Bách Hợp Tiểu Thuyết

DÂN QUỐC - TÌNH HẬN THÙ ĐỒ 5

403 0 3 0

Triệu Gia Tuệ đứng đó trầm ngâm, nhớ lại ký ức một tháng qua.

Cả một tháng, mỗi đêm nàng đều mơ thấy một người giống như Ngu Thư Hân.

Nàng nghe thấy một nữ nhân khác gọi người ấy là Phong Tuyết. Nữ nhân ấy lại giống nàng như đúc, chỉ khác nhau về khí chất, người đó cao cao tại thượng, điềm tĩnh ôn nhã, ánh mắt phát ra tia sát khí nhưng lúc ở cạnh nữ nhân Phong Tuyết kia lại rất ôn nhu. Cảnh tượng trong mơ ám ảnh đó rúng động tim nàng đến giờ vẫn chưa phai nhòa. Nữ nhân Phong Tuyết hình như bị trúng độc, chỉ có thể nằm trên giường. Mỗi ngày nữ nhân Lam Hoàng ngoài tắm rửa, sắc thuốc, còn đút máu của mình cho nàng ấy uống.

Nhìn thấy Lam Hoàng cùng tay xoẹt ngang một đường, từng giọt máu chảy ra, mở môi người đang hôn mê, từng sắc đỏ óng ánh như pha lê từng giọt từng giọt nhỏ xuống, mất hút trong miệng người nằm trên giường. Mỗi ngày nàng ấy đều vậy, đút máu đến khí tức yếu đi, mặt trắng bệch, đôi lúc trong sắc thuốc ngất đi, khi tỉnh dậy lại lo lắng người đang hôn mê không có thuốc uống. Vội vàng sắc lại thuốc, lỡ tay làm đổ ấm thuốc đang sắc đến bỏng cả tay. Tay bỏng như đổ máu nhưng chỉ nhíu mày lại rồi sắc xong thuốc lại chạy đến đút thuốc cho người kia.

Đến khi nữ nhân Phong Tuyết có dấu hiệu tỉnh lại, Lam Hoàng không dám đút máu nữa, chỉ có thể nhỏ máu vào trong thuốc cho nữ nhân kia uống.

Mỗi đêm đều là những hình ảnh vụn vặt như vậy. Chỉ là đêm qua, nàng mơ thấy Lam Hoàng, nữ nhân khuynh thành xuất hiện chỉ một mình, không cùng với nữ nhân Phong Tuyết.

Nàng ấy toàn thân đầy máu, bị một dây leo gai quấn quanh đâm vào da thịt, máu từng giọt quỷ dị rơi xuống. Nàng ấy nhìn nàng. Đôi môi khô khốc lẩm bẩm một câu: “Hãy chăm sóc nàng ấy thật tốt. Cầu ngươi.” Từng vầng sáng chói lóa xuất hiện, nữ nhân đáng thương kia dần biến mất.

Lúc nàng tỉnh lại, cảm giác đau từ tim truyền đến thật chua xót, nước mắt vô thức rơi xuống. Cảm tưởng như nữ nhân Lam Hoàng là nàng vậy, vì người mình yêu đau đớn như thế.

Vì thế, nhìn thấy Ngu Thư Hân, nàng ấy giống như nữ nhân hôn mê Phong Tuyết kia. Tâm nàng có chút xao động. Có khi nào? Lắc đầu xóa bỏ ý nghĩ đó đi. Không thể nào trùng hợp như vậy được. Nàng thân là người Phật đạo, luôn tin vào con người có tiền kiếp nhưng nếu xảy ra với chính mình, lại có chút không tưởng.

Đêm càng đậm, trăng đã lên, tiệc vui cỡ mấy rồi cũng sẽ tàn. Triệu Gia Tuệ theo đoàn người rời đi, Kỷ Vũ Thiên ngỏ ý đưa nàng về nhưng nàng đã từ chối. Dù sao bây giờ hắn đã chính thức đính hôn, coi như đã là một người có gia đình, nên hạn chế tiếp xúc thì hơn.

Từ sau buổi mừng thọ ấy, Ngu lão không muốn quay về Nam Kinh, cứ ở lại Thương Thành, dự định ở đến hôn lễ Ngu Tư Khiết mới rời đi. Ngày ngày ông nội đều muốn đi thăm thú cái này cái khác. Ngu Thư Hân cũng chịu khó chiều ý ông nội đi cùng với ông. Vô tình trên đường mỏi mệt muốn nghỉ ngơi, bản hiệu trước mắt lại là Thính Nguyệt lâu, có chút chần chừ không muốn vào, Ngu lão lại rất hào hứng khi biết Triệu nha đầu cũng ở đây, vừa vào đã kêu tiểu nhị gọi lão bản ra.

