Bách Hợp Tiểu Thuyết

TRI KỶ - BẺ CONG THÀNH THẲNG 3

445 0 3 0

Triệu Tiểu Đường ngồi một lúc lâu, cơ thể ít vận động mệt mỏi, cảm thấy gân xanh nổi lên, dường như có chút đói máu. Vội vàng đi về phía phòng học.

"Hộc…hộc…" Triệu Tiểu Đường chống tay xuống đầu gối, tơ máu cũng nổi lên. Run rẩy mở hộc tủ, lấy một túi máu nhỏ.

Mở nắp uống một ngụm, lại vì quá khó uống mà phun ra. Không biết cơ thể rốt cuộc bị sao, thờ thẫn tựa lưng vào thành tủ, tay nắm chặt kìm nén cơn khát máu. Răng nanh cũng lộ ra rồi bị động lực đè nén rút lại.

Lâm Nhất nghe thấy mùi máu, lén lút ngóc đầu vào xem có chuyện gì. Lại trông thấy người mình mong đợi dường như sắp ngất xỉu.

"Triệu Tiểu Đường…Triệu Tiểu Đường, cậu có sao không?" Lâm Nhất vội vàng chạy lại, trông thấy Triệu Tiểu Đường gục đầu xuống, miệng rên rỉ đau đớn.

"Cậu có sao không, Tiểu Đường?" Lâm Nhất chỉ biết gọi tên nàng ấy, tay không kìm được nâng mặt Triệu Tiểu Đường lên.

Thơm quá! Hương vị này…đã từng nghe qua…

Mạch máu xung loạn trong cơ thể gào thét. Muốn uống máu người này. Không quản là ai. Thân thể Triệu Tiểu Đường ngày càng tiến gần đến chiếc cổ trắng ngần kia. Thật khát!

Rầm…Ngu Thư Hân hất tay đẩy Lâm Nhất ra một bên, cả người Lâm Nhất va vào thành bàn học kêu lên tiếng xương gãy vụn.

Có vẻ dùng lực quá mạnh. Không trách được, tính về pháp lực, Ngu Thư Hân xếp hạng đầu tại trường này. Huống hồ, Lâm Nhất kia là người thường.

Ôm lấy Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân dang cánh, bế Triệu Tiểu Đường bay về phía phòng y tế. May mắn có bác sĩ ở đây, để cho ông ấy khám một chút.

Vị bác sĩ mặc một bộ áo blouse màu trắng ngà, dường như đã qua rất nhiều năm rồi. Sau khi đặt Triệu Tiểu Đường xuống giường, lại khám một chút, trích một chút máu dùng ma pháp kiểm tra. Vị bác sĩ lấy tay đẩy đẩy gọng kính, giọng trầm ngâm.

"Dường như em ấy bị phản phệ với máu nhân tạo. Máu của em ấy khi bỏ vào máu nhân tạo không hòa lẫn được, chúng còn tách ra đấu với nhau nữa."

Lại nhìn Ngu Thư Hân đang vẻ mặt lo lắng.

"Người thân của em sao?"

Ngu Thư Hân lắc đầu: "Không ạ, khuê mật của em."

"Vậy thì em nhanh chóng báo với người nhà cho em ấy để đưa đi Liên Minh Huyết Tộc kiểm tra kỹ hơn, ở đấy máy móc rất tiến bộ. Còn hiện tại, em ấy ngoài máu nhân tạo ra có uống được máu nào khác không? Nếu không sẽ bị đói mà suy kiệt tinh lực."

Ngu Thư Hân gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Nhìn về phía Triệu Tiểu Đường đang đói đến mê mang, ánh mắt lo lắng. Vị bác sĩ ngầm hiểu, đóng cửa lại đi ra ngoài.

Ngu Thư Hân ngồi bên thành giường, nắm lấy tay nàng ấy. Triệu chứng bài xích máu này xảy ra từ lúc nàng ấy uống phải máu của nữ chính. May mắn máu của mình không làm ảnh hưởng đến nàng ấy.

Ngu Thư Hân đưa cổ mình đến gần răng nanh của Triệu Tiểu Đường, hương thơm mê hoặc làm chiếc răng nanh đáng yêu dưới sự tác động ngăn cản kịch liệt của chủ nó mà ngừng lại.

Ôm lấy đầu của Triệu Tiểu Đường, ôn nhu thì thầm: "Tớ không sao, cậu cứ lấy máu của mình. Nếu không, cậu sẽ vì đói là không kiểm soát bản thân được nữa."

Triệu Tiểu Đường mềm lòng, buông lỏng tâm thức. Như được sự đồng ý của chủ nhân, răng nanh từ từ lộ ra, cắn vào vùng da thịt trên xương quai xanh.

"Ân…" Ngu Thư Hân bị sự kích thích trào dâng rên lên thành tiếng. Lại ngại ngùng ngậm miệng, cố gắng không kích động nữa.

