Bách Hợp Tiểu Thuyết

TRI KỶ - BẺ CONG THÀNH THẲNG 10

593 0 6 0

Tư Không Liệt thấy người nọ nhận ra mình, cũng không phản bác, ung dung khoanh tay nhìn nàng.

"Haha…ngươi đã nhớ ra rồi ư? Thế nào? Cảm giác nhận sự chào đón nồng nhiệt của ta như thế nào?"

Triệu Tiểu Đường vẫn nhắm mắt không thèm nhìn hắn.

"Lam Hoàng, không phải ngươi có pháp bảo hộ thân sao? Lại ra nông nổi thế này. Đạo cao một thước, ma cao một trượng. Ngươi cứ bảo hộ chính đạo của ngươi, để rồi kết quả như thế nào. Phải bỏ mình tiến vào luân hồi. Hahaha…Ngươi mãi mãi không thắng được ta…hahaha"

Tư Không Liệt nắm chặt cằm của Triệu Tiểu Đường, thúc vào trong bụng nàng một cái khiến nội tạng bị tổn thương trầm trọng, cảm giác như lục phủ ngũ tạng đảo loạn hết lên vậy. Hắn ta muốn tự tay mình đóng cọc vào tim nàng nhưng đã hứa giữ chút mạng hèn mọn này để bọn người kia nghiên cứu.

"Ngươi cứ chậm rãi tận hưởng những ngày cuối cùng ở đây. Phong Tuyết, đã có ta chăm sóc."

Liếc nhìn một cái, phủi tay rời đi.

Người áo đen tiễn hắn ra tới cửa, Tư Không Liệt liền như lời hứa, lấy cuốn sách từ trong tay áo đưa đến trước mặt.

"Đây! Ông đã làm rất tốt. À…ông cho người tìm trên thân thể nàng ta, trông thấy bất cứ kỳ đạo hoa văn nào, liền cắt đứt nó đi, nghiên cứu xong thì thủ tiêu đi. Nên nhớ nàng ta là ma cà rồng, tùy thời có thể phục sinh. Đến lúc đó, Vân Thụy cùng Triệu Kính Thành không tha cho ông đâu."

Người đàn ông gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Hắn ta liền cầm cuốn sách đi vào mật thất, bất kỳ ai cũng không làm phiền hắn.

Sau vài ngày nghiên cứu, hắn đã hiểu được bí thuật này. Thì ra trước giờ hắn vận pháp đạo đi ngược dòng, vì thế chưa thành công. Tinh huyết của một ma cà rồng thuần chủng Huyết Tộc đã có sẵn. Lượng huyết kia rút hằng ngày chưa đủ hắn luyện thành tinh huyết. Ngày mai, hắn sẽ cho người đi rút hết máu của nàng ta, còn phải phế đi ấn kí trên người nàng ta đề phòng hậu hoạn.

Lâm Nhất hôm nay đến báo cáo công việc, nghe những người xung quanh nói thì thầm về một tù nhân được giam trong mật thất cuối cùng. Cô ta không chỉ nghe được loáng thoáng nên không để ý. Bỏ qua những ánh mắt căm ghét, kiêu ngạo bước vào trong.

"Chủ nhân, ta đã hoàn thành công việc rồi." Lâm Nhất ôm lấy người đàn ông, tùy thời để hắn thô lỗ dùng răng hút máu của cô, nhíu mày đau đớn.

"Ừm, máu này quả thật rất thơm. Bảo bối muốn ta thưởng gì đây?" Hắn ta vuốt ve gương mặt thanh tú kia, dục vọng dâng cao, muốn đè cô ta tại chỗ.

"Ngài muốn tặng cho thuộc hạ bất cứ gì cũng được, thuộc hạ đều mãn nguyện."

"Vậy ta giúp ngươi giải tỏa cơn đói nhé." Lại thấy Lâm Nhất mặt đỏ thẹn thùng, kề môi sát bên tai nàng, hôn thô lỗ lên môi.

"Bảo bối thật dâm dãng."

"Chủ nhân, chủ nhân…" Một tên áo đen hớt hải chạy vào, trông thấy hai người kia đang làm việc, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, cúi đầu xin lỗi.

"Việc gì phải hớt hải như vậy, nói mau." Người đàn ông một thân bình tĩnh kéo quần lên, mặc kệ Lâm Nhất khỏa thân nằm trên ghế.

