Bách Hợp Tiểu Thuyết

KHỞI NGUỒN - TA NGUYỆN VÌ NÀNG 10

385 0 3 0

Còn Lam Hoàng, chân thân sau khi vượt lên Hỏa Ngục đã hóa thành mảnh vỡ. Tuy nhiên, đó chỉ là giả vờ qua mặt Yêu Đế. Bản thân là Thượng Thần Thượng Cổ, dù mất đi đạo hành nàng vẫn không thể chết được. Chân thân của Lam Hoàng lẻn đến Ẩn Vực Man Hoang tìm Thánh Liên, bị mất đi thể nhục nhưng vẻ đẹp cũng từng chiếc lông vũ mềm mại trắng thuần khiết vẫn kinh động ánh nhìn.

Nghìn năm sau, nhờ sự giúp đỡ của Thánh Liên, Lam Hoàng rốt cuộc cũng hoàn thiện lại nhục cốt, đạo hạnh cũng nhờ nó mà hồi phục nhanh chóng.

Rốt cuộc cũng rời khỏi Ẩn Vực, giấu Thánh Liên trong vạt áo, vận lực lập tức bay về Nam Cảnh. Thánh Liên sau khi hóa độ đã tăng cường linh trí, bây giờ nó như đứa trẻ ba tuổi thích vui chơi đùa giỡn. Ngàn năm qua nhờ nó Lam Hoàng mới nguôi đi nỗi nhớ với Phong Tuyết.

Thánh Liên rất tinh nghịch, Lam Hoàng đã bảo đi theo nàng rất nguy hiểm nhưng nó vẫn nằng nặc đòi đi theo, nũng nịu năn nỉ nàng, khiến nàng nhớ đến ai kia mỗi khi năn nỉ nàng uống canh của nàng ấy.

Nỗi tương tư dâng trào, đến chân núi Nam Cảnh, bấc giác bước chân cũng nhanh hơn.

“Phong Tuyết, ta đã về rồi.” Lam Hoàng mở cửa bước vào phòng, phát hiện Phong Tuyết đang ngồi trên ghế họa tranh. Dáng vẻ này rất lạ lẫm, ánh mắt của Phong Tuyết nhìn nàng không phải như vậy. Phong Tuyết sẽ ôm lấy nàng chứ không đưa ánh mắt ghen ghét nhìn nàng.

“Cơn gió nào đưa Lam Hoàng Thần Quân đến tiên phủ bé nhỏ của ta vậy?” Phong Tuyết cợt nhã.

Phong Tuyết nàng ấy cũng sẽ không dùng giọng điệu đó trêu đùa nàng. Bắt lấy tay Phong Tuyết. Lam Hoàng gằn giọng: “Nàng đâu, ngươi là ai?”

“Ngươi buông ra. Ta là Phong Tuyết Thần Quân xinh đẹp nhất tam giới. Lam Hoàng Thần Quân, ngươi có bệnh.”  Phong Tuyết bị Lam Hoàng nắm đến cánh tay đều đỏ cáu gắt.

Lam Hoàng thẫn thờ, không phải, đó không phải là nàng, nàng sẽ không vô tình với ta như vậy Ngươi không phải nàng. Đau khổ rơi lệ trốn tránh.

“Điên rồi à, tự dưng chạy đến hỏi linh tinh rồi khóc lóc chạy mất.” Phong Tuyết xoa tay lẩm bẩm rồi ngồi xuống họa tiếp.

Lam Hoàng quay về Côn Lôn, như người mất hồn ở nhà gỗ. Thánh Liên tìm cách chọc nàng cười nhưng không được. Cứ thế một người một cây ở đó suốt mấy nghìn năm.

Một ngày u buồn, Thánh Liên phát hiện tóc Lam Hoàng từ đen thẫm chuyển thành bạc trắng xóa như tuyết, khuôn mặt trắng noãn không tì vết giờ lại có nhiều nếp nhăn. Ngồi bên vai Lam Hoàng nó cúi mặt khóc ầm ĩ cả ngày trời.