Lấy máu của nhau, như sự giao hòa tâm hồn. Từng dòng máu chảy ra, lại không đau đớn chút nào, càng thêm hưng phấn. Uống một chút, Triệu Tiểu Đường không khát nữa, răng nanh cũng tự động thu lại, trước đi rời đi còn luyến tiếc liếm qua xương quai xanh gợi cảm.

Thật là. Bộ dạng hút máu của nàng ấy cũng quá yêu nghiệt. Thật muốn đè xuống. Mặc dù sắc mặt mệt mỏi vì bị hút máu, Ngu Thư Hân tinh thần vẫn rất tốt. Nhìn Triệu Tiểu Đường mệt mỏi thiếp đi tiêu hóa dòng máu mới hút vào.

Ngu Thư Hân liền lén lút, hôn lên môi Triệu Tiểu Đường.

Cứ nghĩ không ai biết, nhưng ngoài cánh cửa, có bốn bàn tay siết chặt.

Tư Không Liệt dắt Lâm Nhất đi qua phòng y tế khác ngồi đợi. Nhớ đến hình ảnh lúc nãy. Không thể chậm trễ hơn nữa, phải hành động thôi.

Vừa nãy Tư Không Liệt đi qua phòng thay đồ chung, trông thấy Lâm Nhất đang thập thò, liền ẩn mình một lúc xem sao. Thực ra, hắn muốn hợp tác với cô ta. Cô ta càng có ý tiếp cận với Triệu Tiểu Đường, càng tốt. Hắn đỡ phải ra tay.

Trông thấy cô ta bị đánh đến gãy xương, không thể đứng dậy được. Triệu Tiểu Đường đã bị Ngu Thư Hân đem đi, Tư Không Liệt liền xuất hiện. Phơi bày một thân lãng tử nghĩa hiệp, giúp đỡ người đang cần giúp đỡ.

Thật ra hắn không phải kẻ tốt lành gì. Mọi thứ trên đời đều xoay một chữ lợi ích mà thôi.

Cảnh tượng lúc nãy, hắn thật muốn xông vào tách hai người họ ra. Hắn xé vỡ luân hồi để đến thế giới này, lẩn tránh Thiên Đạo mà sống khép nép. Nếu hắn có bất kỳ động tĩnh nào liền bị phát hiện đào thải. Thế nên cho dù hắn căm hận Triệu Tiểu Đường kia bao nhiêu thì cũng không thể manh động giết người.

Mượn đao giết người, hắn đã nghĩ đến điều đó. Nhưng dường như xung quanh người Triệu Tiểu Đường luôn có người âm thầm bảo hộ. Hắn không ra tay được. Vì vậy, hắn đã nghĩ ra một kế hoạch khác. Ai cũng sẽ có lợi ích cả.

Một lúc sau, cơ thể dường như tiêu hóa hết máu. Ngu Thư Hân đỡ nàng ấy dậy, ôn nhu hỏi han: "Cậu cảm thấy như thế nào, cơ thể có ổn không?"

Đầu của Triệu Tiểu Đường vẫn ong ong rất đau, cảm giác cơ thể không còn đói khát nữa. Chỉ là hơi suy nhược. Lắc đầu tỏ ý không sao. Ngu Thư Hân không an tâm kề cổ đến gần miệng nàng, ý chỉ muốn nàng uống thêm.

"Không cần đâu." Triệu Tiểu Đường lắc đầu, hiện giờ nàng không muốn uống thêm một ngụm máu nào của Ngu Thư Hân nữa.

Triệu Tiểu Đường tay buông lõng xuống giường, ánh mắt buồn bã nghi hoặc: "Tại sao cơ thể tớ không tiếp nhận máu nhân tạo vậy?"

Trông thấy ánh mắt đáng thương kia, Ngu Thư Hân đau xót không thôi. Tâm tựa như đánh vào. Tiểu Đường của cô xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.

"Cơ thể cậu hình như bị bài xích máu nhân tạo rồi. Cậu nhớ đến người từng cứu cậu chiều hôm đó không, tên là gì nhỉ. Lâm Nhất. Hôm đó cô ta cho cậu uống ngụm máu, liền không thể không chế được cơn khát máu."

Quỳ một chân xuống sàn, hai tay nắm lấy bàn tay của Triệu Tiểu Đường ân cần.

"Cũng may cậu có thể tiếp nhận máu tớ."

"Nhưng…tớ không thể uống máu cậu cả đời được." Bất ngờ kinh hoảng thốt ra. Triệu Tiểu Đường không nghĩ có ngày mình phải dựa vào máu của bạn thân của mình mà tồn tại.

Ngu Thư Hân nắm lấy đôi tay ấm áp kia, đặt lên má mình: "Tớ bảo được. Tớ nguyện ý."

Ánh mắt ôn nhu nhấn chìm cơn sóng đang cuộn trào trong lòng.

Ngu Thư Hân, đừng làm vậy, tớ không xứng đáng để cậu hi sinh như vậy!

"Tớ không đồng ý." Triệu Tiểu Đường dứt khoát.