"Chủ nhân, người trong mật thất cuối cùng, hình như sắp thoát khỏi phòng rồi. Cô ta bỗng nhiên hồi thực lực, phá vỡ dây xích rồi."

"Chết tiệt, vậy đám người vô dụng các ngươi còn không mau đi bắt ả ta lại."

Người đàn ông bước nhanh ra ngoài, cầm theo một chiếc súng lazer tia lửa cực mạnh. Trông thấy Triệu Tiểu Đường cơ hồ muốn thoát khỏi phòng, hắn ta liền bắn tia lazer vào ngực nàng. Triệu Tiểu Đường ngã gụy xuống ngất xỉu.

Lâm Nhất từ từ đi ra sau, trông thấy người ngất xỉu trước mặt, đồng tử chấn động.

Phân phó thuộc hạ xích nàng ta lạ trên tường. Nhìn Lâm Nhất đang nhìm chằm chằm Triệu Tiểu Đường. Thâm trầm nguy hiểm hỏi: "Ngươi quen nàng ta?"

Nghe thấy giọng điệu hắn nghi ngờ, Lâm Nhất bóp chặt nắm tay, nghiến răng ken két: "Biết chứ, từng là đồng học. Chính nàng ta là người tung ảnh khiến Liên Minh Huyết Tộc tìm đến giết thuộc hạ. Mối thù này, làm sao quên được chứ."

Quan sát biểu cảm Lâm Nhất có vẻ chân thực, hắn ta liền phân phó Lâm Nhất.

"Vậy được, ta cho ngươi cơ hội xả giận. Rút hết máu nàng ta cho ta."

Hắn ta nhìn người kia đã muốn chết đi sống lại. Sức mạnh khi nãy, có thể là tên tiểu tử kia nói đúng.

"Ngươi kiểm tra người nàng, xem chỗ nào có hoa văn kì lạ, cắt hết cho ta."

Nhìn đến Lâm Nhất run lên một cái, hắn ta cười nửa miệng: "Đây là cơ hội ngươi chứng minh sự trung thành của mình. Lát nữa, ta muốn ngươi đem mảnh da có hoa văn đạt trên bàn của ta."

Liếc nhìn Lâm Nhất sau đó rời đi. Bị một tràn uy áp của hắn đè nén, Lâm Nhất muốn mềm nhũn cả chân ra. Bước đến người đối diện, nỗi hận giết chết người này hàng vạn lần. Nhưng nhớ đến ánh mắt cô gái thiện lương giúp cô năm đó. Nhìn tình cảnh người không ra người ma không ra ma này, không ra tay được.

Người đàn ông kia quả nhiên là cầm thú.

"Xin lỗi…" Lâm Nhất thì thầm.

Từ sau phía lưng cởi áo của Triệu Tiểu Đường ra, làn da mềm mại nõn nà như da em bé, màu đỏ đậm của huyết chằng chịt nổi bật trên làn da trắng tuyết. Trông thấy năm dòng kinh cùng ấn ký hình thù kì quái phía sau, trông rất giống Phượng Hoàng, nhưng lại thanh thoát hơn.

Không muốn Triệu Tiểu Đường đau đớn, Lâm Nhất dùng một con dao ngắn sắc bén, rạch từng đường dài, róc miếng da kéo ra.

Đầu dao chạm đến tận xương, Triệu Tiểu Đường mặc dù hôn mê vẫn cảm nhận được nỗi đau róc thịt. Nhăn mặt đau đớn, máu chảy thành đoàn.

Vừa róc xong thì đã có một người áo đen bước vào. Đưa một chiếc thùng trước mặt.

"Chủ nhân bảo đem cái này đến cho ngươi, rút hết máu của nàng ta."

Lâm Nhất cắn răng mang lại áo cho Triệu Tiểu Đường, nhìn về phía ngón tay đã bị cắt đến đứt hết gân tay.

Quá tàn nhẫn.

Nhưng cô chính là đang thực hiện hành động tàn nhẫn này. Giữ mạng vẫn là quan trọng hơn, Lâm Nhất nhắm mắt, tiếp tục cắt vào vết thương máu đã đông cứng kia.

Nhìn từng giọt, từng giọt máu trong cơ thể nàng ấy rơi xuống, ám ảnh thị giác của Lâm Nhất.

Mùi máu tanh lan tỏa, Lâm Nhất dạ dày cồn cào, không nhịn được ói ra. Dù bị rút đến cạn máu, người kia vẫn yêu diễm mỹ lệ như vậy.

