Bách Hợp Tiểu Thuyết

TRI KỶ - BẺ CONG THÀNH THẲNG 9

1007 0 3 0

"Chào, tiểu công chúa, tối qua em ngủ có ngon không?"

Mới sáng sớm, Vân Thụy đã chặn ngoài cửa phòng Triệu Tiểu Đường khuôn mặt đẹp trai cười toe toét, nhưng không quên dòm ngó vào bên trong.

Triệu Tiểu Đường nhanh chóng đóng cửa, không để hắn nhìn lén.

"Tìm ta có chuyện gì?"

"Nhìn tiểu công chúa đêm qua rất vui vẻ, sao hôm nay nhìn thấy anh lại cáu gắt thế."

Không để hắn tiếp tục làm ồn. Triệu Tiểu Đường liền lôi hắn xuống hoa viên.

"Rốt cuộc mới sáng anh tìm em có chuyện gì?"

Vân Thụy không còn trêu đùa nữa, vẻ mặt bỗng chốc nghiêm chỉnh, tựa như sói săn mồi.

"Đêm qua chúng ta đều vị đánh dược. Em có biết không?"

Triệu Tiểu Đường gật đầu. Đêm qua bỗng nhiên nàng cảm thấy rất khát, và cơ thể nóng bừng, sau đó chìm vào trong mộng. Ngu Thư Hân cô ấy cũng có tình trạng như vậy.

"Anh điều tra rồi, có kẻ lén bỏ thuốc vào trong ba ly rượu. Có vẻ đêm qua có người đã lẫn vào bữa tiệc, cố ý khiến chúng ta xảy ra sự tình gì đó. Chỉ là không ngờ."

Ánh mắt cười như không của Vân Thụy lén lút nhìn về phía nàng.

"Người phía sau không tiếp cận được em cùng cô ấy, vậy có tìm đến anh không?"

Vân Thụy chống tay cười lớn: "Có, nhưng ả ta sao có thể dựa vào vài giọt tinh chất mà mê hoặc anh được chứ. Anh đã bẻ gãy tay của cô ta. Cô ta như có người tiếp ứng, liền thoát khỏi vòng vây chạy mất."

Đôi mắt xa xăm nhớ lại tình cảnh hôm qua, miệng khẽ liếm quanh môi một cái.

"Không thấy được mặt, nhưng mùi máu. Rất thơm."

Mùi máu thơm ư?

Triệu Tiểu Đường ghi nhớ trong lòng. Dường như nhớ ra điều gì đó, chậm rãi hỏi Vân Thụy.

"Anh có tham gia kế vị không?"

Vân Thụy cười đùa: "Em cũng quan tâm đến vấn đề này sao? Vị vua của chúng ta chỉ còn lại hơi tàn, xung đột sắp xảy ra rồi, sẽ là một cuộc chiến đẫm máu. Ta nghĩ sẽ không tranh cử. Vị trí càng cao áp lực càng nhiều, không phải ai cũng có thể ngồi ở vị trí đó được."

"Vậy anh phải cẩn thận. Mình không muốn tranh đoạt, không có nghĩa là người khác không muốn. Sắp tới có lẽ không thể ngủ yên giấc được."

"Tất nhiên rồi, phải bảo mạng đã chứ!"

Hai người nhìn nhau cười nhẹ, cảm giác thân thiết bao năm ùa về. Triệu Tiểu Đường hàn thuyên một chút rồi trở về phòng.

Ngu Thư Hân vẫn ngồi trên ghế đợi nàng trở về. Không biết chuyện đêm qua mở lời như thế nào.

Cánh cửa vừa mở, sự bình tĩnh lúc nãy vừa chuẩn bị như mất hết. Ngu Thư Hân như thói quen đến ôm lấy nàng, cả hai tựa vào hít lấy hương thơm ấm áp của nhau.

"Vân Thụy nói người chủ mưu đêm qua có mùi máu rất thơm." Triệu Tiểu Đường vẫn ôm lấy người kia, bàn tay đặt phía sau lưng tựa như lông mao vuốt ve.

Người nọ lại cực kỳ nhu thuận, như mao nhi hưởng thụ sự dịu dàng này, phát ra tiếng than êm ái.

"Hửm. Máu thơm ư?"

Ngu Thư Hân hé mắt nhớ lại, trong cốt truyện hình như chỉ có duy nhất máu của nữ chính rất đặc biệt.

"Có khi nào là Lâm Nhất không? Cô ta từng dùng máu quyến rũ cậu."

