố tỏa ra, ngài vận lực để Thủy Cầu thay nước mới là được. Sẽ rất khó chịu, ngài cố chịu đựng.”

Nghe xong Thái Ất căn dặn. Lam Hoàng gật đầu, đuổi Thái Ất đi, bế Ngu Thư Hân vào ôn tuyền. Bên trong thủy trì từng đợt khói ngun ngút bốc lên lan tỏa vào trong không gian tĩn mịch, le lói thêm vài vệt ánh sáng phát ra từ Thủy Linh châu. Đặt Ngu Thư Hân xuống bên vách đá, Lam Hoàng ngượng ngùng mặt hơi ủng hồng.

“Làm sao bây giờ, phải thoát y ra sao? Ta chưa hỏi kỹ vấn đề này nữa.” Lam Hoàng lẩm bẩm.

Đứng đó dè dặt một lúc lâu, phát hiện toàn thân Ngu Thư Hân sưng tím lên dữ dội. Lập tức tay chân luống cuống cởi trung y nàng ấy ra. Luống cuống cúi người cởi từng nút thắt trên y phục ra. Đến lớp áo thì tay có chút gượng lại, run run không dám cởi tiếp. Nhắm chặt mắt, miệng thì thầm: “Thất lễ, thất lễ”.

Sau đó toàn bộ lớp áo cứ thế rơi xuống đất. Bàn tay Lam Hoàng chạm vào da thịt nhẵn nhụi của Ngu Thư Hân, vành tai đỏ rực, hơi thở gấp gáp. Nghe thấy tiếng rên đau đớn, dùng hết khí lực chạm đến tầng cuối cùng, tay trắng nhẹ nhàng dao động trên da thịt bóng loáng như tuyết của Ngu Thư Hân chỉ cảm thấy xúc giác một mảnh mềm nhẵn, thân thể nàng ấy giống như nước suối tinh khiết vậy, mềm mại và thuần khiết.

Đặt Ngu Thư Hân vào trong hồ, xoay người cởi y phục của mình, Lam Hoàng nhanh chóng bỏ qua ngượng ngùng bước vào trong hồ.

Lam Hoàng tiến sát lại gần Ngu Thư Hân, nâng cằm nàng lên, khẽ mở kẽ răng, đem viên dược nhét vào. Đợi dược xuống đan điền, nhớ lại những bước cần làm, vận công bức độc ra.

Từng vết máu độc rỉ ra từ lỗ chân lông của Ngu Thư Hân, máu từ lỗ tai trào ra. Thủy trì nhanh chóng chuyển sang màu đen. Lam Hoàng hai trán đều là mồ hôi, hai hàng chân mày chau lại, mắt nhắm chặt, lại cố dùng thêm thần lực tiến vào thân thể Ngu Thư Hân. Xong một đợt, phát hiện thủy trì đổi màu, liền truyền chút tiên khí để Thủy Linh châu thay nước. Nhìn Tiên dược chỉ mới hỗn hóa một nửa, từ từ nhắm mắt vận công tiếp tục.

Hai canh giờ trôi qua, Lam Hoàng thu lại thần lực, nhìn Ngu Thư Hân khí sắc tốt hơn, tiến đến đỡ nàng ấy lên bờ. Lần này có vẻ không còn ngại ngùng nhiều so với lần đầu tiên, dùng chút tiên lực làm khô cơ thể, lấy trong không gian một bộ y phục mặc vào cho Ngu Thư Hân.

Ngày qua ngày, Lam Hoàng cận kề từng thời khắc ở bên Ngu Thư Hân, nhìn nàng ấy ngày càng tốt lên, vạn năm tu vi có là gì. Thái Ất mấy ngày đầu đều có ghé qua nhìn xem, thấy Lam Hoàng chăm sóc Ngu Thư Hân không còn gì tốt hơn nữa, để lại bình thuốc đủ cho những ngày sau sử dụng liền rời đi.

Lam Hoàng sau khi sắc thuốc xong liền rót ra chén nhỏ, nhỏ vài giọt tinh huyết vào, mày khẽ nhíu vì đau, tay đóng nắp chén thuốc lại đem vào phòng. Nâng đầu Ngu Thư Hân nghiêng một bên, lặng lẽ thổi nhẹ chén thuốc, đưa muỗng thuốc đến trước môi, dòng thuốc cứ thế thuận lợi trôi xuống.

Cuối cùng cũng sắp đến những ngày cuối cùng. Ngu Thư Hân cũng có vài lần tỉnh lại. Lam Hoàng ngày càng lo lắng hơn, lo nàng ấy sau khi tỉnh dậy liền đi mất, lại càng trân quý thời gian ít ỏi này.

Từ lúc Ngu Thư Hân lấy lại nhận thức, nhìn Lam Hoàng mỗi ngày chăm sóc cô, không nói cảm động chính là nói dối. Cơ thể cô thì ngày càng tốt lên nhưng sắc khí của Lam Hoàng ngày càng tệ đi. Cô có hỏi nhưng Lam Hoàng bảo không vấn đề gì nên cô cũng không để ý nữa.

Ngu Thư Hân vẫn còn đang rất vui vẻ cho đến khi nhìn bản thân và Lam Hoàng trong ôn tuyền. Bất động nhìn Lam Hoàng cởi áo cô, thao tác nhanh gọn như luyện qua hàng ngàn lần vậy, vừa thẹn thùng vừa muốn đá tên kia ra ngoài nhưng lại chẳng có sức lực. Ngu Thư Hân giận dỗi. Đến bản thân cô thay y phục cũng chưa nhanh như vậy được chứ.