Đặt trên môi Triệu Tiểu Đường một nụ hôn, Lâm nhất đem miếng da đến báo cáo cho người đàn ông. Hắn ta vô cùng vui vẻ, gạt miếng da qua một bên, bắt đầu cởi áo Lâm Nhất. Sau khi chịu đựng một hồi tra tấn, hắn liền thả cô ta đi.

Lâm Nhất chạy ra khỏi căn cứ, một đường bình tĩnh về nơi cô ở. Đến đêm, cô ta xem có ai theo dõi không, lén lút đến dinh thự của Triệu gia.

Từ ngày Triệu Tiểu Đường mất tích, Ngu Thư Hân cùng Vân Thụy tìm kiếm khắp nơi. Triệu Kính Thành nhận được tin tức cũng vội vàng từ miền Đông trở về.

Tìm liên tiếp mấy ngày nhưng vẫn không tìm thấy. Dựa vào vết tích để lại cùng cách giết man rợn kia, Vân Thụy biết rõ những người này là ai. Nhưng em gái hắn rốt cuộc đã đắc tội với người nào? Hắn ta truy tìm tung tích của tôt chức này lâu như vậy, đến giờ vẫn chỉ bắt được vài tên cấp dưới, không biết nhiều thông tin.

Lâm Nhất biết rõ Triệu gia bị cháy, mọi người sẽ ở đó. Cô ta không muốn ở gần người đàn ông nữa, ở gần hắn như gần cọp. Không biết một ngày, kết cục của cô ta có giống Triệu Tiểu Đường không.

Lâm Nhất tìm đến Triệu gia, cô ta muốn gặp Vân Thụy, người có quyền lực tối cao nhất ở đây.

Vân Thụy nghe tin túc thuộc hạ bẩm báo, mọi người nghe vậy như có được hi vọng. Lâm Nhất được đưa vào, nhìn một loạt xung quanh.

"Lâm Nhất, là cô." Ngu Thư Hân kinh ngạc, cô không nghĩ người đến báo tin, lại là nữ chính.

"Đúng vậy. Tôi muốn giao dịch với các người một việc." Cô ta vừa nói, vừa quan sát sắc mặt mọi người ở đây.

"Nói đi!" Vân Thụy cất lời.

"Tôi biết Triệu Tiểu Đường ở đâu, nàng ấy bây giờ vô cùng nguy hiểm. Gần như sắp kết thúc sinh mệnh rồi. Tôi chỉ muốn các người đảm bảo một điều. Tôi dắt các người đến đó, sau này phải bảo toàn tính mạng cho tôi."

Vân Thụy nhìn kỹ cô gái phát ngôn ngông cuồng trước mặt. Là cô gái đêm đó muốn quyến rũ hắn. Vân Thụy gõ nhịp tay trên bàn. Nghiêng đầu hỏi: "Vậy cô phải chứng minh lời nói của cô là thật. Chúng ta không có thời gian đùa giỡn cùng cô."

Lâm Nhất không nghĩ mình liều mạng đến tận đây, những người này lại không tin cô.

"Tin hay không thì tùy, ta cũng chẳng thua thiệt gì. À, phía sau lưng Triệu Tiểu Đường có năm dòng kinh và một đạo họa đồ đúng không? Nàng ấy bị tổ chức kia rút máu để dẫn thuốc trường sinh bất tử, nếu các người còn do dự, e là chỉ nhìn thấy xác của nàng ta thôi."

Vân Thụy tay nắm chặt, đập mạnh tay lên bàn. Triệu Kính Thành cũng giận dữ đến gân xanh nổi lên.

"Đi!"

Vân Thụy mang theo đoàn người, theo sự chỉ dẫn của Lâm Nhất tiến vào căn cứ. Không ngờ bao lâu nay có một tổ chức như vậy tồn tại ngay dưới mí mắt hắn.

Dám đặt căn cứ ở mộ của Hoàng gia Huyết Tộc.

Thật quá cuồng vọng!

Đoàn người xông vào trong, tiếng chuông cảnh báo vang lên, từng tiếng hô hào chém giết vang lên hỗn loạn.

Ngu Thư Hân tay cần giáo, gặp kẻ nào giết chết kẻ đó. Bắt một tên đứng canh gần đó, hỏi về Triệu Tiểu Đường, hắn ta chỉ vào căn mật thất cuối cùng.

