Bách Hợp Tiểu Thuyết

KHỞI NGUỒN - TA NGUYỆN VÌ NÀNG 4

585 1 3 0

Tốn công cả ngày trời không có kết quả. Ngu Thư Hân quyết định bay về.

“Về nhà thôi, đi tận hưởng cuộc sống tươi đẹp cái đã.”

Ngu Thư Hân sau khi ăn dầm nằm dề ở Nam Cảnh nhiều ngày, phát hiện ngọn núi này ngoài tiên khí dồi dào, còn nhiều suối khoáng nóng, còn có nhiều linh lộc.

Ngày ngày vỗ béo linh lộc chờ ngày nướng nó. Tự dưng nghĩ đến làm thèm thịt linh lộc quá, về kêu hạ nhân làm thịt một con đi nướng mới được. Sẵn tiện đem qua cho Lam Hoàng một miếng. Dù sao phá đi kế hoạch của nữ chính rồi. Lam Hoàng sẽ không yêu nam chính. Quăng đôi nam nữ kia ra sau gáy là được, ai muốn làm đôi thần tiên quyến lữ được thiên hạ ngưỡng mộ thì làm, cô chả quan tâm. Quan tâm mỗi Lam Hoàng là được. Nghĩ rồi nhanh chóng quay về Nam Cảnh.

Lam Hoàng sau khi đuổi Phong Tuyết đi. Cả ngày thiền định, lòng muốn định nhưng tâm không định. Nhìn vật nhớ người là vậy, nhớ từng ánh mắt nụ cười của Phong Tuyết. Nhớ đến giọt lệ trong gió hôm ấy. Đi tưới tiên thảo nhớ từng lời thì thầm của Phong Tuyến với luống dược của nàng, nhớ Phong Tuyến tự ý bắt cá của nàng lên hấp. Còn nhiều thứ nữa.

“Ngươi điên rồi Lam Hoàng.” Lam Hoàng bỗng nhận ra, nàng nhớ Phong Tuyết đến phát cuồng, trong mơ cũng thấy nàng ấy. Mơ cô ấy ngã vào lòng nàng. Nàng ấy nhìn sâu vào mắt nàng, vuốt ve liễu mi của nàng. Hỏi nàng có nhớ nàng ấy không?

Chợt rùng mình tỉnh dậy, giọng nói khàn đặc bất giác thốt lên: “Nhớ!”

Lam Hoàng cứ ngẩn người tương tư người ta không biết bao nhiêu ngày, muốn đi đến Nam Cảnh xin lỗi, nhưng ngạo kiều do dự không đi. Khi quyết tâm bước ra khỏi Côn Lôn bỗng nhận được thiếp mời. Nhớ đến Phong Tuyết chắc cũng được mời, hay là đến đó gặp nàng cũng được. Ai ngờ người mong đợi không đến, còn phải nghe người khác nói xấu về Phong Tuyết. Nhớ nhung lâu nay cộng với nỗi dồn nén bấy lâu, Lam Hoàng tát thẳng vào mặt nữ nhân đang nói xấu Phong Tuyết kia.

“Người của ta, ta chưa dám đụng, ngươi dám nói xấu nàng ấy. Từ khi nào một Tiên nữ nhỏ nhoi dám buông lời phỉ báng thượng thần như vậy. Ngươi không cần mạng nữa đúng không? Quy củ của Tiên giới, chỉ như thế này tôi sao. Mới vạn năm, đều có thể tàn bại đến mức này. Nhân phẩm thế này cũng được liệt vào hàng tiên, muốn để chúng sinh chê cười hay sao?” Không thèm để Tiên Hậu vào mắt, quay lưng bước đi. Trên đường bắt gặp cả đám Tiên binh vây bắt nàng, đánh trọng thương hết bọn chúng. Nhìn lại Hạ Lan phủ tường thếp hỉ đỏ, lại càng chướng mắt, một chưởng phá tan tiên phủ người ta. Rồi bay về Côn Lôn.

Từ ngày Lam Hoàng Thần Quân tỉnh lại, cả thiên giới như đang sống trong nỗi sợ hãi. Cầu cho vị ấy cứ ở Côn Lôn, đừng đi đến Cửu Trùng Thiên nữa. Tiên đế là người được Thiên Đạo chọn, tu thân dưỡng tính, tụ tâm tích đức vì thiên hạ trải qua ngàn năm luân hồi mới được, tiên lực vốn dĩ không mạnh. Vì thế Tiên Đế mặc dù rất tức giận, nhưng tu vi hắn dưới cơ nàng, nàng là thượng thần từ thời thượng cổ đến nay, cho hắn mười mạng cũng không dám chọc. Đành ban sắc lệnh, không ai được làm phiền Lam Hoàng Thần Quân. Chưa kịp đóng ấn ngọc tỷ lại nghe hạ nhân bẩm báo lại lời nói của nàng tại hôn lễ. Tiên Đế ngẫm nghĩ. Thêm cả Phong Tuyết Thần Quân vào nữa. Cả hai vị Thần Quân, hắn không thể đắc tội ai.

