Bách Hợp Tiểu Thuyết

KHỞI NGUỒN - TA NGUYỆN VÌ NÀNG 9

409 0 3 0

Hôm sau, trời chưa kịp hừng đông, Lam Hoàng đã tỉnh dậy, nhẹ nhàng gỡ lấy cánh tay của Ngu Thư Hân gác trên bụng nàng, nghiêng người bước xuống giường. Thay xong y phục, nhận thấy Thái Ất đang tiến vào Côn Lôn, liền tiến đến hôn lấy vầng trán của Ngu Thư Hân, hít sâu ôm lấy hơi thở của nàng ấy, xong bỏ lại lá thư rời đi.

Lúc Ngu Thư Hân tỉnh dậy, bên cạnh không còn khí tức của Lam Hoàng, vội vàng xuống giường, chỉ thấy phong thư trước mặt, bên trong chỉ có vài chữ.

Ta sẽ trở về.

“Đồ Gà Đen đáng ghét!” Ngu Thư Hân nức nở, mới hôm kia hai người vừa biểu lộ tâm ý, ta tình nàng nguyện quấn quýt bên nhau như cá gặp nước, bây giờ lại chia xa. Khóc một lúc lâu, thẫn thờ quay về Nam Cảnh. Cô không thể ở đây, nơi này mỗi ngõ ngách đều nghe thấy khí tức của Lam Hoàng, cô sẽ không nhịn được đi tìm nàng ấy.

Lam Hoàng và Thái Ất bây giờ đang khổ cực trong Ẩn Vực, tìm cả tuần trời, vượt qua ngàn đợt tấn công của yêu thú, vẫn không tìm được nó. Để tu vi khôi phục nhanh hơn, Lam Hoàng không cách nào khác phải đi tìm Thánh Liên. Năm xưa khi Thánh Mẫu hóa độ, nó cũng rời khỏi Tiên giới. Nhiều tin đồn nó ở Ẩn Vực Man Hoang. Mặc dù không biết thực hư thế nào, cùng phải cố sức tìm kiếm. Nghe nói Yêu Đế cũng cho yêu tộc khắp nơi tìm kiếm vật này, Lam Hoàng phải đi trước một bước tìm ra nó.

Tiến sâu hơn vào trong rừng rậm, yêu khí lan tỏa, từng tiếng thét gào rú rùng rợn. Bỗng nhận thấy tiếng động kỳ lạ, Lam Hoàng nhanh chóng kéo Thái Ất chạy đi.

“Quân Thượng, ngài sao vậy?” Thái Ất chưa hiểu sự tình, sốt sắng.

“Diệt Băng Điệp, chạy mau.” Lam Hoàng mệt muốn đứt hơi nhưng vẫn trả lời Thái Ất.

“Là Băng Điệp sao, nhanh nhanh, nó sắp bay sát chúng ta rồi!”

Thái Ất nhìn hàng đàn Băng Điệp bay khắp bầu trời, cảm giác ớn lạnh từ sóng lưng ập đến, nín thở nấp vào trong hang động, dùng tảng đá đóng kín lại. Loài Diệt Băng Điệp này sống theo bầy đàn, có cánh cứng như sắt, mắt lồi to, mũi dài kịch độc, rất nhạy cảm với mùi người. Người bị nó đâm toàn thân đóng băng, nóng lạnh bất thường, từ từ vỡ mạch máu mà chết. Băng Điệp bay quanh cửa hang nhưng không phát hiện bất thường, con đầu đàn liền phát hiện ra nhóm người khác xâm nhập, lập tức chuyển hướng.

Thở phào nhẹ nhõm, Lam Hoàng cùng Thái Ất tiến sâu vào trong hang, lần theo lối đi ẩm nước, vài tia nắng theo giếng trời chiếu sáng một cùng, dây leo to như cổ thụ rũ xuống dòng thác trắng xóa tuyệt đẹp, trên mặt hồ là một Huyết Liên đỏ rực cả mặt nước.

“Nó làm sao vậy?” Thái Ất ấp úng không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Nó đang tiến hóa thành Thất Sắc Tâm Liên” Lam Hoàng còn đang chấn động dưới mỹ cảnh trước mắt, ngăn cản Thái Ất đến gần. Nàng muốn thấy bộ dạng tiến hóa xong của nó thế nào. Mặc dù giờ nó đang trong giai đoạn yếu ớt nhất, ăn được nó là khôi phục đạo hạnh, nhưng Lam Hoàng không muốn tam giới mất đi một bảo vật vô giá như vậy.

“Chúng ta bảo hộ nó! Nó sắp thành hình rồi, sẽ là một hồi kinh thiên động địa, chắc chắn có kẻ tới cướp đoạt nó.”

Vừa dứt lời thì một tiếng vỡ vang trời, Liệt Diễm phất hai tay phủi đống bụi còn vương trên xiêm bào hắn. Một đường tiến vào hang nước.