Ngay lập tức chặt đầu người nọ, Ngu Thư Hân một thân huyết tinh chặt đứt cổng giam, tiến vào bên trong.

Bên trong không có ai, dưới sàn chỉ sót lại vũng máu tanh tửi.

Ngu Thư Hân tìm từng phòng giam, vẫn không thấy Triệu Tiểu Đường.

"Chết tiệt!" Nỗi lo lắng càng ngày trào dâng. Ngu Thư Hân trực tiếp rời khỏi căn cứ, dò xét vùng đất xung quanh.

Một tiếng rên nhỏ vang lên. Ngu Thư Hân nghe được thanh âm quen thuộc, xác định phương hướng tung bay đến.

Triệu Tiểu Đường nằm trong lòng huyệt mộ đào sẵn, trên ngực gắm một chiếc cọc bằng thiếc đâm thủng trái tim, cả người khô khốc, không còn máu để chảy, sắc mặt tím ngắt.

Nàng ấy vẫn còn chút hơi tàn, nâng khóe môi nở nụ cười gượng gạo nhìn cô.

"Thật xin lỗi, Phong Tuyết!"

Trầm mặc nhìn nhau, ánh mắt các nàng chỉ cần nhìn nhau biết được đối phương nghĩ gì. Trải qua nhớ nhung và bi thương sau từng kiếp li biệt, thiên ngôn vạn ngữ đều trở thành một cái ôm đơn giản.

Ngu Thư Hân tiến vào lòng huyệt mộ, run rẩy ôm lấy nàng ấy. Tưởng tượng một người chỉ trong vài ngày có thể gầy đến như vậy.

Lam Hoàng của cô đã nhớ lại rồi. Ngu Thư Hân từng trăm ngàn lần tưởng tượng cảnh hai người chân chính nhận ra nhau. Khi thực sự ôm nàng ấy vào lòng, tâm trí lại hoàn toàn trống rỗng. Cô chỉ biết ôm nàng ấy thật chặt, muốn níu kéo nàng ấy lại, không muốn nàng ấy rời đi trước mình nữa.

Được Ngu Thư Hân gắt gao ôm vào lòng lại khiến cho Triệu Tiểu Đường cảm thấy an lòng. Triệu Tiểu Đường chăm chú nhìn vào ánh mắt đầy thâm luyến của Ngu Thư Hân, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt mi mắt, lòng bàn tay lặp lại mơn trớn mỗi tất da thịt nơi sườn mặt nàng. Nước mắt Ngu Thư Hân vẫn chảy như mưa.

"Đừng khóc, ta sẽ đau lòng."

Nếu không có Lam Hoàng, Ngu Thư Hân vô tư vô ưu của thế kỷ 21 vẫn đại khái vĩnh viễn cũng sẽ không biết tư vị tan nát cõi lòng là gì.

"Lam Hoàng…" Trong đêm khuya, Ngu Thư Hân dịu dàng gọi tên nàng, không kìm lòng được lẩm bẩm mỗi tên đó, tựa như nỗi nhớ nhung của cô rốt cuộc cũng được giải tỏa.

Lam Hoàng mỉm cười ôn nhu, thay cô gạt lệ: "Không sao, không phải ta vẫn ổn đấy sao?"

Đây là ổn của nàng ư? Nàng bị rút đến cạn máu rồi đấy. Nhìn nơi ngực trái bị cọc đâm vào, Ngu Thư Hân òa khóc.

"Vì sao…vì sao…" Từ lúc cô bị hệ thống triệu hồi, gặp gỡ Lam Hoàng, các nàng hiểu nhau rồi đến yêu nhau. Thiên Đạo chưa bao giờ chiếu cố các nàng nửa phần, mỗi lần gặp lại đều là chia ly. Sinh mạng của Lam Hoàng, là phải cải thiên vượt mệnh mà lấy lại từng chút hơi tàn…

"Ta…rất hạnh phúc…" Triệu Tiểu Đường cuối cùng đã gặp được người muốn gặp, có thể an tâm trút hơi thở cuối cùng.

"Đừng mà…Lam Hoàng…" Ngu Thư Hân ôm chặt nàng ấy vào ngươi, đôi mắt đỏ ngầu vì đau đớn.

Cô hận số phận nghiệt ngã này.

"Tích…tích…" Tiếng kêu quen thuộc vang lên, Ngu Thư Hân nhớ đến hệ thống, ánh mắt đầy căm ghét.