Lam Hoàng cứ ngẩn ngơ mãi ở Côn Lôn. Thời gian trôi qua không biết bản thân nghĩ đến điều gì. Lúc trước cuộc sống của nàng vốn ảm đạm như vậy. Luyện công, tưới cây, đọc sách, cứ thế suốt hàng vạn năm. Bỗng nhiên một Phong Tuyết đến như giọt nước tràn ly. Tâm nàng không tịnh, không thể tu luyện. Thần lực của nàng cũng không khôi phục được.

Đột nhiên phát hiện có kẻ xâm nhập, Lam Hoàng thoát khỏi minh tưởng, tiến đến tung chưởng. Không ngờ người đánh trúng lại là Phong Tuyết.

“Phong Tuyết, ngươi có sao không?”

“Ây dô. Đau quá. Ngươi điên rồi Lam Hoàng, không nhìn mặt đã đánh người. Ta mất công đem linh lộc nướng đến cho ngươi. Ngươi lại không biết tốt xấu. Đem ra đánh trọng thương.”

Nhìn đôi môi quyến rũ nói liên tục không ngừng nghỉ. Lam Hoàng muốn chặn cánh hoa kia lại. Cứ thế ấn môi mình vào môi Phong Tuyết. Xúc cảm trên môi cùng mùi trà thơm kết hợp, chạm phải ánh mắt dịu dàng của Lam Hoàng cường liệt đả kích tâm tư của Ngu Thư Hân. Ngu Thư Hân cảm giác mình sắp bị sự mềm mại nhấn chìm, trong miệng đều là khí tức của Lam Hoàng, thân thể đang cùng nàng ấy thiếp chặt.

Ngu Thư Hân cảm thấy bản thân như mất lý trí luôn rồi.

Hệ thống, ngươi mau ra đây. Tại sao Lam Hoàng lại hôn ta? Ngươi mau ra đây!

Hiện thực phũ phàng. Hệ thống nó không thèm online nữa.

Chết tiệt! Ta giúp đỡ ngươi. Ngươi không biết điều. Lại đi khinh bạc ta. Ngu Thư Hân giãy giụa thoát khỏi Lam Hoàng, tát một cái thật mạnh, trên má hiện lên dấu tay thật to. Da Lam Hoàng rất trắng, trắng như bạch ngọc. Dấu tay đỏ như lửa hiện lên trên dung nhan tuyệt mỹ của nàng ấy.

Bỗng có chút hối hận, Ngu Thư Hân ngập ngùng: “Là do ngươi bất ngờ hôn ta. Ta. Ta không cố ý.”

Lam Hoàng mặc dù biết đó là hành động vô thức muốn Phong Tuyết im miệng, là lỗi của nàng trước. Nhưng hành động đáp trả của Phong Tuyết, lại làm tim nàng đau nhói. Cúi gầm mặt nhỏ giọng: “Ta chỉ muốn ngươi không nói nữa. Ta xin lỗi.”

Cứ thế cả hai không ai nói gì. Ngu Thư Hân bỏ về Nam Cảnh, quyết tâm không thèm để ý đến Lam Hoàng nữa. Còn Lam Hoàng, tự cho là Phong Tuyết không ghét nàng. Nhưng sai rồi. Ta có tình nhưng nàng không có ý. Cầu mong có thể âm thầm bảo hộ nàng suốt đời.

Lam Hoàng lại đóng cửa bế quan. Một lần bế quan là trăm năm sau.

Trăm năm này, Ngu Thư Hân mặc kệ hệ thống và Lam Hoàng, đi hết trời nam đất bắc. Thịt linh lộc ở Nam Cảnh tuy ngon, nhưng Ngu Thư Hân đã ăn chán rồi. Vác túi đồ nhỏ gọn trên lưng, Ngu Thư Hân bắt đầu hành trình chu du tam giới.

“Dạo này thành Ẩn Sa nghe nói có tiệc vui. Cả thành người người đều chuẩn bị lễ hội.” Một yêu tươi cười kể chuyện.

“Yêu Đế tỉnh rồi, đám yêu tộc kia không vui mới lạ. Thời cơ Yêu giới đã tới. Anh em, hãy nâng ly vì tồn vinh của Yêu giới của chúng ta...”