“Ta tưởng kẻ nào dám xâm nhập Ẩn Vực, hóa ra là ngươi Lam Hoàng.” Liệt Diễm đưa đôi mắt đỏ ngòm nhìn hai người đối diện ung dung cợt nhã. Tiến đến muốn đoạt lấy Thánh Liên.

“Ta sẽ không để ngươi đoạt được nó.” Lam Hoàng bay tới ngăn chặn Liệt Diễm, Thái Ất cũng nhanh chóng nhập cuộc, hai bên đánh đến tường đá vỡ tung, sóng nước từ trong hồ xoay chuyển. Lam Hoàng thần lực mất đi, không đấu lại Liệt Diễm, bị tà khí ăn sâu xâm nhập, hộc máu đen ngất đi, Thái Ất cũng không hơn, hắn bị đánh đến nội tạng vỡ nát.

Liệt Diễm bỏ qua Thái Ất, bắt lấy Lam Hoàng, trói chặt nàng trong tay, xoay sang định bắt Thánh Liên. Không ngờ Thánh Liên này đã có tâm trí, tranh thủ hắn cùng Lam Hoàng đánh nhau độ hóa thành công mà trốn đi mất. Tức giận vì lỡ mất Thánh Liên, Liệt Diễm nhìn Lam Hoàng, cơn giận dữ bộc phát cần người giải tỏa.

Bóng tối ẩm thấp, từng tiếng roi vun vút vang lên trong đêm tối, ánh đuốc nhập nhòe, máu me đầy người lại khiến Lam Hoàng kinh diễm hơn, bị trói chặt trên Xích Tiên Chùy, y phục nhăn nhúm, toàn thân đều là huyết. Khóe môi rỉ xuống dòng máu đỏ tươi che lấp vệt máu đã khô lại. Liệt Diễm nhìn Lam Hoàng đau đớn hắn vô cùng vui vẻ.

Nhìn nàng, hắn lại nhớ đến Phong Tuyết, ả nữ nhân này muốn cướp đi Phong Tuyết của hắn. Hắn phải khiến linh hồn nàng tan vát vĩnh viễn, hai người họ dù luân hồi cũng không được ở bên nhau. Nghiến răng dùng lực luồn tay vào cơ thể Lam Hoàng, hai mắt phượng nheo lại đục ngầu.

“Tiên Đan của ngươi sao lại không có, nói mau.”

“Ha...ha...” Toàn thân bị khấy động, đau đớn tột cùng, Lam Hoàng nhếch mép nhìn vào Liệt Diễm, khàn khàn đáp trả: “Bí mật."

Thật ra Tiên Đan của Lam Hoàng, vốn không nằm trong nhục thể mà gắn liền với bản thể của nàng, trừ nàng ra, không ai có thể lấy được nó.

“Ngươi mất đi vạn năm đạo hành, Tiên Đan cũng không có, chỉ còn nửa chân thân, chẳng khác gì phế vật.” Cơn giận dữ đỉnh điểm khi phát hiện mình bị lừa. Liệt Diễm dùng hết yêu lực chưởng thật mạnh vào Lam Hoàng, Xích Tiên Chùy cũng vỡ nát, Lam Hoàng ngã ngục xuống đất, tiến đến nhìn Lam Hoàng dưới chân, nắm lấy đầu nàng kéo đến bên bờ vực.

Nhìn hỏa diễm cuộn trào trước mắt, Liệt Diễm híp mắt nhìn Lam Hoàng rũ rượi như xác chết, đường đường là thượng thần viễn cổ, lại có thể thê thảm thế này. Tiên giới có thể không đánh, mất đi Lam Hoàng Tiên giới chỉ còn vỏ rỗng. Hắn đánh Tiên giới như bắt nạt kẻ yếu, không thú vị. Chỉ cần Lam Hoàng vạn kiếp bất phục, không thể luận hồi, hắn cảm thấy đủ.

Một tay nâng Lam Hoàng lên, đẩy nàng xuống Hỏa Yêu Ngục. Nhìn thân thể kia từ từ rơi xuống bị hỏa diễm nhấn chìm thiêu đốt. Hắn cười lớn thỏa mãn rời đi.

Lam Hoàng bị từng dòng yêu hỏa đốt cháy cắn nuốt, thân thể đã cháy rụi. Thần trí còn sót lại nhớ đến từng thời khắc ở bên Phong Tuyết.

Cuối cùng, nàng vẫn không có cách này ở bên Phong Tuyết, chỉ có thể đứng xa nhìn bóng lưng cô tịch kia, dáng người đơn bạc làm nàng đau lòng, nàng muốn ôm nàng ấy vào trong ngực biết bao, như thời khắc ở trên Đỉnh Tru Tiên ấy. Từng dòng trắng xóa bao phủ, xác nhục của Lam Hoàng tan biến, một tiếng hét thét lên, Xích Điểu bay lên từ trong Hỏa Ngục.