Vuốt ve gương mặt Lam Hoàng, muốn nhìn nàng ấy thêm một chút nữa.

Vẫn như cũ, Ngu Thư Hân bị cưỡng chế trở lại không gian.

“Chúc mừng ký chủ lại hoàn thành một thế giới. Mời ký chủ xem bảng thuộc tính.” Hệ thống vừa dứt, một bảng số liệu xuất hiện.

Họ tên: Ngu Thư Hân

Tuổi: 25

Diện mạo: 60/100

Trí lực: 60/100

Thể chất: 60/100

Mị lực: 70/100

Kỹ năng: diễn xuất, đóng băng thời gian

Đạo cụ: Trái Tim Tiên Hạc, Nước Mắt Kỳ Nữ, Huyết Thệ Nữ Thần

Tích phân: 6500

Cấp bậc: 4

Tiến độ hoàn thành: 39%

Nhiệm vụ chính: 50%

Nhiệm vụ ẩn: 100%

Thưởng nhiệm vụ: Nhiệm vụ chính ký chủ đã hoàn thành 50%, nữ phụ vẫn chết nên không hoàn thành nhiệm vụ, đạt 500 tích phân. Nhiệm vụ chi nhánh không có. Thưởng nhiệm vụ ẩn 500 tích phân.

“Ký chủ càng ngày không hoàn thành tốt nhiệm vụ. Mong ký chỉ chú ý hơn những thế giới sau. Cấp bậc càng cao thì càng nhiều nguy hiểm. Chỉ khi có nhiều tích phân sẽ có nhiều quyền lợi hơn. Ký chủ đừng quên hoàn thành nhiệm vụ của mình.”

Ngu Thư Hân không còn vui vẻ với nhưng con số tích phân thu được của mình. Qua mỗi thế giới, tâm trạng của cô dường như nặng nề hơn.

"Ký chủ cần thanh lọc ký ức không? Đây là dịch vụ miễn phí." Hệ thống chậm rãi lên tiếng.

“Không cần. Ta ổn rồi, đến thế giới tiếp theo thôi.”

Tại thế giới cũ, Tư Không Liệt nghe được tin tức đi đến nghĩa địa Hoàng gia, trông thấy Lâm Nhất đứng ở bên ngoài, hắn nắm cổ áo cô ta gặng hỏi Ngu Thư Hân đâu.

Lâm Nhất chỉ về phía bên những ngôi mộ. Đến nơi không có thân ảnh ai cả, chỉ có mỗi xác của Triệu Tiểu Đường.

Hắn nghe tim mình thắt lại, không cảm nhận được khí tức của Phong Tuyết nữa.

"Chết tiệt!" Tư Không Liệt điêng cuồng bóp cổ Lâm Nhất. Chính con tiện nhân này lén lút báo tin với Vân Thụy, không thôi hắn ta có thể bình yên cưới Phong Tuyết về làm vợ rồi.

Lâm Nhất bị nghẹt thở, mặt tái không còn huyết sắc, quơ quào lên tay hắn cào vài đường, sau đó ngạt thở chết đi.

Cô ta mặc dù lai ma cà rồng, nhưng thân thể vẫn là con người, không có sức chống cự.

Dùng lửa đốt cháy cơ thể cô ta, Tư Không Liệt nhìn thấy toàn cảnh xung quanh mờ ảo, bầu trời như tận thế.

Nữ chính chết, thế giới sụp đổ.

Trước khi biến mất, Tư Không Liệt khẽ cười. Dường như hắn đã phát hiện ra bí mật ở kiếp luân hồi này rồi.

"Lam Hoàng, để xem ngươi có thể cao ngạo được bao lâu."

"Phong Tuyết của ta, hẹn gặp lại. Lần sau, ta nhất định sẽ tìm được nàng trước nàng ta."

Tư Không Liệt trông thấy toàn cảnh đều mờ nhạt tan biến. Thiên Đạo dường như phát hiện ra sự xuất hiện của hắn. Liền đánh vài đạo thiên lôi xuống hắn.

Bị đánh đến cháy đen, hắn ngước nhìn phía trên trời, chỉ tay hét lớn.

"Rồi có một ngày, những pháp tắc của ngươi sẽ bị ta xóa bỏ. Pháp tắc của ta, chính là pháp tắc của thế giới này. Hahaha…"

"Xoẹt…xoẹt…"

Tư Không Liệt biến mất.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16