Từng tiếng cười tiếng nói hô hào vang lên. Ngu Thư Hân đang lạc vào Yêu giới. Nghe đâu món ăn yêu giới ngon chẳng kém trần gian. Thế là vào một chợ đen, mua một miếng bùa truyền tống đến thành này.

Giả thêm trên đầu một chiếc sừng yêu tộc, thu hồi tiên khí của mình lại. Ngu Thư Hân nhanh chóng hòa nhập cuộc vui. Gần trăm năm, cô đã quen thuộc với thế giới này rồi.

Đêm nay Yêu giới có tổ chức hội hoa đăng, hóa ra hôm nay là Thất Tịch. Ngu Thư Hân nhìn chiếc lồng đèn hình chon gà trước mặt. Lại nhớ đến tên Gà Đen kia rồi. Không biết nàng ta xuất quan chưa nữa. Trên đường đi đến bờ sông thì va phải một nam nhân mặc áo choàng đen, tà khí trên người làm cô run lên.

“Xin lỗi.” Ngu Thư Hân e sợ hối lỗi nói.

Nam nhân nhìn kỹ gương mặt trước mắt. Là nàng ấy. Phong Tuyết, vạn năm rồi, chưa bao giờ ta quên được nàng. Nam nhân bắt lấy tay không muốn Phong Tuyết rời đi.

“Nàng đợi đã.”

Ngu Thư Hân không biết nguyên thân có quen biết người này hay không? Có vẻ không có gì ác ý. Chỉ là khí tức quá đáng sợ.

“Ngươi biết ta sao?”

Liệt Diễm nghi hoặc. Nàng ấy quên mất ta rồi. “Ngươi không nhớ ta sao?”

Ngu Thư Hân hỏi lại: “Ta phải biết ngươi sao?”

“Ta..” Liệt Diễm cứng họng. Nàng ấy không có ký ức lúc trước sao. Nàng đã gặp sự cố gì. Ta khó khăn lắm mới thoát khỏi phong ấn. Ngày ngày trong Hồng Điệt Hoang nhớ đến nàng. Thế mà nàng lại quên mất ta.

“Ta là bằng hữu của ngươi. Chúng ta khi xưa rất thân thiết.” Liệt Diễm cố ý thêm câu sau vào dò xét người đối diện. Vì Phong Tuyết nàng ấy trước giờ chưa từng để hắn vào mắt. Số lần gặp mặt, chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hắn muốn đánh Tiên giới, lấy nàng làm vợ.

Nhưng Ngu Thư Hân nào có ký ức nguyên chủ. Đành nói với hắn: “Thế à. Ta luyện công bị tẩu hỏa nhập ma. Sự tình lúc trước. Có chút không nhớ được. Ngươi thực sự bằng hữu của ta?”

Ngu Thư Hân hỏi vậy là có lý do. Cô là tiên hắn là yêu. Không thể nào thân thiết với nhau được.

Thấy Phong Tuyết nghi ngờ lời nói của hắn. Liệt Diễm tươi cười, hắn rất đẹp trai, nở nụ cười anh tuấn lấy lòng, “Ta lúc trước là Tiên. Sau trận chiến kia bị lưu lạc đến đây. Lúc trước nàng hay mời ta đến Nam Cảnh nàng thưởng trà mà.”

Tuy không tin tưởng mấy nhưng Ngu Thư Hân vẫn gật gù tỏ ý hiểu rõ. Nhướng mày muốn đuổi người “Ta không rảnh bàn chuyện quá khứ với người. Tránh ra. Ta phải đi rồi.”

Thấy Phong Tuyết trên tay cần hoa đăng. Liệt Diễm mỉm cười, có cơ hội thân cận nàng rồi. “Nàng đi thả hoa đăng ư. Thật tốt. Ta cũng muốn đi thả.”

“Vậy hoa đăng của ngươi đâu?” Ngu Thư Hân giọng điệu nghi ngờ hỏi.

“À, lúc nãy va vào nàng làm rơi rồi.” Liệt Diễm điềm tĩnh đáp trả.

Hừ. Ngươi cứ tiếp tục bịa chuyện đi. Ngu Thư Hân đi đường có để ý hắn không cầm gì cả. Làm gì do nàng đụng phải hắn mà làm rơi hoa đăng của hắn chứ. Đồ lươn lẹo. Ngươi cứ diễn tiếp đi. Để ta xem mục đích của ngươi là gì.

“Vậy phải xin lỗi ngươi rồi. Ta mua lại cái khác cho ngươi.” Ngu Thư Hân đối với nam nhân đối diện ngỏ ý đền bù.