Nghe thấy giọng điệu chắc nịch của Ngu Thư Hân, Triệu Tiểu Đường biết dự đoán của mình đúng rồi. Chỉ là người kia sau khi mất tích, không biết trở thành hình dáng gì rồi?

Lâm Nhất sau khi thất bại trở về, liền bị người đàn ông đánh đập tàn nhẫn, vết thương trên tay lại nặng hơn.

"Đồ vô dụng. Không phải máu của ngươi rất đặc biệt hay sao? Có mỗi tên Vân Thụy cũng không quyến rũ được. Ngươi còn tích sự gì?"

Tên đàn ông dùng roi quất đến mỏi tay, thân thể Lâm Nhất tàn tạ đến nhấc tay cũng không nổi. Cơn giận lắng xuống, người đàn ông liền phân phó bác sĩ vào cứu cô ta, không thèm liếc mắt rời đi.

Người đàn ông tức giận Lâm Nhất vô dụng là một, nhưng nhìn tên tiểu tử khiêu khích trước mắt lại mười phần phẫn nộ.

Tư Không Liệt vốn dĩ không biết đến tổ chức của người nọ, nhưng đêm qua hắn trông thấy Lâm Nhất lén lút thay trang phục người hầu đưa rượu vào phòng. Sau đó cô ta bị Vân Thụy bẻ gãy tay, người đàn ông nhanh chóng cứu lấy, nhưng lại bao giữa vòng vây.

Tư Không Liệt suy nghĩ một lúc, không biết có nên cứu hay không? Nghĩ lại địch của địch chính là đồng minh. Hắn tung hỏa mù cùng lửa lớn cứu hai người này.

Hắn lại tiếp tục yên lặng theo dõi. Phát hiện hai người này chạy về căn cứ. Dạo quanh một vòng, phát hiện ra đại kinh hỉ. Trong căn hầm dưới lòng đất này, toàn là đông xác ma cà rồng nghiên cứu.

Tư Không Liệt tính toán. Đến ác linh cũng không thể giết Lam Hoàng, có cơ hội mượn đao giết người rồi.

Người đàn ông sát khí quanh mình, xoay tròn chiếc nhẫn đầu rắn trên tay, nhịp chân vài cái, bắt đầu mở lời.

"Cậu hẹn ta ra đây, là muốn cái gì?"

"Haha, sao ông lại vô tình thế, hôm qua tôi mới cứu ông khỏi người Thân Vương Nhĩ Khắc. Qua một ngày, lại quên mất rồi sao?"

Hóa ra người hỗ trợ hắn đêm qua là chàng trai này.

"Vậy cậu nói đi, muốn bao nhiêu?"

Tư Không Liệt đập tay lên bàn, ly nước vỡ toang.

"Ông tưởng tôi như những con người thấp hèn kia sao. Tiền. Gia tộc tôi thiếu tiền sao?"

Tư Không liệt lật giọng, giọng điệu chậm rãi u ám: "Tôi có dạo qua căn cứ của ông. Ông đoán xem tôi phát hiện ra điều thú vị gì?"

Chồm đến thì thầm vào tai người đàn ông sắc mặt đang nhẫn nhịn tức giận: "Các người mang trong người nửa dòng máu. Có sức mạnh của ma cà rồng chúng ta, nhưng lại chỉ có tuổi thọ của con người. Không cam tâm. Muốn bắt ma cà rồng thí nghiệm bí quyết trường sinh đúng không? Hahaha"

Bắt được ánh mắt bất ngờ của người đàn ông. Tư Không Liệt cười thầm trong bụng. Hắn đoán đúng rồi. Trong những cuốn sách hắn tìm trong mật thất, cũng có nhắc đến bí truyền này.

Vì vậy, hắn dự định. Vật đổi mạng.

"Đừng bất ngờ. Tôi không phải đến đe dọa ông. Nếu không tôi đã báo lên với Liên Minh Huyết Tộc rồi! Rằng có một nhóm người lai tạp nào đó cơ đồ muốn tạo phản."

"Tôi muốn trao đổi với ông, không phải cầu xin. Hi vọng ông hiểu rõ tình huống mà biết tốt xấu một chút."

Gân xanh lộ rõ trên trán người đàn ông đang cố nhẫn nhịn, móng vuốt của hắn cũng mọc ra. Nhưng hắn đã kìm lại được sự khiêu khích của Tư Không Liệt.

"Nói đi. Cậu muốn trao đổi gì?"

Gằn giọng lại, tùy thời có thể xé tan người trước mắt. Nếu Tư Không Liệt không nắm điểm yếu trong tay, có lẽ hôm nay không thể rời khỏi đây được.

