Bách Hợp Tiểu Thuyết

ÁM DỤ - HẢI ĐƯỜNG KINH MỘNG 2

377 0 2 0

“Á... Không lần nào cho ta đáp đất nhẹ nhàng hơn sao?” Ngu Thư Hân bực tức, nhìn mọi người xung quanh có cả chục con mắt đang nhìn.

Cái gì? Sao mà đông người thế này, còn mang đồng phục.

“Mau đi đi, nhìn gì nhìn hoài vậy?” Ngu Thư Hân ngồi trên thùng giấy cứng đứng dậy.

Bị một nữ sinh bồng lên, giọng nói ngọt ngào: “Dễ thương quá đi. Lông thật mềm.”

Gì gì? Ai đó nhấc bổng ta vậy? Ôi đừng vuốt lông ta. Nhột lắm!

Ể, thử gào lên một tiếng xem nào. Tâm Ngu Thư Hân như bị sét đánh. Giọng nói của mình gào muốn đứt cổ họng, bên ngoài chỉ vang lên “meo meo”.

Thật sự thành mèo rồi sao. Ngu Thư Hân ứa nước mắt. Ta còn định đến thế giới này đi dạo chơi ăn hết đồ ăn ngon mà. Là mèo rồi làm sao thưởng thức mỹ thực đây.

Nhỏ ra vài giọt nước mắt, mèo con ánh mắt long lanh đến tội. Các bạn nữ vội vàng ôm lấy vuốt ve dỗ dành. Nằm trong lòng tiểu tỷ tỷ ngọt ngào. Ngu Thư Hân ba tuổi vui sướng, êm quá!

Triệu Tiểu Đường mang áo thể thao, cột tóc đuôi ngựa, mở chai nước suối uống từng ngụm, giọt mồ hôi dưới ánh nắng mặt trời tỏa sáng. Ngu Thư Hân được đưa đến trước mặt, nhìn người đối diện một thân thể thao trắng toát, làn la bạch mĩ, đôi chân trắng thon dài đến ganh tị. Cả người đều tỏa ra vầng hào quang.

Bàn tay Triệu Tiểu Đường bị một nhúm lông mềm mại chạm vào, xoay người lại. Trước mặt nàng là một tiểu mao cầu khá đáng yêu, ánh mắt ngây ngô, toàn thân trắng muốt.

Nữ sinh đem tiểu mao cầu đến trước mặt Triệu Tiểu Đường, sau một hồi xoắn xuýt, mạnh dạn cất lời: “Đường tỷ, em nhặt được nó ở phía sau trường, cảm thấy rất đáng yêu. Nhưng gia đình em có lẽ không cho em nuôi. Tỷ nuôi giúp em nhé!” Ánh mắt cầu xin đến tội nghiệp.

Tiểu muội muội sợ Triệu Tiểu Đường không nhận quà định tình của mình, nên chuyển hướng nhờ Triệu Tiểu Đường nuôi giúp.

Đường tỷ mệnh danh là Nữ thần ở trường vừa đẹp, vừa giỏi lại tốt bụng, rất ga lăng với các học muội. Mặc dù hơi lạnh lùng ít nói, nhưng có ai mở lời cần giúp, chỉ cần trong tầm kiểm soát, nàng ấy đều giúp đỡ. Không ít học muội được Đường tỷ dùng con xe yêu quý chở về nhà. Các học muội đều lén gọi nàng ấy là Vương tử, độ soái của Đường tỷ không nam nhân nào sánh bằng. Rất nhiều học muội mỗi đêm mơ được gả vào nhà Đường tỷ.

Ngày ngày đều có rất nhiều người tặng hoa, quà, hộp cơm cho Đường tỷ nhưng nàng ấy đều lịch sự từ chối. Lần này chỉ cần Đường tỷ đồng ý, là có thể tiến thêm một bước gần Đường tỷ rồi. Mình không thể ở bên Đường tỷ, cho mèo của mình ở bên cũng như mình vậy. Học muội rơi mất liêm sỉ nghĩ nghĩ.

Triệu Tiểu Đường định từ chối, nhìn ánh mắt miêu nhi, có chút quen thuộc, tim đập mạnh một nhịp.