Lúc Triệu Gia Tuệ bước ra, nhìn thấy Ngu Thư Hân nhìn mình với nụ cười gượng gạo, có chút mất mát cũng tươi cười nở nụ cười lễ độ chào Ngu lão.

Sau khi ngồi xuống, phân phó tiểu nhị đem một bộ trà cụ quý hiếm, tự tay pha trà. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lấy thẻ đong trà vào ấm, mỗi cái nhấc tay đều toát ra sự thanh thoát, rót nước lấy từ sương sớm đun sôi rót vào, sau đó rót trà vào ống ngửi, úp chén trà vào ống ngửi rồi lật ngược ống cả chén lại, đưa chén trà đến trước mặt mời Ngu lão. Ngu lão dùng ba ngón tay cầm chén trà, hai tay kẹp ống ngửi đưa qua lại dưới mũi thưởng thức hương trà tỏa nồng dưới chóp mũi. Vừa thơm vừa tinh túy. Ngật đầu thõa mãn, quả nhiên là Triệu nha đầu, tay nghề sau bao năm càng tiến bộ hơn xưa.

Sau một hồi tán gẫu, Ngu lão cũng chịu rời đi, trước khi đi còn mời mọc Triệu Gia Tuệ về Ngu trạch dùng cơm. Lịch sự từ chối, hẹn ngày khác vì có sự tình cần giải quyết. Ngu lão cũng không ép người, nhắc đi nhắc lại vào lần rồi lên xe đi về.

Mới đây mà đã qua ba tháng, hôn lễ của Kỷ Vũ Thiên và Ngu Tư Khiết cũng diễn ra tốt đẹp, Ngu lão trước khi về Nam Kinh bảo Ngu Bình vào phòng, muốn đưa Ngu Bình dạy Ngu Thư Hân quản lý công việc Ngu gia ở Thương Thành. Ngu Bình cũng rất yêu thương Ngu Thư Hân, mặc dù cảm thấy con gái đầu có chút không hợp nhưng vẫn gật đầu vâng theo.

Từ đó, những tháng ngày vui vẻ “dưỡng già” của Ngu Thư Hân kết thúc. Hằng ngày phải đi theo quản gia học tập sổ sách, cách tính ở thế giới này thật khiến Ngu Thư Hân đau đầu, là người hiện đại ở thế kỷ 21, cách tính năm sơ trung này làm khó được cô sao. Nhưng vẫn phải giả vờ không tiếp thu được.

Bắt đầu những ngày than dài thở ngắn của Ngu Bình, thực tức chết ông mà, người ta dạy một hiểu mười, con gái ông dạy mười hiểu một. Thật hết cách, bèn bảo Ngu Tư Khiết cùng theo học tập, có gì kèm cặp chị gái. Ngu Tư Khiết nào muốn giúp Ngu Thư Hân, ả muốn là cả sản nghiệp của Ngu gia, nhưng tài lực chưa đó, đành phải chịu đựng nhẫn nhục.

Ba năm sau đó, Ngu Thư Hân dường như đã hòa nhập vào thế giới này. Sau nhiều năm dạy dỗ, Ngu Thư Hân cuối cùng cũng dần dần thể hiện bản lĩnh thực của mình, quản lý ít nhiều cửa hàng của Ngu gia.

Hôm nay Ngu Bình và Ngu Tư Khiết về dùng cơm. Kỷ Vũ Thiên đã nhận nhiệm vụ nên không có mặt. Sau khi ăn xong, Ngu Bình cả hai lên thư phòng.

“Cả hai ngồi đi. Ta sẽ về Nam Kinh một chuyến giải quyết công việc tồn đọng bên đó. Có lẽ sẽ mất hơn vài tháng. Tư Khiết ở Kỷ gia thì không vấn đề. Thư Hân, con một mình ở đây ta có chút bất an. Con ở nhà không được đi lung tung, có chú Tư bảo vệ, ta cũng yên tâm. Còn công việc, cả hai đều quản lý tạm ổn."

Ngu Bình nói tiếp: "Tư Khiết con đã thành gia lập thất, ta sẽ cho con toàn bộ cửa hàng phía đông coi như là của hồi môn. Còn Thư Hân, còn lại ta sẽ giao cho con. Điều kiện, người con kết hôn phải ở rể. Ta chỉ có hai đứa con gái. Kỷ gia là quan gia, Kỷ Vũ Thiên đương thiếu soái, nó không thể quản lý công việc làm ăn của Ngu gia được. Vì thế, các con hãy hiểu. Được rồi, về phòng đi.” Ngu Bình không để hai cô con gái từ chối, phất tay đuổi về phòng. Ngu Tư Khiết nhìn Ngu Thư Hân quay về phòng. Đối mắc thâm trầm như chim ưng nhìn con mồi. Trong mắt từng tia tính toán lóe lên.

