Bách Hợp Tiểu Thuyết

ÁM DỤ - HẢI ĐƯỜNG KINH MỘNG 5

389 0 3 0

Mờ mịt sáng, Triệu Kính Thành cho người để Triệu Tiểu Đường lên một chiếc xe hơi, cùng Triệu mẹ lên đường. May mắn thay Ngu Thư Hân tranh thủ không có người, nấp vào dưới ghế nằm im bên dưới.

Đi hơn nửa ngày đường, chiếc xe dừng ở một ngọn núi thật cao. Chờ mọi người bước ra, Ngu Thư Hân nhanh nhẹn chui ra, duỗi thân nhẹ nhàng nhảy xuống, không một ai phát hiện.

Mọi người chỉ tập trung đỡ Triệu Tiểu Đường đang mê man, không để ý sau lưng luôn có vật nhỏ theo sát họ.

Đập vào mắt Ngu Thư Hân là bảng gỗ rất to, thếp vàng lấp lánh Thiên Ẩn Tự. Nhìn đỉnh chùa lấp ló đằng xa, nuột ực một ngụm. Xa thế này, không biết bao giờ bốn chân mèo của cô lên tới nơi nữa. Đoàn người Triệu gia vẫn hì hục bước từng bậc thang lên đỉnh núi.

Từng luồng gió xuân lướt qua lông mao, hơi sương làm bộ lông trắng tinh có chút ẩm ướt. Phía xa trùng trùng điệp điệp thung lũng núi non, sơn thủy hữu tình. Từng tán hoa đào theo gió bay khắp nơi, tiếng chim hót ríu rít.

Thả hồn vào hồ nước bát ngát, những ngọn núi như những quả chuông khổng lồ bồng bềnh trôi trên mặt hồ sương giăng, tưởng như đang giữa chốn bồng lai.

Cảm thán một hồi, thấy mình bị bỏ lại, Ngu Thư Hân vội vàng nhảy nhanh hơn, vô tình trượt chân, bụng đập vào bậc thang.

“Ai...yu...đau quá.” Sờ sờ bụng nhỏ, đau chết cô rồi.

Đi không thèm đợi cô gì hết. Không thèm đuổi theo nữa. Ngu Thư Hân mệt mỏi chậm rãi lên núi.

Đến lúc Ngu Thư Hân leo lên đến nơi, trời cũng sập tối. Toàn thân đói lả, không biết nên đi về đâu. Bỗng nghe mùi thơm trong căn phòng tỏa ra, lén lút lại gần, hóa ra là phòng bếp.

Có nên lén lấy một chút thức ăn hay không? Ngu Thư Hân phân vân suy nghĩ. Bụng đói cồn cào, không nghĩ ngợi được nhiều, tranh thủ vị hòa thượng vớt thức ăn ra dĩa. Dùng bàn chân tròn trắng như măng cụt nhỏ lén kéo vài cọng rau cho vào mồm. Lén ăn một lúc, cuối cùng cũng no, Ngu Thư Hân nhảy qua cửa sổ tìm Triệu Tiểu Đường.

Lơ ngơ bước qua từng căn phòng, nghe tiếng khóc của Triệu mẹ, Ngu Thư Hân biết chắc căn phòng này của Triệu Tiểu Đường, nấp một bên đợi Triệu mẹ đi thay nước. Nhẹ nhàng lẻn vào phòng. Nhìn Triệu Tiểu Đường hơi thở yếu ớt trên giường, Ngu Thư Hân không biết cách nào có thể an ủi nỗi đau đó, chỉ có thể liếm liếm trên mặt nàng.

Nghe tiếng mở cửa, Ngu Thư Hân chui vào chăn, nằm im không động đậy. Nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện giữa Triệu ba và Triệu mẹ.

“Em đừng lo lắng, giữ gìn sức khỏe. Em thế này, con mình tỉnh lại em đã trụ không nổi nữa.” Triệu Kính Thành an ủi vợ mình.

“Anh không đau lòng sao, con gái của chúng ta, nó còn trẻ như vậy, tương lai sáng lạng. Có người lại nỡ làm hại nó. Con gái số khổ của mẹ. Huhu.” Triệu mẹ khóc sưng cả mắt, mấy ngày nay, không ngày nào bà nhìn đứa con tiều tùy trên giường mà không đau lòng khóc. Khóc đến mắt sưng to, khan cả giọng.