"Tôi biết các ông chỉ đang trong giai đoạn nghiên cứu. Nhưng trong tay tôi, có bí cổ về thuật trường sinh này. Tôi cũng sẽ vui vẻ đưa các ông. Đối tượng làm thí nghiệm, tôi cũng chọn sẵn cho các ông rồi. Mang trong mình dòng máu Huyết Tộc thuần chủng."

"Là ai?" Người đàn ông tò mò, không còn tức giận nữa. Ngược lại rất hiếu kỳ người đang được đề cập là ai.

"Con gái của Công tước Triệu Kính Thành, Triệu Tiểu Đường."

"Là con bé huyết tộc yếu ớt bị nguyền rủa đấy."

"Haha. Bị nguyền rủa, nhưng rất có giá trị nghiên cứu, đặc biệt máu của nàng ta chính là thuốc dẫn. Ta muốn nàng ta sống không bằng chết. Ông cứ suy nghĩ kỹ. Đến khi bắt ông bắt được nàng ta. Tôi sẽ tự tay đưa bí thuật đến cho ông."

Hahaha…Cả hai nhìn nhau cười, viết lên những dòng chữ đầu tiên cho mối quan hệ lợi ích mới được kí kết.

Người đàn ông nhanh chóng bắt tay lên kế hoạch. Tuổi thọ của hắn sắp hết, hắn phải nhanh chóng chế tạo thành công bí thuật. Một người có quyền lực trong tay, lại càng tham vọng hơn, không muốn nhường cơ ngơi của mình cho người khác.

Đám người áo đen nhân cơ hội Triệu gia vắng người, đem giết toàn bộ gia nhân của Triệu gia, đồng thời bắt Triệu Tiểu Đường đi mất.

Ngu Thư Hân hôm nay trở về Ngu gia, ngày giỗ của ngoại công, cô không thể không về. Triệu Tiểu Đường có chút mệt mỏi trong người nên không cùng cô đi. Cả ngày hôm ấy trong cô cứ có cảm giác bất an. Vừa đến chân núi, phát hiện khói đen tỏa mịt mù, lo lắng bảo tài xế chạy xe nhanh hơn. Trên đường đều đã bị chặn. Từng thân cây gỗ già nằm ngổn ngang trên đường, có ý đồ ngăn chặn lối đi.

Ngu Thư Hân bất chấp trời nắng, vung cánh bay đến Triệu gia, khung cảnh trước mắt chấn động không nói nên lời.

Từng người từng người của Triệu gia đều đã bị giết, lửa cháy biệt thự hoang tàn. Những người này đều bị giết bởi lửa hoặc bị chặt đầu. Trên bức tường chính môn, gia nhân được xếp hàng dài, đóng cọc vào trái tim ghim thẳng vào tường, máu me chảy từ ngực xuống chân tường, tạo thành một dòng sông máu. Trong ánh mắt của những xác chết, đều mở trợn mắt, lưu quang chấn động. Thế lực nào khiến mọi người ở đây ngạc nhiên đến vậy. Dấu vết xô sát cũng rất ít, dường như là một đao giết chết.

"Không, Tiểu Đường…" Ngu Thư Hân muốn chạy vào trong biển lửa, lại bị tài xế ngăn lại.

"Tiểu thư, ngài không được như vậy. Ngài là người thừa kế duy nhất của Ngu gia. Những việc nguy hiểm tính mạng thế này, hãy để cho hạ nhân làm."

Tài xế vừa nói xong liền biến thân bay vào biển lửa. Ngu Thư Hân lo lắng đi đi lại lại bên ngoài, đến khi cô không còn giữ được bình tĩnh muốn xông vào, người tài xế kia một thân cháy xém từng bước đi ra.

"Tiểu thư, thuộc hạ kiểm tra hết rồi, Triệu tiểu thư không có ở đây." Hắn vừa nói xong liền kiệt sức ngất xỉu.

"Này, này…"

Ngu Thư Hân kéo người tài xế ra ngoài. Vừa ngay tức khắc, người của Vân Thuy Điện hạ cũng đến.

Vân Thụy nhìn khung cảnh tan thương trước mắt, nắm chặt hai vai muốn ngã gụy của Ngu Thư Hân, giọng điệu lo lắng.

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Ngu Thư Hân ngồi sụp xuống đất, tinh thần hoang mang.

"Ta cũng không biết, khi đến đều đã như thế này."

"Thế người đâu, còn ai sống sót. Em ấy đâu?"

Nhắc đến Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân như chạm vào mấu chốt, nước mắt chảy thành dòng.

"Không có, không tìm thấy nàng ấy."