Vô thức đưa tay ôm lấy vuốt ve, Triệu Tiểu Đường lúc lấy lại nhận thức thì đã đồng ý nhận tiểu mao cầu mất rồi.

Tiểu học muội vui vẻ vì lần đầu tiên Đường tỷ nhận quà của mình, thẹn thùng cúi đầu: “Vậy Đường tỷ phải chăm sóc nó cho tốt nhé. Em...em đi đây.” Nói rồi ngại ngùng chạy mất trước sự trêu chọc của bạn bè.

Thấy bằng hữu của mình đã chạy mất tích, đám học muội hóng chuyện cũng tan rã.

Ngu Thư Hân giận dỗi: “Thật uổng công mới đầu ta có hảo cảm với ngươi, ngươi lại dùng ta để mua chuộc tên mặt lạnh này. Hừ!”

Triệu Tiểu Đường quan sát biểu cảm trên mặt tiểu mao cầu, cảm thấy vật nhỏ rất thú vị, đa dạng biểu cảm. Vuốt ve má Ngu Thư Hân, bị Ngu Thư Hân giận dỗi cào một phát.

Trên bàn tay trắng noãn hiện ra ba đường máu, nhíu mày một chút, Triệu Tiểu Đường mặt lạnh vẫn không đổi sắc. Ngu Thư Hân cảm thấy mình giận dỗi vô cớ, lẹ nhàng liếm vết thương an ủi, gương mặt đầy vẻ hối lỗi.

Có ý tứ. Triệu Tiểu Đưỡng nghĩ thầm. Tiểu mao cầu này, rất có tính người.

Không thèm quan tâm đến vết thương, ôm Ngu Thư Hân trên tay, một đường về hướng tòa nhà.

“Ể, ngươi đem ta đi đâu đó?” Ngu Thư Hân cào cào tay Triệu Tiểu Đường.

Nghe tiếng miêu trầm thấp, Triệu Tiểu Đường nhìn vào mắt vật nhỏ, giọng ôn nhu, khác hẳn gương mặt lạnh lùng: “Đừng cào nữa, ta không có vứt ngươi. Đợi ta thay đồ, dắt ngươi đi mua vài thứ.”

“Ể, thay đồ.” Ngu Thư Hân nhìn trang phục Triệu Tiểu Đường, có vẻ mới đánh bóng chuyền xong, cả người đều mồ hôi. Lòng gào thét: “Không cần đâu, ngươi đặt ta ngoài cửa được rồi, ta không thèm nhìn thân thể ngươi đâu, mù chết mắt ta...”

Mặc kệ tiếng mèo luyên thuyên, Triệu Tiểu Đường vứt Ngu Thư Hân lên ghế, mặt khó chịu: “Ồn ào quá!”

Hừ. Ta ồn. Ngươi bảo ta ồn. Ta dỗi cho ngươi xem. Ngu Thư Hân bắt đầu giận dỗi. Hất mặt mèo nằm nhoài lên ghế hưởng thụ, không thèm để ý đến Triệu Tiểu Đường.

“Haha...” Triệu Tiểu Đường nhẹ nhàng mỉm cười, sờ sờ đầu của Ngu Thư Hân, mở tủ lấy quần áo rồi tiến vào phòng tắm.

Ngu Thư Hân vẫn còn đang chìm đắm vào nụ cười kinh diễm của Triệu Tiểu Đường. Người này tên cũng giống Lam Hoàng, tính cách khá giống, bên ngoài lạnh lùng bên trong ôn nhu dịu dàng. Không biết có phải Lam Hoàng của mình không.

Đợi một lúc lâu, vẫn chưa thấy Triệu Tiểu Đường tắm xong, Ngu Thư Hân tò mò nhảy xuống, thân thể nhanh nhẹn đáp đất, vươn người một cái, nhẹ nhàng tiến đến phía phòng tắm.

Hơi nước bốc lên tỏa mù xung quanh, Ngu Thư Hân từ khe dưới cánh cửa mình lên.

Trông thấy thân hình bốc lửa, làn da bị hơi nóng ửng hồng, chân thật dài, cánh mông căng tròn, khe mông thật sâu...

