Bách Hợp Tiểu Thuyết

TRI KỶ - BẺ CONG THÀNH THẲNG 5

428 0 2 0

Nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng, Triệu Kính Thành liền biết ngay người gõ là ai, chỉnh trang âu phục tiến đến cửa mở cửa.

"Mau vào đi!"

"Vâng ạ." Ngu Thư Hân lần đầu tiên gặp trưởng bối, tay chân có chút lúng túng,

Chậm rãi đến bàn trà ngồi, Ngu Thư Hân vẫn rất lo lắng, hai tay nắm chặt vào nhau. Tay cái bấu vào lòng bàn tay kia đến đỏ bừng, cố gắng làm tinh thần ổn định lại.

Triệu Kính Thành quan sát tiểu cô nương này nãy giờ, không có dáng vẻ tâm cơ, rất chân thật.

"Đừng sợ. Ta chỉ muốn hỏi thêm cháu về tình hình gần đây của con ta. Ta…ta muốn hỏi, sự tình ở trường là như thế nào? Tin đồn con ta yêu đương với cô gái con người đó?"

"Tuyệt đối không có!" Ngu Thư Hân nghe Triệu lão ba nhắc đến Lâm Nhất, vội vàng phản bác.

"Triệu thúc, sự tình không phải như vậy. Cô ta rất tâm cơ, cô ta cứu Tiểu Đường, biết máu của mình rất đặc biệt lại để cho Tiểu Đường uống máu của cô ta. Sau đó cơ thể Tiểu Đường bị bài xích với máu nhân tạo, ý định muốn Tiểu Đường lệ thuộc máu của cô ta."

"Cái gì?" Triệu Kính Thành đập bàn, tách trà đung đưa một hồi vỡ toang.

Ngu Thư Hân giật mình một cái, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.

"Đêm đó Tiểu Đường không uống được máu nhân tạo, cháu dùng máu cháu cho cậu ấy uống. cũng may không bị bài xích."

Có chút áy náy nhìn Ngu Thư Hân, Triệu Kính Thành lần đầu tiên trong đời cúi đầu cảm ơn một người đáng tuổi con mình: "Tạ ơn con, con cực khổ rồi, Tiểu Đường nhà ta…"

Triệu Kính Thành ánh mắt xa xăm: "Năm đó vợ ta sau khi khó nhọc sinh Tiểu Đường, cũng không qua khỏi. Gia tộc ta không ai đồng ý chuyện ta kết hôn, vợ ta không còn, bọn họ lại lấy lý do Tiểu Đường không phải nam nhân, đuổi ta ra khỏi nhà. Ma cà rồng nào cũng có bản năng khát máu cùng hiếu chiến, tuy mới sinh ra đã có thể hút máu người. Nhưng con ta lại không uống được, cơ thể gầy gộc yếu ớt. Sau này ta mới biết, nó là ma cà rồng duy nhất không thể bay được."

"Nhưng nó là đứa con duy nhất của ta, ta quyết tâm lấy lại những gì thuộc về mình, bỏ nó cô độc một mình. Ta biết không chăm sóc nó là ta sai, nhưng ta càng không muốn sức khỏe con ta đã yếu, địa vị không cao sẽ càng nhiều người khinh bỉ bắt nạt."

"Vì vậy, con ra tay giúp nó khi ta không ở đây, ta rất biết ơn."

"Không sao đâu ạ, là con tự nguyện." Ngu Thư Hân bỗng chốc nhớ lại sự việc huyên náo mấy hôm nay, liền như người thân bắt đầu kể chuyện.