Triệu Kính Thành làm sao mà không thương con gái, hắn chỉ có một đứa con gái duy nhất mà thôi. Lau đi nước mắt trên mặt vợ mình, trầm giọng: “Đã có Nhất Luân Đại sư ở đây, con gái chúng ta sẽ không việc gì.  Mau chợp mắt chút đi, anh trông con cho.”

Hai vợ chồng ôm nhau an ủi. Một đêm an tĩnh.

Sáng hôm sau, chim hót ríu rít trên cành đào, tiếng chuông , tiếng mõ vang lên, tiếng đọc kinh ngân vang làm Ngu Thư Hân không ngủ nướng được nữa. Ưỡn dài thân mình, mở mắt nhìn lên phía trên, trông thấy Triệu Tiểu Đường đã tỉnh, thần thái suy yếu mỉm cười ôn nhu nhìn cô.

“Ngươi theo đến tận đây ư?” Từng chữ yếu ớt ngân ra từ cổ họng.

“Ân, theo ngươi đến đây thật vất vả.” Ngu Thư Hân gật một cái thật mạnh, nũng nịu mắng vốn, kiếm chút an ủi từ lòng bàn tay ấm áp của Triệu Tiểu Đường.

“Thật vất vả ngươi rồi. Cảm ơn ngươi.” Triệu Tiểu Đường vuốt ve bộ lông mềm mại, cọng lông chạm vào lòng bàn tay, run rẩy đến trái tim nàng.

Ngu Thư Hân vui vẻ, liếm liếm đầu ngón tay Triệu Tiểu Đường. Dính chút nước bọt của Ngu Thư Hân, Triệu Tiểu Đường cũng không ngại. Giọt lệ từ kẽ mắt rơi xuống, thầm thì: “Nếu ta có chuyện gì, ngươi hãy đi tìm một người chủ tốt hơn. Bảo vệ ngươi tốt hơn ta, được không?”

“Không được. Ta chỉ cần ngươi.” Lắc lắc đầu, Ngu Thư Hân kháng cự yêu cầu kia.

“Con gái, con tỉnh rồi à.” Tiếng của Triệu mẹ vang lên, đặt chậu nước bên cạnh bàn,hỏi han Triệu Tiểu Đường.

“Vâng mẹ!” Triệu Tiểu Đường chưa kịp khuyên nhủ Ngu Thư Hân, bị Triệu mẹ cắt ngang.

“Sao tiểu miêu này lại ở đây?” Triệu mẹ trông thấy Ngu Thư Hân, kinh ngạc hỏi.

Quả thật từ Triệu gia đến núi này rất xa, không biết từ khi nào đã lén đi theo.

Vuốt ve Ngu Thư Hân, ôm để vào lòng mình, Triệu Tiểu Đường đạm mạc trả lời: “Nó lo lắng cho con, nên chắc đã lén đi theo.”

Triệu mẹ hơi bất ngờ. Tiểu miêu này, quả thật rất có linh tính.

Không để Triệu Tiểu Đường quá sức, Triệu mẹ vội vàng rửa mặt, chỉnh trang đầu tóc, đem chút cháo nóng cho con gái ăn cầm sức.

Chỉ ăn được một chút, Triệu Tiểu Đường nhăn mặt đau đớn, nàng không thể nào ăn được nữa. Đẩy nuôi cháo ra khỏi miệng, lắc đầu: “Đừng mẹ, con không ăn được nữa.”

“Ráng một chút nữa đi con.” Triệu mẹ lo lắng, muốn con gái ăn thêm chút nữa.

“Không cần đâu mẹ, còn lại mẹ cho tiểu mao cầu ăn thay con là được. Theo con đến đây, chắc nó cũng đói rồi.”

Ngu Thư Hân đang nằm lim dim bỗng bị gọi tên, mơ màng mở mắt, thấy bốn con mắt đang nhìn mình. Quá sợ hãi. Ta chỉ mới tỉnh dậy thôi. Không cần nhìn ta trìu mến như vậy chứ!

Triệu mẹ thấy ánh mắt hoang mang lo sợ của Ngu Thư Hân, cảm thấy tiểu miêu này rất đáng yêu. Ôm bổng Ngu Thư Hân dậy để lên bàn, đưa chén cháo trước mặt cô.

“Hơi đạm bạc nhưng ngươi cũng ăn đi.” Triệu Tiểu Đường nhìn tiểu mao cầu, dỗ dành cô ăn.