"Đi, mau dập lửa, tìm cho ra người cho ta. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

"Vâng thưa Điện hạ." Đoàn binh lính bắt đầu tiến hành dập lửa, giữ hiện trường tìm kiếm dấu vết.

Ngay dưới con mắt của hắn, dám làm tổn hại đến tiểu công chúa của hắn. Người phía sau này, quả thật chán sống rồi.

"Chúng ta sẽ mau chóng tìm thấy em ấy thôi!"

"Được." Ngu Thư Hân nói bằng giọng mũi, hiện giờ cô đau đớn không thôi. Cản giác bất an ngày càng lớn. Chẳng lẽ kết cục của mỗi thế giới đều như vậy?

Dù cô cố gắng thay đổi cốt truyện, cũng không thể thay đổi kết cục của cô và nàng hay sao.

Nghẹn ngào nói với Vân Thụy, tay cũng run run lo sợ: "Ngươi phải nhanh lên, không thôi sẽ không kịp mất."

Cả hai nhìn về phía biệt thự đã bị cháy đen kia. Cầu mong chút may mắn xuất hiện.

Triệu Tiểu Đường bị treo trên thập tự giá, tay trói vào hai bên, bị một dòng nước tạt lên người lạnh đến tỉnh.

"Đây là đâu?" Xung quanh đều là một màu đen tĩnh mịch, không thấy phía trước có bất kỳ ánh sáng gì.

"Đâu ư? Chào mừng ngươi, đến với căn cứ của ta. Thế giới của sức mạnh vĩ đại."

"Bệnh à!" Triệu Tiểu Đường co tay, muốn thoát khỏi vòng xích nặng nhọc siết chặt cổ tay.

"Oắt con quả nhiên chưa trải sự đời, láo toét như vậy."

Người đàn ông tiến lại gần. Triệu Tiểu Đường thấy gương mặt hắn, toàn vết xẹo, ánh mắt lang sói hung ác.

"Xoẹt…" Tiếng roi vung lên, từng cái từng cái đánh vào trên người. Người đàn ông nhìn Triệu Tiểu Đường ngất đi, cười ha hả vì chiến tích của mình. Quăng cây roi sang một bên, nói với thuộc hạ phía sau: "Canh giữ nàng ta cẩn thận."

"Vâng thưa chủ nhân."

Người đàn ông liền gửi tin nhắn đến cho Tư Không Liệt, bảo hắn đã bắt được người rồi.

Tư Không Liệt trông thấy tin nhắn, nhìn tin tức trong nội bộ truyền đến, cười khẩy.

Lam Hoàng, để xem ta và ngươi, ai sẽ thắng.

Một đêm trăng mờ, dưới cơn gió Tây Nam gào thét, Tư Không Liệt lần nữa đặt chân đến đây, vùng đất cấm địa.

Đám người này quả thật gan dạ, đặt trụ sở tại ngay nghĩa địa của hoàng tộc, ai mà nghĩ đến chứ.

Bước vào trong, Tư Không Liệt nhìn người đàn ông kia đứng bên ngoài chào đón mình, cười thân thiện bước đến.

"Chúng ta lại gặp nhau rồi."

"Đúng vậy."

"Người đâu?" Tư Không Liệt giấu cuốn sách vào trong tay áo, hắn muốn gặp tận mắt người trước.

Người đàn ông vẫn chưa tin tưởng hắn, muốn trao sách trước. Tư Không Liệt liền đưa sách giơ trước mặt hắn.

"Yên tâm đi, cuốn sách này với ta chẳng có tác dụng gì. Thứ ta muốn, là cái chết đau đớn của nàng ta."

Tư Không Liệt được dẫn vào trong, nhìn thấy Triệu Tiểu Đường phờ phạc trên tường, răng nanh và móng tay đều đã dài ra. Có vẻ không có máu tiếp ứng, nàng ta đã suy tàn lực kiệt.

Đến cầm lấy roi dùng hết lực quất vào thân thể kia. Gương mặt dữ tợn hưng phấn nhìn đối thủ của mình sắp chết.

"Chết đi! Hahaha."

Triệu Tiểu Đường đau đến không còn sức lực, mỗi ngày bị bỏ đói không uống máu, lại bị cắt móng rút từng đợt máu ra. Thân thể của nàng giờ đây chỉ còn mỗi xương gầy xơ xác.

Nâng đôi mắt sưng đỏ chảy máu, nhìn về người đối diện, ánh mắt rất đỗi quen thuộc. Cổ họng đau đớn, khẽ thì thầm: "Liệt Diễm."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16