"Cô gái thúc nhắc đến tên là Lâm Nhất, cô ta mấy hôm sau đó đều cố ý tiếp cận Tiểu Đường, may mà cháu nhanh tay cản được. Tin đồn kia bắt nguồn từ những bức ảnh chụp lén trên diễn đàn. Có ai đó đã dựa vào góp chụp cảnh cô ta dựa sát trên người của cậu ấy. Lúc đấy cậu ấy đói không thể kiểm soát, răng đã mọc ra, suýt cắn vào cổ cô ta. Nên trong trường mới đồn ầm lên. Vì ngoài tình nhân, dù ma cà rồng hay con người đều không ai tự nguyện hiến máu mình cả. Còn chuyện phía sau, thân thế của Lâm Nhất kia ảnh hưởng đến quy tắc của Liên Minh Huyết Tộc, chắc ngài cũng đã biết rồi."

Triệu Kính Thành suy tư: "Vậy người phát bức ảnh là ai?"

Ngu Thư Hân lắc đầu không biết, cô đã cho người truy tìm thủ phạm, nhưng hắn ta như lường trước được, xóa hết dấu vết.

"Còn Lâm Nhất kia, theo người của con đưa tin về, cô ta bỗng nhiên mất tíc. Tìm không ra." Ngu Thư Hân nói thêm. Quả thật đến với thế giới này, Ngu Thư Hân quyết tâm bảo vệ Lam Hoàng thật tốt, không để ai có thể hãm hại nàng.

"Vậy được rồi, con cũng về phòng đi. À, con dự tính ở đâu bao lâu?"

Bị trưởng bối người yêu hỏi mình ăn dầm nằm dề ở đây bao lâu, Ngu Thư Hân có chút ngượng ngùng, liền lấy lí do lấp liếm: "Con không biết khi nào cậu ấy cần máu nên chuyển về đây. Haha. Có thể thuận tiện chăm sóc cậu ấy."

Triệu Kính Thành gật gù: "Cảm ơn con. Cực khổ con rồi. Cứ tiếp tục ở đến khi con chán thì trở về, Triệu gia luôn chào đón con."

Mắt sáng bừng, thế là cô được danh chính ngôn thuận ở đây rồi. Không sợ bị Triệu Tiểu Đường đuổi đi nữa. Haha. Vui chết đi được! Hạnh phúc quá! Phải đi tìm nàng ấy báo tin vui mới được.

Kìm nén cười vui mừng trong bụng, mép môi cũng không kiểm soát mà có chút rung lên.

Triệu Kinh Thành không biết có nên hỏi cô bé này hay không, ngập ngừng một chút cũng cất lời: "Con gái ta thực sự không thích nam nhi hay sao?"

"…" Ngu Thư Hân im lặng, cô thật sự khó xử. Nếu Triệu thúc mà biết, không phải chào đón cô ở lại đây nữa mà dùng chổi quét cô ra ngoài rồi.

"Nếu có thể, con khuyên nhủ nó giúp ta. Ta chỉ có mỗi đứa con này. Không thể cứ như vậy chấm dứt huyết mạch được."

Ngu Thư Hân cũng chỉ gật gù cúi chào rồi bước ra ngoài.

Tối đó Ngu Thư Hân vẫn ngựa quen đường cũ, một đường lẻn vào. Nhưng chân vừa chạm đất thì bị một ánh mắt giết người chằm chằm nhìn.

"Ha..ha..Khuya rồi mà cậu vẫn chưa ngủ sao?"

"Cậu cũng biết là đã khuya rồi à. Sao tớ có thể ngủ được, đang đợi cậu mà." Triệu Tiểu Đường không quên khịa người trước mặt. Ngày đêm nghĩ cách trèo vào giường nàng, cứ tưởng đóng hết cửa rồi, xem cậu ấy có thể vào bằng đường nào. Không ngờ, thật không ngờ.

"Haha, vinh hạnh quá. Tớ kể cậu nghe, Triệu thúc…"

Chưa kịp vui mừng Triệu Tiểu Đường đã quát ngay vào mặt.

"Cậu dừng ngay việc trèo vào phòng tớ, nóc nhà của tớ không phải để cậu tùy tiện ngày nào cũng dỡ ra leo ra leo vào."

"Đừng giận mà…Cậu mở cửa cho tớ vào đi, tớ sẽ không dỡ nóc nhà nữa."

