Bách Hợp Tiểu Thuyết

DÂN QUỐC - TÌNH HẬN THÙ ĐỒ 2

422 0 3 0

Từ đó, ngày nào Ngu Thư Hân cũng đến trà quán Thính Nguyệt Lâu. Ngu Thư Hân cũng không phải đến để thưởng thức vị trà hay trà đạo gì đó, chủ yếu đến quan sát quán trà, xem có cách nào ảnh hưởng đến công việc làm ăn của nó.

Hệ thống mặc dù offline nhưng nội tâm nó cũng khinh bỉ ký chủ của nó một phen: “Ngươi đến ngắm bà chủ thì có!”

Nhìn bóng lưng của Triệu Gia Tuệ, Ngu Thư Hân lại nhớ đến bóng lưng quen thuộc trong tâm trí, chỉ là không nhớ rõ gương mặt người đó.

Triệu Gia Tuệ vẫn luôn cô độc, nên khi nhìn vào bóng lưng ấy, sẽ khiến cho người khác sinh ra cảm giác này. Kiêu ngạo, cô độc, xinh đẹp yêu mị, là những từ nhiều người sẽ thốt ra khi gặp mặt. Nhiều người phương xa có dịp ghé qua Thương Thành, cũng sẽ rảnh chút thời gian đến xem lão bản Thính Nguyệt Lâu trong lời đồn, thực hư là như thế nào.

Cư dân Thương Thành đều rất ngưỡng mộ Triệu Gia Tuệ. Nghe những người ở đây kể rằng lão bản Thính Nguyệt Lâu là một vị cô nương mới 18 tuổi từ Kinh Thành đến đây tự lập cánh sinh. Trải qua bao nhiêu năm, Thính Nguyệt Lâu trở thành nhị thương của Thương Thành, chỉ sau Ngu gia, gia sản lớn đến nỗi tất cả trà của miền nam này là  do Triệu cô nương này cung cấp, nhiều thương lái đều tìm đến ngỏ ý hợp tác. Triệu gia gia sản khổng lồ có nhiều rất nhiều điền trà, tạo công việc làm ăn cho bá tánh ở đây.

Đối thủ kỳ phùng địch thủ - Ngu gia, Ngu gia chuyên vải vóc tơ tằm, Triệu gia lại chuyên về trà, hai lĩnh vực khác nhau, hai bên như ông hoàng độc quyền chễm chệ tại Thương Thành.

Thu thập thông tin từ người hầu, Ngu Thư Hân lại thở dài. Đây không biết là lần thứ mấy trong ngày cô thở dài. Người ta làm ăn lớn, gia sản khổng lồ. Dùng tiền đập cũng khiến cô nghẹt thở chết. Làm sao ám hại người ta bây giờ? Chủ thể này lúc xưa cũng thật quá gan dạ rồi, cô ta không sợ chết nhưng cô sợ.

Ngày đầu tiên Ngu Thư Hân cho người giả vờ đến mua trà, sau đó vu oan Thính Nguyệt Lâu bán trà mốc. Kế hoạch hoàn hảo. Nhưng chả ai tin.

Ngày thứ hai Ngu Thư Hân cho côn đồ cố ý gây sự. Cũng chưa đụng đến cọng lông tơ của Triệu Gia Tuệ.

Ngày thứ ba lại cho người mua thuốc xổ, lén mua chuộc tiểu nhị rót cho vài vị khách uống. Kế hoạch thành công, nhưng khi khám bệnh lại phát hiện ra đau bụng nguyên nhân chính không phải là trà, là do đám người đó ở nhà có ăn củ cải xào, sau đó cả bọn rủ đi uống rượu, trong số món đó có thịt rắn. Ăn uống no say nhưng lại sợ vợ đánh, rủ nhau vào quán trà uống chút trà nóng cho tỉnh người rồi về, cộng thêm có chút ít thuốc xổ trong chén trà nên có sự cớ ấy. Ngu Thư Hân nghe thuộc hạ quay về truyền tin, cũng đoán sơ sơ kết quả, nằm trườn xuống bàn thở dài.

Đã đến ngày thứ sáu rồi mà chưa nghĩ ra cách nào khác. Ngu Thư Hân vốn đang định bỏ cuộc, bắt gặp tin tức những người cộng sản rải truyền đơn bị bắt trên báo. Ha ha. Rốt cuộc cũng có cách. Lén lút thuê người bỏ truyền đơn vào quán trà, báo cho sở công an, Ngu Thư Hân bình tĩnh thưởng trà đợi tin tốt.

“Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ. Phần thưởng sẽ được cộng khi cô trở về không gian. Mời ký chủ thực hiện nhiệm vụ kế tiếp. Truyền tin đồn cô sắp trở thành con dâu Kỷ gia và đồn thổi tin đồn Triệu Gia Tuệ phá hoại hạnh phúc của cô. Thời gian 24 giờ. Bắt đầu tính giờ.”

Ngu Thư Hân trở tay không kịp, đau khổ cảm thán. Mệt quá đi mất, ta không muốn làm người xấu. Bình tĩnh lại, đi xem tình hình trước mắt cái đã.

Cho xe chở mình đi đến Thính Nguyệt Lâu, ngồi ở trên xe nghe ngóng. Nhìn đám đông chỉ trỏ ầm ĩ xung quanh. Lắng nghe một chút, đã hiểu cục diện hiện giờ. Hóa ra đúng như cô dự đoán, sau khi cảnh sát đến đã phong tỏa quán trà, đem Triệu Gia Tuệ về đồn lấy khẩu cung.

Người dân ở đây chủ yếu làm thuê cho điền trà của Triệu Gia Tuệ, công việc sắp mất, lo lắng là đúng.

Bảo tài xế quay về, dựa lưng vào sau yên ghế, suy nghĩ âm mưu tiếp theo.

Triệu Gia Tuệ sau khi bị bắt về đồn, bị lặp đi lặp lại lấy khẩu cung đã rất mệt mỏi. Việc này ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của nàng, không phải hối lộ cho quan trên là được. Chưa kịp nhờ người gọi Kỷ Vũ Thiên, hắn đã chạy đến. Để Kỷ Vũ Thiên giải quyết với cấp trên, Triệu Gia Tuệ nhàn nhã bước ra từ cục cảnh sát, để hắn chở nàng về. Ngu Thư Hân có người chụp lại cảnh này, mua chuộc một tòa báo nhỏ gần đó, tin tức nóng hổi ngày mai đã có.

“Rầm” Tiếng tờ báo bị đập xuống bàn vang động thật lớn. Kỷ lão gia nghiêm nghị nhìn Kỷ Vũ Thiên đối diện, giọng giận dữ: “Con bao che cho phụ nữ ta không trách, lại bị báo chí chụp được. Danh tiếng của ta, uy tín của con trong quân đội có còn nữa không?”

“Cha. Ngài bớt giận, việc này cũng không phải nàng ấy làm, chỉ là bị người khác lợi dụng. Con sẽ điều tra rõ ràng. Nàng ấy và con là bạn tri kỷ, con biết nàng ấy là người như thế nào, cũng như người dân Thương Thành không ai nghi ngờ về nhân cách của nàng ấy cả.” Kỷ Vũ Thiên cố gắng giải thích cho cha hắn hiểu.

“Tự mà lo giải quyết cho tốt.” Kỷ lão tức tối, con trai hắn, hắn nói không nổi nữa. Chống gậy bước từng bước bực bội về thư phòng.

Kỷ Vũ Thiên vội vàng cho người làm việc với tòa báo. Tiêu đề nóng hổi hôm nay 'Thính Nguyệt Lâu lão bản tuyên truyền truyền đơn', 'Lão bản Thính Nguyệt Lâu được Thiếu soái cứu ra khỏi ngục trong vài tiếng', 'Thiếu soái Kỷ Vũ Thiên đính ước với Ngu gia', 'Thính Nguyệt lâu lão bản là tiểu tam', 'Ngu đại tiểu thư và Triệu lão bản đối đầu'...hàng loạt xuất hiện trong vài giờ, chắc chắn có người đứng sau ám hại.

Gọi một cuộc điện thoại, tờ báo 'Thính Nguyệt Lâu bị ám hại, đã bắt được thủ phạm' với số lượng tờ báo gấp ba đè ép tin tức mới đầu ngày.

Triệu Gia Tuệ cử người thuê thám tử đi đều tra sự việc biết trong tối có kẻ ám hại mình nhưng lại tìm không thấy chứng cứ. Người bị bắt kia là kẻ đứng ra nhận tội thay nàng... Kết quả tiệm trà bị cấm hoạt động một tháng. Trong một tháng này, thôi thì về khách điếm ngơi vậy. Buôn bán lâu nay cũng mệt mỏi rồi. Nghỉ dưỡng cho tâm tình ổn định lại.