Sau khi Ngu Bình rời đi, cả biệt thự chỉ còn mỗi Ngu Thư Hân và vài người hầu. Hằng ngày bận rộn vẫn đi đi về về giữa các cửa hàng và Ngu trạch, chiều tối khi buồn buồn lại ghé qua vài quán rượu nhâm nhi rồi về.

Hôm nay cũng như thường lệ, Ngu Thư Hân sau khi trở về từ cửa hàng liền tắm rửa diện đồ ghé quán rượu. Uống vào ba ly rượu tây, có chút ngà ngà, cảm thấy không ổn lắm liền thanh toán rời đi. Không để ý cả tháng nay phía sau bóng lưng cô luôn có ánh mắt dõi theo.

Ngu Thư Hân nghiêng ngả bắt xe, bỗng phía trước chói mắt, lấy tay che ánh đèn chói mắt. Trông thấy một chiếc xe xông đến, không có ý dừng lại. May thay, một cánh tay bất ngờ kéo cô lại, nằm trong lòng Triệu Gia Tuệ, hương trà quanh quẩn chóp mũi, một tiếng va chạm kinh trời.

Nhìn Triệu Gia Tuệ khuỵu xuống, từng dòng máu đỏ tươi yêu diễm kinh dị cứ thế không ngừng tuôn ra. Ngu Thư Hân từng giọt lệ tràn ra khóe mắt, trái tim đau đớn không thôi. Ôm lấy Triệu Gia Tuệ đang dần dần mất đi ý thức.

“Tỉnh lại, Triệu Gia Tuệ, ta bảo ngươi tỉnh lại cơ mà!” Ngu Thư Hân gào thét, bàn tay đầy máu vỗ về gương mặt của Triệu Gia Tuệ. Nhưng Triệu Gia Tuệ nằm trong vũng máu ngất đi rồi. Đưa lời cầu cứu đến mọi người, một nam nhân lạ mặt mang quần áo quân nhân tiến đến, hất Ngu Thư Hân ra, bồng Triệu Gia Tuệ lên một chiếc xe đen biến mất.

Đã hơn một tuần kể từ tai nạn đó, Ngu Thư Hân tìm mọi cách tìm kiếm Triệu Gia Tuệ, nhưng nàng ấy như biến mất khỏi thế gian vậy. Thẫn thờ ngồi bên ven đường, Ngu Thư Hân nhìn cơn mưa chợt đến, giông tố cùng gió bắt đầu nổi lên. Bất chấp cơn mưa sắp đến, Ngu Thư Hân vẫn ngồi ở đó, từng giọt mưa nặng hạt rơi xuống, mọi người xung quanh đều trở nên vội vàng, đàn chim non cũng lo lắng tìm chỗ nấp. Từng giọt mưa từ trên trán lặng theo nước mắt tuôn rơi, từng giọt từng giọt sượt dài trên má rơi xuống đất trắng xóa. Một nam nhân tiến đến gần, đưa ô che cho Ngu Thư Hân, nhìn bóng đen đổ dài dưới đất, giương đôi mắt đỏ hoe nhìn, là nam nhân đêm đó.

Như gặp được đúng người, Ngu Thư Hân vội vàng dùng tay lau nước mắt, ngước đầu hỏi nam nhân kia: “Ngươi mang Triệu Gia Tuệ đi đâu rồi, nói mau!” Vừa hỏi vừa đưa nước mắt oán hận nhìn nam nhân.

Nam nhân kia chỉ đưa đôi mắt dài nhìn chằm chằm Ngu Thư Hân, giường như đi đến đây chỉ vì bị bức thúc: “Muội ấy nhờ ta đến báo cho ngươi, muội ấy không sao.”

“Người ngươi nói là Triệu Gia Tuệ sao, nàng ấy có sao không?” Ngu Thư Hân nghe nam nhân nhắc đến người mất tích cô tìm bấy lâu, Ngu Thư Hân sốt sắng hỏi ngay.

“Vẫn ổn.” Lại nhìn Ngu Thư Hân khóc đến hoa lê đái vũ, nam nhân cũng không nỡ, nhìn xung quanh mọi người bán tán chỉ trỏ, hắn bèn đỡ Ngu Thư Hân đứng dậy. Kéo Ngu Thư Hân lên xe, giọng nói âm trầm vang lên: “Ta đưa ngươi đi gặp muội ấy.”

Chiếc xe lăn bánh trong đêm tối, Ngu Thư Hân ngẩn ngơ ngồi phía ghế sau, trong lòng không biết nên đối mặt với Triệu Gia Tuệ như thế nào? Nàng ấy đã cứu cô một mạng. Ngu Thư Hân trước giờ là con người cực kỳ công tư phân minh. Người đối xử tốt với cô, cô sẽ dành chân tình đối tốt gấp bội. Người không thích cô, cô cũng chả quan tâm, cô cũng chẳng ưa người ấy.