"Cậu…" Tức chết nàng rồi. "Mà cậu vừa nói cha tớ nói gì?"

"Haha. Triệu thúc cho tớ ở lại Triệu gia rồi, cậu không đuổi được tớ đi đâu." Ngu Thư Hân vừa nói vừa nhảy lên giường, tựa như căn phòng này của cô ấy vậy.

"Vậy thích giường tớ đến như vậy thì cứ ở đây, tớ đi phòng khác."

Triệu Tiểu Đường bộ dạng rời đi tức khắc, lại bị Ngu Thư Hân giữ lại.

"Cậu thật sự chán ghét tớ như vậy?" Nhìn vào người kia, lại ánh mắt lảng tránh đó.

Được rồi, Ngu Thư Hân, ngươi không nên lừa mình dối người. Nàng ấy thật sự không để tâm đến ngươi.

Cảm giác cố gắng hết mình vì một người nào đó nhưng người đó không cần, rất khó chịu.

Buông tay đang nắm lấy cổ tay của Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân ưu thương nhìn nàng ấy.

"Cậu không cần rời đi đâu. Tớ sẽ không làm phiền cậu nữa."

"Triệu thúc hỏi tớ cậu có phải cong không? Muốn tớ bẻ thẳng cậu" Nhìn vào ánh mắt đang tránh né mình. Nàng ấy vẫn không trả lời cô.

"Thôi vậy. Tớ trở về đây. Cậu ngủ ngon!"

Nhìn người kia bóng lưng cô đơn rời đi, trái tim như một cái gì đánh xuống, lộp độp một cái. Tuy cảm thấy rất có lỗi, nhưng tình cảm hiện giờ rất mông lung, nàng không thể vì những rung động nhất thời mà giao tâm của mình ra.

Một khi dành trọn trái tim yêu thương ai đó, tức là cho phép người đó quyền tổn thương trái tim mình. Một khi đã phá vỡ tầng giấy mỏng đó, vô pháp quay lại.

Trái tim thôi thúc muốn ở gần hơn với nàng ấy, nhưng lại càng sợ hãi. Vì nhìn lại bản thân không có điểm gì tốt, cơ thể lại yếu ớt, tùy thời có thể rời đi. Tuổi thọ của nàng chỉ bằng con người, không thể sống lâu hơn đồng loại. Nàng sợ hãi mình là người rời đi trước, không nỡ nhìn thấy đau thương trên đôi mắt biếc ấy.

Triệu Tiểu Đường cuộn tròn thân mình trên ghế, trong đầu hiện giờ rất hoang mang. Nàng không biết nên đối diện với tình cảm chân thành đấy như thế nào?

Làm thế nào để cả hai không bị tổn thương?

Sáng sớm xuống sảnh, trông thấy cha mình, Triệu Tiểu Đường cúi đầu kính chào. Thật ra tình cảm cha con vẫn rất tốt, chỉ là ai cũng là người lãnh đạm, mảnh tình cảm nhỏ ấy, chỉ có thể giữ trong lòng.

"Sớm. Con lại đây ngồi đi." Triệu Kính Thành chỉ tay về phía bên cạnh, ông ấy muốn gần gũi hơn với con gái mình.

Triệu Tiểu Đường vừa ngồi xuống đã bị cha hình hỏi thăm.

"Thật ra cha về đây là vì Liên Minh Huyết Tộc gửi thư cảnh báo. Con biết đấy, chuyện của con với cô bé con người kia."

"Con không có quan hệ nào với cô ta cả."

"Triệu Kính Thành gật đầu: "Ta biết, ta chỉ muốn một lời xác nhận từ con thôi. Đồng thời, ta cũng muốn nói với con, vốn dĩ nhà chúng ta có hôn ước với gia tộc Tư Không. Gần đây họ có gửi tín thư nhắn nhủ ta. Hôm nay họ hẹn chúng ta gặp mặt, con có thể…"

"Không đi!"

"Không đi!"