Lam Hoàng thở dài dỗ nó nín khóc nhưng nó lại lấy vạt áo nàng chùi nước mắt rồi khóc tiếp. Lắc đầu nhìn y phục của mình ướt nhẹp, Lam Hoàng làm khô y phục rồi bước ra ngoài. Sau nghìn năm, Lam Hoàng mới bước chân ra khỏi nhà gỗ một lần nữa. Lần này, là đi không trở lại. Đưa mắt nhìn từng ngọn cây kẽ lá ở Côn Lôn, tạm biệt chúng lần nữa. Lam Hoàng rời đi.

Vượt qua Vong Xuyên, đi qua cầu Nại Hà, nhìn Mạnh Bà cho những chén thuốc đưa những linh hồn đầu thai rồi đi. Vượt qua vườn hoa bỉ ngạn đỏ rực, ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn, tiếp tục đi đến đại điện.

Nhìn Diêm U trước mặt đang phê tấu thư nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Mạnh Bà, Lam Hoàng ngồi xuống tự rót mình chén trà.

“Diêm U, giờ là lúc ngươi thực hiện lời hứa của mình.” Lam Hoàng vừa nhấp môi chút trà hoa sen vừa nói.

“Ngài đã quyết định kỹ.” Diêm U nhìn người si tình trước mặt nghiêm túc hỏi, dù mỉm cười nhưng không có vẻ đùa cợt.

“Đúng.” Lam Hoàng đáp trả

“Được, ta sẽ làm theo ý của ngài.” Diêm U gật đầu.

Tiếp tục uống thêm chén trà, đợi đám người đầu thai đã vãn, mới xoay người rời đi. Trước khi quay về, lướt qua nhìn kỹ gương mặt lạnh lùng của Mạnh Bà, cảm thán cho Diêm U, theo đuổi mỹ nhân quả không dễ dàng.

Bước lên Tiên giới, quyết định đi đến Ti Mệnh gửi gắm Thánh Liên, nàng sắp luân hồi, không thể mang theo Thánh Liên được. Thánh Liên không ngờ mình bị bỏ rơi, luống cuống nhảy ra bắt lấy vạt áo Lam Hoàng khóc lóc.

Lam Hoàng không còn cách nào khác, đánh ngất Thánh Liên, nhẹ nhàng ôm trên tay trao cho Ti Mệnh. Trước khi nhìn Lam Hoàng rời đi, Ti Mệnh nhẹ nhàng buông một câu: “Tình kiếp của ngài và người ấy vẫn chưa đoạn.”

Trái tim vô cảm ngàn năm lại vì câu nói này mà đập thật mạnh, khẽ gật đầu cảm tạ. Lam Hoàng đến Cửu Trùng Thiên, nhìn từng dòng chữ của Thiên Đạo ở phía trên, nhắm mắt nhảy xuống, rơi vào vòng luân hồi.

Từng vầng quang chiếu lọi xuống cả âm ti, nhớ về ước hẹn, Diêm U thở dài buồn bã, nhìn Tiên Đan vạn năm trân quý lóe sáng trong hộp, nhớ tới từng lời kinh thiên của Lam Hoàng.

“Ta muốn giữ ký ức của ta khi luân hồi.”

“Không được, thần tiên luân hồi đều như người thường, phải quên đi kiếp trước” Diêm U gắt gỏng.

“Thiên Đạo mà biết thì ta cũng không giữ được mạng này.”

Lam Hoàng buồn bã, nàng tin nàng cùng Phong Tuyết đường tình duyên vẫn còn, giữ được ký ức, nàng có thể đi tìm Phong Tuyết.

“Vậy, nghìn năm sau. Vào kiếp cuối cùng ngươi hãy trả lại ký ức cho ta. Ta phải tìm thấy nàng ấy.”

“Được. Thành giao.” Diêm U cuối cùng cũng đồng ý.

Lam Hoàng từ cơ thể đau đớn lấy ra Tiên Đan của mình. “Có qua có lại, ngươi nhận đi. Hi vọng ngươi nhớ kỹ lời hứa của mình.”

Nhìn Tiên Đan rực rỡ nóng đến phỏng tay, Diêm U trầm mặc, bảo quản cho ngài ấy đến khi ngài ấy trở về vậy.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16