Không thể kìm lòng nổi nữa, một dòng máu mũi xịt ra. Vội vàng dùng bàn tay ngắn ngủn bịt lại. Nội tâm muốn phỉ nhổ. Ngu Thư Hân, ngươi quả là sắc nữ, nhìn người ta tắm đến phun máu. Nhanh chóng chạy đi, lướt qua cánh lưng, trông thấy năm dòng kinh sau lưng.

Nhảy lại trên ghế, Ngu Thư Hân thở hổn hển, nàng ấy sau lưng có năm dòng kinh. Nhất định là Lam Hoàng của cô rồi, còn ấn ký Xích Điểu, lúc nãy không thấy, để khi nào thăm dò kỹ hơn mới được.

Két...Tiếng mở cửa vang lên. Ngu Thư Hân đang trầm ngâm ngước nhìn người trước mắt, bỗng chột dạ.

“Sao ngươi lại bị chảy máu thế này?” Triệu Tiểu Đường đang lau tóc, thấy tiểu mao cầu mũi dính máu, vội vàng chạy lại.

“Ta...ta...” Ngu Thư Hân ấp úng, ánh mắt tránh né. Chẳng lẽ nói là do ta nhìn ngươi khỏa thân mà chảy máu mũi. Thật mất mặt mèo mà!

Triệu Tiểu Đường không quan tâm còn lớp học ban chiều. Vội vàng ôm lấy tiểu mao cầu, lái xe đến một cửa hàng thú y.

Đặt Ngu Thư Hân lên bàn, Triệu Tiểu Đường vội vàng gọi bác sĩ kiểm tra.

Ngu Thư Hân hết bị sờ mũi, lật lên lật xuống, lúc đầu còn cào bác sĩ, sau bị đeo vòng cổ chống cắn vào, không cắn được ai. Ngu Thư Hân chết tâm mặc kệ bác sĩ kiểm tra toàn thân thể.

Sau một hồi, tìm không được nguyên nhân mèo bị chảy máu mũi, vị bác sĩ cười ngại ngùng: “Có thể sắp đến mùa giao phối, nên mèo của em mới có tình trạng vậy, không sao đâu.”

“Mẹ nó, cả nhà ngươi mới đến mùa giao phối.” Ngu Thư Hân nghe xong, chân ngắn không ngừng cào cào, miệng meo meo chửi thề.

Tức chết bổn miêu rồi!

Triệu Tiểu Đường chưa nuôi mèo bao giờ, nghe bác sỹ nói sao nghe vậy. Gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhẹ nhàng vuốt ve lông tơ Ngu Thư Hân cười tủm tỉm: “Muốn có bạn đời rồi hả?”

“Tháo, cả nhà ngươi mới cần giống đực.” Trong đời Ngu Thư Hân chưa bao giờ văng tục nhiều như lúc này. Không thèm để ý vẻ cười nhạo của Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân ngồi dậy, hất mông quay lưng lại.

Chậc chậc, thật ngạo kiều.

Bỗng nhớ ra gì đó, Triệu Tiểu Đường hỏi lại bác sỹ: “Mèo của em là giống cái hay đực ạ?”

Vị bác sỹ cũng hơi bất ngờ: “Không phải mèo của em sao? Sao lại hỏi vậy?”

“À...em mới được tặng sáng nay nên không biết?” Triệu Tiểu Đường gãi gãi tóc giải thích, trông như kẻ ngố vậy.

Nghe vậy, vị bác sỹ liền tư vấn về cách chăm sóc mèo, nào là cách chăm mào, thức ăn gì, dạy mèo đi vệ sinh đúng chỗ...luyên thuyên một chút đã một giờ trôi qua.

Lúc ra xe, chào tạm biệt bác sỹ, đặt Ngu Thư Hân ngồi phía phụ lái. Triệu Tiểu Đường mang theo một đống lỉnh kỉnh đồ dùng cho mèo để sau cốp xe.

Lái xe về phía biệt thự, ngôi nhà này hiện chỉ có Triệu Tiểu Đường sống, cha mẹ nàng đã đi du lịch thế giới vẫn chưa về.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16