Thương Thành mới khai trương một quán rượu tên Tao Lãng, nghe đâu là một người Tây Dương mở. Nghe đâu toàn rượu ngoại, nội thất trang trí còn dát cả vàng. Tất cả thiếu gia tiểu thư ở đây đều muốn xem quán rượu này rốt cuộc có gì mới lạ. Kỳ Vũ Thiên nghe theo mệnh cha đến Ngu gia rước hai vị tiểu thư đi chơi mở rộng tầm mắt.

Trang điểm thật lộng lẫy, Ngu Thư Hân bước lên xe mặc kệ em gái đang đi chầm chậm phía sau và chân sưng tấy lên vì không quen mang giày cao gót.

Mới khai trương nên hôm nay rất đông khách, mọi người đều chen nhau muốn tìm một chỗ tốt. Đưa thiếp mời, cả ba được phục vụ dắt đến một khu vực riêng ít người làm phiền. Nhìn trai thanh nữ tú phía dưới lắc lư theo điệu nhảy, cảm giác phiêu theo nhạc quên đi những mối lo toan. Bắt gặp thấy Triệu Gia Tuệ đang ngồi ở quầy, nói chuyện với một nhân viên điều rượu. Ly rượu theo ngón tay thon dài của Triệu Gia Tuệ mà lắc lư, ánh rượu mỹ miều cùng ánh đèn mờ mờ bí ẩn, hương thơm mùi rượu vang tỏa ra làm mê say.

Ngu Thư Hân làm điều trái với lòng nên ái ngại khi vô tình bắt gặp Triệu Gia Tuệ, quay đầu đi không để ý nàng ấy nữa. Ngu Thư Hân quay về ngồi cùng với Ngu Tư Khiết cùng Kỷ Vũ Thiên. Cả ba nhìn nhau không biết mở đầu câu chuyện như thế nào, Ngu Thư Hân cũng cảm thấy khó xử.

Ngu Thư Hân nghĩ nghĩ, chủ thể cũng là một tiểu thư ăn chơi, gặp tình huống này không thể nào ngồi uống rượu ngắm cảnh rồi về được. Bèn tỏ ý muốn xuống phía dưới tham quan. Kỷ Vũ Thiên cũng mặc kệ đồng ý cho đi. Dù sao có hắn ở đây, vị tiểu thư này cũng chẳng gây họa được gì.

Ngu Thư Hân trước khi đi không quên quăng theo một cái mị nhãn thâm tình với Kỷ Vũ Thiên và ánh mắt kinh thường em gái quê mùa.

Đi vào nhà vệ sinh chỉnh trang, Ngu Thư Hân bỗng nghe giọng chầm chậm khó nghe của hệ thống.

“Ký chủ, nhiệm vụ tiếp theo, giúp Triệu Gia Tuệ không bị cưỡng gian. Thời gian nhiệm vụ 12 giờ. Bắt đầu.”

Ngu Thư Hân lo lắng chạy khỏi nhà vệ sinh, một đường tiến đến quầy rượu. Hấp tấp hỏi nhân viên lúc nãy.

“Triệu Gia Tuệ đâu rồi?”

“Vị tiểu thư này, ngài nói là Thính Nguyệt Lâu lão bản sao?” Điều tửu sư hỏi lại.

“Đúng vậy.” Ngu Thư Hân gật đầu xác định.

“Ngài ấy say rồi, được một nam nhân mang đi, vừa mới rời khỏi đây thôi.” Vị điều tửu sư hướng tay về phía cửa.

Ngu Thư Hân vừa lách khỏi đám đông ra ngoài thì thấy một chiếc xe chạy ngang qua. Triệu Gia Tuệ cơ hồ đã bị ngất xỉu.

“Ngu ngốc. Một mình thì đến đây uống rượu làm gì?” Ngu Thư Hân trong bụng thầm mắng.

Cũng không trách Triệu lão bản, quán trà bị đóng cửa một tháng, không có việc gì làm quá nhàm chán. Nghe đâu có quán rượu tây mới mở, muốn học hỏi thêm hình thức kinh doanh của người ta nên mới đi thử. Không ngờ lại bị hãm hại.

Ngu Thư Hân thấy tài xế của Kỷ Vũ Thiên vẫn đứng đợi ở gần đó. Vội vàng lên xe, bảo hắn chạy theo chiếc xe đằng trước. Tài xế không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn chỉ phụng lệnh của Thiếu soái, nhưng hôm trước có bài báo vị này là Thiếu soái phu nhân tương lai, hắn cũng không thể đắc tội. Nhìn bộ dạng sốt sắng của cô, khởi động xe chạy theo.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16