“Không cần đâu. Ta đi xem nàng thả là được.” Nói rồi nở nụ cười như hoa với nàng. Những cô nương xung quanh như muốn ngã gụy vào nam thần trước mắt.

“Tùy ngươi.” Nói rồi Ngu Thư Hân mặc kệ hắn, một mình đến bên phía sông. Nhìn hàng ngàn hoa đăng trôi theo dòng sông đến phương xa, nhớ đến lúc trước cũng hay đi thả hoa đăng, bên gia đình, cùng đồng nghiệp đi du lịch các nước.

Còn Liệt Diễm, hắn một bên đứng đợi nàng. Trong đầu nghĩ không biết bao nhiêu cách giữ nàng lại, ở càng lâu bên nàng càng tốt. Hắn muốn nhốt nàng lại, không cho nàng về Tiên giới. Cố gắng đè nắn dục vọng, mắt hắn ngày càng thâm trầm. Nếu đã không gặp thì thôi, đã gặp được, đừng mong hắn buông tay.

Mười năm tiếp theo. Liệt Diễm ngày ngày bám lấy Ngu Thư Hân, dắt cô đi hết nơi này nơi khác, ăn qua không biết bao nhiêu món ngon của Yêu giới. Mặc dù ở cạnh Ngu Thư Hân, hắn vẫn không quên ý đồ bá chủ thiên hạ của mình. Hắn âm thầm cho yêu binh đi đánh các núi, bắt các Thần núi nhốt lại. Vì để con người trần tục mất đi niềm tin với trời. Liệt Diễm cử yêu đi mê hoặc thiên tử, lại bắt sống moi tim trẻ em làm thần đan cải tử hoàn sinh. Núi không có thần phù hộ, sông không có thần canh giữ, thiên tai ập đến, nơi thì hạn hán quanh năm, nơi thì lũ lụt kéo dài, sinh linh khắp nơi đồ thán.

Tiên Đế trên kia cũng chẳng an lành gì. Ngày ngày nghe báo cáo dưới trần thế, hắn giải quyết cũng nhức óc ra. Lúc đầu mất đi vài tiểu Tiên, chẳng thấy quan trọng. Nhưng đến nay, chẳng biết lý do gì, nước của tất cả con sông lớn đều ngày ngày dâng cao, đến Long Vương cũng không cách nào kiềm hãm nó lại. Phải có bàn tay nào đó đứng sau thao túng. Là ai?

“Báo...Bẩm báo Tiên Đế, Tiên binh canh giữ Hồng Điệt Hoang có việc muốn cấp báo.” Một Tiên binh hớt hải chạy vào quỳ xuống bẩm báo.

“Được. Truyền vào.” Tiên Đế phất tay truyền lệnh.

Một Tiên binh nhanh chóng tiến vào bái lạy dưới điện: “Bẩm báo Tiên Đế, Hồng Điệt Hoang xuất hiện vết nứt rồi ạ. Nhiều yêu tinh đã tuồn được ra ngoài. Yêu Đế. Yêu Đế chạy trốn rồi ạ.”

“Cái gì?” Tiên Đế giận dữ quát lên, chòm râu rung rung, đôi mắt hiện lên giận dữ: “Các ngươi canh giữ như thế nào mà Yêu Đế chạy mất các ngươi cũng không biết. Người đâu. Lôi hắn ra ngoài.”

“Tiên Đế tha mạng, Tiên Đế tha mạng…” Tiên binh bị lôi ra ngoài nức nở xin tha.

Các vị Tiên Quân ở phía dưới đều lo sợ. Năm xưa có Lam Hoàng Thần Quân đứng ra đại chiến mười ngày mười đêm với Yêu Đế, cùng cả chân thân phong ấn hắn lại trong Hồng Điệt Hoang. Bây giờ Lam Hoàng chưa xuất quan, ai đứng ra cứu Tiên giới đây? Tiên Đế không biết rằng, Yêu Đế đã thoát ra khỏi Hồng Điệt Hoang cả trăm năm nay. Vết nứt lớn hơn là do sinh linh ai oán, khiến yêu linh trong Hồng Điệt Hoang ngày càng mạnh hơn. Sự giận dữ, trách móc, tiếng khóc của nhân loại là sức mạnh với Yêu giới.

Thiên Đế hạ lệnh phái Hạ Lan Tiên Quân cùng với Thái tử đi diệt Yêu tộc. Trên Tiên giới hiện giờ binh lực hồi phục chưa đủ, tướng tốt sau trận Tiên Yêu vạn năm trước đã hi sinh quá nhiều, thế lực hai bên chênh lệch quá lớn, Tiên giới lâm vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16