Giọng nói của cả hai cùng vang lên, Ngu Thư Hân đang đứng ở trên cầu thang, ánh mắt lo lắng.

Cô quên mất trong cốt truyện nàng ấy có một tên hôn phu ất ơ nào đó. Cô muốn loại bỏ hết những người đến gần nàng ấy nhưng sao càng ngày có nhiều người muốn cướp lấy Tiểu Đường của cô. Có nên diệt khẩu hắn ta trước khi đến bữa hẹn không nhỉ?

Ngu Thư Hân đang tính toán trong đầu. Triệu Tiểu Đường nghe âm thanh kích động của người kia, ánh mắt chột dạ vội vã lắc đầu.

"Nhưng hôn ước này mẹ con…Thôi được rồi! Ta sẽ tự giải quyết."

Không khí ngượng ngùng vẫn diễn ra. Triệu Tiểu Đường cuối cùng cũng xin phép cha mình đi học, cứu lấy Ngu Thư Hân đang đứng trên lầu tay chân không biết để đâu kia.

Lâm Nhất bị một người áo đen bắt đi, cô ta bị tiêm thuốc, đến ngày thứ ba mới tỉnh lại.

"Ngươi…các ngươi là ai?"

Một người áo đen trùm kín, tay để lộ ra những vết sẹo dài cùng hình xăm man rợn.

"Ta sao? Ta…chính là đồng loại của người. Sinh vật ngoại lai giữa con người và ma cà rồng mạnh mẽ nhất."

"Chào mừng ngươi trở về cội nguồn…Hahaha…"

Lâm Nhất lắc đầu, không phải, cô ta không phải yêu quái.

"Ngươi chưa nhận ra dục vọng của ngươi thôi, chúng ta, là kẻ mạnh. Ngươi, cũng vậy. Đến đây, chúng ta giải phóng sức mạnh cho ngươi."

"Không…"

Lâm Nhất bị giày vò, nỗi đau thân xác không gì đau đớn hơn. Cô ta hận. Hận kẻ đăng tấm hình kia lên diễn đàn, hận Triệu Tiểu Đường, người khiến cô ta thành nông nỗi này.

"Haha, quả là báu vật…" Một đám người áo đen cười đê tiện, ta chân vuốt ve toàn thân của cô ta. Ra sức làm nhục.

"Ta hận…" Nghiến răng đến bật máu, Lâm Nhất bấu chặt vào rơm rạ dưới đất, ánh mắt trở nên hoang dại khát máu.

"Đúng vậy…Chỉ có nỗi đau đớn đến tột cùng, hận đến thấu xương mới kích thích dục vọng nguyên bản của ngươi trở về."

"Hãy nhìn chúng ta, bị đám ma cà rồng tự cho là quý tộc huyết thống kia truy sát. Đôi cánh này của ta cũng bị chặt đứt không thể mọc lại. Ngươi nói xem có đáng hận hay không? Haha. Chỉ có nỗi hận mới khiến ngươi mạnh mẽ. Chúng ta phải giết hết đám ma cà rồng tự đại kia báo thù rửa hận."

Gần đây Triệu Tiểu Đường cùng Ngu Thư Hân vẫn đi học bình thường, chỉ là bắt đầu có thêm một cái đuôi phía sau.

"Này, Triệu Tiểu Đường, ngươi mau quay lại đây." Tư Không Liệt nắm lấy cánh tay yếu ớt, bóp chặt như muốn làm gãy.

Ngu Thư Hân thấy vậy liền tách tay hắn ra, không quên cho hắn một cước.

"Cút…" Đừng có mà dai như chó cản đường chúng ta.

"Haha. Ta đường đường là hôn phu của nàng ấy. Sao lại có thể nói như chó cản đường được."

Tư Không Liệt tay nắm chặt, đường gân lộ rõ, ánh mắt như sát thần. Nhưng vẫn cười nói ôn nhu, không muốn làm mất hình tượng ôn hòa của hắn.

"Ngươi muốn gì ở ta?" Triệu Tiểu Đường rốt cuộc cũng đứng lại, xoay người về phía hắn hỏi.