Gật đầu tỏ ý đã hiểu, liếm liếm chút gạo trên chén cháo. Một chốc chén cũng đã sạch toang.

Ngu Thư Hân ăn xong lại ngủ tiếp. Triệu Tiểu Đường ngồi bên giường, thơ thẩn nhìn ra phong cảnh hữu tình bên khung cửa sổ. Chẳng biết đang suy nghĩ gì.

Triệu mẹ trông thấy cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt, không nỡ phá hủy, nhẹ nhàng đóng cửa lui ra ngoài.

Đến gần trưa, buổi chầu kinh sáng cuối cùng cũng tan. Triệu Tiểu Đường bị đưa đến căn phòng của Nhất Luân Đại sư. Nhìn căn phòng mộc mạc chỉ có tài quyển kinh, nghiên bút và tượng Phật, đơn giản nhưng không mất đi quyền uy. Triệu Kính Thành vỗ về con gái, không để nàng lo sợ.

Nhất Luân bước vào, mọi người cúi đầu chắp tay chào. Quan sát nhãn thần của người đối diện. Nhất Luân Đại sư mặt hơi biến sắc, đưa mắt ra dấu mọi người ra ngoài. Một mình đứng đối diện, lấy tay bắt mạch cô nương đối diện.

“Không ổn!” Âm thanh trầm lắng vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

“Bần tăng thất lễ.” Đưa Triệu Tiểu Đường đến dưới tượng Phật, tọa phía sau lưng, nhất chỉ dời theo sóng lưng tìm kiếm vật gì đó. Phía sau lưng rút ra một bóng quỷ đen ngòm, tiếng cười the thé cất lên. Nhất Luân bị ác quỷ cắn, máu chảy xuống sàn. Đầu Triệu Tiểu Đường gục xuống, Nhất Luân vẫn ngồi ngay ngắn.

“A di đà phật”, vị phương trượng thì thầm, “Lòng ôm thiện niệm, thân ở A Tì vẫn là cực lạc, tội ác quấn thân...cũng là A Tì...”

Tiếng bóng đen gào thét, lờn vờn vui lại vết thương. Họa trong không một bức đồ, ấn phật chú tiến vào. Phá tan phong ấn Xích Điểu sau lưng, rền rĩ giọng ma hờn quỷ khóc, bốn bề tiếng rên xiết và kêu than dậy đất. Chốc lát sau, căn phòng chỉ còn một vùng câm lặng.

Triệu Tiểu Đường hộc ra ngụm máu đen sì, mùi tanh tức tưởi lan khắp phòng. Nhất Luân nhìn ấn chú phát sáng sau lưng Triệu Tiểu Đường, chắp tay cúi đầu kính cẩn. Thở phào bước ra ngoài, cho đồ đệ vào dọn dẹp căn phòng.

Đưa hai vị thí chủ vào thư phòng, Nhất Luân nhìn Triệu Kính Thành, ôn tồn: “Triệu thí chủ, quý tiểu thư bị vật dơ bẩn, đã được bần tăng loại bỏ. Nhưng tồn tại quá lâu trong cơ thể, vẫn còn chút tàn dư đọng lại. Thân thể sau này sẽ không được tốt như trước, Triệu thí chủ hãy cẩn thận hơn.”

“Vả lại...” Nhất Luân Đại sư nói tới đây, trầm ngâm một lúc không nói tiếp nữa.

Triệu Kính Thành hiểu ý, có vài điều, không thể nói ra miệng. Kính cẩn hỏi thăm: “Đại sư có biết vật dơ bẩn kia là gì không? Tại sao lại sống trong người ái nữ?”

Nhất Luân lắc đầu: “Bần tăng không biết vì sao quý tiểu thư của Triệu thí chủ lại dính vào vật này. Nhưng nhìn theo dấu vết, là bị người ám bùa, sau đó đem vật dơ bẩn này dính lên người để nó ký sinh. Dần dần nó sẽ hút hết sinh khí, cạn kiệt sinh mệnh mà chết.”

“Người có đạo hạnh thế này, chỉ còn một người. Nàng chính là Cô Quang, là tộc vu yêu thần bí nhất Tây Vực, giỏi ngự quỷ từ thời viễn cổ. Tộc nhân ở chung với quỷ, trong máu có quỷ khí, không thể gặp ánh mặt trời. Người tìm ra được Cô Quang, để nàng ám thuật lên người quý tiểu thư quả không tầm thường. Còn lại bần tăng không rõ.”