Thật ra Lam Hoàng những lần trước đây đều rất từ tốn thoát y phục của Ngu Thư Hân, thời gian ở trong ôn tuyền hai canh giờ thì hết nửa canh giờ cho cởi và mặc lại y phục. Cố ý làm mỗi động tác chậm hơn để ghi nhớ thật kỹ. Lam Hoàng mỗi lần ăn đậu hũ người đối diện đều đỏ mặt. Người khác nhìn lại tưởng Ngu Thư Hân trêu chọc Lam Hoàng. Từ khi Ngu Thư Hân tỉnh lại, Lam Hoàng không dám chạm vào, sợ Ngu Thư Hân tức giận, mỗi lần động tác tay đều nhanh hơn. Tạo thành kỹ năng chuyên nghiệp như bây giờ.

Ngu Thư Hân thẹn đỏ mặt nhưng độc của cô vẫn chưa hết, đành chịu đựng vậy.

Trong lúc nằm trên giường ngẩn ngơ chờ đợi Lam Hoàng sắc thuốc, nhớ đến da thịt căng mọng như tuyết, xương quai xanh quyến rũ của Lam Hoàng, dòng máu lặng lẽ chảy ra từ mũi cô. Vội vàng bịt mũi lau đi nhưng vẫn bị Lam Hoàng bắt gặp.

“Phong Tuyết, ngươi sao vậy, độc lại tái phát sao?” Lam Hoàng vừa bưng thuốc vào đã thấy cảnh này, vội đặt chén thuốc xuống lấy khăn lau máu vừa hỏi han.

Ngu Thư Hân mặt ngoài ửng đỏ trong tim chết thêm một lần. Ngu Thư Hân, ngươi quả là sắc nữ, nhớ đến thân thể của nữ phụ mà chảy máu cam. Ấp úng đáp: “Ta không sao. Là..là nó tự nhiên chảy thôi.”

Lam Hoàng vẫn lo lắng, lấy tay sờ sờ cơ thể Ngu Thư Hân, chạm vào tay đoán mạch. Tai Ngu Thư Hân đỏ lên, mặt hồng như cựa gà. Rút tay ra khỏi bàn tay ấm áp của Lam Hoàng: “ Ta không sao thiệt mà!" Quay đầu sang một bên không cho Lam Hoàng nhìn mình.

Á...Ngại chết đi mất.

Lam Hoàng đưa mắt nhìn Ngu Thư Hân, rút tại bàn tay, nàng ấy có phải chê mình phiền phức rồi không?

Buồn tủi tiến lại bàn cầm lấy chén thuốc. Tiến lại gần giường, thổi cho nguội bớt tính đút thuốc cho Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân thấy Lam Hoàng định đút thuốc cho mình liền đưa tay ngăn lại.

“Không cần đâu. Ta tự uống được. Tạ ơn ngươi.” Rồi lấy tay bắt lấy chén thuốc, uống một ngụm.

"Á. Đắng quá!" Ngu Thư Hân nhăn mặt một hồi.

Thượng thần mà sợ thuốc, Lam Hoàng biết Phong Tuyết ngạo kiều nên không dám cười, mép môi khẽ rung lên rồi không biết từ đâu đưa ra vài mứt quả, đưa vào miệng Ngu Thư Hân, giọng nói ôn nhu dịu dàng: “Ngươi ăn đi, sẽ bớt đắng.”

Ngu Thư Hân miệng ngậm mứt quả, đưa mắt nhìn Lam Hoàng, trong đầu xuất hiện không biết bao nhiêu suy nghĩ linh tinh. Sao mình cảm thấy ánh mắt Lam Hoàng nhìn mình như nhìn người yêu vậy?

Ngu Thư Hân mạnh dạn phán đoán như vậy vì cô đã từng là diễn viên, học qua biết bao nhiêu cách biểu đạt tình yêu, ánh mắt là quan trọng nhất. Ánh mắt của Lam Hoàng, có bao nhiêu da diết nhìn mình, lại có chút rụt rè không dám thể hiện tình cảm đó ra. Nhìn con ngươi đối diện toàn hình ảnh đều là mình. Có phải nàng ấy thích mình rồi không?

Không, không thể nào.

Ngu Thư Hân hoang mang suy nghĩ, nhức đầu quá, để từ từ quan sát thêm vậy.

Ngày nên đến rốt cuộc cũng đến. Sức khỏe Ngu Thư Hân đã hoàn toàn khôi phục, có thể nhảy nhót tung tăng trở lại. Nhìn Ngu Thư Hân vui vẻ tưới cây dưới tán cây ngô đồng. Lam Hoàng sắc mặt yếu ớt nở nụ cười thật tươi khi nàng ấy quay lại nhìn nàng. Bóp chặt gân tay cho khí tức điều hòa lại, nhát mắt cơ thể mệt mỏi như bình thường trở lại. Nàng phải nhanh chóng đưa Phong Tuyết về Nam Cảnh, không được để nàng ấy bắt gặp tình trạng này của nàng được.

Ta chỉ muốn trong đôi mắt xinh đẹp nàng, con ngươi đều là những hình ảnh đẹp nhất của ta.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16