Lời nói mạnh mẽ thốt ra, như chấm dứt lời đường mật còn nghẹn trong cổ. Triệu Tiểu Đường không khác nào đang từ chối tình cảm của cô.

Tìm nàng ấy lâu như vậy, cô không thể vì sự nhất thời này mà bỏ cuộc.

Càng nghĩ ngợi Ngu Thư Hân lại càng buồn tủi, nước mắt vô thức rơi xuống.

"Này…đừng khóc mà." Triệu Tiểu Đường lần đầu tiên thấy khuê mật của mình khóc, tay chân luống cuống. Không biết làm sao để cô ấy nín khóc.

Ngu Thư Hân mặt mũi tèm lem, mắt đỏ ửng tội nghiệp nhìn Triệu Tiểu Đường: "Cậu thực sự không biết hay cố ý không biết?"

Câu hỏi này. Có phải quá trừu tượng hay không? Biết hay không biết? Là ý gì?

Cục ngơ này.  Ngu Thư Hân nhìn biểu cảm người nọ liền hiểu ngay. Chẳng lẽ phải để cô nói ra, ngại chết mất.

Trong đại não đang đánh nhau đến điên cuồng. Nói hay không nói. Một khi nói ra, không phải bạn đời thì là người dưng.

Không. Phải nói, đợi đến khi ngốc tử này thổ lộ, lúc đó thật sự cô phải tìm người yêu cho nàng ấy để hoàn thành nhiệm vụ mất. Người yêu của Triệu Tiểu Đường không phải là cô đây sao?

Liều thôi Ngu Thư Hân, muốn có được vợ phải có da mặt thật dày.

Não vừa suy nghĩ xong thì cơ thể cũng phản ứng mau lẹ. Ngu Thư Hân liền hôn một cái thật to lên má của Triệu Tiểu Đường. Người kia mắt trợn thật to, tròng đen như muốn rớt ra ngoài.

Thật là, lần đầu tiên Ngu Thư Hân thấy Lam Hoàng có biểu cảm thú vị đến vậy. Nàng ấy trước giờ là thần quân cao quý lãnh diễm. Biểu cảm dường như là băng tuyết mùa đông. Qua mỗi thế giới, nàng ấy lại có biểu cảm đa dạng hơn.

"Cậu không hiểu ý tớ sao. Cậu không biết hôn chỉ dành cho tình nhân à?" Ngu Thư Hân nhìn người kia lại ngẩn người ra tiếp. Nàng ấy không phản kháng, tức là cô đã bước một chân vào trái tim của nàng ấy rồi.

Triệu Tiểu Đường ngọ nguậy lắc đầu, tỏ vẻ kinh ngạc: "Sao có thể là tình nhân, cha tớ cũng hay hôn tớ như vậy!"

Tức chết cô mất. Cô chân thành hôn nàng ấy như vậy, lại hiểu nhầm là nụ hôn cha con.

Mắt Ngu Thư Hân nổi lửa, cơn giận tràn khắp đồng cỏ bốc cháy mãnh liệt. Đè Triệu Tiểu Đường xuống giường, đôi môi mềm mại dán lên.

Triệu Tiểu Đường muốn đẩy người nọ ra, nhưng sâu trong tim lại không muốn, kêu gọi nàng tiến gần hơn với cậu ấy, cơ thể bất động, ánh mắt lạnh nhạt nhìn người kia làm loạn.

Ngu Thư Hân thấy người nọ không có cảm giác gì, đành ngậm ngùi rời đi. Không ngờ nàng ấy lại chủ động kéo cô lại, tiến đến gần hơn nữa.

Ban đầu thân thể hơi cứng đờ, rồi dần dần Triệu Tiểu Đường chậm rãi đắm chìm vào nụ hôn nhẹ nhàng của Ngu Thư Hân. Không thể tự kiềm chế cũng bắt đầu dịu dàng đáp lại. Cánh môi của Ngu Thư Hân thật mềm, chỉ đụng chạm nhẹ như vậy cũng khiến tim nàng sớm trật nhịp mấy lần. Ngọt ngào trong khoảnh khắc hai môi chạm nhau, tựa như hai nàng đã thân mật rất nhiều lần.

Trúc trắc ban đầu chuyển thành hưởng thụ. Dưới chóp mũi có hương trà thoang thoảng, bao quanh là sự ấm áp của Triệu Tiểu Đường. Yêu thương nhung nhớ tựa như nụ hôn này phát tiết, quấn quít môi lưỡi.

Tình cảm ẩn nhẫn bấy lâu rốt cuộc cũng vỡ òa, trong lòng Ngu Thư Hân có biết bao nhiêu tưởng niệm, giờ chút này lại có bấy nhiêu trầm luân.

Mỗi một kiếp cô đều nhìn nàng ấy chết đi, như nứt toạc trái tim.

Giọt lệ chảy xuống.

Kiếp này, hãy để cô bảo vệ nàng ấy!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16