Liệt Diễm nghe tiếng kinh động, bay nhanh tới xem xét, thấy một màn kinh diễm trên trên trời, luồng sáng bảy màu lan tỏa khắp tam giới, hoàng kim Xích Điểu tỏa cánh bay lượn. Vươn cổ bay vụt lên không trung, kêu một tiếng rồi từ từ tan biến.

Liệt Diễm vẫn chưa tiêu hóa được tình cảnh trước mắt, lẩm bẩm: “Hóa ra đó là bản thể của Lam Hoàng.”

Ngu Thư Hân đang tung tăng tưới nước cho vườn hoa Hải Đường ở Nam Cảnh đột nhiên khựng lại, tim kịch liệt đau nhói, nhìn ánh hào quang trên trời, đau xót trào lên. Không biết chuyện gì đã xảy ra.

Hệ thống không biết từ đâu lại xuất hiện.

“Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, mời ngài đến thế giới tiếp theo.”

Ngu Thư Hân kinh ngạc, cô còn chưa đợi được Lam Hoàng quay về, tại sao nhiệm vụ lại hoàn thành rồi. Còn chưa hết kinh ngạc, vốn định chất vấn hệ thống, lại bị nó cưỡng chế quay lại không gian đen tối ấy.

Ngu Thư Hân điên tiết muốn quát nạt lại hệ thống, bị nó đánh một luồng điện tê dại muốn ngất đi.

“Đây là hậu quả cô muốn chống đối hệ thống. Hãy ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ đi thưa ký chủ.”

Đợi khi Ngu Thư Hân lấy lại tri giác, một bảng thuộc tính hiện ra trước mặt.

Họ tên: Ngu Thư Hân

Tuổi: 25

Diện mạo: 55/100

Trí lực: 50/100

Thể chất: 52/100

Mị lực: 40/100

Kỹ năng: diễn xuất, đóng băng thời gian.

Đạo cụ: Trái Tim Tiên Hạc

Tích phân: 1500

Cấp bậc: 1

Tiến độ hoàn thành: 9%

Nhiệm vụ hoàn thành: 100%

Nhiệm vụ ẩn: 100%

Quà tặng: thẻ may mắn

“Ký chủ hoàn thành khá tốt. Mời tiếp tục phát huy ở thế giới sau” Hệ thống cuối cùng cũng ngữ điệu vui vẻ.

Ngu Thư Hân còn đang mơ hồ nhớ về Lam Hoàng, mù mờ hỏi lại: “Nhiệm vụ ẩn hoàn thành. Nó là nhiệm vụ gì, sao ta không biết.”

“Từ từ cô sẽ biết” Hệ thống dù thế nào cũng không tiết lộ.

“Vậy thế giới cũ thì sao? Lam Hoàng và ta.” Ngu Thư Hân ngập ngừng.

Hệ thống lạnh giọng: “Sẽ có một Phong Tuyết giống như cô tiếp tục sống ở thế giới đó. Cô đã hoàn thành nguyện vọng của nữ phụ.” Hệ thống lừa dối Ngu Thư Hân, không nói Lam Hoàng đã chết.

Ngu Thư Hân còn nhiều thắc mắc về Lam Hoàng, nhưng bị hệ thống gay gắt, có chút sợ không dám hỏi. Lam Hoàng ở thế giới đó sẽ yêu người giống hệt ta ư?

Hệ thống phân tích chỉ số cảm xúc của Ngu Thư Hân, bất ngờ yêu cầu: “Ký chủ đừng quá đặt tình cảm vào trong thế giới, nó chỉ là ảo. Nếu cần, hệ thống giúp cô thanh lọc tình cảm và trí nhớ khi cô đi qua mỗi thế giới.”

“Không cần. Ta ổn. Không cần đâu.” Ngu Thư Hân muốn giữ một tia tình cảm về Lam Hoàng, nữ phụ đầu tiên và sâu sắc trong trí nhớ cô.

“Vậy mời ngài tiến hành chọn thẻ may mắn.” Hệ thống đưa ra trước mặt mười thẻ đỏ cho cô chọn lựa. Chọn tùy tiện một cái. Nội dung thẻ quà mau chóng hiện lên.

“Chúc mừng ký chủ chọn được phần thưởng cộng 20 điểm giá trị mị lực. Đây là phần thưởng lớn, giúp ích cho nhiệm vụ ẩn của ký chủ.” Giọng nói người máy vô cảm vang vọng.

“Được rồi!” Ngu Thư Hân có chút mệt mỏi đáp.

Hệ thống để Ngu Thư Hân nghỉ ngơi vài phút, sau đó truyền nội dung cốt truyện rồi tuyền tống cô đến thế giới tiếp theo.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16