Triệu Gia Tuệ lại là một trường hợp khó xử, cô có vẻ như mắc nợ nàng ấy quá nhiều. Ngu Thư Hân làm ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của Triệu Gia Tuệ, rồi lại lấy đi lần đầu tiên của người ta, sau đó người ta vì cứu cô mà bị thương nghiêm trọng. Ngu Thư Hân cúi gầm mặt, nợ này, cô biết trả như thế nào đây?

Không để Ngu Thư Hân suy nghĩ nhiều, xe đã đến nơi, đây là một vùng quê hoang vắng. Nam nhân thấy Ngu Thư Hân ngó ngơ nhìn xung quanh nên có tâm giải thích: “Nơi này là một trong những đệ phủ của Triệu gia, Gia Tuệ muội ấy sau khi bị thương, ta đã đem muội ấy vào bệnh viên quân đội chữa trị. Hiện vết thương đã ổn, muội ấy đang tịnh dưỡng tại đây.” Nói rồi đưa Ngu Thư Hân đến trước một căn phòng chỉ có lấp lóe một ánh nền. Ngập ngừng nói thêm: “Muội ấy cứ gặp phải ác mộng, tỉnh dậy không muốn ăn uống. Ta đưa ngươi đến đây cũng vì lý do này. Hi vọng bệnh trạng của muội ấy tiến chuyển tốt.”

Nói rồi quay đi, nhớ lại ánh mắt Ngu Thư Hân nhìn Triệu Gia Tuệ nàng đêm ấy. Hắn nghiêm chỉnh nói với Ngu Thư Hân một câu: “Ta quên giới thiệu, ta tên Tề Hạo, hôn phu của Triệu Gia Tuệ.”

Ngu Thư Hân kinh ngạc, Triệu Gia Tuệ đã có hôn phu, lại là người trong quân đội. Có chút không tin, nghi ngờ hỏi: “Ngươi cùng nàng ấy đính hôn khi nào, sao ta chưa bao giờ nghe nàng nhắc đến ngươi?”

“Đây là hôn ước từ nhỏ của ta và muội ấy, gia đình hai bên đã chấp thuận. Muội ấy không đồng ý nên bỏ đi. Nhưng hạn định giữa ta và muội sắp đến, ta đến đây là để đưa muội ấy quay về Kinh Thành tổ chức hôn lễ.” Nói xong hắn trầm ngâm thở dài bất lực.

Nhìn về phía Ngu Thư Hân: “Nếu được, mong cô nói vài lời thuyết phục muội ấy. Cha muội ấy đã già, nhưng muội ấy cứ nhất quyết không chịu quay về. Được rồi, cô vào đi. Ta có sự việc cần giải quyết. Thời gian này kính nhờ cô chăm sóc muội ấy.”

Ngu Thư Hân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đợi nam nhân kia mất hút trong bóng tối. Hít sâu một hơi, đẩy cửa tiến vào. Nhìn thấy Triệu Gia Tuệ gương mặt trắng bệch trên giường bệnh, khuôn mày chau lại đau đớn, tâm khẽ đau, đi đến bên giường vuốt đôi chân mày kia giãn ra. Nhìn mỹ nhân bệnh trên giường như thiên thần gãy cánh, Ngu Thư Hân có chút hổ thẹn, thầm nhủ mình phải chăm sóc nàng ấy thật tốt.

Sáng hôm sau Triệu Gia Tuệ mơ màng mở mắt, thấy tay mình có chút nặng, nhìn thấy Ngu Thư Hân đang gác đầu lên tay mình ngủ. Khẽ nở nụ cười ôn nhu, vén mái tóc rối của nàng ấy, người con gái trong sáng đơn thuần này, là người nàng nhớ nhung bấy lâu nay. Lại nhìn kỹ như muốn khắc sâu từng góc cạnh của Ngu Thư Hân vào trong tâm trí.

Nhìn đến Ngu Thư Hân đang giả vờ ngủ tiếp cũng không tiếp tục diễn được nữa, ngượng ngùng nhìn Triệu Gia Tuệ hỏi han: “Ngươi ổn chứ, ta rất lo cho ngươi.”

“Ta ổn. Ngươi lo cho ta sao?” Đưa ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân thấy câu hỏi này có chút mờ ám. Chỉ cười gượng gật đầu. Thật ra Ngu Thư Hân là áy náy Triệu Gia Tuệ đã cứu mình. Không phải loại tình cảm khác. Nhưng Ngu Thư Hân không biết, loại tình cảm kia, cơ hồ đã phát sinh.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16