Lại ôn tồn nói tiếp: “Triệu thí chủ cẩn trọng, loại ám thuật này nếu bị lần hai, bần tăng e là không thể loại bỏ được nữa. Chỉ trách pháp thuật bần tăng có hạn, không thể loại bỏ hết được. Đại nạn bất tử tất hữu hậu phúc, hi vọng quý tiểu thư một đời bình an.”

“Cảm tạ đại sư, cảm tạ đại sư...” Triệu Kính Thành cúi lạy tạ ơn. Cứu được con gái là đã may mắn nhất đời hắn rồi.

Hai vợ chồng cúi lạy tạ ơn. Nhất Luân sau vừa rồi cũng bị trọng thương, tiễn hai vị thí chủ trở về. Nhất Luân cũng về phòng, nhìn Phật tổ trước mặt, an tọa niệm kinh.

Xong một hồi niệm, nhớ lại hào quang phong ấn khi nãy. Lặng lẽ thở dài. Vị tiểu thư kia mang trong người thần khí, có vẻ là thượng thần lịch kiếp. Hắn vô tình mở phong ấn, không biết là họa hay phúc. Pháp lực yếu kém, không thể đóng phong ấn lại. Hi vọng không ảnh hưởng đến luân hồi.

Triệu Tiểu Đường sau một ngày bất tỉnh cuối cùng cũng tỉnh lại, cả hai vợ chồng vui mừng rơi nước mắt. Nhìn thần sắc con gái ngày hồng hào hơn, nhãn thần tỉnh táo. Cuối cùng sức khỏe cũng hồi phục.

Điều bất ngờ hơn là, sau khi chữa được bệnh, Triệu Tiểu Đường lại có thể nghe tiếng nói của Ngu Thư Hân. Cảm thấy không tin tưởng được. Nàng nghe thấy tiểu miêu này nói, những động vật khác thì không được. Ngu Thư Hân cũng bất ngờ lắm, bắt một con chim xuống nói chuyện với Triệu Tiểu Đường. Lại chẳng nghe được gì cả.

Chỉ cần nàng ấy nghe thấy cô nói là được, không cần quan tâm những thứ khác.

Ở thêm tại chùa hơn một tuần, Triệu Tiểu Đường cuối cùng cũng có thể đi lại, ăn uống như người bình thường. Tiếc nuối muốn ở thêm, nhưng không thể phiền mãi. Đoàn người Triệu gia rốt cuộc cũng trở về.

Triệu trạch, tất cả người hầu đang đứng chờ đợi lão gia, phu nhân cùng tiểu thư bình an trở về. Tiếng xe dần dần tiếng đến cổng.

Tiếng vỗ tay hoan hô vui mừng chào đón vang lên, Triệu Kính Thành đỡ Triệu Tiểu Đường bước xuống, cùng Triệu mẹ tươi cười vào trong. Buổi tiệc nhỏ ấm áp trong ánh đèn rực sáng. Ngu Thư Hân rồi trên chiếc ghế được thiết kế riêng cho mình, mang chiếc khăn cổ nhỏ, đợi Triệu Tiểu Đường đút thịt cho mình.

“Meo meo...lâu quá rồi mới được ăn thịt.” Ngu Thư Hân cười tươi đến híp cả mắt.

Triệu Tiểu Đường vẫn như cũ, ôn nhu cắt thịt, lau miếng dầu mỡ dính trên lông mao, nhẹ nhàng đút cho Ngu Thư Hân ăn.

Hai vợ chồng nhìn nhau, hình ảnh hài hòa trước mắt, có chút kỳ quái.

Như thường lệ, Triệu Tiểu Đường sau khi ăn xong, chúc ba mẹ ngủ ngon. Ôm Ngu Thư Hân lên lầu, tẩy tửa cho cả hai, đánh răng ôm nhau ngủ. Ngu Thư Hân chui vào lòng Triệu Tiểu Đường, khẽ cựa quậy, bị Triệu Tiểu Đường vuốt ve, thoải mái meo meo ngủ thiếp đi.

Một tuần tiếp theo không xảy ra chuyện gì, sức khỏe Triệu Tiểu Đường vẫn ổn, đã đi học lại.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16