"Ta muốn nói chuyện riêng với ngươi?" Tư Không Liệt ngạo nghễ khiêu khích.

Triệu Tiểu Đường gật đầu đồng ý. Chuyện này phải nói rõ ràng với hắn, không kéo dài được.

Ngu Thư Hân ánh mắt đề phòng nhìn hắn. Muốn ở lại nhưng bị Triệu Tiểu Đường lắc đầu, ánh mắt tỏ ý cứ an tâm, nói chuyện một chút hắn không thể nào làm hại nàng được.

"Vậy được rồi, có chuyện gì cậu phải hét lên đấy nhé!" Nói rồi liếc mắt Tư Không Liệt một cái, ánh mắt căm thù như hắn cướp đi Triệu Tiểu Đường vậy.

Tư Không Liệt nhìn ánh mắt Ngu Thư Hân nhìn mình căm hận như vậy, tâm có chút khổ sở.

"Ngươi nói đi, suốt ngày bám theo ta làm gì?" Triệu Tiểu Đường nhìn người đối diện đánh giá, chậm rãi hỏi.

"Không phải muốn tiếp xúc gần hơn với vị hôn thê sao? Gia tăng tình cảm." Tư Không Liệt không quên cười ngả ngớ hồi đáp.

"Ta nghĩ là gia tộc nhà ngươi cũng biết vụ hủy hôn rồi. Cha ta cũng đã tỏ rõ quan điểm. Không nên tìm ta làm phiền."

"Vậy sao. Nàng nghĩ chỉ một lời hủy hôn là được sao? Phải bảy tỏ thành ý đi chứ? Tự dưng ta mất đi một cô vợ, không phải là quá thiệt thòi sao?" Tư Không Liệt vẫn nụ cười nửa miệng đấy.

"Ngươi muốn thế nào?" Triệu Tiểu Đường cảm giác kẻ này không như vẻ mặt ôn hòa của hắn như bề ngoài, rất mưu kế. Đề phòng hỏi hắn muốn gì, nếu hắn quá đáng, đừng trách nàng.

"Ta muốn nàng ấy." Tư Không Liệt không ngại ngùng nói thẳng.

"Nàng ấy? Là ai?"

"Ngu Thư Hân. Chính là nàng ấy."

Triệu Tiểu Đường như chạm vào mấu chốt của nàng, điểm chịu đựng cuối cùng của nàng là Ngu Thư Hân. Hắn dám.

"Ngươi đừng mơ tưởng."

"Haha. Vậy sao? Vậy thì ngại ngùng rồi, hôn lễ giữa ta với ngươi vẫn sẽ tiến hành thôi." Tư Không Liệt biết rõ Triệu Tiểu Đường từ chối, nếu nàng ta không từ chối, tức là tình cảm chưa sâu. Hắn tùy thời có thể cướp người. Câu trả lời này hắn không muốn nhất. Nhưng cũng làm hắn cảm thấy hứng thú hơn. Truy bắt con mồi vẫn thú vị hơn con mồi tự chui vào.

"Ngu Thư Hân sẽ không đưa cho ngươi, cả ta cũng vậy. Bớt ảo tưởng đi. Nếu ngươi có bất kỳ ý đồ gì, ta không đảm bảo gia tộc ngươi sẽ như thế nào đâu." Triệu Tiểu Đường vừa nói xong liền chả thèm xem khuôn mặt xám xanh tức giận của hắn ta rời khỏi.

Tư Không Liệt nghiến răng. Hắn thật tức giận rồi. Đám người ăn bám của gia tộc hắn cứ bám hắn không yên. Không muốn kết hôn với nàng ta nhưng đến trưởng lão nhà hắn cũng muốn bám lấy Triệu gia dòng dõi quý tước kia.

Ngu Thư Hân hắn muốn, địa vị cùng gia sản Triệu gia, mạng của Triệu Tiểu Đường. Hắn đều muốn.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16